Chapter 22: Taken

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"Anh bắt được anh ta rồi à?"

"Ừ... anh ta nặng hơn tôi tưởng đấy. Không phải những Omega đều nhỏ bé và nhẹ hay sao?"

Stephen nghe thấy những lời đó thông qua tâm trí của mình và chỉ có thể nở một nụ cười nhếch mép... thật không may, họ đã nhận ra.

"Chết tiệt, tôi nghĩ anh ta đã tỉnh!"

Gầm gừ khi bị rơi xuống đất, Stephen yếu ớt lăn lộn và trừng trừng nhìn hai người đàn ông. "Hai người muốn gì?" gã nói một cách yếu ớt.

"Một Omega như anh sẽ không hiểu!"

"Ồ đúng rồi, bởi vì chúng tôi chỉ có nhiệm vụ là mang thai thôi..." Dù bị đánh thuốc mê, Stephen vẫn đảo mắt, tuyệt vọng hy vọng phép thuật sẽ nhanh chóng quay trở lại, "... Anh không phải ở CIA sao?"

Người đàn ông mà gã đang nhìn chằm chằm bước lại gần, một ánh mắt chói lòa trên khuôn mặt của hắn ta. "Làm thế nào mà anh-"

"-Tôi chú ý... đồ ngốc."

Trước khi Alpha có thể nói hoặc làm bất cứ điều gì, người bạn đồng hành Beta của hắn đã lên tiếng, "Này, Alpha của anh ta sẽ phát hiện ra rằng anh ta đã biến mất! Chỉ cần phá vỡ đánh dấu và yêu cầu bồi thường và hoàn thành!"

Phá vỡ đánh dấu? Ồ, Everett sẽ không vui với điều đó.

"Tôi sẽ không làm điều đó..." gã lầm bầm, "... Everett sẽ rất tức giận."

"Im lặng!"

Stephen càu nhàu khi Alpha đánh trả gã.

"Một khi anh là của tôi, anh sẽ học cách chỉ được nhìn, không được nghe." Người đàn ông chế nhạo, chuyển sang một chiếc vali màu đen sẫm (không bao giờ là một dấu hiệu tốt).

"Đó chỉ là một lời cảnh báo..." Stephen từ chối thu mình lại trước mặt người đàn ông này, mặc kệ bản chất Omega, "... không cần thiết để bản thân phải bị đau."

"Anh ta chỉ có một mình, chống lại hai trong số những người giỏi nhất của CIA." Alpha nhếch mép, "Ngay cả Everett Ross giỏi đến đâu cũng sẽ phải tốn khá nhiều công sức."

Tuy nhiên, Beta trông không quá tự tin về điều đó, khi ánh mắt của hắn bắt đầu hướng về phía cửa.... Hắn biết điều gì có thể xảy ra với họ.

Stephen không buồn nín cười trước sự tự mãn của Alpha, nó vang vọng khắp nhà kho một cách kỳ lạ. "Anh quá thiếu chuẩn bị... anh có thể được đào tạo rất nhiều... nhưng Everett đã chiến đấu với Avengers. Anh ấy là người giỏi nhất mà CIA có được, và anh chỉ là miếng thịt nhai lại so với anh ấy."

Giọng nói của gã đang ngày càng lớn hơn, đột ngột bị cắt đứt với một cái tát mạnh vào mặt, âm thanh vỡ vụn vang lên khắp không gian trống rỗng. Cú tát thứ hai đã khiến Stephen vô tình cắn vào má trong, khiến gã phun máu ra sàn gỗ.

Và sau đó là tiếng súng nổ, ổ khóa nhà kho rơi xuống đất kèm theo tiếng cạch cạch.

"Anh thật là khốn nạn..." Stephen cười khúc khích, ngay khi cánh cửa bị đập vào và Everett sải bước vào tòa nhà, lao nhanh vào hai người đàn ông đang giam giữ Omega của mình. Không do dự, anh đã kẹp cổ Alpha, ném hắn ta vào tường, trước khi nhảy ra sau và đá vào bụng tên Beta kia.

Sau đó, Everett không lãng phí thời gian, rút ​​súng ra khỏi bao da và bắn vào đầu gối cả hai người đàn ông. Họ sẽ sống.... Nhưng họ sẽ phải đối mặt với công lý của CIA.

Hài lòng vì hai người đàn ông đã được xử lý, Everett chạy đến chỗ Omega của anh, quét qua gã để tìm vết thương và gầm gừ khi nhìn thấy má gã bị bầm tím.

Stephen không thể không rên rỉ nhẹ nhõm, chấp nhận nụ hôn lo lắng của Everett khi thuốc mê tiếp tục tác dụng vào gã.

Một tiếng rên rỉ đau đớn, kết hợp với một tiếng gầm gừ nhỏ báo hiệu rằng Beta đã hồi phục và đang tìm kiếm vũ khí của riêng mình.

Stephen cố gắng cảnh báo anh, nhưng Everett đã cảm nhận được mối nguy hiểm từ lâu trước đó và quay lại, một tiếng gầm vang lên từ tận sâu bên trong.

Thông điệp rất rõ ràng ... 'Hãy tránh xa Omega của tôi, nếu không tôi sẽ xé anh ra làm đôi'.

Trong vài giây, Everett bắn thêm hai phát nữa, lần này, vào đầu của Beta... công lý chết tiệt.

Với những lời đe dọa dường như không có khả năng xảy ra vào lúc này, Everett rút một con dao từ túi bên trong của mình và cắt qua các sợi dây buộc, cho phép Stephen sử dụng cánh tay của mình. Trong khi gã vẫn còn bị tác dụng của thuốc mê, Stephen đã có thể tìm thấy đôi chân của mình và vấp ngã về phía Alpha, lùi lại phía sau và đá vào người đàn ông ở đầu gối bị thương.

"Đó là vì đã đánh tôi..." gã giận dữ gầm gừ, một chút rõ ràng trở lại với gã khi những ngón tay của bắt đầu râm ran với cảm giác kỳ diệu quen thuộc.

Trước khi có thể làm gì thêm, bàn tay của Everett đã ở sau lưng gã, đẩy nhẹ để cố gắng đưa Stephen ra khỏi nhà kho. Khi họ đã ra ngoài, Everett kéo Stephen xuống và vòng tay qua cổ Omega, ngón tay cái ấn vào vết cắn của anh.

"Everett?"

"Chỉ... để tôi làm việc này."

----------------------------

"Tôi không xin lỗi vì tôi đã giết một trong số họ."

Stephen quay sang Alpha của mình... đã hàng giờ đồng hồ kể từ vụ bắt cóc và họ quấn lấy nhau trên giường. Everett đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.

"Hắn ta đã làm tổn thương anh, tôi không xin lỗi.... Tôi không thể để mất anh."

"Anh sẽ không mất tôi Everett... Tôi sẽ không đi đâu cả."

"Anh muốn tốt hơn không." Everett lăn người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vết cắn của bạn đời, "Tôi có cảm giác mình vẫn còn làm được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro