Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


05

Hôm sau là ngày nghỉ, không cần nghe học, dù Lam Vong Cơ gọi bao nhiêu lần, Ngụy Vô Tiện cũng không rời giường, ngủ thẳng đến giờ Tỵ mới tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, ngây người một lúc, mới nhớ tới mình đang ở trong phòng ngủ của Lam Vong Cơ, nghĩ lại chuyện tối qua hai người đã làm, mặt nóng bừng, có chút không biết như thế nào đối mặt Lam Vong Cơ . Hắn đẩy hé cửa, trộm thấy người nọ đang ngồi trước thư án viết gì đó. Hắn uể oải thay quần áo rồi ra khỏi cách gian.

Cửa phòng cách gian bị đẩy ra, Lam Vong Cơ liền ngẩng đầu lên.

"Ngụy Anh, ngươi tỉnh rồi."

Lời này vừa hỏi ra, Ngụy Vô Tiện liền hiểu, Lam Vong Cơ là một mực chờ hắn thức dậy, thấy tiểu cũ kỹ vốn hay xấu hổ biểu hiện thoải mái như vậy, nhất thời chính mình mới vừa rồi có chút ngại ngùng cũng tan thành mây khói .

Ngụy Vô Tiện a Ngụy Vô Tiện, Lam Trạm đều bình thản tự nhiên như thế, ngươi còn thẹn thùng cái gì! Chúng ta là đồng minh kề vai sát cánh, cũng không phải thâu hoan! Là vì hoàn thành nhiệm vụ, không thẹn với lòng!

Vì thế Ngụy Vô Tiện cũng làm bộ như không có việc gì trả lời : "Ừ, ha ha, Lam Trạm, ngươi đang làm gì?" Hắn lại ghé sát vào nhìn nhìn, nói: "A? Ngươi như thế nào lại chép gia quy?"

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm tự ý đánh nhau, ngày hôm trước, ta và ngươi xúc phạm Lam Thị gia quy. . . . . ."

Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện liền không vui, hắn không muốn lãng phí ngày nghỉ hiếm hoi để ngồi chép gia quy, hôm nay đã hẹn với Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang cùng đi Thải Y Trấn chơi, vì thế hắn tách ra, ngồi đối diện Lam Vong Cơ bắt đầu giải thích thương lượng: "A? Chẳng lẽ ta cũng phải chép à? Đừng nha Lam Trạm. . . . . . Kia không phải chuyện phát sinh đột ngột sao! Hơn nữa nghiêm túc mà nói, chuyện này không thể nói là tự ý đánh nhau, là công khai tỷ thí! Lam lão đầu cũng chưa nói gì mà. Ngươi đừng phạt ta được không. . . . . ."

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu nói: "Ừ, Ngụy Anh, ngươi. . . . . . không cần chép." Lam Vong Cơ tính toán chép luôn cả phần của Ngụy Vô Tiện, cả việc Ngụy Vô Tiện hôm qua đi nhanh cùng lớn tiếng ồn ào ở Thiện Thất, phải chịu phạt chép gia quy đều giúp hắn chép.

Ngụy Vô Tiện nghe không cần chép, trong lòng hớn hở, khóe môi nhếch lênh, lộ ra nụ cười khiêu khích đặc trưng, nói: "Ha ha, Lam Trạm, thật à? Ngươi thế nhưng không phạt ta !" Lại nghĩ đến hành động khác thường của Lam Vong Cơ hai ngày gần đây, hỏi: "Lam Trạm, hai ngày nay, nhìn ngươi tựa hồ trở thành người khác nha? !"

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, thấy đôi môi đỏ mộng của người đối diện, thoáng chốc nhớ lại đêm qua . . . dáng vẻ . . . Ngụy Anh. Đầu quả tim y run lên, hô hấp đều ngưng lại, cúi đầu, ngay cả liếc mắt một chút cũng không dám chạm đến môi người nọ. Tay cầm bút cũng không khống chế được run lên, một giọt mực theo ngòi bút nhỏ xuống, loang lỗ một trang gia quy vừa chép.

Sau nửa ngày cũng không đợi được Lam Vong Cơ nói lời nào, Ngụy Vô Tiện bĩu môi, nghĩ thầm: quả nhiên vẫn là tiểu cũ kỹ, lại bắt đầu hờ hững với ta.

Hai người đều trầm mặc không nói, bầu không khí có chút khó xử, Ngụy Vô Tiện nghĩ nhanh chạy là thượng sách, hắn nói: "Lam Trạm, hôm nay nghỉ học, ta đã hẹn với Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang đi Thải Y Trấn chơi, vậy ta đi đây. . . . . ."

"Từ từ! Ngụy Anh, ta cùng ngươi." Lam Vong Cơ nói mà không kịp suy nghĩ, sau khi nói ra, y cũng ngây ngẩn cả người.

Ngụy Vô Tiện vừa muốn đứng dậy, bị giật mình ngồi trở về, hắn hỏi: "Hả? Cùng ta cái gì? Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta đi Thải Y Trấn chơi?"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, thanh âm dù thấp, nhưng trả lời khẳng định: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện nghĩ có chút khó xử vì chưa báo qua với Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang, nhưng tiểu cũ kỹ mấy ngày nay đối với mình không tệ, hơn nữa sau này còn "kề vai chiến đấu", liền đáp ứng nói: "Vậy được rồi."

Hai người cùng ra khỏi Tĩnh Thất, thấy có môn sinh Lam thị đang chờ trước sân. Gặp Lam Vong Cơ Ngụy Vô Tiện hai người đi tới, liền tiến lại gần nói: "Nhị công tử, Ngụy công tử, Tông chủ cho gọi hai vị đến Nhã Thất, có chuyện cần nói."

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trầm ngâm nhìn nhau, không nói cũng đều biết là chuyện gì. . . . . . Lúc này bọn họ đều cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chẳng lẽ chuyện 【 phòng the 】 ngày ngày đều phải hỏi sao? Bất quá còn có thể làm gì được, cắn răng chịu đựng mà đi.

Tới Nhã Thất, Thanh Hành Quân, Lam Hi Thần, Kim Quang Thiện đều ở. Hai người vừa vào cửa, ánh mắt mọi người đều chằm chằm nhìn bọn họ, nhìn đến Ngụy Vô Tiện cảm thấy đỏ mặt tía tai, nói chi đến Lam Vong Cơ .

Kim Quang Thiện không e ngại đi thẳng vào vấn đề: "Hai vị, đêm qua đã làm tốt chuyện hệ trọng chưa? Bất quá giờ này đã giữa trưa, dậy trễ như vậy, chắc chắn là đã làm rồi chứ?

Nữa! Lại tới nữa!

Ngụy Vô Tiện cúi đầu, ánh mắt trộm liếc Kim Quang Thiện một cái, vốn không muốn trả lời, lại nghĩ nếu không nói gì, lão ngựa giống sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng còn muốn làm Lam Trạm khó xử, đánh đáp một tiếng: "Ồ. . . . . ."

"Ồ?" Kim Quang Thiện trừng mắt, hắn rất không vừa lòng, nhất định phải hỏi cho ra đáp án chính xác, tiếp tục hùng hổ: " "Ồ" là ý gì? Cuối cùng đã làm hay chưa?"

Ngụy Vô Tiện xoa xoa trán: "Làm rồi làm rồi làm rồi. . . . . ." Giọng điệu tràn đầy không kiên nhẫn.

Lam Hi Thần đứng ra giảng hòa : "Kim tông chủ, Vong Cơ cùng Ngụy công tử lần đầu trải qua việc này, chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, có vài chuyện không nói nên lời, ta sẽ thay Kim tông chủ ngày ngày đốc thúc, thỉnh Kim tông chủ không cần quá mức lo lắng."

Kim Quang Thiện "hừ" một tiếng , còn muốn đáp trả Lam Hi Thần, nhưng nhớ đến tiểu mỹ nhân mới tìm được hôm qua, còn đang chờ mình trên giường ở biệt viện, liền nói tiếp: "Nếu đã trải qua lần đầu tiên, thì sau này hẳn dễ dàng! Cách mấy ngày ta lại đến hỏi thăm! Lam thiếu tông chủ, mới vừa rồi thảo luận đến, sau bảy ngày viên phòng, bắt mạch liền biết có thụ thai hay không, vậy bảy ngày sau ta đến!" Lại quay đầu dặn dò Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ: "Mặc dù vậy, mấy ngày này, các ngươi vẫn phải đều đặn "hành sự" mỗi ngày. Không thể lười biếng, có biết không! ?"

Ngụy Vô Tiện: ". . . . . ."

Lam Vong Cơ: ". . . . . ."

Kim Quang Thiện không ở lại lâu, liền xuống núi, quay về biệt viện ôm mỹ nhân. Lúc này chỉ còn lại Lam Thị phụ tử ba người cùng Ngụy Vô Tiện .

Thanh Hành Quân mang theo ánh mắt nghi ngờ, dò hỏi: "Vong Cơ, Ngụy công tử, hai người các ngươi đêm qua. . . . . . thật sự?"

Lam Hi Thần tràn đầy mong đợi, chờ bọn họ trả lời.

Ngụy Vô Tiện mặt đỏ lên, thấp giọng nói: "Phải, đúng vậy, vừa rồi đã nói làm rồi. . . . . ."

Thanh Hành Quân quay lại nhìn Lam Vong Cơ xác nhận: "Vong Cơ?"

Lam Vong Cơ vành tai một mảnh đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không nhìn ai, không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Lam Vong Cơ, không còn nghi ngờ gì nữa, phụ tử hai người Thanh Hành Quân và Lam Hi Thần không nghĩ tới hai thiếu niên tiến triển nhanh như vậy, có chút ngoài ý muốn lại có chút vui mừng nhìn nhau cười.

Lam Hi Thần thân thiết hỏi: "Ngụy công tử hôm nay thân thể có chỗ nào không khỏe?"

"Không có, ta rất khỏe!" Ngụy Vô Tiện lại nhớ đến lời Kim Quang Thiện vừa nói lúc nãy, hỏi: "Lam tông chủ, Trạch Vu Quân, mới vừa rồi Kim tông chủ nói, mỗi ngày đều phải. . . . . . không phải là thật chứ? Ta thấy không cần nha, không phải các ngươi nói bảy ngày sau liền có thể bắt mạch tra ra sao? Vậy chờ bắt mạch nếu kết quả không có, thì lại làm. Nếu ngày nào cũng phải như vậy, ta không muốn, ta chịu không nỗi. . . . ."

Lam Vong Cơ: ". . . . . ."

Thanh Hành Quân: ". . . . . ."

Lam Hi Thần: ". . . . . ."

Trải qua đêm qua, miệng Ngụy Vô Tiện mỏi nhừ, mãi đến bây giờ cũng chưa trở lại bình thường.

Lam Hi Thần giống như nhìn thấu điều gì đó, cúi đầu cười, nói: "Ngụy công tử, Vong Cơ, việc này nếu như thật sự được tiến hành, nhất định phải có một người biết rõ tình hình, đó là y sư. Dù sao ta cũng không tinh thông chuyện sinh tử, ta sẽ chọn một vị y sư Lam Thị y thuật cao minh, đáng tin cậy, giúp Ngụy công tử bắt mạch, cùng với phụ trách chăm sóc về sau, còn việc mấy ngày một lần, chờ ngày mai ta hỏi qua y sư sẽ quyết định, các ngươi thấy thế nào?"

"Được." Lam Vong Cơ rốt cục nói một chữ, đơn giản rõ ràng, y thấy may mắn, có một vị y sư cũng tốt, dù sao cũng không phải chuyện gì đều có thể cùng phụ thân và huynh trưởng giải bày.

Ngụy Vô Tiện cũng phụ họa nói: "Được, Lam Trạm đồng ý thì ta không ý kiến." Hắn nghĩ, cảm thấy vẫn nên nhanh rời đi, chủ đề này quá mức xấu hổ, liền chắp tay thi lễ nói: "Lam tông chủ, Trạch Vu Quân, hôm nay chúng ta nghỉ học, muốn đi Thải Y Trấn, ta cùng Lam Trạm đi trước."

Lam Vong Cơ hướng phụ thân và huynh trưởng gật đầu, hai người liền rời đi.

Lam Hi Thần và Thanh Hành Quân nhìn thân ảnh hai người xa dần cho đến biến mất, mỉm cười nói: "Phụ thân, Ngụy công tử chắc chắn trở thành người của Lam Thị chúng ta."

Thanh Hành Quân cũng vui mừng gật đầu: "Ừ, Hi Thần, Ngụy công tử hoạt bát sáng sủa, thật làm người thích, tướng mạo tu vi đều cùng Vong Cơ xứng đôi, tính cách lại bổ sung cho nhau, nếu như không có Ngụy công tử, xem Vong Cơ tính tình tĩch mịch lạnh lùng như vậy, sợ là phải cô độc suốt đời. Trong mộng đã nói, hai người chính là thiên định chi nhân, khẳng định không sai.

Ngụy Vô Tiện về phòng hắn trước, thấy Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang đang chờ ở sân nhỏ bên ngoài phòng ngủ.

Giang Trừng vừa thấy Ngụy Vô Tiện lập tức tiến lên đấm vài cái, gào nói: "Ngụy Vô Tiện! Đêm qua ngươi lại chạy đi đâu? Sáng nay ta đến gõ cửa cũng không thấy bóng ngươi, ngươi lại đừng nói với ta rằng ban đêm trở về trễ, ta không tin!" Lại đột nhiên thấy được Lam Vong Cơ theo sau, cả kinh, nói: "! ! ! , Ngụy Vô Tiện, như thế nào Lam Vong Cơ lại cùng ngươi! ?"

Ngụy Vô Tiện động não, lung tung kiếm lý do, nói: "A, haha, hôm qua ta cùng Vong Cơ huynh ở phòng ngủ của y thảo luận kiếm thuật, sơ ý quên mất thời gian, thảo luận muộn quá ta liền ở lại đó tá túc một đêm."

Giang Trừng mở to đôi mắt quả hạnh, giọng cũng cao hơn : "Hả?? Ngươi hôm qua ở lại chỗ của Lam Vong Cơ?"

Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ thờ ơ: "Đúng vậy, chuyện này có gì mà kinh ngạc, ta ở cách gian trong phòng ngủ của Lam Trạm, cách gian hiểu không! Hơn nữa, dù cho ngủ cùng giường thì thế nào, hai người chúng ta cũng không phải chưa ngủ qua, đều là nam tử có cái gì . . . . ."

Lam Vong Cơ: ". . . . . ."

Nghe Ngụy Vô Tiện nói vậy, Lam Vong Cơ yên lặng đi theo sau hắn sắc mặt âm lãnh dị thường. Nghĩ Ngụy Vô Tiện thế nhưng thà cùng Giang Trừng ngủ cùng giường, đêm qua lại muốn ngủ ở cách gian.

"Cút cút cút, cái tướng ngủ kia của ngươi, ai ngủ cùng ngươi đúng là xui xẻo!" Giang Trừng con ngươi đều muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, lại đấm Giang Trừng vài cái, nói: "Nè không phải hôm nay chúng ta muốn đi Thải Y Trấn sao, Lam Trạm cùng đi với chúng ta. Đi nhanh đi, ta còn chưa ăn sáng."

Giang Trừng: "! ! !"

Nhiếp Hoài Tang: "! ! !"

Giang Trừng cùng Nhiếp Hoài Tang không thể không chấp nhận quyết định định trước hỏi sau của Ngụy Vô Tiện, chẳng qua là thầm nghĩ, có Lam Vong Cơ đi theo, hôm nay sợ là khó mà chơi vui vẻ.

Bốn người cùng nhau tới Thải Y Trấn, đầu tiên tìm đền quán ăn Hồ Nam yêu thích nhất của Ngụy Vô Tiện, đã là buổi trưa, nhưng đối Ngụy Vô Tiện mà nói vẫn là ăn sáng. Hắn không ngừng gọi một loạt món ăn, nào là gà cay, thịt bò cay, gia vị cay, nước chấm cay,... Lam Vong Cơ nghe mà sững sờ. Cuối cùng còn không quên gọi thêm mấy vò Thiên Tử Tiếu.

Sau khi Ngụy Vô Tiện gọi món xong, đột nhiên nhớ tới Lam Vong Cơ, hắn hỏi: "Nè Lam Trạm, ngươi có thể ăn cay không? Ta gọi đều là món cay, ngươi mỗi ngày đều ăn cỏ rễ vỏ cây nhà ngươi, ngươi có quen ăn cay không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, thản nhiên nói: "Ngụy Anh, không sao, ta có thể."

Sau khi thức ăn được dọn ra, Lam Vong Cơ choáng váng, cho tới bây giờ y chưa thấy qua cảnh tượng như vậy, trên bàn đều là một màu đỏ tươi. Nhưng thấy Ngụy Vô Tiện ăn vui vẻ, cũng không nói lời nào, y cầm đũa, hướng tới đĩa đồ ăn nhìn có vẻ nhạt nhẽo nhất gắp lấy, nhưng vẫn cảm thấy cổ họng bốc hỏa, muốn ho, lại chỉ có thể chịu đựng, đành yên lặng uống cốc trà nhằm làm dịu xuống, rồi không bao giờ... động đũa nữa . Chỉ là ánh mắt một mảnh nhu hòa, nhìn Ngụy Vô Tiện liên tục ăn uống bên cạnh.

Bởi vì có Lam Vong Cơ, Giang Trừng với Nhiếp Hoài Tang cũng ăn uống cẩn thận, không dám đùa giỡn, thậm chí nói chuyện cũng không dám. Hai người thầm nghĩ, lát nữa vào chợ phải tìm cách tách khỏi Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nghẹn vài ngày, cuối cùng được thưởng thức những món mình tâm tâm niệm niệm, còn có Thiên Tử Tiếu, hắn tập trung ăn uống một hồi lâu, đến khi Nhiếp Hoài Tang nháy mắt ám chỉ, mới chú ý tới Lam Vong Cơ bên cạnh chỉ uống trà.

"Nè? Lam Trạm, sao ngươi không ăn? Ngươi không thích những món này sao?"

"Ngụy Anh, ta không đói bụng. . . . . . Ngươi ăn được rồi."

"Nhưng mà, Lam Trạm, giờ đã trưa rồi, lát nữa chúng ta còn muốn đi vào chợ chơi, ngươi nhiều ít ăn một chút đi. Ngươi xem ta gọi nhiều như vậy, đủ ăn đủ ăn. . . . . ." Nói xong, liền gắp cái chân gà đỏ rực bỏ vào chén Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn chân gà suy nghĩ, đây là Ngụy Anh gắp cho y, không thể cự tuyệt, liền quyết định nếm thử. Y gắp lên cắn miếng nhỏ, may mắn, chân gà này nhìn màu sắc sặc sỡ, kì thực không cay lắm, Lam Vong Cơ miễn cưỡng có thể ăn được.

Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ ăn, mới yên tâm, lại gắp thêm cho y mấy cái, mới lại cầm đũa lên tự mình ăn thỏa thích.

Một lát sau, Lam Vong Cơ đứng dậy, đi ra khỏi bàn, yên lặng thanh toán tiền, lại lén mua mấy vò Thiên Tử Tiếu cho vào túi càn khôn. Không bao lâu đã quay lại.

Đến khi mọi người ăn xong, gọi tính tiền, lại được tiểu nhị cho biết, vị công tử áo trắng đã thanh toán hết.

"Lam Trạm! Ngươi, bữa ăn này khẳng định tốn rất nhiều tiền, chúng ta đến quán ăn cơm là sẽ chia đều, ngươi xem ngươi cũng không ăn bao nhiêu, sao để ngươi thanh toán toàn bộ được? Nếu không coi như ta mượn của ngươi, được không, tiền tiêu vặt tháng này ta xài gần hết rồi, qua mấy ngày, ta được phát tiền tiêu vặt hàng tháng sẽ trả lại ngươi. . . . . ."

Lam Vong Cơ thản nhiên nói: "Không sao, Ngụy Anh, giữa ta và ngươi không cần tính toán những việc này ."

Ngụy Vô Tiện: . . . . . .

Nhiếp Hoài Tang: ! ! !

Giang Trừng: ? ? ?

Nhiếp Hoài Tang dường như xác định được điều gì, Giang Trừng đối với Lam Vong Cơ càng không thể hiểu nỗi.

Ra khỏi quán ăn Hồ Nam, đến khu chợ Thải Y Trấn, Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu vui vẻ, chạy đây một chút chạy kia một chút, quả thực không biết mệt. Lam Vong Cơ một mực theo sát hắn, Ngụy Vô Tiện chuyên tâm chơi, Lam Vong Cơ chuyên tâm đi theo, hai người chưa phát hiện lúc này Nhiếp Hoài Tang và Giang Trừng đã yên lặng biến mất . . .

Đi dạo quanh, lại gặp được tỷ tỷ bán sơn trà hôm trừ thủy túy.

Tỷ tỷ mặt mày tươi cười, nói với Ngụy Vô Tiện: "Tiểu lang quân, bất quá mấy ngày, sao càng tuấn, lần này muốn mua một giỏ sơn trà không?"

Ngụy Vô Tiện nhìn mấy quả sơn trà vàng ươm, nhất định ngọt, mới vừa rồi ăn nhiều đồ cay, đang muốn ăn chút ngọt, nhưng lại cân nhắc túi tiền của mình, hắn luôn luôn tiêu tiền không biết tiết chế, tiền tiêu vặt tháng này không còn lại bao nhiêu, chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng, tìm lý do: "Tỷ tỷ, lại gặp tỷ! Bất quá hôm nay ta còn có chuyện quan trọng, không tiện xách theo, lần sau ha ha, lần sau nhất định mua!" Liền túm cổ tay Lam Vong Cơ kéo đi phía trước nhìn xem. Nhưng mà kéo không đi.

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: "Lam Trạm, sao không đi?"

Vừa rồi bộ dáng Ngụy Vô Tiện nhìn thấy sơn trà nuốt nước miếng, cùng với ở quán cơm Ngụy Vô Tiện nói tiền tiêu vặt dùng hết rồi, Lam Vong Cơ đều để ý. Y yên lặng cầm túi tiền lấy ra chút bạc vụn, đưa cho tỷ tỷ bán sơn trà, nói: "Một giỏ sơn trà."

"A? Lam Trạm, ngươi muốn ăn sơn trà sao?"

"Ừ." Lam Vong Cơ yên lặng cầm lấy một giỏ sơn trà.

Ngụy Vô Tiện nửa thật nửa đùa nói: "Hừ, lần trước ta đưa ngươi ngươi cũng không lấy, còn tưởng rằng ngươi không thích ăn, lần này lại tự mình mua, quả nhiên là ghét bỏ ta. . . . . ."

"! . . . . . . không phải, Ngụy Anh, ta không có. . . . . ." Lam Vong Cơ muốn giải thích, quýnh lên liền nói năng có chút lộn xộn, đầu óc lơ mơ, chỉ đối với Ngụy Vô Tiện, y mới trở nên như vậy. Còn không chờ y nói xong, Ngụy Vô Tiện liền cướp lời: "A không có việc gì, ta xem giỏ sơn trà này nhiều như vậy, tả hữu ngươi cũng ăn không hết, ta giúp ngươi ăn một chút!" Nói xong, liền không khách khí bắt đầu ăn.

"Được. . . . . ." Mặc kệ như thế nào, Ngụy Anh ăn sơn trà ta mua là tốt rồi.

Hai người đi dạo một vòng lớn, lại ăn thêm không ít món, đều là Lam Vong Cơ trả tiền. Gần tối, mới phát hiện không thấy Nhiếp Hoài Tang và Giang Trừng, ở trước sơn môn đợi một hồi lâu cũng không thấy bóng người, đoán bọn họ đã tách ra về trước. Liền cũng đành trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Đi đi, tới phòng ngủ của Ngụy Vô Tiện, hắn ngừng bước chân, nói: "Lam Trạm, hôm nay ta sẽ không quay về Tĩnh Thất với ngươi, dù sao hôm qua chúng ta đã, đã làm, nếu không có việc gì nữa, ta ngủ lại phòng của ta vậy."

Lam Vong Cơ: ". . . . . ."

Lam Vong Cơ nội tâm mơ hồ muốn giữ lại hắn, nhưng y không có lý do, cũng không có tư cách, càng không có dũng khí.

Hai người đều tự trở về phòng, Ngụy Vô Tiện nằm trên giường, trong lòng suy nghĩ: mấy ngày nay Lam Trạm như thế nào là lạ, thế mà không phạt ta chép quy, còn mời ta ăn cơm, trên chợ đều là y trả tiền. Trước đây rõ ràng là ghét bỏ ta, đưa sơn trà cũng không lấy, còn mắng ta cút, cấm ngôn ta. Như thế nào từ khi có chuyện này, Lam Trạm giống như đối với ta liền thay đổi? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a. . . . . . Lần sau nhân lúc làm việc, nhất định phải hỏi rõ ràng một chút.

------------------------------------------------

7 ngày bắt mạch có thể tra ra, là tư thiết.

Chương sau sẽ phát hiện hai người lầm a.

------------------------------------------------

Cầu tiểu hồng tâm, tiểu lam tay, tiểu bình luận, tiểu chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro