Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều ngày sau đó Kim Taehyung không đến tìm Bae Joohyun.

Mặc dù trước đây hai người cũng từng cãi nhau dẫn đến chiến tranh lạnh, nhưng lần này, dường như có chỗ nào đó cứ mơ hồ không giống trước. Trong tiềm thức, anh không để ý tới suy nghĩ của cô nữa, chỉ chăm chăm làm việc và xã giao để làm cho mình lơ là. Sau ngày đó Bae Joohyun cũng biết ý không liên lạc lại với anh, cũng có thể vì cô không có nhiều thời gian.

Đúng như dự đoán, trợ lí gọi đến nói về việc phá bỏ và di dời dân ở khu phố đối diện đường cái, sau đó giọng điệu lại thay đổi cực kì cẩn thận:

"Bae tiểu thư một mực đến nhà bà Soo, người của chúng ta căn bản không đến gần căn nhà đó được, ngay cả cơ hội thỏa thuận cũng không có."

Kim Taehyung cúi đầu nhìn văn kiện, chờ cậu ta nói xong mới tháo kính trên mũi xuống, ngoài cửa sổ ánh hoàng hôn dần dần bao phủ một tầng lành lạnh, ven đường đã có mấy cây đèn chói lọi sáng lên.

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giọng điệu lãnh đạm:

"Cậu muốn nói với tôi, ngay cả một cô gái người của ta cũng không đối phó được?"

Trợ lí lắp bắp kinh hãi: "Nhưng, đó là Bae tiểu thư"

"Tôi chỉ có một người phụ nữ?"

Trợ lí bị thái độ của anh làm cho giật mình, thấp giọng đáp: "Vậy, tôi đi làm."

Cúp điện thoại, rốt cuộc Kim Taehyung không có tâm tư xem tiếp gì nữa, anh biết tính tình của Bae Joohyun, lúc đó cúi mình trước anh có lẽ chỉ là hành động bất đắc dĩ, thái độ với anh mấy ngày nay đã giải thích rõ tất cả, cho nên kế tiếp e rằng Kim Taehyung chỉ biết dùng cách của chính mình để giúp đỡ mẹ Soo Young Hyun.

Tính tình rất bướng bỉnh.

Kim Taehyung nóng nảy cầm lấy bút máy nhưng lại đặt lại trên bàn. Bae Joohyun vì người đàn ông kia ra mặt lại không để ý đến chuyện của anh, chẳng nhẽ anh còn phải làm thánh nhân thay cô thu xếp tất cả.

Anh lái xe đến quán ba uống rượu. Mấy cô gái dáng người không tồi bắt đầu đến gần bắt chuyện, nhưng một chút anh cũng không có hứng thú, trực tiếp cầm tiền nhét vào bộ ngực hở ra cả nửa: "Đừng phiền tôi."

Đối phương nhục nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lên đỏ bừng, trực tiếp cầm chén rượu hết lên mặt anh.

Người phục vụ vội vàng đưa khăn tay, cẩn thận cười lấy lòng:

"Xin lỗi tam thiếu, đều là đàn bà, chúng ta tội gì phải tích cực, không cần phải chấp nhặt với bọn họ."

Kim Taehyung cũng không có ý định so đo với họ, chẳng qua trong đầu cứ quanh quẩn rõ rành câu nói kia của người phục vụ. Đúng vậy, tính tình Bae Joohyun có bướng bỉnh ngang ngược nhưng vẫn chỉ là một cô gái, nếu thực sự xảy ra sự cố thì làm sao bây giờ.

Lúc này anh mới có chút phiền muộn, giống như trải qua sự tức giận của người khác mới biết bản thân đã làm bao nhiêu việc khốn nạn.

Anh nhanh chóng lên đường tới thuyết phục dân cư đối diện đường cái, khu phố này đã cũ kĩ, trở thành một đống đổ nát từ lâu. Gió đêm thổi vù vù bên tai, Kim Taehyung đứng cạnh xe, đầu óc có chút lờ mờ.

Xa xa chỉ có mấy chiếc máy xúc còn đang làm việc, không gian vắng vẻ vang vọng những âm thanh ù ù.

Lão Gi nhìn thấy anh đầu tiên, từ trong đám người vội vã chạy đến đón: "Kim tổng."

"Tránh ra." Kim Taehyung đẩy anh ta ra muốn đi vào bên trong, lão Gi theo phía sau vẻ mặt mờ mịt.

Kim Taehyung đi tới, phát hiện căn phòng đã bị đào xúc sạch sẽ từ lâu, xung quanh ngoài lão Gi và mấy công nhân đang ở ngoài ra thì không thấy Bae Joohyun và mẹ của Soo Young Hyun đâu.

Anh nhất thời đỏ mắt, quay đầu, nổi giận đùng đùng túm lấy cổ áo lão Gi kéo lên: "Người đâu?"

Lão Gi lo sợ nghi hoặc trừng lớn mắt, lắp bắp quanh co nói: "Ai cơ, Kim tổng tìm ai?"

Từ kẽ răng Kim Taehyung phát ra cái tên Bae Joohyun, lão Gi nuốt một ngụm nước miếng không dám chần chừ: "Người không có việc gì, chỉ bị bắt trói ném tới khu nghĩa địa ở ngoại thành phía nam, bây giờ có lẽ"

Lão Gi còn chưa kịp nói xong trên mặt đã bị dính một quyền, cả người chật vật ngã trên đất, mũi bị đạp mạnh xuống mặt đất, đau đớn kêu lên một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro