8 | Thiên Công Phường: Chết càng nhiều càng khỏe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Tôi đã nằm được hơn 3 phút rồi...

Tiểu Tàng Kiếm đáng thương khăng khăng không chịu về doanh địa, lại đợi thêm mấy phút mới từ dưới đất bò dậy. Nếu chọn về doanh địa không biết sẽ bị tống đi nơi nào, đến lúc đó không tìm được đường về thì phải làm sao...

Cũng may quân gia tựa hồ đã quen, không phàn nàn cũng không tức giận, ngồi chờ anh thêm mấy phút. Thật tội nghiệp cho cái xác nằm ở Vạn Hoa Cốc vậy mà không ai đi ngang luyện châm, ai nói xác chết khó cầu nào.

Đợi Giáng Tuyết Bạch Đầu đứng lên, Thường Tiếu chạy đi ăn trưa, đơn giản mở tủ lạnh lấy miếng bánh mì, vừa ngậm vừa thao tác một tay.

Đến trước Thiên Công Phường, Tàng Kiếm lại chết lần nữa, Thường Tiếu chút nữa bị nghẹn bánh mì. Chẳng qua anh muốn thể hiện một chút, nhảy từ trên đỉnh núi xuống, nhìn thì không cao lắm, tại sao lại té chết... Nửa thân thể của tiểu Tàng Kiếm còn bị chôn trong núi, rất mắc cười.

[Đội] [Quý Hiên]: Sư phụ, quần lót màu đỏ

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: =口=

Bị ghẹo... Thường Tiếu thất bại nằm chờ sống lại, mở giao diện trang bị, quả nhiên quần sắp đỏ rồi...

Đồ đỏ là đồ hư.

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Cậu lui ra sau một chút, để tôi tới!

Giáng Tuyết Bạch Đầu ý chí chiến đấu sục sôi, sau khi vào phụ bản lạch cạch gõ chat đội rồi lập tức xông tới. Qua cửa mới bắt đầu có quái, đối với Tàng Kiếm 80 mà nói thật sự chỉ như một bữa sáng, cứ xoay xoay là được.

[Đội] [Quý Hiên]: Tôi theo sau

Tiểu quân gia nhắm mắt theo đuôi đằng sau, vì sư phụ không nói cho cậu biết trong thiết lập có phần tự động nhặt đồ, cũng không nói cho cậu biết có thể download plugin tự động nhặt trên trang chủ, vậy nên Phùng Quý Hiên không hề biết gì. Thế là, Giáng Tuyết Bạch Đầu ở đằng trước đánh, tiểu quân gia ở phía sau nhấn nhấn nhặt đồ.

Boss đầu cực kỳ dễ qua, Thường Tiếu xoay rất hép pi, tức khắc tìm về tự tôn của một vị sư phụ. Hơn nữa tiểu quân gia bên cạnh rất nghe lời, thế giới hai người thế này còn gì hơn. Thứ duy nhất chưa hoàn mỹ chính là boss rớt côn và nón, đều không phải trang bị của quân gia.

[Đội] [Quý Hiên]: Túi hết chỗ

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Vậy tôi nhặt giúp cậu, tiền bán đưa cậu

Giáng Tuyết Bạch Đầu nêu cao phẩm chất 18 đạo hiếu tốt đẹp của một sư phụ, tuy một món vũ khí chỉ một vàng, nhưng với người trong túi chỉ có 300 vàng như Giáng Tuyết Bạch Đầu mà nói, tích tiểu thành đại luôn luôn đúng.

[Đội] [Quý Hiên]: Ok

Phùng Quý Hiên thoải mái đồng ý. Cậu vốn không để vào mắt mấy đồng này, có lượm cũng không mang bán lấy tiền, theo như Phùng tứ thiếu nói chính là, phiền phức. Nhưng cùng sư phụ hạ phụ bản, người ta đánh đằng trước, mình chỗ này không gì làm, vậy nên mới đầu còn siêng nhặt, sau lại lười. Vốn nghĩ Giáng Tuyết Bạch Đầu sẽ nói khỏi nhặt, ai ngờ đối phương khẳng khái đồng ý nhặt giúp.

Giáng Tuyết Bạch Đầu vừa đánh vừa nhặt đồ, anh cũng không biết thứ gì đáng giá thứ gì không, chỗ trong túi lại không nhiều, cho nên nhặt nhặt ném ném, tốc độ chậm lại.

Sau khi qua boss 1 lên bậc thang, quái ở hai bên trái phải dày đặc hơn nhiều, còn có một ít con đi tới đi lui. Giáng Tuyết Bạch Đầu để tiểu đồ đệ đứng giữa, mình thì xông qua hai bên đánh quái.

Vừa nhặt vừa đánh...

[Đội] [Quý Hiên]: Sư phụ...

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Tôi đến đây tôi đến đây!

Khi Thường Tiếu nhìn thấy chat đội của tiểu quân gia thì đã trễ mấy giây, thanh máu quân gia như vòi xả nước tụt hết một nửa, bị hai tiểu quái gặm gặm cắn cắn, vậy mà sư phụ cậu còn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt rác.

Tiểu Tàng Kiếm vội vàng đánh chữ, sau đó hấp tấp chạy về. Có điều anh càng sốt ruột thì càng luống cuống tay chân, bị tiểu quái Trì Bộ (debuff-giảm tốc độ di chuyển), di chuyển chậm đi, hơn nữa trước khi tới nơi mấy bước còn có một bậc thang mấu chốt, cần phải nhảy qua.

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: QAQ

[Đội] [Quý Hiên]: Biểu tình đó nên để tôi dùng, người chết là tôi

Tiểu Tàng Kiếm khóc không ra nước mắt, anh ở cách đồ đệ không xa, nhưng không làm sao nhảy qua được bậc thang mấu chốt kia, thế là phải trơ mắt nhìn Quý Hiên bị Thiết Cầu gặm chết, "Hự" một tiếng ngã xuống đất...

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Tôi sai rồi

[Đội] [Quý Hiên]: Không thể sống lại tại chỗ, tôi về rồi lên lại

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Được, tôi chờ cậu

Giáng Tuyết Bạch Đầu để tiểu quân gia chết liền trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, thành thành thật thật chờ Quý Hiên về lên lại. Thường Tiếu mở bản đồ, có thể thấy được điểm kí hiệu Quý Hiên nhảy trở về cửa, sau đó từng chút chạy lên bên này, không chậm, nhưng đến một lúc đột ngột dừng lại, tiếp theo nhảy lại về cửa.

Thường Tiếu ngây người, chuyện gì vậy, không lẽ mình lag. Vội vàng đóng bản đồ, nhưng delay chỉ hiển thị màu xanh lá, hơn 60 một chút.

[Đội] [Quý Hiên]: Chỗ này có quái đuổi theo tôi

[Đội] [Quý Hiên]: Sư phụ

[Đội] [Quý Hiên]: Sư phụ...

[Đội] [Quý Hiên]: ...

[Đội] [Quý Hiên]: Lại chết rồi...

Thường Tiếu lúc này mới nhìn đến chat đội, vừa rồi mở bản đồ không chú ý, nhất thời nội tâm nhỏ máu...

Mới nãy đánh boss xong, xung quanh sân còn có mấy tiểu quái, nhưng phân tán lung tung, tiểu Tàng Kiếm lười chạy đi giết, cũng không quan tâm nhiều. Nhưng mấy tiểu quái kia thuộc loại di chuyển, vì vậy khi tiểu quân gia đi ngang qua bị bắt được. Tiểu quân gia đáng thương, gọi sư phụ mà không thấy anh phản ứng. Phụ bản cùng cấp, quái bên trong lợi hại hơn rất nhiều, một đánh hai, hoàn toàn không thể đánh lại, thế là nằm xuống lần nữa.

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: QAQ tôi không thấy

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Tôi sai rồi

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Tôi đi đón cậu, chờ tôi chạy tới

[Đội] [Quý Hiên]: Khỏi đi, tôi out, hơi mệt

Thường Tiếu thấy chat đội trong lòng bộp một tiếng, có chút mất mác, nghĩ không phải do mình quá ngốc, thao tác quá kém khiến tiểu đồ đệ cảm thấy phiền chứ? Có điều hồi tưởng lại thao tác của mình, quả nhiên rất gà. Nào có sư phụ kéo đồ đệ một đường đi một đường chết như thế. Tiểu quân gia còn chẳng lên được mấy cấp...

[Đội] [Giáng Tuyết Bạch Đầu]: Xin lỗi, bye

Nhưng Giáng Tuyết Bạch Đầu phát ra chat đội chậm một nhịp, tiểu quân gia đã logout, chỉ còn lại lẻ loi mình tiểu Tàng Kiếm.

Thực tế Phùng Quý Hiên là mệt thật sự, hôm qua Tôn Mẫn đòi chia tay với cậu, vốn cậu không quan tâm mấy, thích chia tay thì chia thôi, dù sao cậu cũng không muốn tiếp tục. Tối lại đến quán bar lêu lổng, nghĩ sáng lên công ty ngủ, không ngờ sáng sớm lại nhận được điện thoại của Tôn Mẫn, khóc lóc sướt mướt còn bị dính một thân cà phê. Giờ đã chiều tối, khó tránh khỏi mệt mỏi, dứt khoát thoát game, tới phòng nghỉ ngủ một giấc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro