ABO Đau đớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Linh Y Tích 

A, yêu không dám nói, say rượu Kỷ x O, bị câm, đến kì phát tình Tiện

Song hướng thầm mến, ngược.

___________________________________________________

Lam Vong Cơ bị đẩy mạnh ra, hụt hẫng đứng tại chỗ bất động.

Ngụy Vô Tiện thần trí khó giữ, dục vọng như con quỷ tàn nhẫn tra tấn tinh thần. Trước giờ luôn nhờ thanh tâm đan trấn áp con quỷ kia, đây là lần đầu tiên chân chính cảm nhận loại đau khổ này.

"Chết tiệt, Ngụy Vô Tiện ơi là Ngụy Vô Tiện, ngươi bây giờ mất mặt biết bao nhiêu?" Hắn thầm nghĩ.

Mấp máy môi, lý trí gần như bị nuốt sạch, hắn vô thức vén quần áo của mình lên, đưa tay vào trong quần lót, sờ vào thứ đang khao khát dục cảm của chính mình.

Một trận gió từ đâu bay tới, thổi tắt ngọn nến trên bàn. Lam Vong Cơ vẫn như cũ đứng tại bên cửa sổ, phía trong phòng là một mảnh dày đặc đen tối, không thể thấy gì. Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào thân ảnh dưới ánh trăng, tay từ từ chuyển động.

"Lam Trạm,... Lam~... Trạm"

Gương mặt hắn ửng đỏ, trầm thấp thở dốc. Dù không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, tiếng thờ dốc vẫn bán đứng hắn. Tay trái siết chặt, cắn vào khớp ngòn tay của mình hi vọng níu kéo được một tia lý trí.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân vô sỉ cực kì, rõ ràng đã trở thành Khôn Trạch, đứng trước Lam Vong Cơ lại làm loại chuyện này, cố ý không áp chế để tín hương dẫn dụ y, đường đường là một Hàm Quang Quân đoan chính trong sạch.

Phía dưới Ngụy Vô Tiện đang là một mảnh trơn ướt, chỉ một cái nhích chân có thể cảm nhận được dòng nước đang rỉ ra khỏi thân mình. Hắn cố ý phân tán suy nghĩ của mình, hướng chổ sau lưng sờ, tay phải không ngừng vuốt ve chổ phía sau. Dục vọng lại chỉ tăng lên chứ không hề giảm, Ngụy Vô Tiện cảm thấy khó thở, tay bị cắn đến máu me đỏ tươi.

Lam Vong Cơ vẫn còn đứng yên tại chổ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy hai mắt hắn đỏ như máu, đang nhìn ình chằm chằm, không khỏi dâng lên xấu hổ.

"Mình làm sao có thể trước mặt hắn làm loại chuyện này"

Hắn muốn đứng lên ra khỏi đây, khuất khỏi tầm mắt của y, nhưng đôi chân mềm nhũn, không chút sức lực đứng lên.

"Quá ướt". Hắn dễ dàng mò ra sau lưng, ngón trỏ và ngón giữa cùng lúc tiến vào cửa huyệt, thuận theo thành ruột mà mò mẫm, tay phải còn cầm vật phía trước. một trước một sau mà giải quyết ngọn lửa đang bừng cháy. Dục vọng như ngọn lửa càng dập càng lớn, hắn thống khổ tột cùng, nước mắt vô thức mà chảy xuống hai gò má, ướt nhẹp bộ y phục còn mặc nguyên vẹn trên người,

"Lam Trạm" Cái tên từ miệng hắn phát ra, không hề mang theo âm thanh nào

Lam Vong Cơ lại giống như nghe thấy, bước chân vội mà tiến về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện vội vàng lùi về sau, lấy tà áo che khuất bụng của mình, tránh né ánh mắt của Lam Vong Cơ. Hắn đã quên, Mùi hương của hắn vốn đã tràn ngập trong phòng.

Hai mắt Lam Vong Cơ vằn vện tia máu, thực sự làm người kinh sợ.

Y đưa tay nắm lấy cánh tay Ngụy Vô Tiện, đem người kéo lên, đẩy về phía giường.

Mùi rượu lập tức bị mùi đàn hương bao trùm, toàn thân Ngụy Vô Tiện hóa thành một bãi nước, không thể phản kháng, chống chế không được.

Trong đầu căng cứng một dây cung lúc này đã đứt

Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ áp lên người mình, mờ môi dán lên môi y hôn, dùng sức mút vào.

Lam Vong Cơ bóp chặt eo Ngụy Vô Tiện, đôi tay cường bạo xé nát quần áo trên người. Tay y dán vào đùi trong, bắt đầu sờ soạng

Ngụy Vô Tiện hô hấp trì độn, mồ hôi thấm ướt trán, thở đến không còn nghĩ được gì. Cảm nhận được bàn tay rắn chắc, như là nhận được mệnh lệnh, mở ra hai chân, quấn vào eo của Lam Vong Cơ

Lam Vong Cơ sớm tay mở ra đai lưng, một cái tay khác nắm vuốt Ngụy Vô Tiện cái cằm, buộc hắn ngẩng đầu nghênh Hợp nụ hôn của mình, nghênh đón mình thăm dò vào trong miệng hắn đầu lưỡi. Nước bọt thuận Ngụy Vô Tiện môi trượt xuống, hắn ngẩng đầu một cái, liền có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ nguy hiểm hai mắt.

"Ngụy Anh..." Hắn như cũ lẩm bẩm lấy cái tên này.

Hắn cúi đầu, một ngụm ngậm lấy Ngụy Vô Tiện yết hầu, Ngụy Vô Tiện không chút nào phản kháng ngửa đầu, mặc cho mình yếu ớt nhất trí mạng nhất nhược điểm bại lộ tại Lam Vong Cơ trước mặt, hắn cảm giác được một Cái lửa nóng gắng gượng đồ vật chống đỡ ở sau lưng mình, Lam Vong Cơ eo hơi động một chút, liền đi vào một nửa

Ngụy Vô Tiện hạ thân vị dính vô cùng, để tiến vào không có phí bao nhiêu lực khí,dù là vậy, vẫn là Đau, đau đến Ngụy Vô Tiện ngón chân cuộn lại, hai chân run lên.

Lam Vong Cơ tiếp tục hướng bên trong tiến, dùng sức đỡ lấy, toàn bộ đồ vật đều đi vào bên trong Ngụy Vô Tiện

Ngụy Vô Tiện hiệp hẹp chỗ kia lửa nóng, đem hắn một mực bao khỏa. Lam Vong Cơ con mắt càng đỏ, phát Tia hơi loạn, thấp thở một tiếng, bắt đầu động tác.

Cũng nắm chặt Ngụy Vô Tiện đùi, người đánh đàn gãy đến mức độ lớn nhất, mỗi một lần đều cắm đến sâu nhất, làm cho Ngụy Vô Tiện hai mắt đẫm lệ.

Ngụy Vô Tiện lần thứ nhất vô cùng may mắn hắn không phát ra được thanh âm nào, không đến mức tại Lam Vong Cơ gọi Quá mức làm càn. Mới mục phản, Lam Vong Cơ tựa hồ bất mãn với hắn trầm mặc, tựa hồ muốn nghe hắn Thanh âm, một chút một chút đính đến ác hơn, hướng Ngụy Vô Tiện thể nội thịt mềm nghiền ép mà đi.

Một trận tê dại vọt qua xương đuôi, thẳng đến toàn thân, Ngụy Vô Tiện không tự chủ được đi nghênh hợp Lam Vong Cơ Thô bạo, đem mới kia một điểm ở Lam Vong Cơ đưa đi. Lam Vong Cơ tựa hồ hiểu ý, đối kia một điểm đến chưa hồi hồi đỉnh mấy chục lần, Ngụy Vô Tiện bị hắn làm cho thở đều thở không được, tay vô thức đi đẩy Lam Vong Cơ lồng ngực.

Lam Vong Cơ rất bất mãn, một tay giật xuống trên trán bôi trán, đem Ngụy Vô Tiện hai tay trước người buộc Cái rắn chắc, sau đó từ Ngụy Vô Tiện thể nội rời khỏi, đem người xoay người, liền Ngụy Vô Tiện quỳ Trên giường tư thế lần nữa đính vào.

Ngụy Vô Tiện hai đầu cánh tay khó khăn chèo chống trên giường, mông eo bị Lam Vong Cơ đâm đến lại tê dại lại Ngứa, mỗi lần ra vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện y đều gọi tên hắn

"Ngụy Anh..."

"Ngụy Anh."

Lam Vong Cơ thân trầm xuống, ngực đồng dán lên Ngụy Vô Tiện phía sau lưng, tay phải để lên Ngụy Vô Tiện Bị trói cùng một chỗ hai tay thủ đoạn, dùng sức đè nén, càng thêm hung hãn thao. Ngụy Vô Tiện lập tức liền muốn không chịu nổi trận này quyết cảm giác, tại đại não một trận không ngày sau thở hào hển thả Phóng xuất.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên ý thức được Lam Vong Cơ muốn làm cái gì.

Lam Vong Cơ đỉnh làm cho cực sâu, cuối cùng bắn tại thân thể của hắn chỗ sâu.

Nóng hổi, bỏng đến Ngụy Vô Tiện rơi lệ.

Phần gáy chỗ truyền đến một trận ấm áp, Lam Vong Cơ đem bờ môi đưa tới

"Không thể..."

Ngụy Vô Tiện liều mạng giãy dụa, muốn từ Lam Vong Cơ trong ngực tránh ra. Lam Vong Cơ lại như cũ chết Chết đè ép hắn, không cho hắn động.

Một trận nhói nhói truyền đến

Lam Vong Cơ răng đâm rách hắn phần gáy, hung ác cắn một cái.

Mùi đàn hương đem Ngụy Vô Tiện nuốt hết, trong cơ thể hắn khô nóng rốt cục bình ổn lại.

"Tiêu ký."

Lam Vong Cơ thể mềm nhũn, đổ vào Ngụy Vô Tiện bên người, đúng là ngủ thiếp đi

Đệm chăn phát ra nhỏ xíu tiếng ma sát, lý trí một chút xíu trở lại Ngụy Vô Tiện trong đầu.

Ngụy Vô Tiện mở to mắt, không dám tin

Ta vừa làm cái gì?

Thừa dịp Lam Vong Cơ say rượu, thừa dịp hắn khắc chế không được khôn trạch tín hương hấp dẫn thời điểm...

Cũng đã làm cái gì??

Ngụy Vô Tiện từ Lam Vong Cơ bên cạnh dịch chuyển khỏi, cúi đầu nhìn xem đầy người thấm không đành lòng thấy vết đỏ, da đầu một Trận run lên.

Nếu như Lam Vong Cơ tỉnh lại, còn nhớ! Cầm cũng sở tác sở vi...

Ngụy Vô Tiện làm sao cùng y giải thích

Ngụy Vô Tiện chưa từng có giống bây giờ như vậy đau đớn

Hắn dùng răng nơi cổ tay bôi trán chỗ cắn nửa ngày mới cắn mở cái kia bế tắc, lại run run Run lẩy bẩy từ trong túi càn khôn tìm ra thay giặt quần áo.

Chịu đựng đau nhức xuống lầu đánh tới nước nóng, thay Lam Vong Cơ thanh tẩy thân thể, khẩn trương đến qua loa rửa sạch , lại mặc lên người y từng món y phục

Lam thị đồng phục phức tạp rườm rà, mặc vào cũng phá lệ phiền phức, hắn nhẫn nại hiểm tử cho Lam Vong Cơ Xuyên chỉnh tề sau, lại điểm trong phòng huân hương, mở ra ngăn cách nội thất cùng ban công rèm châu , mặc cho gió đêm cùng huân hương cùng một chỗ xua tan lúc trước trong phòng tín hương mùi.

Lam Vong Cơ người này, từ trước đến nay đâu ra đấy, nếu như hắn biết hắn cùng mình......

Chỉ đỗ còn muốn vi phạm gia quy muốn đối mình phụ trách, sau đó không mượn mang tiếng xấu.

Cũng biết đối Lam Vong Cơ không công bằng, Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ đối mặt tỉnh lại Lam Vong Cơ. Sau khi tỉnh lại. Mình nói như thế nào?

Chớ để ở trong lòng? Ta không cần ngươi phụ trách?

Không nói cũng được.

Đem trong phòng thu thập thỏa đáng, Ngụy Vô Tiện ngồi xổm ở bên giường, ánh mắt thuận Lam Vong Cơ mặt mày, mũi nhìn một hồi, dừng ở Lam Vong Cơ mềm mại cánh môi bên trên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro