Chương 81 Thói quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa về đến Mỹ, Trần Hạo đã cho người báo tin với Vương Tuấn Khải, Gia Duyên đã an toàn hạ sinh một cặp long phụng.

Vương Tuấn Khải hối hận vì anh không ở bên cạnh em gái, khi cô trải qua sự kiện quan trọng nhất trong đời mình.

Vương Tuấn Khải định quay trở về Thành Phố S nhưng đã bị Dịch Dương Thiên Tỉ ngăn lại, anh vừa mới bay mười mấy tiếng mới trở về đến Mỹ, nếu còn tiếp tục bay nữa cậu chỉ sợ với sức khỏe hiện giờ của anh sẽ không chịu nổi.

Trong thư phòng của biệt thự Vương gia, Vương Tuấn Khải trên người là bộ đồ thoải mái ở nhà, anh ngồi oai nghiêm trên ghế sofa chân này bất chéo chân kia, tay thản nhiên cầm ly rượu đỏ.

Tứ đại hộ pháp đứng cung kính trước mặt anh.

"Thuộc hạ đã bức cung Santos, hắn nói việc hợp tác với nước Nga là do một tay của Đoàn Vũ Sơn sắp xếp.

Hắn chưa từng tiếp cận với nước Nga."

Nhật Trung cung kính tường thuật lại những gì mình điều tra được, cặp mắt thâm thuý của Vương Tuấn Khải càng hiện lên sự hứng thú, thì ra mọi việc đều phát sinh từ Đoàn Vũ Sơn mà ra.

Vương Tuấn Khải không nói gì nét mặt nguy hiểm càng hiện lên tà khí, tay phải thản nhiên làm động tác lắc lắc ly rượu đỏ, tay trái không ngừng trêu đùa với cái bật lửa hình con sói.

Tứ đại hộ pháp đứng nghiêm trang trước mặt anh không ai nói gì, chờ Lão Đại đưa ra mệnh lệnh.

Theo bên cạnh Vương Tuấn Khải nhiều năm nên tất cả mọi người đều biết thói quen của anh, khi Vương Tuấn Khải nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó bàn tay anh sẽ vô tình trêu đùa với cái bật lửa hình con sói.

Bàn tay đang trêu đùa cái bật lửa tự nhiên dựng lại, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo ngước lên nhìn đám thuộc hạ nói.

"Cho người giám sát nhất cử nhất động của Đoàn Vũ Sơn."

Dừng một chút Vương Tuấn Khải liền nhìn Doãn Kỳ buông ra mệnh lênh.

"Doãn Kỳ, liên lạc với Chung Hiểu Phong ta muốn gặp riêng hắn."

"Dạ, thuộc hạ sẽ sắp xếp ngay."

Doãn Kỳ khom người cung kính nhận mệnh lệnh.

Sau khi tứ đại hộ pháp rời khỏi ai đi làm việc nấy, Vương Tuấn Khải ngồi thong thả dựa lưng về phía sau, anh nâng ly rượu đỏ trên tay lên uống một hơi cạn sạch, ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng ra ngòai cửa sổ, nơi màn đêm đã bao trùm cả bầu trời rộng lớn mênh mông.

Hôm nay Dịch Dương Thiên Tỉ có chuyện phải ra ngoài nên tâm trạng của Vương Tuấn Khải không được thoải mái, anh bực bội đút cái bật lửa vào trong túi quần tây.

Hai tuần nay Dịch Dương Thiên Tỉ luôn ở bên cạnh anh như hình với bóng, nên hôm nay không có cậu bên cạnh tâm tình của anh cũng vì sự vắng mặt của cậu trở nên khuấy động.

Anh đứng dậy bất giác lắc đầu, không biết từ lúc nào Dịch Dương Thiên Tỉ đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.

Càng nghĩ đến Dịch Dương Thiên Tỉ trong lòng Vương Tuấn Khải càng thêm nhung nhớ, anh nhắm mắt đều chỉnh lại tâm trạng của mình trở về phòng ngủ định đi tắm để làm vơi đi sự nao nức trong lòng, nhưng thật không ngờ vừa mở cánh cửa tủ quần áo ra đập vào mắt anh chính là cái áo sơ mi màu trắng của anh đã được Dịch Dươg Thiên Tỉ mặc trước đây.

Nhìn thấy áo sơ mi trong đầu Vương Tuấn Khải liền liên tưởng đến hình bóng quyến rũ của Dịch Dương Thiên Tỉ lúc cậu mặc nó trên người.

Vương Tuấn Khải bất giác cầm lấy áo sơ mi đưa đến trước mũi của mình, anh nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu.

Mùi hương quen thuộc của loài hoa Bỉ Ngạn thoang thoảng tỏa ra từ áo sơ mi làm Vương Tuấn Khải bất giác cong môi lên thành một nụ cười bất đắt dĩ.

Vương Tuấn Khải tự cười bản thân mình, thật không ngời Vương Tuấn Khải anh cũng có lúc hành động biến thái như bây giờ.

Nhưng quả thật anh rất nhớ cậu.

Đột nhiên điện thoại di động trong túi áo của anh vang lên, Vương Tuấn Khải liền bắt máy anh nghĩ người gọi điện thoại chính là Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Hello."

Vương Tuấn Khải cười tươi nói, nhưng nụ cười của anh liền biến mất, khi anh nghe được giọng nói của đối phương.

"Anh hai, mau đến Bar Night Angel ngay, em có chuyện quan trọng cho anh xem.

Mau đi em đợi anh trong phòng VIP."

Nói xong Vương Tuấn Kiệt không cho cơ hội Vương Tuấn Khải từ chối liền cúp máy, anh muốn tạo sự ngạc nhiên cho Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải buồn bực quăng điện thoại lên giường, anh không có ý định đi ra ngoài vào giờ này, nhưng suy nghĩ một chút không có Dịch Dương Thiên Tỉ bên cạnh anh cũng không thể nào ngủ được, thôi thì ra ngoài xem người em trai này của anh đang định giở trò gì.

Trước cửa Bar Night Angel Vương Tuấn Khải phong độ bước xuống từ chiếc xe Jeep màu đen đang hiên ngang đỗ ngay trước cửa.

Vương Tuấn Khải đứng một cách uy phong dưới ánh đèn đường màu trắng, trên người là bộ âu phục màu đen áo choàng bành tô cùng với đôi găng tay bằng da càng tôn lên sự ngông cuồng nguy hiểm trên gương mặt tà mị của anh.

Vương Tuấn Khải được Nhật Trung và Sam cung kính hộ tống vào trong.

Vương Tuấn Khải vừa mới đặt chân vào cửa liền thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người, Vương Tuấn Khải liền quét tầm mắt của mình một vòng, anh bất giác nhíu mày khó chịu vì ánh mắt thăm dò của mấy cô gái lúc này không chỉ vì sự hấp dẫn của anh mà còn vì sự oai nghiêm tỏa ra từ trên người anh làm cho điêu đứng.

Vương Tuấn Khải là một người lúc nào trên người cũng toả ra sự bí ẩn, nguy hiểm một cách lạ thường luôn hấp dẫn phái nam nhân và nữ nhân xung quanh anh.

Vương Tuấn Khải không hiểu vì sao lúc này Vương Tuấn Kiệt lại gọi anh đến đây, bây giờ tâm trạng của anh thật không tốt còn gặp cảnh mấy cô gái bên ngoài nhìn chăm chăm vào anh như mèo gặp mỡ càng khiến Vương Tuấn Khải nộ khí xung thiên.

Anh giận dữ đẩy mánh cánh cửa phòng VIP ra.

"Bang......."

Vương Tuấn Kiệt đang ngồi ánh mắt thích thú quan sát một gốc khuất của quán bar.

Nghe được tiến động mạnh anh liền quay đầu lại, đập vào mắt anh là nét mặt giận đến muốn giết người của Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Kiệt cười cười anh khom tới rót chi Vương Tuấn Khải một ly rượu mạnh.

"Anh hai, ai đã làm anh tức giận?."

Vừa nói Vương Tuấn Kiệt vừa đẩy ly rượu đến trước mặt của Vương Tuấn Khải.

Lúc này Vương Tuấn Khải đã thoải mái ngồi xuống ghế bên cạnh Vương Tuấn Kiệt, Nhật Trung và Sam cung kính đứng sau lưng anh.

"Là em!."

Vương Tuấn Khải nhấm nháp ly rượu trên tay nói đơn giản hai chữ, nhìn Vương Tuấn Kiệt bằng ánh mắt sắc bén đưa ra lời cảnh cáo.

Muốn nói cho Vương Tuấn Kiệt rằng, nếu Vương Tuấn Kiệt không cho anh một lý do chính đáng, tại sao lại gọi anh đến đây vào giờ này, anh nhất định sẽ trừng phạt Vương Tuấn Kiệt theo bang quy.

Vương Tuấn Kiệt cười tươi anh quá hiểu tính tình của anh hai mình.

"Anh hai, anh nhìn thấy gì?."

Vương Tuấn Kiệt nhìn Vương Tuấn Khải chỉ tay về gốc khuất mà anh đã quan sát từ nãy giờ.

Vương Tuấn Khải nghe vậy liền chuyển tầm mắt của mình theo hướng tay Vương Tuấn Kiệt chỉ.

Vương Tuấn Khải giận dữ nheo cặp mắt nguy hiểm của mình lại khi anh nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ cùng với một nhóm bạn đang ngồi trò chuyện tại một cái bàn tròn bên cạnh quầy bar.

Ánh mắt mang theo sát khí liền quan sát những người đàn ông ngồi bên cạnh cậu.

Vương Tuấn Khải liền trầm mặt khi anh nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối của Lục Cẩn Phi khi nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro