Chương 77 Vương Tuấn Khải chu đáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia Duyên không muốn Vương Tuấn Khải phải bôn ba bay trở về New York, nên Trần Hạo đã sắp xếp mọi thứ cho Vương Tuấn Khải.

Chỉ trong vòng một tiếng Trần Hạo đã cho người chuẩn bị xong một ngôi biệt thự tại ven biển cho Vương Tuấn Khải dưỡng thương.

Trong phòng bệnh VIP, Du Tấn cùng hai cô y tá xinh đẹp bước vào cửa, đập vào mắt họ là cảnh tượng ngàn năm mới gặp một lần, Dịch Dương Thiên Tỉ không bị thương lại nằm trên giường bệnh ngủ một giấc ngon lành, còn Vương Tuấn Khải vừa mới tiến hành phẫu thuật lại ngồi trên ghế dựa bên cạnh giường dùng ánh mắt yêu thương ngắm nhìn cậu trai đang ngủ an lành.

Nghe được tiếng mở cửa Vương Tuấn Khải liền chuyển tầm mắt sắc bén vào ba người vừa bước vào phòng, anh nhíu mày khó chịu khuôn mặt ôn hoà lập tức hiện lên tà khí, tay nâng lên đặt ngây bờ môi mỏng làm động tác im lặng.

"Shhhhh........"

Anh không muốn họ làm Dịch Dương Thiên Tỉ tỉnh giấc, đã suốt một ngày một đêm vì lo lắng cho vết thương của anh nên Dịch Dương Thiên Tỉ không hề chợp mắt.

Vừa rồi anh phải khuyên rất lâu cậu mới chịu nghỉ ngơi một chút.

Hai cô y tá bị sát khí tỏa ra từ trên người anh làm kinh hãi, họ dừng chân tại chỗ không dám bước thêm bước nào, chỉ sợ mình sẽ làm kinh động đến Dịch Dương Thiên Tỉ.

Một cô y tá dù trong lòng đang hoảng sợ, nhưng tầm mắt lại không tự chủ quan sát Vương Tuấn Khải, cô bị khuôn mặt tuấn tú cùng với vẻ nam tính tỏa ra từ trên người anh thu hút, ánh mắt mê muội nhìn Vương Tuấn Khải đến tay chân cũng trở nên mềm nhũn, vì sự vụng về của cô ta cái khay dụng cụ cầm trên tay bất giác rơi xuống mặt đất.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vương Tuấn Khải từ trên ghế lập tức phóng tới.

Anh ra tay nhanh như một con sói hung hăng xông đến vồ lấy con mồi của mình, bàn tay rộng lớn vươn ra chụp lấy cái khay đang rơi xuống chỉ còn 5 cm nữa sẽ chạm mặt đất.

Hai cô y tá nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng há thành chữ O thật lớn ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải không chớp.

Họ không ngờ tốc độ của Vương Tuấn Khải thật lợi hại, anh đang bị trọng thương lại còn ở vị trí cách xa bọn họ đến như vậy.

Nếu đổi lại là người khác, dù có đứng trước mặt bọn họ cũng chưa chắc gì phản ứng được nhanh như Vương Tuấn Khải.

Cánh tay cường tráng đã thành công bắt được cái khay không để bất cứ dụng cụ y tế nào rơi xuống mặt đất, đột nhiên giọng nói quen thuộc của Dịch Dương Thiên Tỉ vang lên từ phía sau.

"Tuấn Khải, anh đang làm gì vậy?."

Thính giác của Dịch Dương Thiên Tỉ vô cùng nhạy bén, chỉ cần một tiếng động nhỏ Dịch Dương Thiên Tỉ liền có thể cảm nhận được ngay huống hô gì là một làn gió mạnh xẹt qua nhanh đến như vậy.

Vương Tuấn Khải với nét mặt lạnh lùng đứng thẳng người, anh cau mày khó chịu đưa cái khay lại cho cô y tá.

Nét mặt ma quỷ cùng với ánh mắt tỏa ra đằng đằng sát khí cất giọng lạnh như băng.

"Cẩn thận.!"

Lời nói của Vương Tuấn Khải mang theo sự cảnh cáo rõ ràng, làm hai cô y tá khiếp hãi trong lòng, lập tức cụp mặt không dám đối diện với bộ mặt tức giận của Vương Tuấn Khải.

Vừa nói xong Vương Tuấn Khải lập tức xoay người lại, anh nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ bằng ánh mắt yêu thương.

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải liền cảm thấy xót xa trong lòng.

"Sao em không ngủ thêm một chút?."

Giọng nói dịu dàng khác một trời một vực với giọng nói âm lãnh vừa rồi làm hai cô y tá ngỡ ngàng trong giây lát, trong lòng họ thật hâm mộ Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Họ đã làm kinh động đến em?."

Vương Tuấn Khải nhướng mày giọng nói âm lãnh cùng với ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào hai cô y tá, làm họ bất giác rùng mình sợ hãi.

Toàn thân họ run rẩy ánh mắt cầu cứu nhìn Du Tấn lúc này đang đứng một bên lắc đầu bất lực với sự nuông chiều của mấy anh này.

Hết tứ đại tài phiệt bây giờ lại thêm một ông trùm mafia cưng vợ bằng trời.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy Vương Tuấn Khải giận dữ đến như vậy, cậu vén chăn bước xuống giường một tay choàng qua cánh tay mạnh mẽ của anh, tay còn lại vịn ngay eo của Vương Tuấn Khải đỡ anh ngồi xuống giường.

Tuy vết thương của Vương Tuấn Khải không đến nỗi đi không được nhưng anh lại thích sự động chạm thân thể này của Dịch Dương Thiên Tỉ, anh thích nhất khi cậu khẩn trương đến anh.

Tay Dịch Duông Thiên Tỉ nhẹ nhàng sờ vào áo sơ mi được phủ bên ngoài lớp băng vải màu trắng, che lại vết thương lúc này còn đang chảy máu trên ngực của anh, cậu đau lòng nhìn anh bằng ánh mắt đau thương.

"Tuấn Khải, anh đã động đến vết thương."

"Không sao, vết thương này chỉ là vết thương nhỏ."

Vương Tuấn Khải vươn tay cầm lấy bàn tay đang run run của Dịch Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Uh.....ùm........."

Du Tấn chịu hết nổi với cử chỉ thân mật này của hai người, đành hắng giọng phá vỡ bầu không khí ái ngại này.

Trong lòng Du Tấn thầm nghĩ, hai người này xem ba người bọn anh là tàng hình hay sao.

"Đã đến giờ thay băng."

Du Tấn lắc đầu nói, không đợi Vương Tuấn Khải nói gì anh đã bước tới trước mặt của Vương Tuấn Khải, hai cô y tá khép nép bước theo sau anh, họ thành thạo đặt những dụng cụ y tế xuống cái bàn bên cạnh.

Một cô y tá quên đi thói quen của Vương Tuấn Khải, cô y tá vươn tay định cởi áo sơ mi để tháo cái băng vải trên vai của Vương Tuấn Khải xuống.

Nhưng thật không ngờ Vương Tuấn Khải đã dùng miếng chăn mỏng màu trắng phủ lại bàn tay của anh chặn cô y tá lại không cho cô ta đụng vào người anh.

Anh ghét nhất là người khác đụng vào người mình, cũng ghét luôn cảm giác kinh tởm khi chạm vào người khác.

Cặp mắt nguy hiểm của Vương Tuấn Khải trợn lên nhìn hai cô y tá bằng ánh mắt tàn ác, làm hai cô y tá sợ hãi lui về phía sau tránh xa Vương tuấn Khải ra.

Du Tấn đứng bên cạnh anh thu hết từng cử chỉ của Vương Tuấn Khải vào ánh mắt nghiêm nghị của mình.

Bốn người kia đã ngang tàng bá đạo không ai sánh bằng, bây giờ lại thêm Vương Tuấn Khải không chỉ ngang tàng bá đạo lại còn ngông cuồng một cách vô pháp vô thiên.

Du Tấn liền chuyển tầm mắt bất đắc dĩ của mình lên người của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Cậu nhìn thấy Du Tấn khó sử liền lên tiếng xoa dịu nộ khí của Vương Tuấn Khải.

"Để tôi tự thay băng cho anh ấy, không làm phiền đến các người."

Nghe Dịch Dương Thiên Tỉ nói vậy, Du Tấn liền nhìn hai cô y tá ra hiệu cho họ theo anh ra ngoài, để Dịch Dương Thiên Tỉ chăm sóc cho Vương Tuấn Khải.

Nhìn thấy ba người lật đật bước ra ngòai Dịch Dương Thiên Tỉ mới vươn tay cởi bỏ nút áo sơ mi trước ngực của anh.

Lồng ngực rắn chắc cùng với hình xăm con sói một lần nữa xuất hiện trước mặt của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ bối rối ánh mắt băn khoăn nhìn chăm chăm vào cái hình xăm con sói không ngừng xuất hiện trong cơn ác mộng của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro