Chương 62 Nôn nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Doãn Kỳ hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải bị thương, anh lập tức nhìn sang Sam.

Nhìn thấy tia tự trách hiện lên rõ ràng trong ánh mắt của Sam, Doãn Kỳ liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Trong đám thuộc hạ của Vương Tuấn Khải Sam được xem là một trong những người xuất sắc nhất, nhưng sức mạnh và tốc độ của Sam so với Vương Tuấn Khải vẫn còn thua xa.

Lúc đầu khi Trần Hạo ra lệnh cho Doãn Kỳ theo bên cạnh Vương Tuấn Khài, xem Vương Tuấn Khải là chủ nhân của mình.

Tuy Doãn Kỳ không phản kháng với mệnh lệnh của Trần Hạo, nhưng trong lòng thật sự không phục.

Anh biết Vương Tuấn Khải là thủ lĩnh băng đảng xã hội đen khét tiếng nhất Italy, nhưng trong lòng Doãn Kỳ nghĩ Vương Tuấn Khải cũng chỉ là người bình thường lên được vị trí ông trùm Mafia là vì anh là con trai trưởng của gia tộc Vương Gia.

Nhưng khi Doãn Kỳ ở bên cạnh Vương Tuấn Khải, anh nhìn thấy cách thống lĩnh thuộc hạ của anh, cách anh huấn luyện bọn họ, cách anh ra tay với kẻ địch, cách anh đối đãi với bạn bè, cách anh xã thân vì đạo nghĩ, Doãn Kỳ mới thật sự kính phục Vương Tuấn Khải.

Khi Doãn Kỳ nhìn thấy Vương Tuấn Khải tham gia những cuộc huấn luyện đẫm máu, cùng với bọn họ trong lòng Doãn Kỳ mới hiểu.

Lôi Lạc Thiên có mưu có dũng là một người lạnh lùng bá đạo, Mạnh Hùng sức mạnh hơn người lại mang trong mình sự nguy hiểm, Nam Liệt ra tay nhanh như chớp là một người vô tình tàn nhẫn, Trần Hạo thâm sâu khó lường.

Mỗi người đều có điểm mạnh của riêng mình, nhưng Vương Tuấn Khài thì khác.

Vương Tuấn Khải giống như được hội tụ lại những điểm đặc sắc nhất của bốn người kia, anh mang trong mình sự lạnh lùng nguy hiểm, kèm theo vẻ ngông cuồng tàn nhẫn xen lẫn sự bá đạo cùng với nỗi thâm sâu khó lường.

Vương Tuấn Khải có sức mạnh hơn người ra quyền nhanh đến nổi đối phương còn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh đánh gục.

"Tuấn Khải, anh có sao không?."

Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi xuống bên cạnh lo lắng hỏi.

Vương Tuấn Khải không nói gì bàn tay rộng lớn mang đôi găng tay vươn tới nắm chặt tay cậu.

"Vừa rồi khi mìn bị khởi hoạt tôi không đủ nhanh để ẩn mình vào phạm vu an toàn do Lão Đại ấn định.

Lão Đại đã dùng thân mình để che chở cho tôi.

Cũng vì vậy nên tay của Lão Đại mới bị mìn làm tổn thương."

Sam nghiến răng nghiến lại nói với giọng tự trách pha lẫn tia tức giận, trong lòng tự nói với bản thân mình.

"Santos tốt nhất các người đừng lọt vào trong tay của tôi, bằng không tôi sẽ cho các người chết một cách vô cùng thê thảm."

"Cậu đang làm gì vậy?."

Dịch Dương Thiên Tỉ tức giận quát Sam, khi cậu nhìn thấy Sam băng lại vết thương cho anh.

"Anh dâu, tôi đang băng bó vết thương cho lão đại."

Sam nhíu mày không vui nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ nói, hiện tại lòng của anh nóng như lửa đốt khi nhìn thấy lão đại đã vì anh nên bị thương, vậy mà Dịch Dương Thiên Tỉ còn hỏi anh làm gì, cậu không thấy anh đang băng bó vết thương hay sao.

Vương Tuấn Khải không nói gì ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khẩn trương của Dịch Dương Thiên Tỉ không biết vì sao hai từ Anh Dâu thốt ra từ miệng Sam lại nghe thuận tai đến như vậy.

"Tôi có mắt nên  nhìn  thấy anh đang băng bó vết thương, nhưng anh làm như vậy không phải là cứu người mà là giết người."

Dịch Dương Thiên Tỉ nóng giận âm điệu cũng trở nên nặng nề hơn, khi nó ra những lời này.

Lúc này Doãn Kỳ, Trần Linh Giang, Bạch Tử Long, Phi Dạ, Tề Phong, Đường Tam và đám thuộc hạ đã đứng bên cạnh họ.

Trần Linh Giang nhìn thấy Vương Tuấn Khải bị thương liền khẩn trương xông tới bên cạnh xem vết thương của anh.

Cặp mặt sắc bén của Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên hiện lên vẻ không vui, khi cậu nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Trần Linh Giang nhìn Vương Tuấn Khải.

Nam nhân hay nữ nhân là loại động vật nhạy cảm nhất, chỉ cần nhìn một cái Dịch Dương Thiên Tỉ biết ngay Trần Linh Giang có ý với anh, chỉ có đầu gỗ như Vương Tuấn Khải mới không nhận ra điều này.

"Anh dâu,  anh nói vậy là có ý gì?."

Doãn Kỳ nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói vậy liền thắc mắc hỏi cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ không quan tâm đến họ, cậu vươn tay tháo bỏ miếng vải Sam vừa mới băng lại vết thương của Vương Tuấn Khải, lúc này đã ướt đẫm máu quăng sang một.

Cậu biết Sam làm như vậy là để giúp Vương Tuấn Khải cầm máu cũng để tránh vết thương bị nhiễm trùng.

Đối với vết thương bình thường thì quả thật đó là cách tốt nhất, nhưng đối với vết thương bị mìn nổ trúng thì việc làm của Sam cũng đồng nghĩ với việc giết Vương Tuấn Khải một cách chạm rãi.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dịch Dương Thiên Tỉ lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc màu trắng.

Cậu đưa đến trước mặt của Vương Tuấn Khải.

"Anh uống nói đi."

"Đây là gì?."

Trần Linh Giang lo lắng nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi, cô muốn cho lão đại uống thuốc gì.

"Là thuốc giảm đau."

Dịch Dương Thiên Tỉ không thèm nhìn đến Trần Linh Giang, cặp mắt sắc bén có phần nôn nóng nhìn Vương Tuấn Khải nói.

Vương Tuấn Khải vẫn như cũ nét mặt lạnh lùng không cảm xúc, từ trước tới giờ vết thương như thế này không làm khó được anh.

Vương Tuấn Khải anh là ai, cần gì phải dùng đến thuốc giảm đau.

"Không cần........."

Vương Tuấn Khải còn chưa nói dứt câu một viên thuốc màu trắng đã bay thẳng vào miệng anh.

Ánh mặt giận dữ của Vương Tuấn Khải nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Thuộc hạ của anh ngồi bên cạnh thầm cầu nguyện cho Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu là người đầu tiên to gan đến như vậy.

Nhìn thấy sự phẫn nộ trong ánh mắt của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ nhếch môi cười nhẹ.

Cậu không ngờ khi anh giận lên càng tôn lên vẻ nam tính.

"Đó không chỉ là thuốc giảm đau mà còn chứa thành phần Pê-ni-xi-lin, thuốc kháng sinh."

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra cậu cho anh uống thuốc trụ sinh.

Không biết từ lúc nào trên tay của Dịch Dương Thiên Tỉ đã cầm sẵn môt con dao nhỏ.

"Có bật lửa không?."

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói dứt câu Vương Tuấn Khải đã đưa ra trước mặt cậu cái bật lửa hình con sói màu xám.

Cho dù tất cả mọi người có mặt không biết Dịch Dương Thiên Tỉ đang muốn làm gì, nhưng Vương Tuấn  Khải biết.

Trong ánh mắt ngông cuồng của anh giờ phút này chỉ có sự tin tưởng tuyệt đối, trong lòng anh chưa từng nghi ngờ đến việc Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ làm hại đến anh.

Nhìn thấy cái bận lửa trong lòng Dịch Dương Thiên Tỉ hiện lên sự tọc mạch.

"Cậu  biết Vương Tuấn Khải không có thối quen  hút thuốc,  nhưng  tại sao anh lại mang bên mình  cái bật lửa này?."

Thấy Dịch Dương Thiên Tỉ ngây người Doãn Kỳ liền sốt ruột lên tiếng.

" Anh dâu, anh định làm gì?."

Một thiếu gia chân yếu tay mềm, giờ phút này cậu đang định làm gì với lão đại.

Dịch Dương Thiên Tỉ bị lời nói của Doãn Kỳ làm tĩnh táo lại, cậu vươn tay nhận lấy cái bật lửa từ trên tay của Vương Tuấn Khải.

Dịch Dương Thiên Tỉ bật lửa lên cậu cầm con dao hơ qua hơ lại lưỡi dao sắc bén trên ánh lửa màu xanh leo loét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro