Chapter 10: Doctors Make the Worst Patients

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"Nếu anh bước thêm một bước nữa. Strange, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những gì tôi làm." Everett gầm gừ với người gọi là Phù thủy Tối thượng, trừng mắt nhìn gã từ phía đối diện quầy bếp.

"Tôi nghĩ anh đã có một cuộc họp." Stephen càu nhàu, xoa mi mắt.

"Anh bị ốm."

"Và tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân Everett... Tôi là một bác sĩ nhớ chứ?"

"Và anh quá cứng đầu để biết rằng anh nên ở trên giường."

"Tôi đã nói, tôi là... ACHOO!"

"Quay. Lại. Giường. Ngay" Everett nhấn mạnh từng từ.

Stephen nhếch mép cười và nghiêng đầu sang một bên, "Làm cho tôi."

Hey, Everett rất nóng nảy... đặc biệt là khi anh có một chút bạo lực.

“Stephen, tôi nghiêm túc đấy… trông anh thật tệ. Trở lại giường ngay! ”

“Tôi không trông tệ đêm qua khi anh-“

"- Stephen, tôi thề có Chúa!"

"Gì? Tôi chỉ đang trung thực! "

Everett đảo mắt nhìn vị bác sĩ ngốc nghếch trước mặt mình, trông vẫn rất đẹp trai, ngay cả khi chiếc áo xanh bó sát vào người do lớp mồ hôi óng ánh trên da. "Chà, tôi thành thật nghĩ rằng nếu bây giờ anh không quay lại giường, tôi sẽ trói anh vào đó, và nó sẽ không vui vẻ gì đâu."

Rên rỉ, Stephen bước đến chỗ Everett và vòng tay qua người anh, dí sát mặt vào cổ đặc vụ…. Phải, gã phải cúi xuống một chút, nhưng gã không quan tâm… không phải khi nó quá dễ chịu.

“Tôi sẽ đi ngủ nếu anh đi cùng tôi…” gã lầm bầm trên làn da của Everett, lúc này đang nổi da gà. Gã thích rằng gã có ảnh hưởng đó đối với nhân viên CIA.

Everett gần như tan chảy dưới cái ôm của gã… anh cảm thấy thật khó để nói từ chối với Stephen khi gã như thế này. "Stephen... anh đang rất nóng."

"Theo anh…"

Nắm lấy tay Stephen, Everett bắt đầu lôi người đàn ông cao hơn vào phòng ngủ. Vài phút sau khi đẩy Stephen lên giường và nhét gã vào giường, Everett trở lại với một bát súp bốc khói, đặt nó trước mặt Stephen.

Stephen nhếch mép cười, “Căn nhà vẫn ổn à? Tôi nhớ lần cuối cùng anh nấu ăn-”.

"-Chỉ cần nói cảm ơn và ăn nó."

Gã chống tay thất bại và nắm lấy chiếc thìa kim loại, đưa nó vào nước luộc gà nóng. Vài phút tiếp theo, cặp đôi ngồi trong im lặng, những âm thanh duy nhất phát ra là từ tiếng cạch cạch của chiếc thìa kim loại vào bát và tiếng sột soạt của công việc giấy tờ của Everett.

“Everett…” Stephen khẽ rên rỉ khi gã mệt mỏi và dùng chân thúc vào người đàn ông kia. Món súp của gã để trên bàn cạnh giường, lạnh lẽo và bị lãng quên khi không động vào nó.

Everett ngước lên khỏi đống giấy tờ của mình, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt khi anh nhìn vào đống lộn xộn đáng yêu bên cạnh mình, "Anh phải nghỉ ngơi."

"Nhưng chúng ta không âu yếm nhau?"

Everett không thể không nhếch mép trước điều này, đi đến gần Stephen hơn, cho đến khi không còn chỗ trống. "Tại sao các bác sĩ lại thảm hại như vậy khi họ bị bệnh?"

“Tôi không đáng thương…” Stephen lầm bầm, vòng tay qua eo Everett và kéo anh lại gần hơn… nếu điều đó còn có thể.

"Anh... tin tôi đi, tôi bắt giữ những người thảm hại mọi lúc."

“…. Anh đang so sánh tôi với một tên khủng bố đáng sợ, kẻ chỉ còn vài giây nữa là có thể tự làm mình bực mình?"

"Rất vui khi anh hiểu."

Stephen bĩu môi trong một khoảng thời gian ngắn, trước khi nhún vai và cúi xuống hôn lên vai Everett… và cho phép người đàn ông thấp bé hơn luồn ngón tay qua tóc mình.

Được rồi… có lẽ gã có thể thảm hại thêm một thời gian nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro