Chapter 25: High School Blues

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

Summary: AU High school, T'challa là người nổi tiếng nhất trường và anh ta muốn Everett, Stephen là người mới ở đó, cả hai đều yêu Everett, và T'challa thậm chí còn cảnh báo Stephen về việc kết thân với Everett, nhưng cuối cùng... Tình yêu đã chiến thắng.

☉☉☉

Stephen thực sự thích Everett Ross... không phải là điều mà gã từng thừa nhận.

Kể từ khi đến trường mới, Head Boy đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của gã, khiến gã phải che giấu vẻ mặt đỏ bừng của mình trong chiếc khăn choàng đỏ khi cậu thiếu niên thấp hơn dẫn gã đi quanh trường.

Gã đã biết được lịch trình của Everett, cụ thể là những khoảng thời gian trống mà anh sẽ viện cớ nào đó để được ở bên cạnh thiếu niên khác, ước rằng họ có thể trốn đi, cướp nụ hôn của nhau trong bóng tối.

Quá chìm đắm trong những giấc mơ ban ngày của mình, gã đã dành một phần của những bài học nhàm chán để vẽ nguệch ngoạc 'Stephen & Everett' trong một trái tim lớn.

Chỉ có một vấn đề với sự mơ mộng của gã.

T'Challa... hay còn gọi là đứa trẻ nổi tiếng nhất trường, ở ngay trên đó với Steve Rogers và Tony Stark.

Stephen vẫn có thể nhớ lần đầu tiên đến trường... tình cảm của gã dành cho Everett rất rõ ràng cho tất cả mọi người thấy, và T'Challa không hài lòng với điều này, thậm chí một ngày nọ, anh ta đã dồn Stephen vào phòng tắm nam, và lịch sự cảnh báo gã tránh xa Everett.

Đó là lịch sự, vì vậy sẽ không phải nếu gã có thể phàn nàn với một giáo viên về điều đó.

Nhưng nó cũng không đủ đe dọa để thuyết phục Stephen ngừng theo đuổi Everett.

Vào ngày đặc biệt này, Stephen đã chở Everett về nhà, sau đó dẫn đến việc cả hai cuộn mình trên sàn trải thảm mềm mại, xem một bộ phim sến sẩm nào đó trên TV. Stephen choàng tay qua vai Everett, khi người đàn ông thấp hơn tựa đầu vào vai Stephen.

Nó thật hoàn hảo, và Stephen không muốn nó kết thúc, thậm chí không cố gắng chiến đấu với nụ cười trên khuôn mặt của mình.

Tất cả những gì gã cần làm là rủ Everett đi chơi.

"Dừng lại..." Everett huých mạnh vào người gã, "... suy nghĩ của anh đang nhấn chìm bộ phim." Anh xoay người lại, một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, "Anh muốn hỏi tôi điều gì?"

Stephen háo hức gật đầu, tuyệt vọng hy vọng rằng gã và Everett đang ở trên cùng một waveline, "V-Vâng! Tôi đã nghĩ rằng có lẽ anh và tôi có thể- "

"- Everett?"

Stephen cảm thấy như mình sắp bị ốm.... Đặc biệt là khi gương mặt của Everett sáng lên.

"Ồ, này T'Challa!"

Everett đang đứng dậy và lao đến chào cậu thiếu niên khác, người đang nhếch mép với họ từ ngưỡng cửa... à, dù sao thì, anh ta cũng nhếch chỉ mép với Stephen.

Khi Everett vòng tay qua T'Challa, Stephen cảm thấy trái tim mình tan vỡ một chút... đặc biệt là khi T'Challa háo hức đáp lại cái ôm.

Gã chẳng là gì so với 'hoàng tử' của trường trung học. Gã chỉ là một sự phân tâm đối với Everett trong khi anh rời xa T'Challa. Khi gã đứng dậy, T'Challa quay sang gã, làm vẻ kinh ngạc giả tạo trên khuôn mặt anh ta, như thể anh ta chỉ vừa nhận thấy rằng Stephen đang ở đó.

Dối trá.

"Stephen!" T'Challa nhếch mép, "Anh làm gì ở đây?"

Khi Everett mở miệng giải thích, Stephen cố gắng nở một nụ cười trên môi, và đứng dậy.

"Tôi đang giúp Everett với một dự án... sinh học." Gã nhếch mép, hy vọng rằng T'Challa có được tài liệu tham khảo khi gã đẩy qua chiếc cặp và đi ra ngoài hành lang.

"Tôi sẽ gửi email cho anh..." gã gọi Everett, người đã chuyển sự chú ý lên gã, "... vui vẻ!"

"Stephen-"

"- Hẹn gặp lại anh trong lớp."

Với những lời cuối cùng đó, gã đi xuống cầu thang và ra khỏi cửa nhanh nhất có thể, cảm giác như không thở được. Cả thế giới xung quanh gã như sụp đổ xuống khi nước mắt trào ra.

Everett sẽ không bao giờ nhìn thấy gã khi anh nhìn thấy T'Challa, điều đó gã biết.

Bước về nhà, gã cảm thấy một vài giọt nước mắt lăn dài trên má. Nhanh chóng, gã gạt chúng ra, tay run lên bần bật.

Chính thức.

Gã ghét T'Challa.

------------------------------

"Stephen! Stephen! "

Stephen không phản ứng với giọng nói đó, đóng sập tủ lại và lao đi. Gã cảm thấy cạn kiệt cảm xúc, đặc biệt là sau thời gian dài đã khóc đêm qua.

"Stephen!"

Trước khi Stephen có thể biến mất trong đám đông, Everett đã nắm lấy cánh tay gã và kéo gã vào một lớp học trống.

"Tôi đã nghĩ anh có thể... ở lại đêm qua."

Cố gắng làm ra vẻ không quan tâm, Stephen nhún vai, "Không muốn gò bó anh, chuyện gì xảy ra với T'Challa."

Everett đảo mắt, "Thành thật mà nói, anh ấy cần phải gọi trước khi quay lại. Tôi nghĩ anh ấy nghĩ rằng anh ấy là hoàng tộc hay gì đó". Sau đó anh dừng lại và cau mày, "Đêm qua... anh định nói với tôi một điều. Một cái gì đó quan trọng."

"... Không."

Cái nhíu mày sâu hơn, "Anh có chắc không? Có vẻ như nó rất quan trọng."

Stephen vẫn im lặng, tuy nhiên, trước khi gã có thể rời khỏi bàn tay của Everett đã đặt trên má gã.

"Anh làm tôi hạnh phúc anh biết không..." cậu thiếu niên thấp hơn thì thầm, "... rất, rất hạnh phúc."

Và rồi họ hôn nhau. Những nụ hôn nhẹ nhàng, thanh khiết có ý nghĩa hơn bất cứ điều gì khác mà Stephen đã từng trải qua, cảm giác như có ong bướm trong bụng.

Sau một lúc, họ tách ra và Stephen hắng giọng. "Đó... điều quan trọng. T-t-tôi... Tôi hy vọng anh sẽ hẹn hò với tôi."

Im lặng.

"Tôi chưa bao giờ gặp ai khiến tôi cảm thấy như anh, Everett..." Stephen bắt đầu hoảng sợ, "... Anh là một chút bình yên trong cuộc sống của tôi, sự bình tĩnh của tôi trong cơn bão... anh làm cho màu sắc buồn tẻ dường như rạng rỡ hơn, và nụ cười của anh làm cho mọi vấn đề của tôi tan biến! Anh khiến tôi hạnh phúc hơn bất kỳ ai tôi từng gặp, và tôi thực sự hy vọng anh sẽ nói đồng ý và-"

Một nụ hôn đã cắt đứt lời nói của gã.

"Hả" Stephen tự nghĩ, "Tôi hy vọng T'Challa đang xem cái này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro