Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày sinh nhật Bae Joohyun, Kim Taehyung nhỡ hẹn. Cô ngồi một mình trong nhà trọ, một mình ngây ngẩn làm bánh gato cho chính mình. Cho đến khi lớp kem trên mặt bánh đều chảy ra hết, dính dính chảy đầy trên bàn trà, hình ảnh kem chảy ra bảy tám phần giống như khuôn mặt của một chú hề, Bae Joohyun nhìn thấy vậy thì bật cười ra tiếng. Cũng giống như mình.

Cô một mình ăn hết toàn bộ số bánh gato còn lại. Lẽ ra phải có vị ngọt nhưng tại sao hương vị trong miệng cô lại mang vị đắng chát?

Liên tục vài ngày sau điện thoại di động đều im ắng, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không có. Bae Joohyun nhẫn nại rất lâu, nhưng mà Kim Taehyung vẫn không liên lạc với cô.

Cô bắt đầu nghi ngờ, có phải Kim Taehyung xảy ra chuyện gì ở Thủy thành hay không. Có lẽ nào người em trai hắc đạo cùng cha khác mẹ của anh phát hiện 'gian tình' giữa anh và Lee Baek Na, đã ném người xuống sông rồi không?

Hay là trên đường gặp tai nạn xe cộ?

Bae Joohyun càng nghĩ càng kinh hãi, những tức giận trước đó đều bị lo lắng bao phủ.

Cô nghĩ tới Soo Young Hyun, khi đó Young Hyun cũng đồng ý với cô buổi tối sẽ về sớm, nhưng cuối cùng lại nhỡ hẹn. Hơn nữa giao hẹn này cả đời cũng không thể thực hiện được.

Bae Joohyun vô cùng sợ hãi, đời này cô chỉ yêu hai người đàn ông, không ngờ lại phải đối mặt với chuyện này một lần nữa!

Cô trực tiếp tới Thủy thành, nhưng vẫn như trước không liên lạc được với Kim Taehyung, may mà vẫn kết nối được điện thoại với trợ lí của anh. Trong điện thoại người trợ lí cứ úp mở, một lúc lâu cũng không nói rõ ràng có việc gì, Bae Joohyun bướng bỉnh, nóng nảy lên liền quát: "Nếu anh không nói, tôi sẽ trực tiếp tới nhà người phụ nữ kia!"

Trợ lí hoảng sợ, quả nhiên lập tức nói ra toàn bộ sự việc.

Trong nháy mắt trái tim Bae Joohyun trở nên nguội lạnh, cô không nghĩ tới sự việc sẽ như vậy. Kim Taehyung không tới chúc mừng sinh nhật cô, chính bởi vì sinh nhật của cô và Lee Baek Na trùng nhau. Cô tổn phí tâm tư tìm anh suốt mấy ngày nay, anh lại chạy tới thị trấn nhỏ vùng lân cận tìm thầy dạy làm đồ chơi làm bằng đường thủ công...

Anh tặng quà sinh nhật cho Lee Baek Na chính là món đồ chơi nhỏ làm bằng đường trong kí ức tuổi thơ của hai người. Anh còn tỉ mỉ đóng gói mang tới trước mặt cô ấy.

Bae Joohyun cũng không nói lên được cảm nhận trong lòng lúc này, dường như cảm giác đau đớn đó đã chết lặng từ lâu. Trước đây Kim Taehyung cũng muốn có được lợi ích từ cô, nhưng đãi ngộ của cô còn kém xa Lee Baek Na nhiều lắm.

Trước đây làm thế nào lại tin lời anh, loại đàn ông như anh vốn thành thạo đối xử với đàn bà, sao cô có thể tin tưởng?

Bae Joohyun không đi gặp Kim Taehyung, trực tiếp bảo trợ lí tìm cho mình một chiếc xe. Trợ lí cũng ý thức được bản thân đã gây họa, bề ngoài thì cuống quýt thực hiện, sau lưng liền nhanh chóng gọi điện cho Kim Taehyung.

Khi Kim Taehyung tới, đúng lúc Bae Joohyun cầm hành lí chuẩn bị đi, hai người liền chạm mặt ở bãi đỗ xe.

Sắc mặt Kim Taehyung nhìn không được tốt, trực tiếp đi tới mở cửa xe: "Xuống xe."

"Lái xe." Bae Joohyun ngồi ở ghế sau không nhúc nhích, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, lạnh lùng phân phó cho lái xe. Lái xe ngồi phía trước có chút ngồi không yên, liên tục đưa mắt ra hiệu với trợ lí.

Trợ lí cũng không dám bảo đảm cho bản thân, Kim Taehyung vừa mới biết anh ta không hề giấu giếm nói toàn bộ chuyện này cho Bae Joohyun, ánh mắt kia như muốn ăn thịt người. Anh ta cũng đoán chừng nếu Bae tiểu thư cứ đi như vậy, những ngày về sau bản thân cũng đừng mong được sống yên ổn.

Trợ lí vội vàng ngoắc tay ra hiệu với lái xe, người lái xe cuống quýt bước xuống. Lái xe coi như đã nhìn ra, đàn ông và phụ nữ giận hờn, cuối cùng người thỏa hiệp đương nhiên là phụ nữ.

Không nghĩ tới tính tình Bae Joohyun còn rất bình tĩnh, lái xe vừa mới xuống, cô liền tự mình ngồi vào vị trí lái.

Kim Taehyung nhìn cô vượt qua trước người, nhìn không chớp mắt như thể anh là người vô hình, gân xanh trên thái dương vì tức giận mà nảy lên, thò tay gắt gao nắm lấy cửa xe: "Em đi như vậy không an toàn."

Bae Joohyun bình tĩnh nhìn anh một cái: "Buông tay."

Kim Taehyung giằng co với cô, hạ giọng nói: "Em mở cửa ra, anh đưa em về."

Bae Joohyun không nghĩ tới anh mở miệng không phải là muốn giữ cô lại, mà nói muốn đưa cô đi? Cô khó có thể tin nhìn anh, cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng: "Kim Taehyung, anh cũng thật là..."

Kim Taehyung mân chặt khóe môi, đáy mắt tối đen u ám, anh không giải thích, càng không nhiều lời, mà cố chấp lặp lại lời nói: "Mở cửa ra."

Thật sự một giây Bae Joohyun cũng không muốn ở thêm cùng anh, khuôn mặt bày ra giống Soo Young Hyun đến bảy phần, hiện tại với cô mà nói tựa như vũ khí sắc bén tàn nhẫn cứa lên miệng vết thương trong lòng cô. Ngũ quan giống nhau thì sao?

Anh làm những việc khiến cô tổn thương, trong khi Soo Young Hyun luôn chìu chuộng cô, anh có thể so được sao?

Lái xe và trợ lí còn đang đứng nhìn bên cạnh, thái độ Kim Taehyung quyết không bỏ qua nếu cô không đáp ứng. Bae Joohyun đành phải ngồi sang bên cạnh ghế phụ, sau khi Kim Taehyung lên xe còn cẩn thận nhắc nhở cô thắt dây an toàn.

***

Xe trên đường di chuyển, Bae Joohyun quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Kim Taehyung tranh thủ nhìn cô một cái, thực ra cô gái kia rất dễ mềm lòng, đáng tiếc hiện tại anh hoàn toàn không có tâm trạng dỗ dành cô.

Thời gian anh ở nhà Kim Wyung, phát hiện quan hệ giữa Kim Wyung và Lee Baek Na vô cùng tốt. Nếu tiểu tử kia lừa Lee Baek Na mang vật kia giao cho cảnh sát....

Anh không có cách nào khác tưởng tượng sau đó Kim gia sẽ biến thành cục diện gì.

Hơn nữa hiện tại anh đã bị Kim Wyung theo dõi, không biết tiểu tử này đang có tính toán gì, mỗi lần ra ngoài luôn có vài người đi theo, nếu Bae Joohyun ở lại thực sự rất nguy hiểm.

Xe đang chạy, đôi tay trên đầu gối của Bae Joohyun bỗng nhiên bị cầm lấy, cô cứng ngắc xoay qua... Ánh mắt cùng với người đàn ông bên cạnh đột nhiên chạm nhau.

Anh phức tạp nhìn cô, những lời nói trong cổ họng như bị mắc kẹt không thể nói ra.

Bae Joohyun đã không thể phân biệt anh lúc nào là thật lúc nào là giả nữa, lòng dạ người đàn ông này cho tới bây giờ cô đều không hiểu.

Kim Taehyung nhẫn nhịn, lúc này mới chậm rãi nói ra một câu: "Món quà sinh nhật anh nợ em, được đặt trong ngăn kéo thứ nhất bàn làm việc của anh. Muốn tự tay đưa cho em, nhưng mà không biết có cơ hội hay không ."

Bae Joohyun không nói lời nào, chẳng qua chỉ chậm rãi rút tay ra từ bàn tay anh.

Cho dù là món quà tốt nhất, nhưng không có thành ý thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Kim Taehyung nhìn ngón tay trắng nõn của cô chậm rãi thoát khỏi tay, một khắc đó cảm giác khoảng không dường như không chỉ là lòng bàn tay, còn có trái tim đột nhiên trống rỗng, một cảm giác ớn lạnh xộc lên.

Bae Joohyun thở dài, lúc này mới xoay người nhìn anh một cái: "Cảm ơn, nhưng em cũng không chờ mong lắm, cái gì em cũng không thiếu."

Kim Taehyung dùng sức nắm tay lái, sắc mặt có chút tái nhợt, Bae Joohyun biết đây là biểu hiện anh mất hứng, nhưng mà cô đã không còn rảnh bận tâm đến cảm nhận người đàn ông này.

"Em không chịu nổi quá khứ của anh, em muốn tìm một người đàn ông đơn giản, không cần lo lắng anh quan hệ với người phụ nữ khác."

"Nói thẳng ra là em muốn tìm người như Soo Young Hyun vậy."

Kim Taehyung tổng kết lại lời cô, Bae Joohyun dừng một chút, thừa nhận: "Đúng, em nghĩ tìm một người như Soo Young Hyun ."

Kim Taehyung nắm tay lái xiết thật chặt, khóe miệng cười lạnh: "Nói đến không phải là em tìm bóng dáng hắn trên người anh, mỗi lần đều lấy anh so sánh với hắn ta, bọn anh vốn không phải là một người!"

Bae Joohyun hiểu được lúc này tranh luận không có ý nghĩa gì, cô cắn môi, quay đi... không nói. Không nghĩ tới cuối cùng xa cách khiến cục diện trở nên tồi tệ như vậy, xé rách khuôn mặt nhau, ngay cả một chút tốt đẹp cũng không còn. Còn không bằng lúc trước quyết tâm rời đi, ít nhất còn để lại vài phần hồi ức tốt đẹp cho nhau.

Kim Taehyung còn muốn nói cái gì, ánh sáng lướt qua có chiếc xe trước mặt chạy tới, đánh tay lái cũng không tránh được, xe kia hình như cố ý đâm tới đây, trong đầu dường như lóe lên cái gì đó, anh phanh lại nhưng trùng hợp là mất tác dụng...

Con người khi đứng trên con đường sinh tử thì mọi quyết định đưa ra gần như là bản năng. Khoảnh khắc đó, Kim Taehyung không hề chần chừ nghiêng người bảo vệ Bae Joohyun dưới thân.

Lúc Bae Joohyun có phản ứng thân xe đã xảy ra va chạm dữ dội, xóc nảy lắc lư. Đầu óc cô một mảnh trống rỗng, theo bản năng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy mặt mày quen thuộc của anh, còn có đôi bàn tay to khô ráo ấm áp gắt gao bảo vệ cái gáy của cô...

Cuối cùng trong nháy mắt cô mở to mắt, có dòng chất lỏng đỏ tươi rơi trên mặt anh, cổ họng Bae Joohyun nóng rát, ra sức muốn đưa tay kiểm tra khuôn mặt tái nhợt của anh, nhưng mà làm thế nào cũng không chạm tới được...

Trong đầu cô trời đất quay cuồng luân chuyển, hình ảnh Kim Taehyung chậm rãi dừng lại trong đáy mắt, còn có Soo Young Hyun...

Thật là đáng sợ, màu máu đỏ sậm như bức màn che khắp bầu trời, lấp đi cả thế giới của cô. Giữa sự mơ hồ, cô chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Đừng sợ, còn có anh đây..."

***

Bae Joohyun giống như rơi vào một giấc mộng, cảnh trong mơ đều là màu xám trắng, bên trong đồng thời có cả Soo Young Hyun và Kim Taehyung.

Bộ dạng Soo Young Hyun vẫn như trong trí nhớ của cô, dịu dàng và thanh thản, anh luôn mỉm cười, đứng bên cạnh anh khiến cho cô có cảm giác yên tâm khó hiểu.

Nhưng mà Kim Taehyung chính là muốn mang cô đi, hung dữ vươn tay đến chỗ cô: "Lại đây."

Kim Taehyung do dự một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em phải về bên cạnh Young Hyun..."

Sắc mặt Kim Taehyung càng ngày càng trắng, toàn thân đều là màu trắng, áo sơ mi trắng, quần dài trắng, ... Dần dần, một mảnh đỏ như máu bao phủ lấy anh.

Bae Joohyun nhìn anh chậm rãi trở nên trong suốt, trái tim dường như bắt đầu co rút đau đớn, Soo Young Hyun còn đang bên cạnh cô hỏi: "Em cao hứng chưa?" Anh đang cười, cười hết sức kinh khủng.

Bae Joohyun che tai liều mạng lắc đầu, cô mất hứng, tuyệt đối không phải cao hứng, thực tế cô vô cùng khổ sở, kiểu đau đớn này dường như khiến cô không thở nổi.

Bae Joohyun chạy tới chỗ Kim Taehyung, kết quả người nọ như trăng trong nước nhẹ nhàng tan biến thành những mảnh nhỏ.

Bae Joohyun bỗng chốc mở mắt ra, gối đầu đã ướt đẫm từ lâu.

Y tá trẻ đẩy cửa vào vô tình liếc mắt một cái nhìn cô, nhất thời sợ tới mức kêu lên sợ hãi: "Bae tiểu thư tỉnh rồi!"

Tiếp đó bác sĩ y tá nườm nượp bước vào, ông Bae ở bên cạnh bác sĩ phụ trách thấp giọng nói chuyện với nhau, mẹ Bae ở một bên khóc nức nở. Bae Joohyun nhìn chằm chằm màu trắng trước mắt một lúc lâu, cổ họng khô rát phát ra một câu: "Taehyung đâu? Anh ấy...còn sống không ?"

Tỉnh lại từ một cơn mê lại giống như cái gì cũng thông, Kim Taehyung yêu cô - điều đó đã không thể nghi ngờ, trong khoảnh khắc cuối cùng kia động tác anh che chở cho cô ở dưới thân, có lẽ ngay cả chính anh cũng không ngờ được.

Lúc Bae Joohyun nhìn thấy anh đã là ba ngày sau, cô tập tễnh xuống giường, tự mình lặng lẽ đến phòng bệnh của anh.

Sắc mặt anh tái nhợt như tờ giấy, không khác gì trong giấc mộng của cô. Kim Taehyung ngồi yên một bên trên ghế dựa, thế nào cũng không dám đưa tay chạm vào anh.

Cô sợ sẽ như trong giấc mộng, chạm vào rồi anh sẽ tan đi.

Bae Joohyun ngồi một lúc lâu, cô y tá trẻ đẩy cửa tiến vào, khi nhìn thấy cô mặt mày nhăn lại rất chặt:

"Bae tiểu thư, bác sĩ nói hiện tại cơ thể cô còn rất yếu, cô xem cô, làm sao lại khóc, như vậy không tốt cho cơ thể."

Bae Joohyun nâng tay sờ vào viền mắt, không biết từ khi nào nơi đó đã ướt đẫm nước mắt.

Tình trạng thương tích của Kim Taehyung rất nghiêm trọng, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói có thể cả đời này anh vẫn sẽ như vậy. Cô không tin, mỗi ngày đều ngồi trước cửa sổ canh chừng anh.

Sau đó vẫn là ông Bae nhịn không được quát lớn: "Con muốn như vậy tới khi nào? Sau này có thể cả đời nó sẽ là phế nhân!"

"Anh ấy sẽ tỉnh."

Bae Joohyun vẫn luôn tin tưởng, Kim Taehyung không phải là người chịu thiệt như vậy, anh đem sinh mệnh của mình cứu cô, thế nào lại không rên một tiếng cứ thế ngủ, sẽ không đâu, căn bản là không có khả năng.

Ba tuần sau ba Kim Taehyung chuyển viện cho anh, lúc ấy Bae Joohyun đang trong giai đoạn phục hồi chức năng, bệnh viện tận lực giấu diếm sự việc. Khi Kim Taehyung đến phòng bệnh của anh, nhìn thấy trên giường trống không, trái tim dường như ngừng đập.

Cô lảo đảo chạy ra bên ngoài, va vào người khác cũng không xin lỗi, nhưng mà nên đi đâu để tìm anh? Cô cũng không biết...

Vẫn là bác sĩ phụ trách cản cô lại, vài người tổn hao rất nhiều công sức mới khiến cho cô bình tĩnh lại. Bác sĩ trầm mặc một lúc lâu vẫn là nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Bae tiểu thư, tôi hiểu tâm trạng lúc này của cô. Nhưng mà, cô đã có bầu ba tháng, hi vọng cô vì đứa bé này có thể giữ gìn sức khỏe thật tốt. Nếu Kim tiên sinh không tỉnh lại, đây sẽ là sự tiếp nối sinh mệnh của ngài ấy..."

***

Năm năm sau.

Kim Taehyung vừa mới dừng xe liền nhận được điện thoại của Anh Kim, anh cả lặp đi lặp lại tuần này phải về nhà. Từ sau khi Kim gia mất đi quyền lực, chuyện trong nhà gần như đều do anh cả làm chủ, đương nhiên chuyện chính vẫn là việc hôn sự của anh em họ.

Kim Taehyung khẽ vuốt mi tâm, lời nói đến miệng lại đổi thành: "Em biết rồi, cuối tuần nhất định sẽ về."

Đây không phải lần đầu tiên bị sắp đặt hẹn hò, nhưng là lần đầu anh đồng ý, đầu dây bên kia anh Kim cũng yên tĩnh kì dị, có lẽ có chút bất ngờ: "Tiểu tử thối, đã suy nghĩ cẩn thận chưa?"

Kim Taehyung bất đắc dĩ cười cười: "Dù sao cũng không thể cô độc suốt quãng đời còn lại."

Anh Kim không tiếp lời này, chỉ nói: "Là chị dâu chú sắp xếp, cô gái rất tốt, chú gặp gỡ trước rồi tính sau."

Kim Taehyung không tập trung ứng phó qua loa, cúp điện thoại, ánh sáng còn sót lại vừa đúng chiếu tới miệng vết thương trên tay, tai nạn xe cộ lần đó không lưu lại trên người anh, nhưng thật ra có để lại một vết thương. Thấy được hay nhìn không thấy tất cả đều vô cùng châm chọc

Cô gái kia... sau tai nạn xe cộ liền biến mất hoàn toàn.

Một năm trước anh tỉnh lại, dường như điên cuồng tìm cô, kết quả từ Bae gia mà biết được tin tức cô lập gia đình. Kim Taehyung chưa từng cảm thấy bản thân ngu ngốc đến vậy, lần duy nhất anh nói chuyện tình yêu với một người con gái, kết quả lại bị cô gái kia đùa giỡn như cuốn phim.

Kiềm chế bản thân không nghĩ đến điều đó, anh điều chỉnh lại sắc mặt, trực tiếp đi vào cao ốc công ty.

Trong sảnh, các cô gái đang nói mấy chuyện trên trời dưới đất với nhau, thấy anh tiến vào vội vàng cố gắng ưỡn ngực, cười híp mắt chào hỏi: "Chào ông chủ."

Kim Taehyung khẽ gật đầu, khi chuẩn bị vào thang máy thì nhìn thấy một cậu nhóc đang ngồi ở khu vực chờ bên cạnh, cậu bé trắng mịn non nớt đang cầm đồ chơi mô hình cười ngây ngô nhìn anh.

Kim Taehyung chau mày nhíu mi, cô lễ tân trong sảnh thăm dò ý tứ qua sắc mặt anh, vội vàng nhỏ giọng trả lời: "Đứa trẻ của một vị tiểu thư đến phỏng vấn ở phòng tiêu thụ."

"Công ty thành nhà trẻ." Kim Taehyung lạnh lùng nhìn cô ta một cái, trực tiếp vào thang máy.

Cô lễ tân trong sảnh thè lưỡi, nhịn không được than thở một câu: "Đứa bé đáng yêu quá đi, ông chủ đúng thật là máu lạnh."

Thang máy Kim Taehyung vừa mới khép lại, cửa thang máy bên cạnh vừa lúc mở ra, người phụ nữ bên trong vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra: "Thực sự cảm ơn ngài, cuối tuần tôi nhất định đi..."

Cô lễ tân nhìn chằm chằm cô một lúc, đợi cô cúp điện thoại mới cười chào hỏi: "Bae tiểu thư, phỏng vấn xong rồi à? Sau này thật sự không thể mang đứa bé tới đây, ông chủ nhìn thấy sẽ mất hứng."

Khóe mắt người phụ nữ hơi sụp xuống, sau đó khẽ cười gật đầu: "Tôi biết rồi."

Cậu nhóc kia ngồi trên ghế dựa nhìn thấy mẹ, hai mắt đen nhánh phút chốc sáng lên, đứng dậy xuống ghế chạy tới chỗ cô: "Mẹ."

"Dong Dong chờ sốt ruột?" Người phụ nữ dang tay ôm lấy cậu nhóc, nhân tiện như có phép lạ lấy ra từ trong túi áo một viên kẹo sữa: "Cục cưng nghe lời mẹ không chạy lung tung, đây là phần thưởng cho con."

Cái miệng nhỏ nhắn của Dong Dong chẹp chẹp hai tiếng, cầm lấy kẹo sữa trong tay mẹ còn không quên hôn cô một cái: "Mẹ vất vả."

Khuôn mặt người phụ nữ hé ra nụ cười hạnh phúc, ôm đứa bé ra đại sảnh công ty, cô tiếp tân chống cằm cảm thán với đồng nghiệp bên cạnh:

"Nghe nói là mẹ đơn thân. Vì một người đàn ông mà cãi nhau với ba mẹ mà bỏ nhà đi, thật đáng thương, không biết là cái hạng đàn ông nào mà khiến cô ấy trở thành như vậy."

Đồng nghiệp đang viết đơn chuyển phát nhanh, thờ ơ phụ họa nói:

"Chắc không phải người đàn ông tốt, nếu có trách nhiệm, làm sao lại để cô ấy một mình sinh con ở bên ngoài."

Cô tiếp tân chép miệng, thần bí nói:

"Không phải đâu, vừa nãy tôi thấy chiếc cặp trên lưng đứa bé kia so với tiền lương một tháng của tôi còn cao hơn."

Đồng nghiệp nghi ngờ nhíu mày, tiếp tục cúi đầu viết:

"Ai biết, có thể người nhà người đàn ông kia lén giúp đỡ cô ấy. Đúng rồi, cô nhiều chuyện như vậy để làm gì?"

"Tò mò thôi." Cô tiếp tân cúi đầu nhìn tên người phụ nữ đăng kí, nhịn không được thì thào nói nhỏ: "Bae Joohyun, cái tên này sao nghe quen thế nhờ?"

***

Bae Joohyun bế Dong Dòn đợi xe, thành phố này, sau năm năm dường như vẫn không có gì thay đổi so với trước. Cô quay đầu nhìn đế quốc thuộc về người đàn ông kia, khóe miệng khẽ cười nhẹ.

Anh gặp lại cô, chỉ sợ nét mặt thật sự là vô cùng phấn khích.

"Mẹ, mẹ cười gì vậy?" Cậu nhóc nhìn chằm chằm Bae Joohyun, thò tay chọc miệng cô: "Thoạt nhìn có vẻ hơi đáng sợ."

Bae Joohyun xì cười ra tiếng, ôm sát đứa bé, cọ cọ vào cái trán mũm mĩm của cậu nhóc, "Cục cưng, nếu ba con tức giận với mẹ, Dong Dong nhất định phải bảo vệ mẹ."

Dong Dong nghe vậy trợn mắt nhìn, quơ nắm tay nhỏ, lời lẽ nghiêm túc nói: "Dong Dong là đàn ông, đương nhiên phải bảo vệ mẹ. Ba ba cũng là đàn ông, sẽ không bắt nạt mẹ."

Bae Joohyun nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên của con, ngũ quan ngày càng bắt đầu thấp thoáng bóng dáng người đàn ông kia, nhìn vào vị trí của đứa bé, hẳn là anh sẽ tha thứ cho cô.

Bae Joohyun nhớ lại những lời đêm đó Kim Taehyung hỏi cô, nếu cái gì anh cũng không còn, cô có ở bên cạnh anh không. Thực ra năm năm trước cô đã đưa ra câu trả lời, cho dù anh đối với cô không tốt, cô vẫn sẽ ở bên cạnh anh như trước.

Dong Dong một bên nhai kẹo sữa, một bên vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mẹ: "Mẹ, đây là cái gì thế?"

"Đây là quà sinh nhật ba con tặng cho mẹ."

"Sinh nhật Dong Dong, ba ba cũng sẽ tặng món quà như vậy sao?"

"..."

"Có thể hay không ?"

"Cuối tuần chúng ta sẽ gặp ba, Dong Dong có thể tự mình hỏi."

~ Hết ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro