Chapter 29: Sequel to Chapter 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"Anh lại chạm vào nó nữa." Stephen thì thầm, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Everett.

Sau khi thuyết phục được bệnh viện rằng Everett nên được chăm sóc tại nhà suốt ngày đêm (và người chăm sóc anh tốt nhất nên là bác sĩ phẫu thuật đã cứu sống anh), Stephen và Everett đã bắt đầu mối quan hệ.

Everett ậm ừ trả lời, vẫn lướt ngón tay trên tên của chính mình. "Tôi chỉ.... Không thể tin được. Ván cược này bao nhiêu?"

Ậm ừ đồng ý, Stephen tiếp tục quan sát người đàn ông thấp hơn kiểm tra dấu ấn của anh, để cảnh tượng đó xoa dịu gã khi gã chìm vào giấc ngủ.

------------------------

Khi gã tỉnh dậy, đó là đôi môi trên cổ gã và ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ.

"Everett."

"Chuẩn rồi." Có một khoảng dừng, khi những ngón tay lướt trên cổ tay gã, "Anh có nghĩ đó là người khác không?"

"Không bao giờ."

-------------------------

Họ nắm tay nhau khi đi chơi.

Thật là hồi hộp, khi bàn tay của Everett nắm chặt trong tay, người đàn ông thấp hơn không nắm quá chặt để không làm nặng thêm các cơ đang đau nhức của Stephen. Everett kéo ngón tay cái của mình trên cổ tay của Stephen khi bác sĩ phẫu thuật rùng mình nhẹ, ánh mắt hướng lên để gặp người bạn tri kỷ của mình.

"Anh đang chạm vào nó một lần nữa." Gã than thở nửa vời.

"Tôi sao?" Everett cười khúc khích, đẩy Stephen sang một bên, "Tôi không nhận ra." Anh xoa ngón tay cái của mình lên vết của Stephen một lần nữa.

"Điều đó thật nhột." Stephen cười khúc khích.

"Hừm."

----------------------------

Cánh tay của Everett quàng qua vai gã như thể nó thuộc về nơi đó.

Và nó đã xảy ra, Stephen nhắc nhở bản thân khi Tony lảm nhảm với họ, không hoàn toàn chú ý đến những lời của thiên tài khi những ngón tay của Everett vuốt ve trên cánh tay của mình.

"Anh đang chạm vào nó một lần nữa."

"Ừ..." Everett nhếch mép, "... Tôi không nghĩ mình sẽ dừng lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro