30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả truyện do phamnoi2704 chỉ được update trên trang dưới đây dưới đây, tất cả những trang web khác như truyenwiki, truyen4u, truyenfull... đều là re - up lậu, là ăn cắp bản dịch và công sức của mình. Mọi người hãy đọc ở trang chủ chính thức để tôn trọng công sức của dịch giả.

Đặc biệt là trang web truyenwiki, các chương trên trang truyenwiki đều là chương có nội dung thiếu do mình cố tình đăng thiếu để truyenwiki reup rồi mới đăng đủ. Các bạn đọc trên truyenwiki hãy lên trang chính thức để đọc được bản đầy đủ nhé.

30.

Ngụy Vô Tiện vừa nói dứt lời thì trong lòng đã lập tức kêu to một tiếng "không ổn". Vừa rồi dọc đường hắn nghĩ đủ chuyện trên trời dưới đất, từ Vân Thâm Bất Tri Xứ nghĩ đến Kỳ Sơn rồi lại nghĩ đến Vân Mộng, vẫn cảm thấy có một ý nghĩ ngoan cố vòng vèo trong đầu hắn, muốn lập tức nói ra, nhưng lại bị hắn vô thức nuốt ngược về.

Từ xưa đến nay hắn vốn là một người tùy tiện, vẫn luôn cảm thấy bất kỳ việc gì trên thế gian cũng đều có thể thẳng thắn vô tư. Thêm vào đó, gia giáo của Vân Mộng Giang thị trước giờ luôn chủ trương để cho đệ tử tùy tâm làm việc. Bởi vậy hắn làm việc luôn theo xu hướng muốn làm gì thì làm đó, muốn trèo tường thì trèo tường, muốn bắt gà thì bắt gà, muốn trêu Lam Vong Cơ thì lập tức đi trêu, không cần phải lo trước lo sau nhiều làm gì.

Nhưng mà chuyện hắn vừa nhắc đến cùng với mấy chuyện trèo tường bắt gà có chút không giống.

Bọn họ hiện giờ đều là ở cái tuổi đọc thoại bản sách tranh tình yêu mới chớm rồi thảo luận ta ta ngươi ngươi, thường ngày cùng các huynh đệ đùa cợt, ngoài miệng cũng khó tránh khỏi nói vài câu ô ngôn uế ngữ rồi mờ ám ái muội, tỏ vẻ bản thân trông cũng giàu kinh nghiệm... Thế nhưng trên thực tế thì, ở Vân Mộng Giang thị ngoại trừ sư tỷ Giang Yếm Ly ra, căn bản chính là một cái miếu hòa thượng, các sư đệ thì có thể đếm một hơi từ một đến bảy tám chín mười, còn sư muội thì đến nửa cái bóng cũng không có, chứ đừng nói gì đến chuyện yêu đương.

Cho nên, Ngụy Vô Tiện là thật sự của thật sự, không hiểu rõ cái gì gọi là "Thích".

Hắn đã từng nhìn thấy hình ảnh những cô gái trẻ lôi kéo phu quân quyến luyến không muốn xa rời trên bến tàu Vân Mộng, cũng thấy quá nhiều hình ảnh hân hoan vui sướng lúc gặp lại sau thời gian xa cách đã lâu. Nhưng khi ấy Ngụy Vô Tiện không hiểu cái gì cả, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị, dẫn theo một đám sư đệ đứng bên cạnh trêu chọc huyên náo, ồn ào đến tận khi người trong cuộc xấu hổ đến đỏ mặt tía tai đuổi bọn họ đi mới thôi.

Nhưng hiện giờ nghĩ lại, bản thân hắn cả ngày hôm nay đều rất vui vẻ, không phải là bởi vì... bởi vì biết Lam Vong Cơ đến Vân Mộng sao?

Nghĩ đến điều này, Ngụy Vô Tiện kiên quyết mà lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này là chuyện không thể tiếp tục nghĩ sâu hơn nữa, vẫn nên đổi sang nghĩ chuyện khác thì tốt hơn. Ví dụ như con thỏ bằng đường vừa rồi ăn khá ngon, ví dụ như nhóc con kia khóc khỏe thật đấy, ví dụ như không nghĩ rằng Lam Trạm còn rất biết dỗ dành trẻ con luôn ấy...

Miệng hắn lúc nào cũng nhanh hơn so với đầu óc, đúng lúc lại không dễ dàng gì ý nghĩ này mới quay lại trong đầu, lời thì cũng ra khỏi miệng rồi, muốn thu hồi cũng không kịp, chỉ có thể để nó khựng lại bên trong quãng im lặng vừa dài dằng dặc vừa tràn đầy xấu hổ mới xuất hiện này, vừa đột ngột lại vừa quái lạ.

Lam Vong Cơ đương nhiên là cũng cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng sự im lặng đột ngột lại làm y cảm thấy càng thêm khó hiểu, pha lẫn chút lo lắng mơ hồ. Bởi vậy thấy Ngụy Vô Tiện cuối cùng cũng mở miệng, cho dù trong lòng ngờ vực, y vẫn đáp lại một câu:

"Chắc là... cũng thích."

"Thích là thích, không thích là không thì, "chắc là" cái gì ở đây hả... À, Lam Trạm, trước kia ngươi chưa từng chăm sóc trẻ con bao giờ phải không!"

"Ừm."

"Ta đã nói rồi mà!" Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ không hỏi nhiều thì cũng không thèm quan tâm đến việc nhắc tới đề tài này thì kỳ quái biết bao, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục hàn huyên với Lam Vong Cơ: "Nhìn ngươi vừa nãy dỗ dành bé con kia cũng đâu ra đó quá luôn, ta thì không làm được như thế. Nhóc con kia vừa nhìn thấy ta là đã muốn khóc xé trời đến nơi rồi."

"Chỉ cần ngươi đừng trêu chọc nó trước."

"Chẳng qua là mượn diều của nó xem một chút mà thôi, làm gì tính là trêu chọc chứ? Trước kia ngày nào ta chẳng trêu ngươi, cũng đâu có thấy ngươi khóc bao giờ."

Lam Vong Cơ mấp máy miệng, cuối cùng nhấn mạnh lại một lần nữa:

"Chỉ cần ngươi đừng trêu chọc nó trước."

"Rồi rồi rồi, không trêu chọc không trêu chọc. Lam Trạm, coi như ta nhìn lầm ngươi, ngươi chẳng thú vị chút nào cả, chắc chắn không phải là người biết chăm sóc dỗ dành trẻ con."

"Vậy còn ngươi?"

"Hả? Ta cái gì cơ? Thích trẻ con không á?" Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, cũng thích đi, chỉ cần bọn nó không khóc thì vẫn là cực kỳ đáng yêu.

Hắn vươn tay đòi một miếng mứt từ chỗ Lam Vong Cơ, ném vào trong miệng nhai hai nhịp, sau đó nói thêm:

"Thật ra ta đã từng nghĩ tới, sau này ta có thể có được một bé con của chính mình."

"Bé con của chính ngươi?"

Thấy Lam Vong Cơ đi chậm lại, còn quay sang nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn tiếp tục nói:

"Đúng, là kiểu mà sẽ gọi ta là a cha ấy. Thật ra ta cũng không nhớ rõ dáng vẻ của cha nương ta, nhưng chắc là đều rất đẹp đi, dù sao ta cũng anh tuấn như vậy cơ mà... Nhưng đúng thật là không hề nhớ rõ. Ta chỉ nhớ rõ một hình ảnh duy nhất, chính là lúc ta còn rất nhỏ, cha ta để cho ta cưỡi lên cổ ông, còn nương của ta ấy hả, ngồi yên vị trên lưng con lừa. Cha ta một tay đỡ ta, một tay dắt lừa, cứ vậy đi trên đường."

"Cho nên sau đó ta lại nghĩ, nếu như tương lai ta có một bé con, ta cũng muốn để nó cưỡi lên cổ ta, sau đó ta sẽ dẫn nó đi bắt gà rừng!"

Ngụy Vô Tiện híp mắt làm một động tác giống như kéo cung bắn tên, sau đó lại giống như nhớ ra gì đó, thoáng chút mất mát mà buông tay xuống:

"Việc đời khó lường thật đấy, ai mà biết trước được hiện giờ ta lại biến thành một Khôn trạch đâu!"

Lam Vong Cơ vốn còn đang nghe hắn nói chuyện quá khứ, thấy hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng dần xuống, vậy nên trong chốc lát cũng không tiếp lời nữa. Thật ra Ngụy Vô Tiện cũng chẳng sao cả, chỉ nhún vai rồi không nói nữa. Đang chuẩn bị bắt đầu suy tính xem có nên dẫn Lam Vong Cơ ra ngoài thành đi dạo không, lại bỗng nhiên nhìn thấy Lam Vong Cơ rảo nhanh bước chân đi tới trước mặt hắn, đưa cho hắn một miếng mứt nhỏ, hai mắt sáng rực nhìn hắn, nói:

"Ngươi... không cần để ý."

Ngụy Vô Tiện nhìn miếng mứt trước mặt thì ngẩn người ra, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, không nhịn được cười nói:

"Lam Trạm, ngươi đây là đang muốn dỗ dành ta sao? Ta cũng đâu phải là bé con kia chứ!"

"Không phải là dỗ dành." Lam Vong Cơ dừng bước lại, khuôn mặt trắng như bạch ngọc có hơi căng thẳng, nhưng giọng điệu lại ôn nhu vô cùng, còn thật sự nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: "Việc phân hóa là do trời định, không thể thay đổi. Nhưng nếu ngươi không muốn, thì cũng sẽ không có ai coi ngươi là Khôn trạch mà đối đãi. Ngươi... cứ tùy tâm hành sự là được."

Ngụy Vô Tiện nhận lấy miếng mứt rồi ngậm trong miệng, chưa kịp nhai thì đã ngay lập tức bị mùi vị ngọt ngào của miếng mứt mềm này làm cho trái tim nhảy loạn, ngọt đến mức làm khóe mắt hắn cay cay, hại hắn gần như là không nỡ nuốt xuống. Có một câu hỏi luôn quẩn quanh trong cổ họng hắn, mặc kệ lúc trước trốn tránh như thế nào, những lời này đếu như biến thành một thứ gì đó hữu hình, ép Ngụy Vô Tiện phải phun nó ra khỏi miệng.

Từ lúc Lam Vong Cơ bước vào Vân Mộng, từng hành động từng lời nói đều khiến người ta cảm thấy có chút khác lạ không giống bình thường. Mặc kệ là đáp ứng lời mời, hay là việc dọc đường đi dù cho Ngụy Vô Tiện ầm ĩ nghịch ngợm như thế nào, đều chỉ ôn hòa lên tiếng đáp lại, nếu như so sánh vớ Lam Vong Cơ ngày đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ luôn lớn tiếng răn dạy hắn, thì đúng thật là như đổi thành một người khác vậy. Lam Vong Cơ thay đổi nhiều như vậy, tất cả đều bắt đầu từ khi hai người bọn họ phân hóa. Ngụy Vô Tiện giống như đã mơ hồ hiểu ra câu trả lời, nhưng lại không muốn biết bản thân có đoán đúng hay không. Trong lòng hắn vẫn luôn mặc định rằng Lam Vong Cơ làm người ngay thẳng, đương nhiên sẽ không để việc phân hóa thành Càn nguyên Khôn trạch làm dao động. Nhưng những thay đổi của ngày hôm nay lại làm cho người ta nắm không được sờ không rõ. Hắn chỉ nghĩ, cứ cho rằng hôm nay hắn bị ánh mặt trời rực rỡ làm đầu óc choáng váng đi, âm thầm cắn chặt răng, buột miệng thốt ra câu hỏi đã luẩn quẩn trong lòng thật lâu:

"Lam Trạm, lần này ngươi tới Vân Mộng đến cùng là... Đối với ngươi mà nói, ta rốt cuộc là "Ngụy Vô Tiện", hay chỉ là "một Khôn trạch" nào đó?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro