Chapter 21: Unknown Child

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

Summary: Stephen và Everett đã gặp nhau như thế nào trước khi mọi chuyện xảy ra, Everett có thai do có một đêm với nhau và có một đứa con. Tất nhiên, anh đã giữ nó, rồi nhiều năm sau anh gặp lại Stephen, người không biết mình đã có con với Everett.

☉☉☉


Everett không thở được.

Điều này không thể nào đúng được.... Nó chắc hẳn có nhầm lẫn.

Hai đường màu đỏ.

Có thai.

Dựa vào bức tường của phòng tắm chung cư nhỏ, anh trượt xuống sàn.

Anh rất chắc chắn rằng anh đã cẩn thận... anh rất chắc chắn về điều đó. Anh đã được kiểm soát sinh sản, và anh nghĩ rằng mình đã quá tuổi để có thể xảy ra chuyện như thế này.

Nhưng nó đã ở đó.... Mang thai từ tình một đêm.... Một bác sĩ giàu có, kiêu ngạo nào đó mà anh có thể sẽ không bao giờ gặp lại.

Tuyệt vời tuyệt vời.

----------------------------

"Được rồi..." Tony quay sang Clint và Steve, "... hãy nhớ cố gắng là những ngươi có hành vi tốt nhất, nếu không đặc vụ tốt bụng sẽ không muốn chúng ta quay lại."

"Tony..."

"Được rồi được rồi!" Tony nhếch mép, "Bây giờ nghiêm túc này.... Nếu Đặc vụ Ross không phải là liên lạc viên của chúng ta, thì SHIELD mới đã đe dọa sẽ cử một đặc vụ khác của họ, và tôi và SHIELD hoàn toàn không tuân theo các điều kiện tốt nhất."

"Và anh đang lo lắng rằng Hydra vẫn còn trong hàng ngũ của họ."

"Cũng vậy... Tôi sẽ tận dụng cơ hội của mình với CIA, cảm ơn." Tony kiểm tra điện thoại của mình, "Có ai nghe tin từ Strange gần đây không?"

"Anh ấy có một chút vấn đề với... một cái gì đó ở một không gian khác." Clint nhún vai, "Tôi thực sự không muốn biết bất kỳ chi tiết nào."

Khi bước vào CIA, họ nhanh chóng được dẫn đến văn phòng của Đặc vụ Ross, với nhiều đặc vụ khác tỏ vẻ lo lắng.

Dù gì thì họ cũng đã nghe về cuộc 'nội chiến' giữa các anh hùng.

Văn phòng đặc vụ Ross ở cuối một hành lang rất dài.... Và ngồi giữa là một đứa trẻ nhỏ đang chơi với mấy chiếc ô tô đồ chơi. Cậu bé chắc chỉ được khoảng bốn hoặc năm tuổi... thực sự rất nhỏ. Cậu bé có mái tóc đen, chải ngược gọn gàng (mặc dù một số lọn tóc đang thoát ra) và đôi mắt màu xám.

Đôi mắt xám quen thuộc.

"Các chú là anh hùng..." đứa trẻ nói, rất thực tế, nhìn chằm chằm vào họ với vẻ tò mò, "... Cha nói rằng ba của con là một anh hùng."

"Có thật không?" Tony liếc nhìn những người khác và nhún vai, "Điều đó... hay đấy."

Đứa trẻ gật đầu, trước khi cau mày. "Dù vậy, cha sẽ không cho con biết tên của ba."

"Lancelot!"

Đứa trẻ nhăn mặt vì tội lỗi, xoay người và nhìn đặc vụ Ross một cách ngây thơ nhất. "Chào cha!"

Everett chỉ đơn giản nhướng mày, "Đừng tỏ ra vô tội... cha đã nghe thấy con nói gì."

"Nhưng mà- "

Everett đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu để con trai mình im lặng, trước khi bắt đầu nói lại. "Con không thể nói cho mọi người biết những bí mật của chúng ta mà con biết... Cha đã nghĩ rằng con muốn trở thành một điệp viên."

"Con muốn! Con muốn!"

"Vì thế?"

Lancelot suy nghĩ một lúc, trước khi đứng dậy và cau mày nhìn bộ ba anh hùng. "Các chú không nghe thấy gì!" cậu bé kêu lên một cách đáng kinh ngạc, cha cậu bé rên rỉ và nhăn mặt.

"Lancelot.... Xin hãy trở lại văn phòng."

Khi con trai vội vã rời đi, Everett quay đầu lại và thở dài mệt mỏi. "Xin lỗi... trường học đã đóng cửa trong tuần và những người trông trẻ bị cúm.... Thông thường các cuộc họp của tôi diễn ra dễ dàng hơn thế này một chút."

"Không sao đâu, Đặc vụ Ross." Steve đã nhanh chóng phủ nhận sự việc, "Tuy nhiên, đứa bé nói rằng người cha khác của nó là một anh hùng?"

Everett đảo mắt, "Người cha khác của nó là một bác sĩ phẫu thuật thuộc loại nào đó.... Một người đàn ông kiêu ngạo, nhưng tốt hơn là nên nghĩ anh ta như một 'anh hùng' hơn là một tên khốn."

"Một tên khốn đã để lại cho anh một đứa trẻ để nuôi dưỡng."

"Đó không phải là lỗi của anh ấy...." Sau đó, Everett quay đi, lầm bầm khi hướng dẫn họ đi theo mình.

Chỉ nhờ thính giác nhạy bén của Steve, anh mới nghe được những gì Everett nói.

"... Tôi không bao giờ có cơ hội để nói với Stephen."

Bác sĩ phẫu thuật kiêu ngạo? Nghe giống như Stephen Strange... nhưng điều đó không thể... đúng không?

------------------------------

"Anh có chắc không?"

"Đôi mắt của anh, cùng một mái tóc, có vẻ như đứa bé sẽ có cấu trúc khuôn mặt của anh...." Tony có vẻ thích thú với điều này, "... Chỉ có điều chúng tôi cần xác nhận điều này, là anh đã ngủ với Everett Ross khoảng năm năm trước?"

Stephen thực sự cảm thấy như cái tên rung lên một hồi chuông.... Người đàn ông nhỏ hơn với mái tóc vàng.

Anh ấy thật đáng yêu.... Không phải Stephen của thời đó thực sự có thể đánh giá cao điều đó.

"Anh đang ám chỉ rằng Everett Ross đã có con với tôi?"

"Vậy là anh đã ngủ với anh ấy?"

Stephen vẫn im lặng, những suy nghĩ vụt qua đầu.... Nhưng có một câu hỏi mà gã thực sự cần được trả lời. "Tên của đứa trẻ là gì?"

"Lancelot, anh biết từ-"

"- Vua Arthur và hiệp sĩ bàn tròn." Lancelot là nhân vật yêu thích của anh.... Gã có thể nhớ mơ hồ có cuộc trò chuyện với Everett về văn học ở quán bar, trước khi họ quay trở lại chỗ của gã.

"Hãy nói với tôi rằng anh không nói dối về điều này... hãy nói với tôi đó không phải là một trò đùa thực tế tàn nhẫn nào đó." Gã thực tế đã cầu xin Tony.

"Stephen..." Lần này, Steve là người ở đầu dây bên kia, "... đây không phải là một trò đùa, tôi hứa."

Stephen nhắm mắt lại và để những dòng chữ chìm vào trong... "Tôi có một đứa con trai... Chúa ơi, tôi có một đứa con trai." Gã quỳ xuống, choáng ngợp.... Sau tất cả những gì đã xảy ra với Christine, gã không bao giờ tưởng tượng có một đứa con của riêng mình. "Tôi cần gặp anh ấy, tôi cần-"

"- Chúng ta sẽ ở đây một lúc." Steve trấn an gã, "Có rất nhiều thủ tục giấy tờ, vì vậy nếu anh..."

"- Sẽ sớm thôi."

----------------------------

Everett Ross ngồi trong văn phòng của mình, mắt cẩn thận theo dõi những người hùng đang ký giấy tờ, thỉnh thoảng liếc nhìn cậu con trai đang lặng lẽ chơi trong góc.... một vài lần.

Lancelot có thể là một trong những đứa trẻ ồn ào nhất ngoài kia.

Đột nhiên, một vòng tròn màu cam sáng xuất hiện trong phòng, khiến anh đứng dậy, tay đưa về phía khẩu súng của mình và bắn về phía sau Lancelot bảo vệ.

"Khoan, khoan, khoan!" Tony giơ hai tay lên và đi tới trước mặt Everett, ngay khi một người đàn ông trông quen thuộc đi qua vòng tròn, "Anh ấy là bạn! Anh ấy là một người bạn!"

Everett hạ súng xuống một chút, tuy nhiên, khi anh bắt gặp người đàn ông, khẩu súng đã được hạ xuống hoàn toàn. "Stephen?!" anh thốt lên trong lúc đang sốc.

"Xin lỗi về điều này..." Stephen nở một nụ cười lo lắng, trông rất giống với người đàn ông mà Everett đã ngủ cùng, "... Tôi đã nghĩ về việc làm theo cách cổ điển, nhưng điều này có vẻ.... Nhanh hơn. "

"Và nguy hiểm..." Everett gầm gừ, giương súng, "... nếu bạn bè của anh không ở đây, anh có thể đã kết thúc với một vài lỗ đạn trên ngực."

"Không thể nào."

Bây giờ điều đó nghe giống như người đàn ông mà Everett biết.

"Anh đang làm gì ở đây Stephen?"

Stephen liếc nhìn những người khác, "Anh có thực sự muốn trò chuyện trước mặt họ không?"

"Oh, chúng tôi sẽ đi!" Steve nắm lấy hai người kia và kéo họ về phía cửa, "Tôi nghĩ chúng ta sẽ lấy một ly cà phê."

"Awww, nhưng tôi muốn-"

Cánh cửa đóng sầm cắt đứt lời nói của Tony.

"Được rồi, nói nhanh lên." Everett ra lệnh, "Hôm nay tôi có việc phải làm."

Stephen hướng sự chú ý vào đứa trẻ đang nấp sau chân Everett, "Nó là của tôi, phải không?"

Nhận thấy Everett căng thẳng như thế nào, Stephen nhanh chóng tiếp tục, "Chỉ là, đứa bé đúng tuổi, và anh không thể phủ nhận rằng chúng tôi trông rất giống nhau và-"

"- Anh không được bắt nó." Everett gầm gừ, "Nếu anh cố gắng, tôi sẽ hủy hoại cả anh và CÁC ANH HÙNG HẤP DẪN đó!"

Có tiếng người vội vã rời khỏi cửa.

"Tôi-tôi không cố gắng để lấy đứa bé khỏi anh!" Stephen cầu xin, "Tôi chỉ muốn gặp nó... và xin lỗi."

"Tha thứ?"

"Chà... tôi chắc đã tệ lắm... anh không gọi cho tôi về đứa bé hay bất cứ điều gì, và anh biết tôi là ai khi anh ngủ với tôi, vì vậy-" Gã dừng lại, trước khi hắng giọng, "... Ừ..."

Everett im lặng một lúc, trước khi hắng giọng và gật đầu. "Vâng, tôi cũng xin lỗi.... Lẽ ra tôi phải kể cho anh nghe về đứa bé". Sau đó, anh nhìn xuống phía đứa trẻ và đẩy nó về phía trước, "Lancelot, đây là Doctor Stephen Strange.... Ba của con. Stephen.... Đây là Lancelot Ross. "

Lancelot lo lắng bước về phía trước và nhìn chằm chằm vào người đàn ông. "Con tưởng ba là một người cuồng tín?"

Stephen quỳ xuống và cười nhẹ với con trai mình, "Ba đã từng... nhưng sau đó ba trở thành một phù thủy!"

"Giống Merlin?"

"Yeah... giống Merlin."

Lancelot cười rạng rỡ trước điều này, trước khi quay sang cha mình. "Điều này có nghĩa là bây giờ con cũng sẽ có một người ba?"

"Yeah... yeah, con sẽ làm được."

"Yeah..." Stephen gật đầu đồng ý, "... Ba sẽ rất vui khi được trở thành ba của con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro