Chương 87 Vương Tuấn Khải sốt ruột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe những lời Du Trinh Trinh nói nét mặt Vương Tuấn Khải trở nên tái xanh, chỉ cần nghĩ đến việc Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời của anh, Vương Tuấn Khải liền sa sầm mặt.

Bàn tay từ phía sau đang ôm Dịch Dương Thiên Tỉ vào lòng chợt siết chặt hơn, anh không hề biết hình động vô tình này của anh chính là sự bày tỏ của bản tính độc quyền chiếm hữu của loài sói hoang.

Những gì Vương Tuấn Khải anh đã nhận định thuộc về anh, dù trời có muốn đoạt lấy cũng không thể được.

"Vậy bây giờ phải làm sao?."

Vương Tuấn Kiệt đứng một bên lên tiếng, anh đã từng nghe qua về căn bệnh suy thận này, nhưng anh thật sự không biết quá trình trị liệu bao gồm những gì.

Nghe Vương Tuấn Kiệt hỏi ánh mắt đau thương của Vương TuẤn Khải chợt bình tĩnh hẳn lên, anh nhìn chăm chăm vào Du Trinh Trinh chờ nghe cô nói.

"Suy thận cấp tính có ba cách điều trị, cách thứ nhất là thay thận nhân tạo, cách thứ hai là lọc thận, nhưng hai phương pháp này điều để lại di chứng.

Người bệnh không thể hội phục lại trạng thái sức khỏe như xưa."

Nói đến đây đột nhiên Du Trinh Trinh dừng lại ánh mắt sắc bén quan sát sắc mặt của Vương Tuấn Khải, cô muốn biết người đàn ông này thật sự yêu vợ của mình đến cỡ nào.

Nghe Du Trinh Trinh nói sức khỏe sẽ không hồi phục lại bình thường, trong lòng anh hiện lên cảm giác bi thống khó tả.

Anh biết Dịch Dương Thiên Tỉ tự hào nhất chính là bản lĩnh vượt trội người cùng với thể năng mạnh khỏe, nếu trong người cậu cứ bị chứng bệnh này bao quanh, chắc chắn tinh thần Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ suy sụp.

Đột nhiên Vương Tuấn Khải nghĩ đến việc gì liền ngước mặt lên nhìn thẳng vào Du Trinh Trinh nghiêm túc nói, làm cô hơi bỡ ngỡ với sát khí tỏa ra từ trong ánh mắt của anh.

"Vậy còn cách thứ ba là gì?."

Sự ngỡ ngàng chỉ duy trì một hai giây, Du Trinh Trinh liền phát huy bản năng của bác sĩ.

"Theo ý kiến chuyên nghiệp của tôi, tôi thấy cách thứ ba là cách tốt nhất.

Chỉ cần có người chịu hiến thận cho Dịch thiếu gia, vậy chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật ghép thận ngay.

Sau khi ghép thận xong sức khỏe của Dịch thiếu gia sẽ hồi phục lại trạng thái ban đầu."

Du Trinh Trinh nhìn Vương Tuấn Khải nói với giọng nghiêm túc, đối với những người có tiền có quyền như Vương Tuấn Khải chuyện tìm một quả thận chỉ là việc đơn giản giống như một cái búng tay.

Vương Tuấn Kiêth nghe vậy liền lao người ra cửa phòng bệnh, muốn cho thuộc hạ đi tìm người hiến thận ngay.

"Đứng lại!."

Đột nhiên giọng nói lạnh như băng của Vương Tuấn Khải vang lên từ phía sau, làm Vương Tuấn Kiệt kinh ngạc dừng bước chân của mình lại quay đầu nhìn anh hai.

"Anh hai, anh đừng lo em sẽ phái người đi tìm quả thận tốt nhất cho anh dâu."

Vương Tuấn Khải vội vàng lên tiếng anh biết bây giờ chứng bệnh của Dịch Dương Thiên Tỉ rất trầm trọng không thể chằn chờ được lâu.

"Trong người của Thiên Tỉ không thể tồn tại bất cứ vật gì của người khác, kể cả đàn ông hay phụ nữ đều không được."

Lời nói bá đạo của Vương Tuấn Khải chậm rãi vang lên làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc nhất là Du Trinh Trinh.

Cô biết anh ngang tàng vô pháp vô thiên, nhưng không ngờ lối suy nghĩ của Vương Tuấn Khải lại bá đạo đến như vậy.

Trong suốt thời gian cô làm bác sĩ, Du Trinh Trinh chưa từng gặp qua một người có ý nghĩ ngông cuồng như Vương Tuấn Khải.

"Vương tổng nếu anh cứ khăn khăn nghĩ như vậy, tính mạng của Dịch thiếu gia nhất định sẽ không giữ được."

Du Trinh Trinh bực bội nói, anh chỉ nghĩ cho bản thân của mình không hề đứng ở lập trường của bệnh nhân.

"Anh hai, tính mạng của anh dâu đang trong tình cảnh nguy kịch.

Anh cần gì phải chấp nhất đến như vậy, ở thời đại văn minh này việc nhận nội tạng của kẻ khác hiến tặng chỉ là chuyện vô cùng bình thường."

Có đôi lúc Vương Tuấn Kiệt thật sự nghi ngờ Vương Tuấn Khải và anh có phải cùng một cha một mẹ sinh ra không, sao lối suy nghĩ của hai người không giống nhau chút nào cả.

Vương Tuấn Khải nghe Vương Tuấn Kiệt nói vậy sắc mặt lạnh lùng không hề đổi sắc, nhìn một cái Vương Tuấn Kiệt biết ngay việc này không thể thương lượng được, anh hai đã đưa ra quyết định.

Đột nhiên Vương Tuấn Khải cảm nhận được Dịch Dương Thiên Tỉ nhúc nhích trong lòng mình, anh liền cuối đầu xuống nhìn cậu, nhìn thấy cặp mắt to tròn hình hạnh nhân vì đau đớn đã lưu mờ không còn phát sáng.

Trái tim của Vương Tuấn Khải đau đến nổi anh không tài nào thở được, Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên trán cậu nói với giọng yêu thương.

"Em đừng lo, chỉ cần Vương Tuấn Khải anh còn sống, anh bảo đảm em sẽ không sao."

Vương Tuấn Khải buông ra lời hứa làm Dịch Dương Thiên Tỉ cảm giác an tâm vô cùng, vào giờ phút này những chuyện ghen tuông vớ vẩn đã không còn tồn tại, cái quan trọng nhất trong lòng hai người chính là được ở bên cạnh đối phương.

Dịch Dương Thiên Tỉ ngoan ngoãn gật đầu tỏ ra tin tưởng vào lời nói của anh làm VưƠng Tuấn Khải vui sướng trong lòng.

Lúc này Du Trinh Trinh đứng bên cạnh nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ vì nhịnh đau nên cắn chặt bờ môi gợi cảm của mình đến rớm máu.

Du Trinh Trinh ra hiệu cho y tá lấy thuốc mê tới, cô cầm ống kim tiêm bước tới gần Dịch Dương Thiên Tủ.

Ống tiêm còn chưa chạm vào người của Dịch Dương Thiên Tỉ đã bị bàn tay cường tráng mang găng tay bằng da màu đen của Vương Tuấn Khải chặn lại.

Du Trinh Trinh bất ngờ nhìn vào bàn tay của anh, lúc này Du Trinh Trinh mới biết bàn tay của Vương Tuấn Khải đã bị thương những giọt máu đỏ giờ đã khô lại bám vào găng tay.

"Cô định làm gì?."

Vương Tuấn Khải thắc mắc hỏi, Du Trinh Trinh lắc đầu nhìn anh nói.

"Tôi chỉ muốn tiêm thuốc mê cho Dịch thiếu gia.

Cứ tiếp tục chịu đau như thế này tôi chỉ e rằng Dịch thiếu gia sẽ chịu không nổi."

Nghe Du Trinh Trinh nói vậy Vương Tuấn Khải mới cúi xuống nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ đang ở trong lòng mình, anh hốt hoảng khi nhìn lấy đôi môi anh trân quý nhất giờ đã bị cậu cắn nát.

Vương Tuấn Khải khom xuống phủ đôi môi mình lên môi cậu mút hết những giọt máu trên môi cậu.

Khi anh buông đôi môi của Dịch Dương Thiên Tỉ ra, anh liền xăn tay áo sơ mi của mình lên đến khuỷu tay, đặt cánh tay của mình vào miệng của c.

Dịch Dương Thiên Tỉ vì đau đớn nên không còn biết gì cả, cậu chỉ biết dùng hết sức cắn để làm vơi đi sự đau đớn ở bụng mình.

Vương Tuấn Khải bị Dịch Dương Thiên Tỉ cắn đến cánh tay chảy rất nhiều máu, nhưng trên gương mặt nguy hiểm không hề biến sắc, dù chỉ là một cái nhíu mày.

Du Trinh Trinh thấy vậy liền tiêm thuốc vào cơ thể của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Khi thuốc mê vừa thấm vào cơ thể của cậu, Vương Tuấn Khải nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp hình hạnh nhân từ từ khép lại miệng cậu cũng từ từ buông lỏng cánh tay của anh ra.

"Anh hai, để em băng lại vết thương cho anh."

Vương Tuấn Kiệt nhìn thấy cánh tay của anh hai giờ đã in sâu dấu răng của anh dâu, máu từ dấu răng chảy theo cánh tay của anh thấm một phần tay áo sơ mi màu trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro