78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

78.

Bên trong chủ trướng vẫn đặt một cái bàn vuông như thường ngày, hai tỷ đệ Giang thị, Ngụy Vô Tiện, cùng Lam Vong Cơ ngồi vây xung quanh. Giang Phong Miên ngồi ở chủ vị, Ngu Tử Diên thì ngồi ngay bên cạnh ông, hơi nhíu nhíu mày quan sát những thứ trên bàn.

Giang Yếm Ly vốn cũng không muốn tham dự bàn bạc mọi chuyện trong quân, nhưng mà lại vô cùng lo lắng cho Ngụy Vô Tiện, cho nên cũng đi theo tới đây, nhân lúc mọi người còn chưa bắt đầu thương nghị, lén lút hỏi thăm hắn: "A Tiện, hiện giờ đệ thấy thế nào rồi?"

Ngụy Vô Tiện nghỉ ngơi một ngày, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, cười hì hì rồi đáp:

"Cảm ơn sư tỷ, đệ khỏe hơn nhiều lắm, đã sớm không sao rồi."

Giang Yếm Ly cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại phân phó thêm: "Vẫn phải chú ý nhiều một chút, đừng liều lĩnh làm càn nữa."

Thấy tất cả mọi người đều đã biết chuyện giữa hắn và Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng thoải mái tự nhiên ngồi sát bên cạnh y, cả người gần như muốn dán lên người y luôn: "Có Lam Trạm ở đây mà, sư tỷ cứ yên tâm đi."

"Hừ!"

Hắn vừa nói dứt câu, thì nghe thấy có ai đó trong trướng hừ lạnh một tiếng. Ngụy Vô Tiện theo phản xạ có điều kiện, dường như ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, lúc này mới phát hiện ra Ngu Tử Diên đang liếc mắt nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện lén lút lè lưỡi, lúc này mới nhớ đến việc Ngu Tử Diên đã biết chuyện mình kết khế mang thai. Không biết thái độ của bà sẽ như thế nào, nhưng Ngụy Vô Tiện không muốn bị ăn mắng trước mặt Lam Vong Cơ, cho nên ngượng ngùng ngồi thẳng người lên, cách Lam Vong Cơ xa một chút.

Giang Yếm Ly nhìn qua nhìn lại hai bên, thấy vẻ mặt Ngụy Vô Tiện lúng túng gượng gạo, bèn hạ thấp giọng khẽ khàng nói với hắn:

"A nương biết chuyện của đệ và Lam Nhị công tử, đã nổi giận một trận thật lớn."

Ngụy Vô Tiện bĩu môi nói: "Đệ biết mà, chắc chắn là lại mắng đệ không tuân theo khuôn phép không biết chú ý chừng mực chứ gì?"

"Không hề không hề." Giang Yếm Ly lắc đầu: "Sao a nương có thể nói đệ như vậy chứ. A nương chẳng qua chỉ nói đệ còn quá nhỏ, lo rằng đệ mang thai sớm vậy, sợ là phải ăn không ít khổ."

Những lời này đúng là khiến Ngụy Vô Tiện có phần hoảng hốt, lén lút đưa mắt nhìn trộm Ngu Tử Diên một phát. Nhưng Ngu Tử Diên đã không thèm để ý đến hắn nữa, nghiêm mặt lại, trực tiếp cầm mấy bức thư trên bàn lên xem xét. Mấy bức thư đang đặt trên bàn, chính là thư từ mà ngày ấy Giang Phong Miên thu được từ các thám tử. Giang Phong Miên ho nhẹ một tiếng, sau đó lập tức mở miệng nói: "Hôm nay gọi mọi người lại đây là vì chuyện gì, chắc hẳn tất cả đều đã biết rồi phải không?"

Chuyện này quan hệ trọng đại, vậy nên Giang Phong Miên cũng chỉ gọi người trong nhà đến doanh trướng bàn bạc. Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì lập tức tiếp lời:

"Giang thúc thúc, có phải chuyện thư từ đã điều tra rõ ràng rồi không?"

Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện nằm trên giường dưỡng thương, nhưng mà vẫn không quên được chuyện bí mật bị tiết lộ, nhân lúc Giang Phong Miên đến thăm thì đã một năm một mười báo rõ cho ông biết. Hơn nữa còn thêm Giang Trừng ở bên cạnh giúp đỡ, việc này rất nhanh đã có tiến triển. Giang Phong Miên đáp:

"Ta đã phân loại rồi cẩn thận kiểm tra chữ viết trên thư, trong số đó đúng là có điểm kỳ lạ đáng nghi."

Ông cầm hai bức thư trên bàn lên, mở ra rồi đặt nó song song trước mặt, ra hiệu cho mọi người, nói:

"Đây là thư trả lời của thám tử phái đến nơi Ôn gia đóng quân ở Giang Lăng, thời gian chỉ cách nhau không quá một ngày, nhưng chữ viết..." Ông khoanh tròn mấy chỗ trên thư: "Bức thư đến sau này có vài chỗ, dứt nét bút đều hơi vội vàng gấp gáp, quả thật là vô cùng giống đang mô phỏng bắt chước nét chữ của bức thư gửi trước đó."

Mấy bức thư trên bàn, đều bị ông lần lượt chỉ ra chỗ có vấn đề: "Chữ viết của mấy người này, dường như đều đã bị bắt chước."

"Nói cách khác..." Giang Trừng nhìn chằm chằm mấy bức thư kia, thoáng hoảng sợ rồi nói: "Thư tình báo ngày đó mọi người thu được, đều là giả hết?"

"Đúng thật là có khả năng." Giang Phong Miên gật đầu nói: "Việc này là do ta sơ suất."

"Vậy tu sĩ phụ trách nhận thư đâu? Đã tra hỏi qua chưa?"

"Người này họ Lý, tên chỉ có một chữ Nhạc, ta đã gọi người tìm gã đến rồi."

Lý Nhạc vốn là một gã tán tu, tu vi tuy rằng không cao, nhưng là người hăng hái nhiệt tình, săn đêm trừ túy thường có thể nhìn thấy bóng dáng của gã, cho nên ít nhiều cũng có chút thanh danh. Lúc Xạ Nhật chi chinh mới nổ ra, gã bèn tiến đến hội quân, hỗ trợ làm chút việc vặt vãnh, một trong số đó chính là thu nhận thư từ. Trong quân nhiều người, Ngụy Vô Tiện không biết rõ mặt được tất cả, lúc Lý Nhạc vừa bị dẫn vào trong trướng, Ngụy Vô Tiện còn cảm thấy có chút lạ lẫm, cho nên rướn cổ nhìn thêm vài lần. Nhưng Lam Vong Cơ ở bên cạnh bỗng dưng ngồi thẳng hẳn người dậy, đưa mắt nhìn chằm chằm Lý Nhạc. Ngụy Vô Tiện cảm thấy có gì đó sai sai, lại nhích dần nhích dần về phía Lam Vong Cơ, nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi quen gã à?"

Lam Vong Cơ lắc đầu đáp: "Nhìn hơi quen mắt."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Bình thường gã đều trực tiếp liên hệ với Giang thúc thúc, sao ngươi lại thấy gã nhìn quen quen được?"

Lam Vong Cơ nhìn Lý Nhạc, do dự trong giây lát, dường như cũng không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.

"Mọi người cùng ở trong doanh địa, mỗi ngày đều đi tới đi lui, có thể ngươi chạm mặt vài lần cho nên nhìn thấy quen mắt."

Thấy trong chốc lát y không thể nhớ ra, Ngụy Vô Tiện cũng không để tâm nhiều, ngay ngắn ngồi xem Giang Phong Miên thẩm vấn Lý Nhạc như thế nào.

Lý Nhạc kia vừa mới tiến vào trong doanh trướng, không cần đợi Giang Phong Miên mở miệng hỏi, gã đã vội vàng liên thanh hô lên trước tiên:

"Giang tông chủ, ta thật sự không làm gì cả, không hề làm gì cả!"

Giang Trừng ngồi một bên cười lạnh nói:

"Còn chưa nói ngươi làm cái gì, sao ngươi lại phải căng thẳng như vậy?"

Lý Nhạc bèn quay sang đáp lời Giang Trừng:

"Giang công tử, ta còn đang đi giúp đỡ vận chuyển đồ đạc nọ kia, bỗng dưng các ngài tìm người áp giải ta đến đây, còn bày ra trận trượng như thế này, ta sao có thể không căng thẳng được."

"Thật ra cũng không cần căng thẳng." Giang Phong Miên ngồi thẳng lưng trên chủ vị, quan sát Lý Nhạc: "Ngươi xem qua mấy phong thư này trước đi."

Lý Nhạc nhìn trái nhìn phải, thấy tất cả mọi người đang nhìn gã chằm chằm, cũng cẩn thận dè dặt mà nhích đến gần bàn, nhìn thoáng qua mấy bức thư: "Đây đều là thư từ thu được mấy ngày trước lúc còn ở doanh địa cũ mà." Nói xong, gã lại vội vàng lắc đầu xua tay hô lớn: "Giang tông chủ, nội dung của mấy bức thư này là gì ta đều không biết, ta chỉ phân biệt được bì thư thôi. Thư gửi đến ta không hề bóc ra, để y nguyên như vậy rồi nộp lên cho ngài!"

"Ừ." Giang Phong Miên gật gật đầu: "Vậy ngươi nói xem, mấy bức thư này được gửi đến như thế nào."

Lý Nhạc quỳ thẳng người trước bàn, run rẩy vươn tay, lấy ra mấy cái phong bì đựng thư:

"Bức thư này là của Lam thị Trương Tử Mưu ở doanh địa Lăng Sơn gửi tới, thuật phát truyền tin của Lam gia bọn họ có chút đặc biệt, ta nhớ rất rõ... Còn bức này là Giang thị Vương Lang ở Thủy Phong Loan gửi đến, hôm đó gửi chậm hơn bình thường, ta còn phải đợi một lúc lâu..."

Gã nói một lèo, liệt kê rõ ràng lai lịch của từng bức thư, thật sự giống như mỗi bức thư gã đều nhớ rõ ràng rành mạch, lại dùng vẻ mặt thành khẩn trung thực mà nói với Giang Phong Miên:

"Giang tông chủ, ngày hôm ấy ngài cần thư tình báo rất gấp, suốt một đêm đó ta mới thu được nhiều thư như vậy, thu xong lập tức vội vội vàng vàng đưa đến cho ngài, những chuyện khác ta chẳng biết gì cả!"

Mọi người trong trướng đều lẳng lặng nhìn Lý Nhạc không nói lời nào, chờ Giang Phong Miên định đoạt. Thế nhưng Ngu Tử Diên ngồi bên cạnh lại bất chợt lạnh giọng chất vấn: "Nếu ngươi không biết, vậy mấy bức thư này là do ai đánh tráo?"

Từ trước đến nay tính cách nóng nảy của Ngu Tử Diên đã nổi tiếng khắp tiên môn, chỉ cần nhìn thấy bà, thì có thể ngay lập tức nhớ đến uy danh của tiên khí Tử Điện. Lý Nhạc nghe thấy Ngu Tử Diên lên tiêng, y như rằng cả người run rẩy, răng môi lập cập va vào nhau:

"Đánh... đánh tráo gì cơ, ta đâu có biết, ta thật sự không hề biết!"

"Vậy sao?" Ngu Tử Diên liếc nhìn gã, tiện tay rút một tờ giấy trắng trên bàn ra, nói: "Vậy ngươi viết đi, viết vài chữ để ta nhìn thật kỹ."

Tay nàng vẫn còn đặt trên tờ giấy, chiếc nhẫn bằng bạc do Tử Điện hóa thành đeo ở ngón tay áp út của bà phát ra thứ ánh sáng sắc bén, mặt giấy Tuyên Thành trắng thuần lại càng làm nó trở nên đặc biệt rét lạnh. Lý Nhạc đã từng chứng kiến sự lợi hại của Tử Điện trong một lần săn đêm nào đó, hai bắp đùi lập tức run rẩy, lại không dám chống lại mệnh lệnh của Ngu Tử Diên, cầm chiếc bút lông đang đặt bên cạnh ra, còn chưa kịp viết được chữ nào thì tay đã run đến mức làm văng mấy giọt mực lên giấy, bèn vội vàng lúng túng nói xin lỗi rồi dùng tay lau, lại làm trang giấy bẩn mất quá nửa.

Giang Trừng thu hết động tác của gã vào trong mắt, lại hận không thể ném ra một cái nhìn khinh thường hơn nữa: "Nhìn cái dáng vẻ không có chút tiền đồ này, có thể làm được chuyện gì cơ chứ."

Lý Nhạc vừa nghe thấy vậy thì lập tức tấm lưng cứng đờ, dùng tay trái đỡ lấy cổ tay phải, miễn cưỡng cố gắng viết vài chữ, sau đó nhanh chóng đặt bút xuống:

"Giang tông chủ, Ngu phu nhân, ta... Đây, ta viết xong rồi."

Mọi người đều vây quanh lại nhìn, Ngụy Vô Tiện là người đầu tiên cười thành tiếng:

"Ngươi đang viết cái quái gì thế này, ai không biết còn tưởng là ngươi đang vẽ bùa đấy."

Nét chữ trên giấy kia nguệch ngoạc run rẩy, còn không so được với chữ của con nít ba tuổi viết, làm sao có thể nhìn ra được là đang viết chữ gì. Giang Trừng nhìn thấy thì cũng nhíu mày:

"Đây không phải là ngươi đang cố ý đấy chứ?"

Lý Nhạc xua xua tay nói: "Không hề không hề, không phải là cố ý đâu, bình thường ta viết chữ đều viết như vậy, thật đấy, vừa rồi viết hơi lộn xộn lung tung, để ta viết lại, viết lại."

Nói xong, gã lại tay chân luống cuống tìm một tờ giấy Tuyên Thành trắng khác ở trên bàn, tay vẫn còn run như ông lão bảy tám mươi tuổi, cũng không biết là cố ý hay vô tình, trong lúc bối rối tìm kiếm còn suýt chút nữa xé rách hết thư trên bàn.

Giang Phong Miên vung tay đè lên trên những tờ giấy đang đặt đầy bàn, ngăn cản động tác của gã lại:

"Không cần viết nữa."

Ông nhìn Lý Nhạc, trầm giọng hỏi:

"Ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ai là người sai bảo ngươi làm việc này?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro