Chương 64 Cậu nguy hiểm hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tam nhìn thấy mấy con rắn độc giống như điên lên, chỉ cần nhìn thấy người liền hung hăng xông tới tấn công.

Suy nghĩ một chút Đường Tam liền lấy trong túi áo ra một lọ thủy tinh chứa đựng thành phần than gỗ.

Đi đâu Đường Tam cũng đem theo than gỗ bên mình, vì thành phần này kết hợp với diêm tiêu và lưu huỳnh có thể chế tạo thành thuốc súng.

Đường Tam vội vàng rãi bột than gỗ dưới mặt đất tạo thành một cái vòng tròn thật lớn, cô nhanh tay kéo Tề Phong đứng vào bên trong.

Đường Tam liền nhìn mọi người lên tiếng.

"Mau!

Đứng vào trong vòng này."

Tất cả mọi người nghe vậy liền chạy nhanh tới, đứng vào bên trong.

Bạch Tử Long và Phi Dạ đang đối phó với một bầy rắn độc bên phải nghe Đường Tam nói vậy liền quay đầu chạy về hướng cái vòng tròn, vừa chạy Bạch Tử Long vừa dùng chân đạp mạnh lên đầu của mấy con rắn độc, dù đã bị họ bắn ra thành hai khúc nhưng nó vẫn cử động còn chưa chết.

Muốn giết chết nó một cách triệt để, họ phải tấn công phá hoại phần đầu của con rắn.

Bạch Tử Long và Phi Dạ vừa an tòan nhảy vào trong cái vòng tròn, Đường Tam liền dùng bật lửa đốt lên bột than gỗ cô vừa rãi dưới mặt đất.

Ngọn lửa từ chỗ Đường Tam chăm lên lập tức lan tỏa cháy theo cái vòng tròn cô vừa tạo ra.

Mấy con rắn độc nhìn thấy lửa không dám tiến đến gần, bọn họ từ từ chuyển hướng vào mục tiêu khác.

Trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, một bầy rắn độc hung hăng tiến đến hướng của Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này đang đứng cách bọn họ tầm 10 bước.

"Lão Đại!

Cẩn thận."

Sam, Doãn Kỳ và Trần Linh Giang kêu lên, họ hướng nòng súng bắn vào những con rắn đang trổ lên thú tánh độc ác của bọn họ chậm rãi tiến đến gần Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy bọn thuộc hạ chuẩn bị xông ra khỏi cái vòng lửa để cứu anh.

Vương Tuấn Khải liền cau mày cất giọng lạnh lẽo.

"Không cần!."

Nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, cho dù bọn họ muốn xông ra cứu người cũng không dám.

"Em sợ không?."

Vương Tuấn Khải cúi xuống nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh một cách lạ thường của Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi.

"Không!"

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thẳng vào cặp mắt hiện lên đằng đằng sát khí của Vương Tuấn Khải, đáp một cách vô cùng bình thản trong lòng thầm nghĩ.

"Mấy con rắn độc này, không nguy hiểm bằng cậu."

Nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói vậy trong ánh mắt của Vương Tuấn Khải bất giác hiện lên ý cười, tay anh vươn lên xoa đầu Dịch Dương Thiên Tỉ một cách dịu dàng.

"Tốt."

Nói xong Vương Tuấn Khải vươn cánh tay cường tráng của mình ôm Dịch Dương Thiên Tỉ vào lòng, tay còn lại rút ra con dao nhỏ được cất giấu trong đôi giày ống quân đội ra.

Con dao sắc bén thuận theo hành động nhanh như gió của anh, chém ngang qua từng con rắn độc trước mặt.

Tay anh không ngừng quơ qua quơ lại, chân liên tục đạp lên phần đầu của mấy con rắn bị đứt ra làm đôi nằm ghê tởm dưới mặt đất.

Trước ánh mắt kinh ngạc của bọn thuộc hạ, mấy con rắn độc dù có làm hùm làm hổ muốn tấn công mục tiêu của nó, nhưng không biết vì sao khi họ hung hăng tiến đến gần Vương Tuấn Khải đột nhiên mấy con rắn độc, lập tức do dự không dám tiến đến gần hơn.

"Các người có thấy không?

Hình như mấy con rắn rất sợ anh Tuấn Khải."

Đường Tam với nét mặt khó tin cặp mắt sáng quắc nhìn Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ, trong lòng cô hiện thắc mắc.

"Tại sao mấy con rắn lại tỏ ra sợ sệt đến như vậy?."

"Phải, hình nhưng trên người của Lão Đại có thứ gì đó,  khiến bọn họ không dám tiến đến gần hơn."

Trần Linh Giang nhìn Vương Tuấn Khải lúc này thật hăng hái giết chết đám rắn độc trước mặt một cách tàn bạo.

Dịch Dương Thiên Tỉ không hề kinh ngạc, nhìn thấy nét mặt bàng hòang của bọn thuộc hạ, trong lòng muốn cười nhưng cố kiềm chế.

Vừa rồi cậu đã rãi thuốc câuk tự điều chế ra để giết các loài động vật bò sát lên người của Vương Tuấn Khải, nên không có loại vật bò sát nào dám tiến đến gần anh cả.

Chỉ cần ngửi thấy mùi hương của thuốc, mấy con rắn độc liền sợ hãi muốn quay đầu lẩn tránh.

Đột nhiên Dịch Dươmg Thiên Tỉ cảm giác được sự ấm áp từ cánh tay đang choàng qua eo, cậu nghi ngờ nhìn xuống.

Lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ mới chợt nhớ ra Vương Tuấn Khải đang bị thương, bây giờ còn dùng sức để giết mấy con rắn độc làm kinh động đến vết thương trên tay anh.

Dịch Dương Thiên Tỉ không còn tâm trạng để suy nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, cậu lập tức lấy trong túi ra vài viên thuốc âm thầm bóp nát nó.

Trong lúc mọi người đang dồn hết sự chú ý của mình trên người của Vương Tuấn Khải, Dịch Dương Thiên Tỉ ra tay nhanh như chớp thần không biết quỷ không hay, cậu thản nhiên rãi bột thuốc trên tay mình lên mấy con rắn độc.

Chỉ trong tích tắc mấy mươi con rắn lập tức xụ bọt mép chết ngay trước mặt của bọn họ.

Ánh mắt của mọi người không thể giấu được nỗi kinh ngạc trong lòng, không ai biết vì sao đột nhiên mấy con rắn độc lại chết một cách thần bí như vậy.

Chỉ có một mình Đường Tam mới biết, mấy con rắn độc là do thuốc độc của Dịch Dương Thiên Tỉ giết chết.

Cho dù Dịch Dương Thiên Tỉ ra tay rất nhanh nhưng cũng không thể qua được ánh mắt sắc bén của Đường Tam.

Thật ra trước khi Trần Siêu rời khỏi anh đã kêu Đường Tam phải chú ý đến Dịch Dương Thiên Tỉ.

Không biết vì sao trong lòng Trần Siêu lại có cảm giác Dịch Dương Thiên Tỉ không phải là một người đơn giản.

Anh nhờ Đường Tam quan sát nhất cử nhất động của Dịch Dương Thiên Tỉ, tránh việc Dịch Dương Thiên Tỉ có mưu đồ bất chính muốn làm hại đến Vương Tuấn Khải.

Dù sao Vương Tuấn Khải cũng là anh hai của Gia Duyên, dù họ không vì Gia Duyên cũng sẽ vì Trần Hạo mà bảo vệ Vương Tuấn Khải.

Ánh mắt thích thú của Đường Tam không thể nào rời khỏi Dịch Dương Thiên Tỉ, trong lòng cô thật vui không ngờ một cậu trai xinh đẹp như Dịch Dương Thiên Tỉ lại ra tay còn ác độc hơn cô nữa, trong lòng Đường Tam bất đầu có thiện cảm với cậu anh dâu này.

Sau khi bầy rắn độc chết hết tuy trong lòng tất cả mọi người còn rất nhiều nghi vấn, nhưng mặc kệ vì sao mấy con rắn độc đột nhiên chết hết, bây giờ việc quan trọng nhất chính là phải nhanh chống đi đến khu căng cứ bí mật của Santos.

Khi mọi người tiến sâu vào trong khu rừng, Sam nhìn thấy cách bọn họ không xa là một đám thuộc hạ của Santos.

Trên tay họ cầm những khẩu súng trường tấn công do Đoàn Gia sản xuất, đi qua đi lại canh giữ thứ gì đó.

Sam nhíu mày khó hiểu anh nhìn Vương Tuấn Khải nói nhỏ.

"Lão đại, tại sao người của Santos lại có được những vũ khí này?."

"Hừ......"

Vương Tuấn Khải hừ lạnh một tiếng giọng nói mỉa mai vang lên.

"Đoàn Vũ Sơn thật ngây thơ, hắn nghĩ hợp tác với Santos,  có thể củng cố địa vị của hắn trong hắc đạo.

Hắn thật ngu xuẩn khi đưa ra quyết định này."

                 --------------------------

               Ngủ ngon nha m.n

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro