Tin nhắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❛ [Khi họ nhận được tin nhắn triệu tập từ Akashi] ❜

00,

Lễ khai mạc Winter Cup hoành tráng đối với nhiều người, nhưng đối với Akashi buổi lễ đó như là một tín hiệu gặp mặt.

Sáu người thuộc "Thế hệ Kỳ tích" chưa chạm mặt nhau kể từ khi tốt nghiệp sơ trung, sẽ tụ tập vào ngày hôm nay.

01,

Aomine đang lật sách ảnh của Mai-chan, cùng với Momoi đang ngồi bên cạnh.

Momoi chống tay lên hông, bất lực nói: "Dai-chan! Cậu có nghe tớ nói gì không? Lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi đấy!"

"Tôi biết, buổi khai mạc quái quỷ đó có gì thú vị?" Aomine vẫn cẩn thận lắng nghe, lễ khai mạc luôn rất nhàm chán.

Momoi, vào lúc đó, không biết phải phản bác thế nào nhưng quyết tâm không bỏ cuộc: "Mọi người sẽ có mặt đầy đủ để tham dự lễ khai mạc, cậu không muốn gặp các cậu ấy sao?"

"Không cần lãng phí thời gian đi gặp bây giờ, tôi có thể gặp những tên đó trong khi thi đấu." Aomine cụp mắt xuống, ngơ ngác nhìn người phụ nữ trong ảnh, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ. Kể cả khi bọn họ gặp mặt thì đã sao? Ngoài những lời lẽ gay gắt còn có thể nói điều gì khác nữa à?

"Tớ không thèm quan tâm cậu nữa!" Momoi không khỏi tức giận, rồi sau đó bỏ đi.

Aomine chỉ liếc nhìn lấy một cái, không đáp lại cũng không đi theo. Anh chuyển tư thế ngồi sang nằm, lấy cuốn tạp chí che mặt, định chợp mắt một lát để giết thời gian.

Không biết anh sẽ đối đấu với ai đầu tiên? Anh nghĩ vậy khi đang trong cơn buồn ngủ, nhưng chiếc điện thoại di động trong túi quần lại vô tình phát ra âm thanh.

Ting ting!

Không phải Satsuki vừa mới rời đi sao? Imayoshi thì lại không thể nhắn tin sớm như này. Aomine giả vờ không nghe thấy và bất động, nhưng lại thêm một tiếng ting nữa vang lên.

Đôi mắt nhắm nghiền tò mò mở ra, nhưng chỉ có một người nhắn? Hình ảnh trượt xuống trước mặt anh, Aomine lấy điện thoại, từ "Akashi" hiện lên.

Aomine ngồi bật dậy, nhìn thấy tên người gửi đến, kinh ngạc lẩm bẩm.

"Akashi? Tại sao cậu ta lại đột ngột gửi tin nhắn?"

Nghi ngờ càng thêm nghi ngờ, anh liền bấm vào.

Từ: Akashi.
Đã lâu không gặp, Daiki.
Sau lễ khai mạc, tại cổng phía Bắc sân vận động.
Đây là cuộc gặp mặt chỉ dành riêng cho chúng ta.

Aomine choáng váng một lúc. Gần đây anh có làm điều gì khiến Akashi phật lòng hay không?

Không, Akashi đã không còn là đội trưởng của anh, làm sao cậu có thể mắng anh được... Đợi đã, "chúng ta" bao gồm những ai?

Trực giác mách bảo Aomine rằng Akashi không phải là người duy nhất mời anh. Có vẻ Satsuki đã nói đúng.

Phải cùng những tên đó gặp mặt.

"Chậc." Aomine gãi tóc và tản bộ đến cổng phía Bắc theo tin nhắn. Anh không thể xem một chút lễ khai mạc, nhưng anh lại có thể ngủ bất cứ nơi đâu.

Tất nhiên là không phải vì lời mời của Akashi.

Và, càng không phải anh muốn gặp lại bọn họ.

02,

Murasakibara rất không vui khi bị kéo ra khỏi cửa.

Giống như Aomine, anh không thích lễ khai mạc chật kín người nhưng nhờ Himuro dỗ dành, cuối cùng anh cũng đồng ý đến. Murasakibara chỉ biết ngoan ngoãn lê bước lên xe buýt.

Murasakibara, vì muốn đặt túi ăn vặt ngay bên cạnh nên đã ngồi vào hàng ghế cuối cùng. Anh và Himuro đã nói chuyện không ngớt kể từ khi lên xe. Himuro tự nhiên ngồi bên cạnh anh, đợi anh ăn xong một món rồi tiếp tục đưa cho món khác.

Mặc dù ăn quá nhiều đồ ăn vặt sẽ không tốt, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.

Himuro xé gói snack khoai tây chiên bơ trứng muối và mỉm cười đưa nó cho người bên cạnh. Anh nghĩ rằng anh có thể dỗ dành Atsushi thật tốt trước khi đến buổi khai mạc.

Bàn tay cầm khoai tây chiên dừng lại lúc lâu. Himuro bối rối quay đầu lại: "Atsushi?"

Murasakibara vẫn cầm vài miếng khoai tây ở tay trái và cầm điện thoại di động bên tay phải, chăm chú nhìn vào màn hình.

Himuro trở nên tò mò, điều gì đã khiến Atsushi thậm chí không ăn khoai tây chiên yêu thích?

"Atsushi, chuyện gì đã xảy ra thế?" Mặc dù tò mò muốn xem nội dung trên điện thoại, Himuro cảm thấy hành vi này quá bất lịch sự, nên chỉ có thể hỏi anh.

Murasakibara dường như đã bình tĩnh trở lại, nhét khoai tây chiên vào miệng, mơ hồ nói: "Là Akachin, cậu ấy đã gửi tin nhắn cho em."

Akachin? Himuro, người không quen biết với Thế hệ Kỳ tích, đã không phản ứng trong giây lát.

Sau đó, đội trưởng Okamura, người đang nghe lén từ phía trước, lập tức bùng nổ: "Cái gì? Cậu ta đã nói gì với cậu?"

Chẳng trách Okamura lại phản ứng thái quá, chính là bởi vì lần trước khi nghe được cái tên này, đã xảy ra chuyện gì đó khiến Murasakibara lo lắng.

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của những người khác, Himuro hỏi: "Mọi người có quen nhau à?"

"Himuro, như cậu đã biết. Murasakibara là thành viên Thế hệ Kỳ tích." thấy anh gật đầu, Fukui tiếp tục giới thiệu: "Akashi Seijuro là Akachin mà tên nhóc Murasakibara vừa nhắc đến cũng là một thành viên Thế hệ Kỳ tích và là đội trưởng của họ."

"Tôi hiểu rồi, nhưng tại sao đội trưởng lại phản ứng như thế?" Himuro chưa nói hết câu, Fukui có thể hiểu ý anh.

Nhìn Murasakibara đang mất tập trung, Fukui kể cho Himuro nghe chuyện đã xảy ra trong giải Liên trường vừa rồi. Himuro mở to mắt và cảm thấy khó tin.

Murasakibara, người đang đứng trung tâm chủ đề, không quan tâm những gì người khác đang nói. Anh ăn xong phần snack còn lại và liếm những mảnh vụn sót lại trên ngón tay. Sau đó đưa tay ra, anh do dự và xoa nó lên quần áo. Tiếp đến anh nhấc điện thoại lên và xem nội dung tin nhắn một cách cẩn thận.

Từ: Akachin.
Buổi sáng tốt lành, Atsushi.
Khi lễ khai mạc vừa kết thúc đừng vội rời đi, tớ đã hẹn mọi người tại cổng phía Bắc và cậu cũng nên đến.

Nội dung có vẻ nhiều từ hơn lần trước. Murasakibara lướt ngón tay qua nó, nghĩ về tin nhắn anh nhận được trong giải Liên trường: "Cậu không cần tham gia thi đấu trong những trận kế tiếp."

Đó là lần đầu tiên anh nhận được một tin nhắn từ Akashi sau khi tốt nghiệp Teiko. Cũng giống như lần trước, anh không hỏi tại sao, chỉ đơn giản hồi âm: "Được thôi."

Anh không ra sân. Điều này khiến huấn luyện viên, đội trưởng và các thành viên khác trong đội đều có tâm trạng không tốt. Tuy không có cảm giác thân thuộc và tinh thần đồng đội nhưng Murasakibara cũng biết mình vừa làm điều gì đó không đúng nên đã quay trở về trường một mình. Sau khi nghe tin Akashi và cả Aomine đều không ra sân, anh cũng không khó chịu lắm.

À, đi xa quá rồi. Murasakibara mặc kệ những ý nghĩ hỗn loạn và bắt đầu suy nghĩ về lệnh triệu tập của Akashi. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh không muốn não lại rối tung một lần nữa, nên quyết định đến đó.

"Này, Murasakibara! Akashi đã nói gì với cậu vậy?" Okamura nói thẳng, "Nếu cậu lại không ra sân một lần nữa, tôi sẽ cho cậu một bài học."

Murasakibara thản nhiên nói: "Akachin vừa hẹn gặp tôi."

Huấn luyện viên Masako cau mày thắc mắc: "Gặp? Tại sao cậu ta lại muốn gặp cậu? Himuro, hãy đi cùng cậu ta."

Himuro, người vừa được gọi tên, không hề phản đối. Anh rất muốn biết Akashi là người thế nào mà có thể khiến Murasakibara nghe lời chỉ với một tin nhắn.

"Không, tôi sẽ đi một mình." Murasakibara lập tức phản đối. Anh mím môi nói: "Akachin chỉ gọi cho chúng tôi thôi, cậu ấy sẽ không vui nếu có người lạ đến."

Okamura hiểu được ẩn ý "Ý cậu là... tất cả thành viên Thế hệ Kỳ tích cũng sẽ đến?"

"Vâng."

Himuro bất giác mỉm cười: "Nếu đã vậy, thì hãy để Atsushi đi một mình. Làm phiền buổi họp mặt của những người đồng đội cũ là điều không nên."

Huấn luyện viên và đội trưởng đều ngầm gật đầu.

03,

Midorima vừa đến nơi thì nhận được tin nhắn, anh không quá bất ngờ vì lời mời của Akashi đã được anh đoán trước.

Akashi sẽ nói gì?

Lời lẽ gay gắt? Không, điều này không phù hợp với tính cách của cậu ta.

Rất vui khi được gặp lại các cậu? Cậu ta có thể nói vậy, nhưng chắc chắn sẽ không chỉ có thế. Đưa ra thoả thuận ban đầu như một sự cổ vũ trước trận đấu? Điều này khả năng cao sẽ xảy ra.

Vốn tưởng rằng Akashi sẽ gặp mọi người trong giải đấu vô địch toàn quốc vào năm nhất cao trung. Ai có thể tưởng tượng được tình huống trong giải đấu vô địch đó... Nói tóm lại, Midorima chỉ cảm thấy may mắn vì bản thân anh sẽ không để thua trận chung kết Winter Cup năm nay.

Midorima thầm hạ quyết tâm, không nhận ra Takao đang lặng lẽ đến gần.

Từ: Akashi.
Đã lâu không gặp, Shintaro.
Sau lễ khai mạc, tại phía Bắc cổng ra vào. Đã đến lúc chúng ta gặp lại nhau.

"Shin-chan! Shin-chan! Akashi? Là Akashi mà cậu hay nói đúng không? Tại sao cậu ta lại muốn gặp cậu?" Takao bị người gửi nội dung tin nhắn hấp dẫn, không khỏi tò mò.

Bỗng nhiên giật mình, Midorima theo phản xạ đóng điện thoại lại, nhận ra đó là Takao. Anh hơi bất mãn một chút, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy, Takao?"

"Tớ đang xem tin nhắn mà cậu vừa nhận được." Takao không cảm thấy áy náy, thậm chí vẫn tiếp tục hỏi: "Tình huống này có nghĩa là gì?"

Midorima nhẹ giọng nói: "Chỉ là lâu ngày không gặp mà thôi."

Takao tỏ vẻ khó tin: "Có thật là thế không?~"

"Đã đến lúc phải vào trong rồi." Midorima bước nhanh về phía trước, tránh ánh mắt thăm dò của Takao.

"Này, vẫn còn rất sớm kia mà!" Takao bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Midorima đang khuất dần.

"Điều này thực sự rất là lạ, nhưng tốt nhất nên hỏi Shin-chan sau khi cậu ấy quay lại."

"Shin-chan! Đợi tớ với!"

04,

Trong khi chờ xếp hàng để vào sân vận động, Kise tìm thấy một tin nhắn mới trên điên thoại. Anh nghĩ đó là lời động viên của fangirls, nhưng khi mở ra, cái tên "Akashicchi" hiện lên.

Kise liền đứng thẳng dậy trong sự phấn khích. Có thật hay không, Akashicchi thực sự đã chủ động gửi tin nhắn?

Từ: Akashicchi.
Ryota, sau lễ khai mạc hãy đến cổng phía Bắc cửa ra vào. Những người khác cũng sẽ đến, vì cậy cậu đừng đến trễ.

Thật lạnh lùng! Kise cong môi, thật sự đã lâu không gặp, Akashicchi một chút cũng không nhớ đến anh hay sao?

Ngoại trừ Murasakibara và Akashi ra, Kise đều đã gặp những người còn lại, nên anh tò mò lý do của cuộc gặp gỡ này hơn là niềm vui đoàn tụ.

Tóm lại, anh rất mong chờ nó.

"Kasamatsu-senpai! Sau khi lễ khai mạc kết thúc, em sẽ không đi cùng với anh." Kise đi đến trước mặt Kasamatsu thông báo trước sự việc, để anh biết anh không thể nào tìm được người mắng mỏ.

Kasamatsu liền khó hiểu "Cậu đi đâu? Trận đấu sẽ sớm bắt đầu sau khi lễ khai mạc kết thúc."

"Không còn cách nào khác, em phải đi đến điểm hẹn." Kise nhún vai và nói với giọng nhanh nhẹn, "Nhưng đừng quá lo lắng về vấn đề thời gian, em chắc chắn sẽ quay về trước khi trận đấu bắt đầu."

"Điểm hẹn? Này nhóc, cậu định đi hẹn hò à?" Moriyama liền tỏ ra ghen tị.

Kise xua tay và sau đó nháy mắt: "Không ạ, em sẽ đi gặp những người đồng đội cũ."

Kasamatsu sửng sốt "Đồng đội cũ? Có nghĩa là Thế hệ Kỳ tích?"

Kise mỉm cười: "Vâng. Anh đừng quá lo lắng, em sẽ quay lại sớm thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro