50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

50.

Ngay khi Lam Vong Cơ nắm lấy vật kia, Ngụy Vô Tiện sợ đến xanh cả mặt, chỉ hận không thể bóp chết cái thằng vừa hồ ngôn loạn ngữ lúc nãy rồi đem chôn cho mất xác.

Cái gì mà "Vậy ngươi giúp ta một chút?"

Giúp cái gì?

Ai giúp?

Trời má-----

Ngụy Vô Tiện nhận sai rồi, hắn không nên mê trai quên lối về, thực ra hắn chỉ muốn nhìn Lam Vong Cơ thẹn thùng thêm một chút thôi, nhưng cục diện bây giờ thì phải nói là xấu hổ đến mức thất khiếu của hắn cũng bốc khói luôn rồi.

Năm ngón tay nắm chặt chỗ kia truyền tới ấm áp, thậm chí mang theo mồ hôi chưa lau sạch, khiến đuôi chùy của Ngụy Vô Tiện run rẩy, cảm giác tê dại khó nói thành lời thuận từ giữa háng bò lên, làm hắn sảng đến mức muốn bắn ra luôn.

Nhưng giờ mà bắn ra thì còn mặt mũi gì nữa!

Ngực Ngụy Vô Tiện phập phồng cực nhẹ, hai điểm hồng đỏ kiều nộn trước ngực cũng run rẩy theo, làm Lam Vong Cơ thấy mà nghiêng ánh mắt đi, vành tai đỏ đến kịch liệt.

Ngụy Vô Tiện không biết mình xấu hổ cái gì, chỉ cảm thấy dù đã đạt được mục đích, nhưng hại người một ngàn hại mình tám trăm, mất còn nhiều hơn được. Nếu hắn bắn ra quá nhanh, có lẽ cả đời này không ngóc đầu lên nổi trước mặt Lam Vong Cơ mất.

Ngụy Vô Tiện khẽ thở một tiếng, lùi lại muốn né tránh, đặt tay lên tay Lam Vong Cơ ý đồ muốn tách y ra, "Hay là thôi đi... ta nói đùa ấy mà."

Ai ngờ Lam Vong Cơ yên lặng nhìn mặt hắn, khóe mắt dâng lên vài tia ửng đỏ, rõ ràng rất xấu hổ, nhưng vẫn chần chừ cúi đầu hôn xuống gò má Ngụy Vô Tiện, thanh âm nhẹ nhàng, "Ngươi... không khó chịu?"

Ngụy Vô Tiện mở lớn hai mắt, lệ đã muốn trào cả ra, tinh tế thở một tiếng, đưa tay nắm chặt lấy chăn mền.

Bàn tay nắm lấy hạ thân hắn lạng quạng cử động, ngón tay đầy những vết chai mỏng vuốt ve từ gốc đến thân, Ngụy Vô Tiện run cả người, sảng đến da đầu tê dại, vô thức cắn môi. Trong chăn vốn đã nóng hầm hập, lại bị bàn tay ẩm ướt hầu hạ, dễ chịu như ngâm mình trong dòng suối nước nóng vậy.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện khẽ nhếch môi, khóe mắt phiếm hồng lộ ra dáng vẻ bối rối, nhất thời cũng có chút bất an, nhưng y vẫn hôn nhẹ lên chóp mũi ướt mồ hôi của Ngụy Vô Tiện, thấp giọng nói: "Như vậy... đúng không?"

Ngụy Vô Tiện: "...."

Lam Vong Cơ dường như khó mở miệng, ánh mắt lóe lên, sắc đỏ bên vành tai đã leo xuống cần cổ, khiến con mắt trần của Ngụy Vô Tiện thấy được cả một mảng hồng rực, hẳn là rất thẹn rồi.

Nhưng tay y vẫn vững vàng nắm lấy nơi đó của Ngụy Vô Tiện, không chê bai việc phải cầm nắm hạ thân của người khác, tựa như chỉ thật tâm muốn Ngụy Vô Tiện thoải mái, kiên trì làm cái việc bản thân mình còn không rõ.

Ngụy Vô Tiện ngứa từ đầu ngón tay ngứa vào tận trong lòng, dục vọng thoáng chốc trướng đầy trong bụng khiến hắn thở gấp một tiếng, rúc đầu vào cổ Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện không biết nên đặt tay vào đâu, dường như nếu sờ xa hơn xuống dưới chăn cũng không đúng, hai người đều đã trần trụi áp da thịt vào nhau rồi. Tay chân không biết để đâu đành phải hư hư ôm lấy vai Lam Vong Cơ. Hắn liếm môi, khó nén được khát vọng trong lòng, thân eo cực kỳ khó chịu đỉnh đỉnh về phía trước, trượt tính khí trên lòng bàn tay ẩm ướt của Lam Vong Cơ, thanh âm nhẹ nhàng, có chút xấu hổ.

"Vậy.... vậy ngươi làm nhẹ tay..."

Lời này ý muốn nói "Ngươi đừng làm mạnh quá, gãy mất đồ của ta", nhưng vào tai Lam Vong Cơ lại mang ý muốn y nhẹ nhàng yêu thương mình, thậm chí có cả chút nũng nịu vương vấn. Người kia lại khéo léo rúc đầu vào ngực mình, đốt ngón tay bám lấy bả vai khẽ run rẩy, chọc cho Lam Vong Cơ không khống chế được lực đạo mà nắm chặt tay, khiến thiếu niên trong ngực kêu nhẹ một tiếng, thanh âm cũng ấm ức vang lên, "Đau..."

Ngực Lam Vong Cơ thoáng phập phồng, bàn tay nắm hạ thân buông lỏng một chút.

Giọng y khàn khàn cực nhỏ, "Xin lỗi, ta sẽ nhẹ tay."

Ngụy Vô Tiện rúc trong ngực y nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, mấp máy môi, không biết nên nói gì.

Hai người đều có chút thẹn thùng, nhưng cảm thấy dáng vẻ này rất thân mật, tựa như phu thê da thịt triền miên quấn quýt lên nhau vậy.

Lam Vong Cơ bỗng gọi khẽ: "Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện: "Ừm?"

Lam Vong Cơ: "Ta có thể... ôm eo ngươi chứ?"

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, bình thường ôm ta có bao giờ hỏi đâu? Eo ta bị ngươi chơi nát ra rồi, giờ còn biết ngượng cơ à???

Nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng có chút thẹn, biết mình cứ vô thức tránh về sau như vậy, Lam Vong Cơ giúp mình làm cũng không được thuận tiện, hẳn là để y ôm lấy sẽ dễ dàng hơn chút.

Thế là hắn nhấc môi cắn lên vai Lam Vong Cơ, thanh âm trầm thấp.

"Muốn ôm thì... ôm đi."

Không biết có phải vì cảm thấy thất thố mất mặt, hay đơn thuần thấy không phải lúc để khắc kỷ, hắn cắn cũng không nặng không nhẹ, tựa như con mèo con mài răng sữa, làm trái tim Lam Vong Cơ xốp giòn, hít sâu một hơi, vòng tay ôm lấy bờ eo nhỏ hẹp của thiếu niên.

Xúc cảm dưới lòng bàn tay vừa ấm áp lại tinh tế, tựa như tơ lụa thượng hạng, hơi mang theo chút cảm giác dính ướt của mồ hôi, Lam Vong Cơ vô thức sờ đến miếng thịt mềm mềm kia, liền dùng gan bàn tay chai sần mân mê một chút.

Quả nhiên, người trong ngực khó nhịn thở dốc một tiếng, cả người mềm nhũn trong lòng y, cánh tay còn đặt nhẹ trên vai y cũng hoảng loạn ôm thật chặt, gương mặt rúc trong cổ thở ra hơi nóng, thanh âm cũng mang theo mấy tia rên rỉ kiềm chế.

Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt, càng ôm người kia chặt hơn, cơ hồ muốn ép sát vào ngực, bàn tay luồn dưới chăn càng mân mê vuốt ve chỗ kia.

Bản thân y chưa từng làm chuyện thế này bao giờ, tựa như người cao cao tại thượng bỗng chốc làm chuyện hạ lưu vậy. Dù trên danh nghĩa là làm cho "tiểu thê tử" của mình, nhưng kiểu gì cũng có chút không tự nhiên, cứ lo lắng bối rối không biết mình làm vậy có đúng hay không.

Nhưng người trong ngực y hô hấp càng nóng bỏng, thở cũng càng ngày càng gấp. Trái tim Lam Vong Cơ đập càng nhanh, trong lòng trướng đầy cảm giác thỏa mãn vì được người kia lệ thuộc. Dứt khoát không bối rối nữa, căng da đầu cứng ngắc giúp người kia làm.

Ngụy Vô Tiện thở gấp, không chịu nổi, đầu rúc trong cổ Lam Vong Cơ mà mê mê mang mang tràn nước mắt, khóe mi dâng một tầng ửng đỏ, không cam lòng yếu thế cọ cọ hạ thân cứng phát đau mà chưa thể bắn vào tay người kia.

Lam Vong Cơ nghĩ mình quá nhẹ tay, liền thử thăm dò xoa nắn hạ thân ngây ngô kia, cảm giác càng vuốt ve càng trơn nhớt, đặc biệt lúc ngón tay chai sần vuốt qua khe rãnh trên đỉnh, Ngụy Vô Tiện liền khó nhịn kinh ngạc thở gấp một tiếng, miệng phát ra những tiếng rên rỉ nức nở, như là sướng đến kịch liệt.

Lam Vong Cơ liền hiểu rõ rồi, học theo vuốt ve trên rãnh đỉnh, đốt ngón tay ma sát qua gân xanh cuồn cuộn, khiến cho Ngụy Vô Tiện chấn động toàn thân, "A" một tiếng cắn môi, hơi thở toàn là run rẩy.

Bờ lưng trắng tuyết rung động lẩy bẩy, từ làn da giấu dưới đuôi tóc đen nhánh đến tận xương cùng, như là tuyết lãng tinh khiết gợn sóng, hết co rúm lại cong lên.

Lam Vong Cơ không biết mình làm có đúng không, bất an mấp máy môi, lòng bàn tay miết xuống bên cạnh thân rồi rời đến lỗ nhỏ trên đỉnh vật kia của Ngụy Vô Tiện, sờ được một tay dịch thể trơn ướt. Lam Vong Cơ sửng sốt, bàn tay hơi động một cái liền thấy lỗ nhỏ rỉ ra thật nhiều chất lỏng, tựa như được vuốt ve sung sướng vô cùng, thân thể trắng tuyết trong ngực cũng run rẩy trong giây lát, rồi càng thêm co rúm mà rúc vào ngực y.

Bảo sao lại càng lúc càng ẩm ướt.

Bởi mỗi lần y sờ vào chỗ này, Ngụy Vô Tiện sẽ... càng chảy nhiều nước hơn....

Vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng, hàng mi dài rung động không ngừng, cánh môi mím lại thật chặt. Dục vọng độc chiếm dâng cao hòa với nỗi xấu hổ khó tả, y càng ôm người kia chặt hơn, hít sâu một hơi, dùng bàn tay đầy vết chai mỏng hầu hạ vuốt ve miệng nhỏ trên đỉnh của Ngụy Vô Tiện.

"A! Lam Trạm, đừng...." Người trong ngực bị mơn trớn như con cá bị vớt khỏi nước, thân thể muốn khước từ y lúc trước giờ bị gắt gao kiềm giữ, không cách nào loạn động, hai đầu chân vô thức kẹp chặt lại.

Hắn vốn không muốn mất mặt trước Lam Vong Cơ nên đã nhẫn nhịn hồi lâu, thở dốc đến lợi hại, nhưng giờ này không nhịn nổi nữa, khóe mắt tràn lệ, thân thể như bị điện giật, kích thích muốn chết, toàn thân phát run.

Bình thường hắn tự làm cũng không dám tùy tiện sờ vào chỗ kia, dù sao cũng quá mẫn cảm, chỉ lúc sắp bắn mới nhẹ cọ đỉnh một chút, uốn mình dưới chăn mền, sung sướng đến hô hấp thô nặng, bắn ra một mảng hỗn độn.

Mà bây giờ hắn như bị người ta khám phá ra nơi thú vị, hai chân tách ra, mỗi đầu chân kẹp trên một bên eo đối phương, toàn bộ phần dưới hông kề sát lên da thịt người kia mà cọ, hạ thân bị người ta dùng bàn tay chai sần xoa nắn lỗ nhỏ, dịch thể ẩm ướt cứ tuôn chảy ra ngoài, dính đầy cả tay Lam Vong Cơ.

Chăn mền che trên thân thể, tự nhiên không thể nhìn được cảnh xuân sắc bên trong, nhưng ở góc độ của Lam Vong Cơ lại có thể thấy rõ đôi chân dài vốn trắng muốt của Ngụy Vô Tiện nay đã nổi một tầng phấn hồng, gương mặt chôn trong cổ y nóng phát bỏng, cơ hồ có thể đoán được người này đã sớm mặt mày ửng đỏ, thần sắc vừa bối rối vừa đáng thương.

Lam Vong Cơ càng nghĩ càng không thể nghĩ, bàn tay nắm lấy tính khí của Ngụy Vô Tiện cũng tăng lực đạo nắn bóp, nhìn hắn cam lòng lộ ra cả thân non mịn, tay chân đều nóng bỏng vô cùng.

"Lam Trạm, đau-----" Ngụy Vô Tiện chịu không nổi, nước mắt rơi ướt đẫm, ngực trập trùng gấp gáp, không chịu nổi kích thích mãnh liệt như vậy, ngửa mặt cắn lên môi Lam Vong Cơ, mang theo đầu óc mờ mịt xuân sắc mà nghẹn ngào hàm hồ hôn hôn y.

Cánh môi hắn run rẩy không ngừng, "Nhẹ.... Nhẹ một chút!"

Nói đau thì cũng không đau lắm, nhưng mà quá kích thích, cảm thấy như có dòng điện xẹt xẹt đánh từ xương cùng đánh lên, mỗi đốt ngón tay đều co rút cắm sâu vào da thịt Lam Vong Cơ, tựa như móng mèo con cào lên vậy, đồ vật cứng rắn dưới bụng cứ thế bị người ta yêu thương hết mực.

Lam Vong Cơ nghĩ hắn đau thật, áy náy nói: "Được."

Tay y thả lỏng hơn, bàn tay nắm lấy hạ thân chỉ tinh tế vuốt ve làn da non mềm, dùng vết chai mỏng trên tay êm ái cọ vào miệng nhỏ trên đỉnh, lấy chỗ dịch trơn ướt kia mà vuốt ve xuống dưới. Ngụy Vô Tiện run lên, càng làm càng không chịu nổi, cảm thấy như bị tra tấn dai dẳng, giày vò ngứa ngáy không thể ngừng.

Hô hấp dồn dập, hắn cố nén cỗ ngứa ngáy khó nhịn kia xuống, vội vàng ngọ ngoạy cắn lên môi Lam Vong Cơ, duỗi lưỡi liếm liếm giữa hàm răng của y, lấy lòng nũng nịu nói, "Hay, hay là mạnh hơn một chút đi..."

Lam Vong Cơ: "..."

Việc này vốn đã rất xấu hổ rồi, người kia còn uốn éo đòi hỏi, hung hăng quấn lấy hôn y nữa, dùng lưỡi câu lấy lưỡi y, liếm ra tiếng nước tấm tắc.

Cảm giác trướng đau dưới bụng của Lam Vong Cơ càng thêm rõ ràng, y tức giận ép sát người kia vào trong ngực. Lòng bàn tay miết lên lớp da non mịn, giày vò một trận, đốt ngón tay loạn xạ vuốt ve miệng nhỏ trên đỉnh của Ngụy Vô Tiện, càng khiến Ngụy Vô Tiện nức nở tán loạn, cơ hồ như muốn nghẹn thở.

Thanh âm của thiếu niên vốn đã êm tai, theo tiếng nức nở thở dốc khàn khàn lại càng khiến người ta muốn yêu thương một phen. Trước mắt chính là bộ dạng ỷ lại rúc trong ngực của người kia, miệng ô ô gọi "Nhị ca ca", càng bị làm lại càng đáng thương, càng khiến cho lòng người thêm ngứa.

Hai người đang ở trong địa đạo, cứ gọi như vậy, cơ hồ lại càng dễ nghe gấp trăm ngàn lần, khiến thái dương Lam Vong Cơ nổi cả gân xanh, cúi đầu liền hôn lên môi hắn, tựa như muốn hôn chết cái người trong ngực này.

Đáy mắt Ngụy Vô Tiện mông lung ánh nước, mặt mũi ửng đỏ, bị Lam Vong Cơ đảo khách thành chủ mà hôn cho hô hấp đứt đoạn, cảm thấy người này vô cùng thô bạo, chẳng ôn nhu chút nào cả. Trong lòng hắn bực bội, hai cánh tay loạn xạ sờ xuống dưới, thuận theo cơ bụng căng cứng sờ vào bên trong quần dài của Lam Vong Cơ, nắm chặt lấy tính khí phát dục trướng to của y, dùng phương pháp thường ngày của mình mà hầu hạ.

Người đang ôm lấy hắn chấn động, đáy mắt Lam Vong Cơ nổi lên tầng tầng tơ máu, dường như vô cùng buồn bực, mở miệng gằn lên.

"Ngụy Anh!"

Ngụy Vô Tiện nắm được mệnh căn của đối phương liền không sợ hãi hôn lên môi Lam Vong Cơ, giọng nói còn đặc sệt nghẹn ngào chưa tan đi được, nhưng vẫn đắc ý nháy nháy con ngươi đen bóng long lanh ánh nước, nói: "Ngươi giúp ta làm, ta cũng giúp ngươi một chút."

Hắn còn đang muốn nói tiếp, lại bị khoái cảm sung sướng từ bụng dưới xông lên mà suýt cắn nát cánh môi Lam Vong Cơ. Ngón chân bị kích thích cuộn lại, đùi đang muốn kẹp chặt đã bị Lam Vong Cơ luồn eo áp sát vào, da thịt dính chặt lên nhau.

"A! Ngươi-----"

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, đốt ngón tay đang xoa nắn miệng nhỏ của Ngụy Vô Tiện còn ướt đẫm thủy dịch, dường như muốn trả thù mà càng ấn sâu vào lỗ nhỏ kia, cơ hồ muốn mạnh mẽ ấn đến mở ra mới thôi.

Hốc mắt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, hai mắt cách y quá gần không khống chế được mà tuôn đầy lệ, nhưng vẫn kiên trì xoa nắn tính khí của Lam Vong Cơ, dường như cả hai không ai chịu nhận thua cả.

Bàn tay thiếu niên vừa mềm mại lại tinh tế, vuốt ve đến mức toàn thân Lam Vong Cơ nổi một tầng da gà, đủ kiểu giày vò châm chọc, khiến hô hấp của y càng lúc càng thô nặng.

Chưa từng nhận được khoái cảm đến lật trời lở đất như vậy, khi ngón tay Ngụy Vô Tiện vò nắn túi da kia, lại ma sát gốc rễ côn thịt, da đầu Lam Vong Cơ đã tê dại cả ra, gân xanh trên thái dương nhảy không ngừng, hàm răng cắn chặt, hận không thể hôn cho Ngụy Vô Tiện mềm nhũn chân tay không châm lửa thổi gió được nữa.

Y cắn lên môi Ngụy Vô Tiện, học theo miết xuống dưới cây ngọc hành của Ngụy Vô Tiện, sờ đến túi da của thiếu niên, dùng đốt ngón tay ấn mạnh. Cánh môi đang bị cắn quả nhiên tuôn ra một tiếng rên rỉ đè nén, tựa như nhận được kinh hãi cực lớn, ngạc nhiên nhìn y, ngay cả bàn tay đang vuốt lộng cũng dừng lại, run rẩy cầm lấy tính khí, đốt ngón tay đều mềm nhũn cả ra.

Dáng vẻ trợn mắt mơ màng này của hắn quá mức hưởng thụ, khiến lòng dạ Lam Vong Cơ càng thêm trướng no, liền đè Ngụy Vô Tiện vào sâu trong ngực, một tay giữ chặt hai tay Ngụy Vô Tiện, tay kia ấn hai tính khí vào nhau, bắt đầu trừu động.

"Đây-----" Ngụy Vô Tiện không hề nghĩ đến có thể chơi như vậy, cả người ngốc luôn.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, hai chân mở lớn đã bị người ta ma sát lên trên, bất lực vịn lên vai Lam Vong Cơ, hai tay bị kiềm giữ không thể động đậy.

Lam Vong Cơ hô hấp thô trọng cắn lên vai hắn, hạ thân nhẹ nhàng đỉnh một cái, đỉnh cho Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng sợ hãi, sắc mặt đỏ bừng hỗn độn, mi tâm không ngừng hoảng hốt nhíu chặt, dường như hạ thân bị ma sát sướng muốn chết đi rồi.

Đùi trong của thiếu niên vốn non mịn, bị tính khí cọ xát lên vừa ướt vừa trơn, tránh không được cọ vào chỗ thịt đùi non mềm khiến hắn như bị gãi không đúng chỗ ngứa, cố hướng Lam Vong Cơ đến giữa hai chân hắn mà cọ.

Đùi Ngụy Vô Tiện bị tách ra, cảm nhận tính khí nóng bỏng của đối phương đang dây dưa với tính khí của mình, trong lòng có loại cảm giác bị người ta ức hiếp, cả người loạn xạ ôm lấy y, kinh hô: "Chậm... chậm một chút!"

Nhưng hắn vừa mở miệng đã bị người kia ấn xuống dưới thân, buồn bực phủ chăn mền lên, làm cho đầu óc Ngụy Vô Tiện choáng váng, vừa mở mắt đã bị người ta chặn môi, hai tay bị đẩy lên đỉnh đầu, hai chân kẹp lấy eo Lam Vong Cơ, một bộ dáng không kháng cự hoan nghênh người ta đến đùa bỡn.

"Ưm...!" Cổ họng Ngụy Vô Tiện tràn ra tiếng rên sợ hãi nho nhỏ, lại bị người kia chặn lại không thể phát ra, cổ tay bị Lam Vong Cơ đè chặt, nước mắt cũng tràn ra lã chã.

Lam Vong Cơ xoa nắn bên thân tính khí của hắn, áp lên tính khí của mình mà đẩy vào rút ra, cọ xát đến mức cây kia của Ngụy Vô Tiện nhỏ ra từng giọt thủy dịch, chân đạp loạn ở trong chăn.

Rõ ràng chưa từng nhìn thấy tính khí của đối phương, nhưng hắn có thể cảm nhận một cỗ nhiệt ý nóng hổi, cộng thêm vừa dùng tay cầm lên ước lượng, bây giờ lại cọ xát tiến vào rút ra, đầu hắn liền tưởng tượng ra đồ vật đỏ tía trướng to đang chảy đầy chất lỏng lên bắp đùi trắng nõn của mình mà cọ ra cọ vào, kích thích cho Ngụy Vô Tiện đỏ cả hốc mắt, xấu hổ nhắm nghiền lại.

Sao hắn phải cố sống cố chết trêu chọc Lam Trạm làm gì cơ chứ!

Tuy tính cách trầm ổn, nhưng dù gì cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi. Lần đầu tiên Lam Vong Cơ cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt thế này, cả người bị trêu chọc đến sụp đổ cả lý trí, khí lực đè lên Ngụy Vô Tiện không thu lại được, bóp cho bắp đùi người kia tràn đầy vết xanh xanh tím tím, hô hấp tán loạn hôn lên cánh môi Ngụy Vô Tiện, ngăn chặn những tiếng thở dốc nghẹn ngào của hắn giữa môi lưỡi triền miên.

Ngụy Vô Tiện bị hôn chỉ biết ngửa cổ lên, hai điểm hồng hồng trên bờ ngực trắng ngọc bị da thịt cọ xát mà căng nhọn, lặng lẽ đứng thẳng, bị lồng ngực căng tràn miết lên liền ửng đỏ. Hắn cảm thấy từ trên xuống dưới cả người đều đau lại tê lại ngứa, bên trong còn trộn lẫn xúc cảm khó tả, vừa thẹn vừa sung sướng đến kịch liệt.

Tính khí cọ xát lên nhau không chút nương tay, Lam Vong Cơ đã quen thô bạo lúc động tình, dù Ngụy Vô Tiện có cố kẹp chặt hai chân cũng bị người kia dùng tính khí trừu sáp lên đùi non, đụng vào phần thịt kiều nộn mềm mại, tựa như dùng tính khí trực tiếp in dấu lạc ấn xuống da thịt hắn.

Cảm giác này quá kì quái, phảng phất như đã vượt qua tầng cảm xúc kia trong lòng Ngụy Vô Tiện, khiến hắn cảm thấy quan hệ của hai người như tiến lên một tầng ý vị khác.

Hơi thở của Ngụy Vô Tiện hỗn loạn tùm lum, đầu lưỡi bị thiếu niên tuấn tú quấn mút hôn lấy, hàm răng run lẩy bẩy bị người kia cường ngạnh cạy mở, cổ họng đầy tiếng nghẹn ngào sụp đổ, bờ mi dài rung động, nước mắt lã chã chảy xuống thấm ướt một tầng chăn đệm. Lam Vong Cơ đè cổ tay hắn xuống, vòng eo căng cứng hữu lực mạnh mẽ trừu sáp, cảm thấy tính khí của Ngụy Vô Tiện nhảy lên thình thịch mấy lần, liền buông tha bắp đùi non căng mọng trơn mượt của hắn.

Một tay y giữ ở tính khí hai người, cử động dứt khoát, cọ xát cho tính khí Ngụy Vô Tiện cứng đến lợi hại. Tính khí vốn trướng đỏ bị bàn tay trắng ngọc cầm lấy, cảnh tượng dâm mỹ vô cùng, thủy dịch từ miệng nhỏ chảy xuống dính sền sệt lên tay.

Lam Vong Cơ thở gấp thô bạo, Ngụy Vô Tiện thấy mà thái dương ướt đẫm, thất thần hoảng hốt trương cánh môi hơi sưng, dường như bị ý loạn tình mê đẩy đến cực hạn, theo động tác tính khí rút ra đâm vào, run một cái rụt cổ vào trong ngực, đẩy hai núm vú cứng nhọn lộ ra rõ ràng.

Từ khi Huyễn biến thành Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đã luôn bị nơi này trên thân thể Ngụy Vô Tiện thu hút, giờ hiện ra trước mắt, y càng thấy miệng đắng lưỡi khô hơn.

Trong mắt Lam Vong Cơ hiện một tia đấu tranh, nhớ đến Ngụy Vô Tiện vừa vô cùng thẳng thắn bảo y "Muốn sờ chỗ nào thì sờ", rốt cuộc không khống chế được dục niệm trong lòng, cúi đầu cắn lên đầu ngực Ngụy Vô Tiện.

Điểm ấy vừa mịn màng lại mềm mại dính đầy mồ hôi, bị đầu lưỡi gảy một cái, cuốn vào trong miệng, từ môi lưỡi mút vào trong, quả nhiên mềm đến nỗi người ta chỉ muốn ngậm cắn thưởng thức. Lam Vong Cơ thở gấp cắn cho nó sưng thành hoa mai đỏ trên nền tuyết trắng, cực kỳ đáng thương, lại bị đầu lưỡi liếm cho lóng lánh ánh nước.

"Ô......." Khóe mắt Ngụy Vô Tiện phút chốc đỏ bừng, ngực bị kích khích cứng ngắc, cổ họng tràn ra riếng khóc lóc cầu xin yếu ớt, hạ thân chợt động, không nhịn được bắn ra.

Tinh dịch phun đầy thấm ướt ngón tay Lam Vong Cơ, vấy bẩn bàn tay y.

Ngụy Vô Tiện thở hổn hển nằm trên đệm, khóe mắt ngập tràn ánh nước, ngực kịch liệt trập trùng, hai núm vú non mịn bị cắn ngạo nghễ nhô cao, nghiễm nhiên đã được người ta yêu thương hết lòng.

Hắn đã bắn, nhưng Lam Vong Cơ vẫn chưa bắn.

Tính khí mềm nhũn vốn rất mẫn cảm, bị Lam Vong Cơ nắm trong tay, dùng tay ma sát miệng nhỏ kia, kích thích trào cả nước bọt chưa kịp nuốt khỏi miệng Ngụy Vô Tiện, toàn thân hắn run rẩy, thoải mái tê dại như bị ngàn vạn cây kim nhỏ đâm chọc.

Những ngón tay đè lên tay hắn buông lỏng, ngược lại chạy đi vỗ về chơi đùa điểm kia trên ngực hắn, dùng đốt ngón tay vân vê lấy, nặng nề mơn trớn. Ngụy Vô Tiện nhíu chặt mi tâm, hô hấp cực loạn co ngực lại, mềm mại khước từ Lam Vong Cơ, thở gấp mà khóc nấc lên.

"Nhị ca ca, đừng chơi đùa chỗ đó..."

Hắn như nhận ủy khuất cực lớn, lại như đang kiên trì chịu đựng, bị người ta hôn cho choáng váng đầu óc, trên mặt còn hiện sắc đỏ thẹn thùng.

Lam Vong Cơ thở hổn hển, nhìn dáng vẻ đáng thương ngoan ngoãn này của hắn mà tối sầm ánh mắt, trên môi Ngụy Vô Tiện cắn mút một trận, hạ thân nặng nề đỉnh mấy lần, làm tính khí ướt át của Ngụy Vô Tiện cũng lại muốn cứng lên.

Hai người lung tung giày vò hồi lâu, làm chăn mền ướt sũng cả ra, mới mỗi người bắn được một lần.

Vòng eo tuyết trắng của thiếu niên tràn đầy tinh dịch, hạ thân ướt đẫm, từng giọt chảy xuống giữa đùi, ẩn vào nơi tư mật không nhìn thấy. Toàn thân Ngụy Vô Tiện đầy mồ hôi nằm trần truồng bên dưới người y, cổ tay bị lực lớn kiềm giữ đã đầy vết ứ đỏ.

Ngực Lam Vong Cơ trập trùng chốc lát, thân thể chợt cứng đờ.

Lúc này y mới nhận ra mình đã... làm quá đà rồi. Vốn chỉ muốn giúp Ngụy Vô Tiện giải tỏa nơi đó, không hiểu sao lại biến thành hai người đấu sức. Đều là người không thích chịu thua, liền giày vò người dưới thân loạn mê một trận, đến tận khi làm Ngụy Vô Tiện bắn ra, còn cắn cho đầu vú đối phương sưng đỏ, mới bắn lên người Ngụy Vô Tiện.

Hiện tại... làm vấy bẩn khắp cơ thể hắn rồi.

"Xin lỗi, ta..." Lam Vong Cơ lùa tay vào tóc, cơ hồ không dám nhìn người dưới thân, vội vàng dùng quần áo ướt mồ hôi lau đi tinh dịch trên eo Ngụy Vô Tiện, ai ngờ càng lau càng loạn, thậm chí khiến người bên dưới kích thích rên lên một tiếng.

Ngụy Vô Tiện mở mắt, khóe mi đỏ bừng mà nhìn y, ánh mắt phức tạp, khí tức còn chưa bình ổn lại. Nghĩ đến vừa mới làm chuyện kia, một bộ dáng khóc lóc cầu xin lại có chút lưỡng lự chần chừ.

Lam Vong Cơ thấy hắn bối rối không thôi cũng không biết nên giải thích thế nào. Nửa ngày, Ngụy Vô Tiện mở miệng trước.

"Đại nam nhân như ta đây không muốn so đo làm gì, dù sao cũng là ta bắt đầu trước."

Hắn chuyển ánh mắt, thanh âm khàn khàn, hướng về y mở rộng hai tay, nặng nề nói.

"Làm cũng đã làm, đâu còn cách nào."

Lam Vong Cơ ngây ngẩn.

Ngụy Vô Tiện chờ nửa ngày không thấy người kia ôm mình, liền đưa hai cánh tay mềm nhũn ôm lấy cổ Lam Vong Cơ.

Hắn nặng nề cắn lên miệng y, khịt mũi, thanh âm có chút ủy khuất.

"Lần đầu cũng cho ngươi rồi... Dịu dàng với ta một chút."

Lam Vong Cơ: "..."

..... hóa ra dáng vẻ chần chừ mâu thuẫn vừa rồi của Ngụy Vô Tiện, là đang xoắn xuýt xem có phải trong lúc mơ hồ đã đánh mất đêm đầu tiên hay không ư?

Nhưng tự đấu tranh mãi rồi cũng quyết định tặng cho y...?

Chuyện này......

Lam Vong Cơ chần chừ một chút, do dự nói: "Việc này, coi như vậy?"

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói: "Coi vậy đi."

Lam Vong Cơ: "..... Ừ."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Ừ."

Lam Vong Cơ không biết thế nào, cũng gật nhẹ đầu, "Ừ."

Ngụy Vô Tiện: "..... Ừ."

Giây lát sau, hai người trầm mặc quay người đi, che giấu gương mặt nóng bỏng.

Trong địa đạo yên tĩnh, lưng dựa vào nhau, cơ hồ có thể nghe được nhịp tim của đối phương. Chỉ có một cây hỏa phù vẫn lẳng lặng cháy.

Trái tim Lam Vong Cơ đập nhanh vô cùng, ngón tay nắm chặt lại chảy đầy mồ hôi.

Lát sau, y nghe được phía Ngụy Vô Tiện truyền đến một thanh âm cực nhẹ, lại cực kỳ nghiêm túc.

"Nhưng ngươi đừng lo..."

Ngụy Vô Tiện dừng một chút, nhấn mạnh từng chữ.

"Ta sẽ chịu trách nhiệm."

Cùng lúc đó, một bàn tay lặng lẽ vươn tới, gãi gãi lên lòng bàn tay y.

Trái tim Lam Vong Cơ tê rần.

Y rũ thấp mi mắt, vành tai phiếm hồng, cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện, mím môi đem lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi kia bao lại thật chặt.

----------------------TBC

Ôi hoàng tử xin hãy tha thứ cho người em gái không dịch được H :((((((((

Tiện nó tưởng chỉ như vậy là đã mất t-r-i-n-h rồiá :)))))))) em tôi ngây thơ vl :))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro