Chapter 7: Food Poisoning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Geekygirl24

Link: https://archiveofourown.org/works/14005974/chapters/32252778

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver.

☉☉☉

Có những người buồn nôn chỉ vì âm thanh của người khác nôn.

Stephen đã dành phần lớn cuộc đời mình để nghiên cứu hoặc thực hành y khoa (kể cả thời gian thỉnh thoảng ở phòng khám), may mắn không phải là một trong những người đó.

Tuy nhiên, gã co rúm người lại, với sự thông cảm và tội lỗi khi nghe thấy những âm thanh nghẹt thở của người bạn đời của mình sau cánh cửa phòng tắm. Gã liếc nhanh về phía đồng hồ và nhăn mặt khi nhận ra rằng đã gần hai mươi phút kể từ khi Everett đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện và nhốt mình trong phòng tắm.

Hai mươi phút dài đằng đẵng.

"Everett?" Stephen nhẹ nhàng gọi, gõ vào cánh cửa gỗ, "Hãy phát ra âm thanh nếu anh có thể nghe thấy tôi."

Everett thở hổn hển bên trong.

"... Không phải loại âm thanh đó.... Anh có chắc là anh không muốn tôi gọi cho Wong không? Tôi chắc rằng anh ấy sẽ không phiền- "

"-Không!" Everett hét lên từ phía sau cánh cửa, "Không, không cần - không cần đâu, được rồi! Tôi- "Có một khoảng dừng, Everett lớn tiếng rên rỉ trước khi anh nhổ ra thứ gì đó," Ugh, tôi ổn. Tôi ổn!"

"Anh gọi nhốt mình trong phòng tắm và nôn trong hai mươi phút liên tục là 'ổn'?" Stephen nghi ngờ hỏi, lông mày nhíu lại vì lo lắng, "Tôi chỉ-Everett, tôi cần đảm bảo rằng anh ổn."

"Nó chỉ là một lỗi!"

"Có thể là ngộ độc vì anh đã ăn g'yrat... thứ gì đã chiếm hữu anh để ăn nó?!"

"Nó trông giống như một quả táo và tôi đói!" thở hổn hển, "Tại sao anh lại để nó trong bếp cùng với phần còn lại của thức ăn?!"

"Tôi biết rồi mà!" Stephen hít một hơi thật sâu khi gã bắt đầu căng thẳng, tựa trán lên bề mặt cánh cửa, "Everett, làm ơn cho tôi vào. Có lẽ tôi có thể giúp?"

Có một khoảng dừng.... Chuyện còn nhỏ nhưng Stephen vẫn bắt đầu lo lắng về trường hợp xấu nhất, cho đến khi Everett lên tiếng một lần nữa.

"Tôi không muốn anh nhìn thấy tôi như thế này."

Stephen lắc đầu không tin, đưa ra lời cảnh báo nhanh chóng cho Everett trước khi gã xoay núm và bước vào trong phòng tắm. Gã đã giữ khoảng cách vì tôn trọng người bạn đời của mình, nhưng thế là đủ rồi.

Ngay từ đầu, cảnh bạn trai gục đầu vào nhà vệ sinh đã đủ đáng lo ngại rồi, nhưng nhìn anh rùng mình và nhổ nước bọt vào bồn cầu vài giây một lần thậm chí còn nhiều hơn thế. Lưng của Everett hướng về phía gã, Stephen gọi tên anh một lần... hai lần, nhẹ nhàng để không làm đặc vụ CIA giật mình.

Thay vào đó, Everett dường như căng thẳng hơn nữa trước giọng nói của gã, giấu mặt khỏi ánh nhìn của Stephen.

"Này..." Stephen lo lắng lầm bầm, "... Everett, thôi nào... đừng trốn tôi."

Everett càu nhàu và làm ngược lại hoàn toàn với những gì Stephen yêu cầu, khiến Stephen khịt mũi và lắc đầu, trước khi sử dụng phép thuật của mình để kéo một tấm vải nhỏ ra khỏi ngăn kéo gần bồn rửa.

Gã làm phép nước nhanh lên nó, ngâm nó qua và vặn nó vài lần, ngâm nga trong hơi thở khi gã làm như vậy. Khi ậm ừ, gã nhận thấy rằng vai của Everett dường như đang thả lỏng, khiến môi gã nhếch lên.

Sau đó, gã rót đầy một nửa cốc nước, trước khi tiến về phía Everett, quỳ xuống phía sau để cho người đàn ông thấp bé hơn có cơ hội tự quyết định.

"Tôi có thể ở đây không? Làm ơn?"

Gã chờ đợi, nhìn với một chút thích thú khi Everett tự tranh luận rõ ràng với chính mình, trước khi thở dài mệt mỏi và từ từ quay lại... anh vẫn không ngẩng mặt lên.

"Everett..." gã đặt chiếc ly xuống sàn, trước khi đưa tay lên gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Everett ra khỏi mặt mình, "... Everett, nhìn tôi này."

Everett rên rỉ nửa khó chịu, trước khi anh từ bỏ và mệt mỏi ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh xám thủy tinh bắt gặp chính mình và Stephen mỉm cười thông cảm.

"Anh đây rồi." Stephen cầm chiếc ly lên và đưa cho bạn đời của mình, gã gật đầu hài lòng khi Everett nhấp một ngụm, nhanh chóng rửa miệng và sau đó phun ra vào nhà vệ sinh, trước khi xả nước.

"Cảm ơn." Everett khẽ lầm bầm, để Stephen cầm lấy chiếc ly trên tay và khẽ thở dài khi Stephen đặt miếng vải ướt lên trán anh, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh. "Lau đi để tôi đỡ trông thảm hại?"

Stephen mặt mày cau có tỏ vẻ phản đối. "Tôi đang lau cơn sốt nhẹ cho anh." Gã lầm bầm, kéo mảnh vải đi và đặt tay mình lên trán Everett.

Everett hơi nóng, bơ phờ và chắc chắn là màu nhạt hơn so với màu da khỏe mạnh của anh. Stephen cau mày lo lắng, nghĩ rằng có lẽ là thời điểm thích hợp để chuyển Everett từ phòng tắm vào phòng ngủ của họ, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng rời khỏi đầu anh khi bàn tay của Everett siết chặt cẳng tay của Stephen, cái giữ hơi rung lên.

Người đàn ông này đã từng bị bắn vào bụng, đơn giản và rất bình tĩnh báo cáo chấn thương trước khi gục xuống.... Bây giờ lại khổ sở vì ngộ độc thực phẩm khiến người ta hơi chạnh lòng.

"Đừng cử động." Everett ra lệnh, nhắm mắt lại trong nỗi đau gần như có thể xảy ra, "Tôi không muốn cử động, vì vậy đừng cử động!"

"Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ không di chuyển." Stephen lặng lẽ im lặng, "Chỉ cần làm theo nhịp thở của tôi, được chứ? Giờ thì thở sâu và dài."

Việc Everett không gầm gừ điều gì đó về việc 'bạn trai chết tiệt bảo vệ quá mức' hay 'đối xử với anh như một đứa trẻ chết tiệt', đã nói cho Stephen biết Everett đang cảm thấy nghiêm trọng và mệt mỏi như thế nào.

"Tôi thực sự không cảm thấy tốt." Cuối cùng thì Everett cũng phải rên rỉ.

"Chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi."

Phải mất một vài phút huấn luyện, nhưng sau một vài ví dụ, Everett từ từ nghe theo hướng dẫn của Stephen và làm theo nhịp thở sâu của gã. Stephen đợi thêm vài phút trước khi nhận được một cái gật đầu nhẹ và yếu ớt từ Everett và sau đó gã từ từ đứng dậy khỏi sàn, đỡ Everett đứng dậy.

Bình thường chỉ cần hai phút đi bộ, nhưng giờ với tốc độ của họ là gần mười phút, nhưng Stephen không muốn mạo hiểm thêm một lần nữa để lại đưa Everett vào nhà vệ sinh. Khi đến gần giường của họ, Stephen nhẹ nhàng đỡ Everett nằm xuống, kê gối của họ vào đầu giường để Everett có thể nửa ngồi nhưng vẫn nghỉ ngơi thoải mái.

Stephen thở dài thườn thượt khi thả tấm chăn mỏng lên trên người Everett, cau mày khi Everett không phát ra tiếng động nào ngoại trừ những tiếng rên rỉ nhỏ.

"Tôi sẽ gọi Christine, được không? Yêu cầu cô ấy lấy một số đồ dùng". Stephen nhẹ nhàng vén tóc Everett ra khỏi mặt anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm khi Everett mở mắt và gật đầu với gã, người nặng trĩu vì sốt và đau... nhưng vẫn tỉnh táo. "Tôi sẽ trở lại ngay."

Everett chỉ đơn giản gật đầu, đôi mắt anh lại nhắm lại khi Stephen hôn nhanh lên trán anh.

"Tôi sẽ trở lại ngay."

'Trở lại ngay' hóa ra là khoảng một giờ sau khi Everett thức dậy. Có rất nhiều thứ trên tủ đầu giường bên cạnh anh, có lẽ để giúp chống lại con bọ... chất độc... sản phẩm kỳ lạ của người ngoài hành tinh mà anh đã ăn... bất cứ thứ gì.

Anh chớp chớp mắt trước khi nhìn lên và bắt gặp đôi mắt xám của bạn đời đang nhìn chằm chằm vào anh, đang ngồi ở mép giường bên cạnh, một nụ cười nhẹ nhõm và hạnh phúc trên khuôn mặt.

"Xin chào người đẹp ngủ trong rừng."

Everett chớp mắt một lần nữa, chậm chạp và mệt mỏi trước khi anh thở gấp. "Tôi không đẹp đến thế đâu." Anh lầm bầm một cách càu nhàu, nhưng nụ cười ma mị của anh cho thấy rằng anh đã ổn.

"Anh luôn đẹp... và anh luôn là một người dũng cảm."

Điều đó khiến Everett mỉm cười và Stephen cổ vũ hết mình vì chiến thắng.

"Anh cảm thấy thế nào?" Gã hỏi rồi nghiêng đầu sang một bên trước khi vươn tay ra và lấy miếng vải ẩm, ấm trên trán Everett, làm một chút phép nước khác lên đó. "Christine đã đem đến một số loại thuốc, và Wong xác nhận rằng chúng sẽ giảm bớt các triệu chứng của việc ăn những thứ anh không nên ăn. Nhưng anh cần phải ngủ trong khi tôi hạ sốt cho anh. "

"Tôi đoán là tôi đang cảm thấy tốt hơn một chút." Everett khẽ thở dài, nhún vai và ậm ừ cảm ơn khi Stephen đặt miếng vải lên trán anh một lần nữa.

Stephen gật đầu, miệng vẫn nói. "Ừm, và bây giờ không có nước hay thức ăn đâu, chỉ để đảm bảo thôi, nhưng tôi có những thứ cần thiết để khi anh đói một thứ gì đó rắn hơn một chút... chủ yếu là súp mà Wong đang nấu, có lẽ an toàn và- "

Miệng gã ngậm chặt khi bắt gặp ánh nhìn của Everett, đỏ bừng khi bắt gặp nụ cười trìu mến của Everett.

"Sao?" Gã bối rối hỏi, hai má vẫn còn hơi ửng hồng. Sức nóng chỉ tăng lên khi nụ cười của Everett nở rộ, và anh nhấc tay lên, làm một 'nắm tay' với bạn đời của mình cho đến khi người kia khịt mũi và tuân theo, cúi xuống.

"Không có gì tôi chỉ ... hạnh phúc khi có anh trong cuộc sống của tôi." Everett nói nhẹ nhàng, hơi rướn người lên cho đến khi đụng trán vào mặt Stephen, "Tôi nói thật đấy."

"Anh đang mê sảng vì cơn sốt." Stephen âu yếm lầm bầm.

Everett phát ra âm thanh, quá mệt mỏi và chóng mặt để thực sự khịt mũi hoặc lắc đầu. "Hu-huh, tôi rất biết ơn." Anh sửa lại, làm cho mình thoải mái dựa vào gối.

Stephen ngâm nga trong suy nghĩ, trong khi vuốt tóc Everett. "Ừ... tôi cũng rất biết ơn."

"Hmmm, muốn biết tôi biết ơn điều gì không?"

"Ồ?"

"Cái xô bên cạnh anh, đem nó qua đây."

"Oh SHIT."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro