Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06

Một ngày này, vừa kết thúc nghe học, Lam Hi Thần liền cho gọi Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vào Hàn Thất, gặp Thanh Hành Quân, cùng với một vị y sư.

Y sư tên Lam Ngọc, cùng thế hệ với Thanh Hành Quân, y thuật cao siêu, kinh nghiệm phong phú, có nghiên cứu sâu về sinh dục nam tử, thái độ làm người chính trực trầm ổn, đáng tin cậy, là người được Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân tín nhiệm, chính là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì y thuật cao minh, ở Lam gia y được mọi người kính trọng, Lam Vong Cơ cũng phải gọi y một tiếng đường thúc.

Mọi người trước hết hành lễ, đem Ngụy Vô Tiện cùng Lam Ngọc giới thiệu với nhau một chút, liền đi thẳng vào vấn đề.

Lam Ngọc nói: "Chuyện giữa Vong Cơ và Ngụy công tử, vừa rồi Hi Thần cùng Thanh Hành Quân đã nói ta nghe. Sau này cách 7 ngày ta lại giúp Ngụy công tử bắt mạch một lần, để xác nhận có thụ thai hay không. Sau khi Ngụy công tử mang thai, việc điều dưỡng và sinh đẻ cũng do ta phụ trách.

Ngụy Vô Tiện cự tuyệt nói: "A? Không cần phiền toái như vậy. . . . . . Ta, ta sau khi hoài thai sẽ quay về Liên Hoa Ổ."

Nghe vậy, Lam Vong Cơ cúi đầu, mím môi, trầm mặc không nói. Thanh Hành Quân cùng Lam hi thần có chút đăm chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái.

Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử, ngươi nên ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ điều dưỡng, vẫn tốt hơn, dù sao chúng ta cũng phải có trách nhiệm chiếu cố ngươi, có thể nào để ngươi một mình gánh vác.

Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân, thật sự không cần, ta không quen ở nơi này, hơn nữa ngày hôm trước ta đã cùng Lam Trạm thương lượng, ta phải về Liên Hoa Ổ dưỡng, đứa nhỏ ra đời sẽ giao cho các ngươi, theo họ Lam, ta không cần. Không cần lo lắng ta với các ngươi tranh đoạt hài tử. . . . . . . . . . . ."

Lam Hi Thần cùng Thanh Hành Quân lại nhìn nhau, cảm thấy sự việc phát triển không giống như họ mong đợi, Thanh Hành Quân thấy Lam Vong Cơ ngơ ngác đứng ở nơi đó, không nói được một lời, liền hỏi một câu: "Vong Cơ?" Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, Thanh Hành Quân lại hỏi: chính là các ngươi đã thương lượng tốt rồi?

Lam Vong Cơ không gật đầu cũng không lắc đầu, không nói lời nào.

Thấy mọi người đều không nói, Ngụy Vô Tiện liền nói: "Lam tông chủ, Trạch Vu Quân, Lam y sư nếu không việc gì nữa, ta về phòng trước.

Lam Hi Thần giọng điệu hơi gấp, hỏi: "Ngụy công tử, vì sao ngươi không cùng Vong Cơ ở Tĩnh Thất?"

Ngụy Vô Tiện nói: "A? Tại sao phải ở Tĩnh Thất, đã không cần mỗi ngày đều phải "hành sự", không phải bảy ngày sau có thể chẩn đoán ra sao, nếu như không có, ta lại đi chỗ Lam Trạm ngủ, có được không?

Lam Ngọc nghiêm mặt nói: "Ngụy công tử, không thể, tuy là bảy ngày liền có thể chẩn ra, nhưng nguyên dương ở trong cơ thể chỉ có thể tồn tại ba ngày, nếu muốn mau chóng thụ thai, vẫn nên cách ba ngày giao hợp, sẽ hiệu quả hơn."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe, ánh mắt đều trừng lớn, nói: "A? ? ? Ba ngày! ? Ta cùng Lam Trạm vừa mới làm đêm hôm kia, chưa đến ba ngày, tối mai ta sẽ quay lại đó. . . . . ."

Lam Hi Thần liếc nhìn Lam Vong Cơ, thấy trong mắt đệ đệ hiện lên một tia thất vọng không thể nhận ra, liền nói: "Ngụy công tử, ngươi nên ở cùng Vong Cơ, cũng hỗ trợ thắt chặt tình cảm, đối với việc mang thai chỉ có lợi không hại."

Ngụy Vô Tiện có chút lơ đểnh: "Ai nha, cái gì có hại không hại. . . . . . Các nương nương trong cung đều không phải chờ Hoàng Thượng triệu hạnh, mới ngủ qua sao, vẫn sinh bình thường,. . . . . . . . ." Từ từ, sao ta cảm thấy so sánh thế này có chút không thích hợp. . . . . .

". . . . . . . . . . . ." Thanh Hành Quân; Lam Hi Thần; Lam Ngọc; Lam Vong Cơ

Lại là một hồi xấu hổ không nói gì, Ngụy Vô Tiện sợ nhất bầu không khí này, hắn vội vã nói: "A, haha, vậy không còn chuyện gì ta đi trước." Lại quay đầu hướng Lam Vong Cơ bên cạnh nói: "Lam Trạm, ta đi đây!"

Lam Vong Cơ đối Lam Hi Thần Thanh Hành Quân cùng Lam Ngọc chắp tay thi lễ, lại theo sát Ngụy Vô Tiện phía sau, cùng nhau đi ra ngoài.

Đã nhiều ngày Ngụy Vô Tiện không ngủ ở Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ nếu có thời gian vẫn luôn đi theo hắn, tỏ ra quan tâm, làm Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang, cũng với mấy đệ tử thế gia trước kia vẫn quay quanh Ngụy Vô Tiện khiếp sợ, vừa thấy Lam Vong Cơ đi theo phía sau Ngụy Vô Tiện, liền phải trốn xa. Dù vậy, Ngụy Vô Tiện cũng không thấy phiền chán, ngược lại cảm thấy có Lam Vong Cơ ở bên rất yên tâm, cũng có chút quyến luyến cảm giác được y che chở như này.

Lại qua hai ngày, rốt cục tới đêm hai người cần "hành sự" . Lam Vong Cơ cả ngày tâm thần bất định, Ngụy Vô Tiện nhìn như không thèm để ý, nhưng thực tế trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này. Sau giờ học, Ngụy Vô Tiện ở phía sau núi chơi một chút, cùng Lam Vong Cơ dùng bữa tối, lại quay về phòng mình thu thập đồ đạc, sau đó trở về Tĩnh Thất.

Đến Tĩnh Thất, Ngụy Vô Tiện liền đi vào cách gian, phát hiện trên giường hôm nay chỉ có mấy tấm ván gỗ trơ trọi, không có chăn nệm? Lam Trạm, giường ở cách gian của ngươi, chăn nệm đi đâu rồi?"

"Ta đưa đi giặt, còn chưa lấy về." Lam Vong Cơ nói thật, hôm nay sau khi thức dậy việc đầu tiên y làm là đem chăn nệm đưa đi giặt sạch. Y nói tiếp: "Ngụy Anh, hôm nay ngươi có thể cùng ta ngủ chung giường gian ngoài."

". . . . . . . . . . . ." Ngụy Vô Tiện vốn định dứt khoát làm xong sẽ quay về phòng mình, bất quá lại nghĩ chuyện gì cũng đã làm rồi, ngủ chung giường thì có gì to tát, hơn nữa giường của Lam Trạm lại rộng rãi, vì thế Ngụy Vô Tiện gật đầu đáp "Được." Lại nhắc nhở nói: "Nhưng ta ngủ không ngay ngắn, ban đêm ngươi đừng ném ta ra ngoài. . ."

Lam Vong Cơ đưa lưng về phía Ngụy Vô Tiện, âm thầm nhếch môi, thản nhiên nói: "Không sao, ta sẽ không."

Cuối giờ Tuất, Lam Vong Cơ tắm rửa xong trước, một mực ngồi đánh đàn trước thư án, đây là một thủ khúc có giai điệu vô cùng dễ nghe, căng chặt có độ, uyển chuyển du dương, dưới kỹ năng đánh đàn tinh xảo của Lam Vong Cơ, như là đang giải bày nỗi niềm, Ngụy Vô Tiện tắm rửa sau bình phong, cẩn thận lắng nghe, cảm thấy khúc nhạc này có thể chạm vào sâu trong nội tâm hắn, thật là đồng cảm. Một lát sau, tắm rửa xong đi ra bình phong, ngồi đối diện Lam Vong Cơ trước thư án. Lại lăng yên nghe một chút.

Cầm khúc này khiến Ngụy Vô Tiện thấy lòng yên bình tĩnh lặng, hắn rốt cục lấy lại bình tĩnh, tinh tế đánh giá Lam Vong Cơ một hồi. Nhìn thấy trước mặt người nọ như trích tiên, Ngụy Vô Tiện nở nụ cười mà chính mình cũng không nhận ra, trong lòng thầm nói: Lam Trạm ánh mắt thật sáng, cái mũi thật thẳng, miệng trông mềm mại, cánh tay vừa to vừa khỏe, thẳng đẹp, ngón tay dài thẳng, khớp xương rõ ràng, lần trước lúc đó sờ qua, còn ấm áp.

Ngụy Vô Tiện nhìn lại hai tay mình, phát hiện cũng đẹp, chỉ là so với Lam Trạm có đen hơn một chút, ai.. khẳng định là ta quá ham chơi, bị bắt nắng! Bất quá người ta trắng! Lam Trạm trên người cũng khá trắng! Lần trước ở suối nước lạnh có liếc một cái, nhưng mà không nhìn kỹ, giữa ta và Lam Trạm không biết ai trắng hơn? Hơn nữa Lam Trạm nhìn người nhã nhặn, sao chỗ đó lớn như vậy? Lần trước miệng đều xót hết rồi . . . . . .

? ? ? Ta suy nghĩ cái gì?

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, cố gắng ngăn những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Cùng lúc Lam Vong Cơ lại đàn sai một âm điệu, Y nhanh chóng thu hai tay đang chơi đàn, giấu dưới bàn, nắm chặt thành quyền.

Mới vừa rồi lúc Ngụy Vô Tiện tỉ mỉ đánh giá y, Lam Vong Cơ ngoài mặt không chút gợn sóng, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng gió, hô hấp đều có chút rối loạn. Y cực lực khống chế cơn run rẩy, vờ như dường như không có việc gì, nhìn một bộ bình thản.

Ngụy Vô Tiện đối Lam Vong Cơ cười cười, nói: "Lam Trạm, sao ngươi không đàn nữa? Thủ khúc này thật là dễ nghe, tên là gì?"

Ngọn nến đang cháy trên bàn, trước mặt Ngụy Vô Tiện. Ánh nến khiến gương mặt Ngụy Vô Tiện trở nên ấm áp, khóe môi thiếu niên khẽ cong, đôi môi đỏ tươi, sống mũi cao, chóp mũi nhỏ, một đôi mắt hoa đào to sáng, con ngươi đen nhánh, trong con ngươi còn có ngọn lửa nhảy múa, vốn dĩ thủ khúc không có tên, nhưng khoảnh khắc này, trong lòng Lam Vong Cơ đã có đáp án, nhưng y chỉ mấp máy môi, không dám nói.

"Hả? Lam Trạm, sao ngươi không nói, thủ khúc này ai sáng tác?"

"Ta sáng tác. . . . . ."

"Dễ nghe, Lam Trạm, ngươi thật lợi hại." Hắn ngừng lại một chút, lại hỏi: "Ngươi nói ngươi sáng tác, vậy chẳng phải là còn chưa đặt tên?"

"Ừ"

Ngụy Vô Tiện ngọt ngào cười, nói: "Khi nào nghĩ ra cái tên thật hay, ngươi nhất định phải nói cho ta biết đầu tiên."

"Được. . . . . . . . . . . . . . ."

Lặng im một lát, hai tay Lam Vong Cơ giấu ở dưới thư án, nắm chặt thành quyền đã thấm ra mồ hôi. Thanh âm y cực thấp, nói:"Ngụy Anh, giờ Hợi . . . . . ."

"A?" Ngụy Vô Tiện có chút sững sờ, nhưng hắn tự nhiên biết mục đích đêm nay tới đây, hắn sửng sốt một chút, liền hiểu được ý Lam Vong Cơ, tim đập loạn hai nhịp, hai gò má vốn dĩ trắng bệnh trong nháy mắt ửng đỏ, nói: "Vậy, vậy lên giường đi. . . . . ."

. . . .

Lam Vong Cơ cũng muốn làm cho hắn, Ngụy Vô Tiện như trước cực lực ngăn cản. Xong việc liền rửa mặt, cùng nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, rốt cục hỏi ra chuyện mấy ngày nay hắn vẵn thắc mắc :"Lam Trạm, sao ta cảm thấy mấy ngày nay ngươi đối với ta không giống như trước? Sao lại đối với ta tốt như vậy? Ta thật có chút thụ sủng nhược kinh . . . . . ."

Cùng lúc Ngụy Vô Tiện hỏi ra vấn đề này, Lam Vong Cơ cũng tự hỏi chính mình, y phát giác chính mình thay đổi là từ khi chuyện này phát sinh. Là do y cảm thấy có lỗi đối với Ngụy Anh, nhưng có thật chỉ vậy không? Kỳ thật chính mình trước kia rất chú ý đến Ngụy Anh, nhưng người đó quá mức bất hảo khiêu thoát, luôn vô tình cố ý chọc giận chính mình, nội tâm tĩnh lặng như nước suốt mười sáu năm, cứ như vậy bị hắn kích khởi gợn sóng, làm cho y trở tay không kịp, vô pháp ứng đối.

Cho tới nay, gia quy cũ kỹ của Lam thị đã xâm nhập vào xương tủy y, khiến y luôn giữ bổn phận nhưng lại chưa bao giờ làm theo trái tim mình. Chuyện này phát sinh, tựa như một bước đột phá, làm cho Lam Vong Cơ có đầy đủ lý do để làm theo con tim, đối mặt Ngụy Vô Tiện, y có thể không ngại ngần quan tâm hắn như lẽ đương nhiên.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến những nữ tử mà Ngụy Vô Tiện đã từng nói.

Cùng với thái độ lần trước của Ngụy Vô Tiện, mỗi câu nói của hắn đều cho thấy hắn đang làm việc này như một nhiệm vụ. Nhưng lời này, những cái tên kia, mấy ngày nay liên tục xuất hiện trong đầu Lam Vong Cơ, khiến cho y dám làm nhưng không dám nói, bất tri bất giác, lực bất tòng tâm.

"Ngụy Anh, việc này, ủy khuất ngươi . . . . . ." Mười sáu năm qua, tất cả những lời nói không thành thật của Lam Vong Cơ, đều liên quan đến Ngụy Vô Tiện.

"A? Lam Trạm. . . . . . Sao ngươi lại nhắc chuyện này, ta đã nói ta không trách ngươi."

Câu trả lời này của Lam Vong Cơ, làm cho Ngụy Vô Tiện không hiểu sao cảm thấy mất mác, một loại cảm xúc không biết tên được tích góp từng chút từng chút những ngày gần đây, gần như tụt xuống không còn gì.

"Ngụy Anh, mặc kệ như thế nào, ta đều chịu trách nhiệm, chăm sóc tốt cho ngươi. . . . . ."

"Được rồi Lam Trạm, tùy ngươi, ta mệt mỏi, ta muốn ngủ." Ngụy Vô Tiện trở mình, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, không nói nữa.

Trong nháy mắt, thời gian bảy ngày đã đến, sau giờ học, hai người bị gọi vào Nhã Thất chờ đợi công thẩm. Kim Quang Thiện lại đến, đây là lần đầu tiên bắt mạch mà mọi người đều chờ đợi, trong lòng lo lắng. Đều hy vọng Cứu Thế Tử đã hình thành trong bụng Ngụy Vô Tiện.

Lam Ngọc giúp Ngụy Vô Tiện bắt mạch thật lâu, còn vận khởi linh lực đẩy mạnh thăm đò, trong mắt tràn ngập nghi hoặc cùng dò hỏi, rốt cục Ngụy Vô Tiện nhịn không được , hỏi: "Lam y sư, thế nào? Thành không?"

Lam Ngọc nhíu mày, thu hồi tay đang bắt mạch, chỉ cúi đầu, không nói lời nào.

Thấy thế, Ngụy Vô Tiện bĩu bĩu môi, hắn nói: "Lam y sư, ngươi không nói ta cũng biết, không có thì không có, trước đây đã nói qua chuyện này sẽ không dễ dàng như nữ tử, ta cùng Lam Trạm sẽ nỗ lực cố gắng, không chừng lần sau sẽ có."

Mọi người cũng thoáng thất vọng, bất quá lúc này mới bảy ngày thôi, vẫn còn thời gian.

Thanh Hành Quân an ủi nói: "Ngụy công tử, Vong Cơ, việc này hai người các ngươi không cần quá mức lo lắng, không nên để tâm lý có nhiều gánh nặng, giữ tinh thần thoải mái thì tốt hơn."

Kim Quang Thiện nghe xong không vui, cả vú lấp miệng em nói:"Sao? Như vậy không thể được! Các ngươi vẫn nên cố gắng thêm! Hai người các ngươi, vài ngày mới "hành sự" một lần à?

Lam Vong Cơ lúc này bị Kim Quang Thiện hỏi xấu hổ không nhịn được, hận không thể ép mình hồn lìa khỏi xác. Ngụy Vô Tiện khẳng định, hai chữ xấu hổ bị hắn ném đi suốt mười lăm năm rốt cuộc đã trở lại. Hai người không ai nói lời nào, Ngụy Vô Tiện vốn luôn luôn không nghiêm chỉnh, lại ngồi ngay ngắn như bị điểm huyệt.

Lam Ngọc nói: "Kim tông chủ, dương nguyên ở trong cơ thể tồn tại ba ngày, ta đã an bài bọn họ cách ba ngày làm chuyện phòng the một lần."

Kim Quang Thiện bộ dáng thiếu đòn, vỗ mạnh vào bàn, nói: "Cái gì? Cách ba ngày! Các ngươi còn thảnh thơi như vậy! Nam tử thụ thai vốn không dễ dàng, thế nhưng còn muốn cách ba ngày! Không được! Từ hôm nay bắt đầu, mỗi ngày đều sinh hoạt vợ chồng!"

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." mọi người một bộ kinh ngạc, không ai nói tiếp.

Lam Ngọc giải thích: "Kim tông chủ, Ngụy công tử dùng thân thể nam tử để giao hợp, nếu như chuyện phòng the quá mức thường xuyên, e là đối với thân thể có tổn hại, vả lại nguyên dương của Nhị công tử . . . . ."

"Chờ! ! ! Khoan khoan chờ đã! ! !" Ngụy Vô Tiện rốt cục nghe không nổi nữa, hắn bưng kín lỗ tai, lớn tiếng nói: "Vậy, các ngươi cứ thương lượng trước, có kết quả, nói cho ta cùng Lam Trạm biết là được! ! Ta ta ta ta ta, đau bụng! Phải! Ta đau bụng!"

Chúng ta đi trước , ha ha ha ha ha ha. . . . . ." Nói xong, liền nắm cổ tay Lam Vong Cơ kéo ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện cứ như vậy dắt cái người nọ đang cứng đơ một đường chạy về Tĩnh Thất. . . . . .

Trở về Tĩnh Thất, đóng cửa lại, Ngụy Vô Tiện vờ ho hai tiếng để che giấu xấu hổ, thử gọi y: "Lam, Lam Trạm. . . . . ."

Lam Vong Cơ vẫn còn ngơ ngá, như người mất hồn, không nói lời nào.

"Lam Trạm, lỗ tai ngươi thật đỏ. . . . . ." Cũng không lâu lắm, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dừng lại một chút, thật vất vả trở lại như bình thường không sai biệt, Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu không biết xấu hổ trêu chọc, Lam Vong Cơ cũng như thường trả lời ngắn gọn vài chữ. Hai người an ủi nhau cùng tiếp tục cố gắng. Lam Hi Thần liền mang theo Lam Ngọc gõ cửa Tĩnh Thất.

Lam Ngọc mới vừa rồi bắt mạch đã tra ra bất thường, nhưng nhìn sắc mặt của hai thiếu niên, vẫn không muốn vạch trần trước mọi người. Chờ sau khi Kim Quang Thiện rời đi, mới cùng Lam Hi Thần nói có chút chuyện quan trọng cần dặn dò hai người, nhờ Lam Hi Thần đưa y đến Tĩnh Thất.

Sau khi mọi người ngồi xuống bên cạnh bàn, Lam Ngọc muốn nói lại thôi.

Lam Vong Cơ nhìn ra Lam Ngọc băn khoăn, nói: "Đường thúc, huynh trưởng không phải người ngoài, có chuyện gì thúc nói thẳng là được."

Lam Ngọc nghe vậy gật đầu, lại đem ánh mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nói: "Không có việc gì không có việc gì, Lam Trạm đều nói không có việc gì , ta đương nhiên không ngại , Lam y sư, người nói đi. Các ngươi thương lượng như thế nào? Muốn ta cùng Lam Trạm, mấy ngày một lần?"

Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện chăm chú lắng nghe, nghĩ Lam Ngọc đến thông báo về chuyện thảo luận vừa rồi, về kết quả mấy ngày một lần của hai người họ.

"Chúng ta không cần lo lắng lời của Kim tông chủ, vẫn như đã nói trước đây, cách ba ngày một lần" Lam Ngọc lại dừng một chút, có điều khó nói, nhỏ giọng: "Chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là cái gì?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Chỉ là. . . . . . Ta vừa bắt mạch, cùng với dùng linh lực dò xét, hết thảy đều chứng tỏ, Ngụy công tử vẫn là đồng tử. . . . . ."

Ngụy Vô Tiện: . . .

Lam Vong Cơ: . . .

Lam Hi Thần: . . .

"? ? ? "

Mấy người lúc này đều ngơ ngẩn?

Lam Ngọc lại bắt mạch cho Lam Vong Cơ, vẫn như cũ dùng linh lực thăm dò một hồi, thản nhiên nói: "Vong Cơ, cũng là đồng tử. . . . . . . . . . . ."

Ngụy Vô Tiện: "? ? ?"

Lam Vong Cơ: " . . . . ."

Lam Hi Thần: ". . . . . ."

Lam Ngọc lại hỏi: "Không biết có thể hay không cho ta biết, Ngụy công tử cùng Vong Cơ, làm chuyện phòng the như thế nào"

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Nguy Vô Tiện da mặt dày lên tiếng trước: "Thì chính là, dùng miệng. . . . . . ngậm vào. . . . . ."

Lam Hi Thần: . . . . .

Lam Ngọc: . . . . . .

- còn tiếp -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro