Chapter 17: Baby on a Roof

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

Summary: Một câu chuyện ma quái với việc Everett mang thai, và trong khi chiến đấu, anh chuyển dạ. Và Stephen phải đưa anh đến bệnh viện.

☉☉☉

Everett vuốt ve chiếc bụng to lớn của mình.

Đã gần đến giờ.

Đã gần đến giờ và anh đang nấp sau đống đổ nát khi một cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh khác phá hủy New York.

Nghiêm túc mà nói, tại sao lại luôn là Mỹ?

Anh gần như sắp bị sa thải, và anh đang ở giữa vùng chiến sự. Anh đã quá tuổi để có thể sinh đứa con đầu lòng mà không có sự trợ giúp của bệnh viện và anh đang gần như hoảng loạn.

-----------

"Everett! Everett!"

Everett kéo suy nghĩ của mình ra khỏi nỗi đau mà anh đang cảm thấy hiện tại, nhìn lên khi Stephen đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lo lắng.

Rõ ràng là gã đã tìm kiếm trong một khoảng thời gian.

"Trông anh không được tốt lắm..." Alpha thì thầm lo lắng, liếc nhìn giữa cái bụng nhô ra của Everett và khuôn mặt của Omega, tái đi khi Everett gật đầu đồng ý với câu hỏi chưa nói ra.

"Tôi đã bắt đầu chuyển dạ... Tôi không mong đợi nó sẽ tốt."

Stephen nhăn mặt, "Tất cả các con đường đều bị chặn, anh sẽ không thể đến bệnh viện kịp thời!"

"Anh là một phù thủy chết tiệt! Mau đưa tôi ra khỏi đây!" Bàn tay của Everett đặt lên bụng khi cơn đau ập đến, "Ngay bây giờ! Stephen!"

"Ch-chà, anh nghĩ anh còn bao lâu? Tôi không có đủ năng lượng để triệu hồi một cánh cổng ngay bây giờ, nhưng- "

"BAY ĐI! BAY!"

"... Ô đúng rồi."

----------

"Anh có ổn không? Anh thở ổn chứ?"

Everett đảo mắt trước giọng điệu lo lắng của Stephen, rên rỉ đau đớn. Anh đặt tay lên miệng của mình, cố gắng ngăn tiếng động... nhưng đứa bé đang đến... và nhanh chóng.

"Tôi có thể làm gì Everett?"

"Chúng ta cần dừng lại!" Everett thở hổn hển, "Chúng ta không có thời gian, chúng ta không có thời gian."

"Gì?! Anh không thể đợi cho đến khi chúng ta đến đó sao?!"

"Không! Đứa bé có mức độ kiên nhẫn của nó!" Everett nắm lấy cổ áo Alpha của mình, "Anh đã từng là bác sĩ phẫu thuật, anh sẽ phải giúp tôi."

"Vâng, một bác sĩ phẫu thuật, không phải một người đỡ đẻ!"

"Vẫn là bác sĩ! Anh biết những gì phải làm!"

"Được, được, được..." Nhận thấy một mái nhà gần đó, Stephen đáp xuống đó, quay đi khi Everett cởi bỏ quần, "... Ummmm-"

"- Anh đã rất háo hức tạo ra em bé, anh cũng có thể làm được điều này!"

"Được rồi, được rồi..." Stephen quỳ vào giữa hai chân của Everett, "... Tôi không nhìn thấy đầu. Thực tế là... " gã dừng lại, bản năng bác sĩ bắt đầu,"... Tôi chỉ có thể nhìn thấy một bên. Tôi nghĩ đứa bé cần được quay đầu."

"Anh có biết làm thế nào để làm điều đó?"

"Tôi đã từng ngồi trong một lớp... bạn gái cũ và tất cả những thứ đó". Stephen nhìn lên và nở một nụ cười trấn an Omega, "Điều này sẽ làm tổn thương anh."

"Vâng, vâng... tiếp tục đi."

Stephen nhăn mặt vì cơn đau xé ra từ cổ họng của Everett khi gã di chuyển. "Được rồi, được rồi... cái đầu đang ở đúng chỗ. Tôi nghĩ anh cần phải thúc đẩy."

Everett gầm gừ khi một cơn sóng chóng mặt khác ập đến, nhưng Stephen quá tập trung vào đứa bé. "Một lần nữa, Everett, anh có thể làm điều đó, tình yêu."

"Chết tiệt!" Everett lại đẩy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vì đau.

"Gần đến nơi rồi" Stephen nhẹ nhàng vuốt ve đùi Omega của mình, "Nào, một lần nữa."

Với một tiếng kêu lớn, Everett đẩy một lần nữa, thở hổn hển khi cảm thấy đứa bé đã ra ngoài.

Bắt lấy đứa bé với đôi tay run rẩy, Stephen mỉm cười khi chiếc Áo choàng cởi ra khỏi vai và bắt đầu lau chùi cho đứa bé. "Đó là một cậu bé..." gã thì thầm, "... một cậu bé."

Khi đứa bé đã được vệ sinh sạch sẽ, gã giao đứa bé lại cho Everett, người ôm nó vào ngực. "Một cậu bé... một cậu bé."

Nhẹ nhàng, Stephen nâng Omega và đứa con của mình trở lại vòng tay, bay ngược lên không trung và hướng đến bệnh viện ngay bây giờ mà Everett có thể đến được.

"Ôi Chúa ơi..." gã liên tục thì thầm với chính mình, "... Chúng ta là cha mẹ... chúng ta có một cậu con trai!"

----------

"Tôi không thể tin rằng anh ấy đã sinh trên một mái nhà!" Christine thốt lên từ bên ngoài căn phòng, liếc nhìn Everett, người đang ôm đứa bé được quấn chiếc Áo choàng của Stephen (Chiếc áo choàng không rời khỏi họ).

"Tôi biết..." Stephen nở một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, "... Anh ấy thật hoàn hảo."

Chậm rãi, gã đi vào phòng, mỉm cười khi Everett đưa tay ra, rõ ràng là cần Alpha của anh nhiều hơn những gì anh có thể nói thành tiếng.

Ngồi xuống bên cạnh con, Stephen nhẹ nhàng lướt những ngón tay trên má con trai mình, "Christine đã nói chuyện với người đỡ đẻ, cô ấy nói hôm nay chúng ta có thể rời đi muộn hơn." Sau đó, gã nghiêng người và đặt một nụ hôn lên môi Everett, "Anh làm tôi sợ chết khiếp, anh biết không?"

"Anh đã sợ hãi..." Everett chế giễu, "... Chính xác là tôi không có kế hoạch sinh con trên một mái nhà!" Có một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, "... Tôi yêu anh, Stephen."

"Tôi cũng yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro