Chapter 4: First Meeting (Fits in with Next Gen universe)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

"Cái. Quái. Gì. Vậy?"

Đặc vụ Coulson nhếch mép nhìn Đặc vụ Ross, người đang dán mắt vào màn hình, nhìn Hồng Kông dường như đang... tự sửa mình.

"Đây... là một người khác trong hình hài Everett. Một điều mà tôi nghĩ CIA nên xem xét."

Everett nhướng mày với người đàn ông kia, "Anh nhận được một số thăng chức kỳ lạ và đột nhiên trở nên hoàn toàn bí ẩn..., sao CIA phải quan tâm?"

"Bởi vì người đàn ông này..." Đây, Coulson đã phóng to một người đàn ông tóc đen, người có vẻ là người chịu trách nhiệm cho vụ lộn xộn ngay từ đầu, "Bác sĩ Stephen Strange... anh ta là một bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng thế giới, cho đến khi bị một vụ tai nạn ô tô và tay của anh ta bị hủy hoại... anh ta đã bỏ đi không lâu sau đó, trước khi xuất hiện ở đây."

Everett nhướng mày khi nghe mô tả. Mọi người đều đã nghe nói về bác sĩ Strange, nhưng để đi từ khoa học thực tế đến phép thuật là một bước đi theo hướng kỳ lạ. "Và... anh muốn tôi làm gì?"

"Xử lý anh ta... hãy để mắt đến anh ta và đảm bảo anh ta luôn đứng về phía chúng ta."

Everett ấn những ngón tay lên sống mũi, xoa xoa nó một cách bực tức. "Anh đang đùa tôi à."

---------------------

Strange có người bạn đồng hành đứng cạnh gã... nhiệm vụ đầu tiên là tìm anh ta.

Thật kỳ lạ (không có ý định chơi chữ), thật ra không khó để tìm được người bạn đồng hành này.

Điều buồn cười là, Everett không chủ động tìm người đàn ông đó... nhưng lại gặp được người đó trong siêu thị.

"Anh..." anh gầm gừ, thu hút sự chú ý của người đàn ông và kéo anh ta vào một con hẻm vắng vẻ, "... anh đã ở Hồng Kông với Strange."

Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên trong một giây ngắn ngủi, trước khi thể hiện vẻ bối rối trên khuôn mặt và bắt đầu nói bằng tiếng Quan Thoại trôi chảy, rõ ràng đang cố gắng giả vờ như thể Everett đã nhận sai người.

"Đừng nói nhảm với tôi..." Everett trả lời, cũng trôi chảy không kém, "... anh đã ở Hồng Kông với Doctor Strange khi mọi chuyện trở nên tồi tệ. Tôi không ở đây để đánh nhau với anh, nhưng tôi muốn gặp Strange."

".... Tại sao?"

"Tôi cần đảm bảo rằng anh ấy đứng về phía chúng tôi.... Một số người có xu hướng hơi lo lắng khi có bằng chứng về một Phù thủy Tối thượng đang lang thang khắp nơi. "

Người đàn ông có vẻ thích thú với giọng điệu thẳng thắn, quét Everett từ đầu đến chân. "Được rồi..." cuối cùng anh ta quyết định, "... nhưng hãy nhớ này Đặc vụ Ross. Nếu anh bước vào thánh địa với ý đồ xấu, anh sẽ có một trải nghiệm không vui đâu. "

Sau đó anh ta bỏ đi, ra hiệu cho Everett đi theo anh ta.

Chỉ khi họ đi được nửa đường vào siêu thị, Everett mới nhận ra điều gì đó... làm sao người đàn ông này biết tên mình?

---------------------

"Và tại sao chúng ta không thể mở cửa và đi vào trong..." Everett rên rỉ, cố gắng giữ khuôn mặt của mình ở vẻ trung lập mặc dù cảm thấy bụng mình đang cuộn, "... các anh có phép thuật, chúng tôi biết!"

Người đàn ông mà anh gặp tên là Wong, cười khúc khích khi dẫn anh vào hành lang lớn.

Everett ghét phải thừa nhận điều đó đến mức nào, bên trong tòa nhà rất ấn tượng. Hầu hết mọi khu vực của 'Sanctum' đều có sách, đồ vật ngẫu nhiên và... đó có phải là một chiếc rìu?

"Đặc vụ Ross."

Giọng nói này khác đi, khiến Everett quay xung quanh... và rên rỉ khi nhìn thấy người đàn ông đang bay về phía mình.

"Thật hả?" Anh ấy thốt lên, lông mày nhướng lên khi cố gắng lờ đi lý do tại sao tim anh dường như đập mạnh hơn một chút khi nhìn thấy gã, "Vâng, vâng, anh có phép thuật, chúng tôi biết. Anh không cần phải trôi nổi khắp nơi vậy đâu".

Stephen cao sáu feet một cách kỳ cục trong bộ trang phục lố bịch với chiếc áo choàng lố lăng, mái tóc bạc, đôi mắt tuyệt đẹp - Không Everett, tránh khỏi dòng suy nghĩ đó.

Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt của người đàn ông khi chân anh ta chạm đất, đưa tay ra cho Everett bắt. Khi Everett cầm lấy nó, Stephen lắc nó và cũng hơi cúi đầu. "Rất vui được gặp đặc vụ Ross. Tôi đã mong đợi một người như anh xuất hiện. "

"Bác sĩ Strange- "

"- Hãy gọi tôi là Stephen."

---------------------

"- Hãy gọi tôi là Stephen."

Gã muốn nó trở nên thân thiện. Người đàn ông này là một đặc vụ của chính phủ, và luôn luôn tốt nếu đứng về phía chính phủ.

Đặc vụ Ross không đáp lại chính xác sự thân thiện này.

"Anh có thể gọi tôi là Đặc vụ Ross." Người đặc vụ cau có, khoanh tay trước ngực, "Hãy nghe tôi này... Stephen. Tôi ở đây bởi vì một số cơ quan không biết làm thế nào để đối phó với trò tào lao ma thuật mà anh dường như là một phần của nó. Tôi không có ý định kết bạn trong khi làm việc này. Chúng tôi hy vọng anh đang ở cùng một phe, không có gì hơn và tôi mong các anh hiểu và tôn trọng điều đó ".

Đó.... Thực sự hấp dẫn một cách kỳ lạ.

Huh.... Đây là một sự cuốn hút mới.

---------------------

Everett cau mày khi Stephen xoay người từ bên này sang bên kia, nụ cười dường như nở ra... thừa nhận đó là một nụ cười rất đẹp, nhưng anh không ở đây để kết bạn. Anh không muốn phải đối phó với trò ma thuật tào lao này, nhưng vì là công việc nên anh ở đây để làm điều đó.

'Anh có thể tốt với anh ấy, không có gì sai khi đối xử tốt.' Giọng nói trong đầu anh thì thầm, điều này chỉ khiến anh cau mày sâu hơn. Anh không cần phải tử tế, anh cần phải hoàn thành công việc.

"Tất nhiên, Đặc vụ Ross." Stephen đứng thẳng dậy và nhếch mép, "Vậy tôi có thể giúp gì cho anh? Tôi có thể mời anh uống một tách trà không?"

"Không."

"Anh có chắc không? Tôi hứa đó sẽ chỉ là một tách trà đơn giản... không có động cơ bên trong đâu."

Trước sự im lặng của Everett, khuôn mặt của Stephen căng thẳng, "Tất nhiên... tôi sẽ không ép buộc anh."

'Anh thật xấu tính và anh ấy rất tốt' Giọng nói nhỏ trong đầu anh thì thầm, gần như có vẻ thất vọng về anh.

Ý thức chết tiệt.

"Cảm ơn..." Everett nói hơi nhanh, "... anh đã đề cập đến nó, tôi có thể làm gì đó để uống."

"Tuyệt vời!"

Vài giây sau, Everett thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế bành êm ái, trên tay là một cốc trà ấm cùng một cảm giác nôn nao trong bụng.

"Điều này-điều này không thoải mái."

Stephen, người ngồi đối diện với Đặc vụ, khẽ nhăn mặt. "Tôi xin lỗi... Tôi nghĩ chúng ta đã đi sai hướng." Gã chìa tay ra, "Bác sĩ Stephen Strange, Bậc thầy của Nghệ thuật Huyền bí, Phù thủy tối thượng và đứng về phía anh.... Điều này tôi có thể hứa."

Có một khoảng lặng ngắn, trước khi Everett gật đầu chấp nhận và bắt tay lại. "Đặc vụ Everett Ross... Tôi rất mong được hợp tác với anh trong tương lai."

"Tôi cũng vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro