Chapter 3: I Love You... I Know

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"Được rồi, tôi nghĩ là tôi đã biết!"

Everett đảo mắt, ẩn nấp khi các lính của Thanos tiếp tục bắn vào họ. "Lần này thì chắc chứ?!"

"Cổng đến Thứ nguyên X đang đến!"

Vòng màu xanh của cánh cổng dường như đã được bảo mật... cho đến khi nó dao động và sụp đổ, khiến Stephen cau mày bối rối. "Hmmm, tôi chắc chắn rằng điều đó sẽ hiệu quả."

"STRANGE!"

Trước khi Everett có thể trừng phạt người đàn ông một cách chính đáng, một phát súng từ đâu bay tới và trúng vào vai anh, khiến anh kêu lên đau đớn và ngã gục vào tường.

"MẸ KIẾP!"

"EVERETT!" Stephen lao tới, từ bỏ cánh cổng để đảm bảo rằng người yêu của mình vẫn ổn, "Everett, để tôi xem!"

Vỗ tay ra hiệu, khuôn mặt nhăn nhó đau khổ, "Chỉ là một vết xước thôi! Hãy ngừng di chuyển và duy trì cánh cổng đó đi. "

"Hãy để tôi xem, và sau đó tôi sẽ ngừng di chuyển."

"Ở YÊN ĐÓ!"

Everett đảo mắt khi các đặc vụ của Thanos bao vây họ, súng ở tư thế sẵn sàng, "Tuyệt vời.... Kỷ lục không bị bắt hoàn hảo của tôi đã bị phá vỡ".

"ĐỪNG DI CHUYỂN!"

Trước khi Stephen có thể nghĩ đến việc đối đầu với người ngoài hành tinh, Everett đã bắt gặp và liếc gã với một cái nhìn quan trọng, hướng sự chú ý của gã vào eo của Everett... nơi anh đang rút một khẩu súng lục ổ quay dự phòng ra khỏi một bao da khác.

Chỉ khi Stephen nhìn kỹ hơn, gã mới nhận ra rằng đó không phải là vũ khí thông thường của Everett... Trên thực tế, nó trông giống một phiên bản nhỏ hơn của những thứ mà người ngoài hành tinh đang sử dụng.

Rõ ràng đã được lấy cắp trước đó trong cuộc chiến.

"Tôi yêu anh..." Stephen âu yếm lẩm bẩm, nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt khi Everett cười khúc khích.

"Tôi biết."

"HÃY ĐƯA TAY LÊN VÀ ĐỨNG DẬY!"

Từ từ, Stephen thực hiện theo ý mình, một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt khi gã nhanh chóng di chuyển sang một bên, cho phép Everett bắn năm phát đạn hoàn hảo vào địch.

"Không, nghiêm túc đấy..." Stephen cười khúc khích, "... Tôi yêu anh."

"Anh có yêu tôi đủ để thực hiện cánh cổng ngay lúc này không?"

"Anh có thể nói lại được không?"

Everett đảo mắt, một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt. "Tôi cũng yêu anh.... bây giờ hãy làm công việc của anh đi."

"Vâng thưa sếp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro