Oneshot | nũng nịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Akashi bỗng dưng phát sốt, Aomine phải học cách chăm sóc người bệnh.

Author's notes: chiếc oneshot sinh ra để thoả mãn mong muốn được nhìn thấy Akashi làm nũng như một đứa trẻ, AoAka năm hai Cao trung, cả hai đã đang hẹn hò, OOC.

***

Thứ bảy là ngày mà hai người họ hẹn gặp nhau. Aomine sắp xếp công việc ổn thỏa, khi trên đường đến nhà Akashi, đồng hồ cũng đã hơn tám giờ tối. Khi đến nơi, anh bấm chuông nhưng không một ai ra mở cửa, nên đành lấy tạm chìa khoá dự phòng. Đèn trong nhà toả ra ánh sáng dịu nhẹ. Anh vừa thay giày, vừa nghĩ xem liệu Akashi có ở nhà hay không.

Anh bước vào phòng khách và đảo mắt nhìn xung quanh một lượt. Hương thơm thoang thoảng trong không khí hoà vào đêm khuya tĩnh mịch, khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Hoá ra là cậu ta ngủ quên trên ghế sofa, anh thầm nghĩ. Bây giờ tiết trời đã vào cuối thu, ngủ trên sofa thế này dễ bị cảm lạnh.

"Này, Akashi!" anh nhẹ nhàng lay người nằm trên ghế "Đừng ngủ đây nữa, nếu không cậu sẽ ốm mất."

Không biết cậu có nghe thấy hay đang giả vờ không nghe thấy. Akashi càng cuộn người chặt hơn.

"Akashi...? Này, Akashi!"

Dù có đang giận dỗi tôi hay không, thì cậu cũng đừng nên bơ tôi như thế này chứ...

Có lẽ có điều gì đó không ổn.

Aomine cau mày, ngồi xổm xuống, lúc này tay anh đang đặt lên khuôn mặt hơi đỏ bừng của Akashi. Gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi, nhiệt độ trên trán nóng bất thường.

Cậu ta... đang phát sốt...

Akashi cuối cùng cũng mở mắt.

"Daiki...?" ánh mắt cậu mơ hồ, cố gắng chống đỡ thân thể, tay đặt lên trên đầu "Tại sao cậu lại ở đây...?"

Aomine chưa kịp trả lời thì Akashi chợt nhớ ra: "À, hôm qua cậu đã gửi tin nhắn cho tớ."

"Cậu không sao chứ? Sốt cao đến như vậy...?" Aomine ngồi xuống ghế sofa, nhìn người bên cạnh, sau đó để cậu dựa vào người mình.

"Chỉ là hơi choáng tí thôi." Akashi nhẹ nhàng đáp.

Rồi, phải làm gì tiếp theo?

Trong ấn tượng của Aomine, anh chưa từng có ký ức sâu sắc về việc bị bệnh và anh chưa bao giờ làm bất cứ việc gì để chăm sóc người bệnh.

Bệnh nhân cần những gì? Gặp bác sĩ? Truyền nước? Uống thuốc?

Aomine bây giờ có thể được miêu tả bằng từ. Lúng túng không biết phải làm sao.

Khi sốt cần được hạ nhiệt. Anh nhớ rằng Satsuki có từng nói "miếng dán hạ sốt" thường được để trong tủ lạnh

"Akashi, tôi đi tìm một thứ. Cậu có thể ngồi đó một lát."

Aomine mở cửa tủ lạnh và lấy miếng băng dán cuối cùng còn sót lại trên cửa ra.

Cũng may ra là còn sót một miếng.

Anh trở về phòng khách, liền xé gói, dán miếng băng dính lên trán Akashi và nói: "Ngồi yên một chút."

Xong xuôi, anh bèn đứng dậy.

"Không cần về gấp thế đâu, tớ không sao." Akashi đột nhiên nói, tông giọng pha nét bướng bỉnh, lo lắng anh sẽ không tin, liền bổ sung "Mệnh lệnh của tớ là tuyệt đối."

Tại sao lại phải ra lệnh cho anh vào thời điểm này? Aomine thở dài, xoay người lại và ngồi xổm xuống.

"Cậu hiểu nhầm cái gì? Tôi đang đi tìm thuốc, hộp thuốc được đặt ở đằng kia phải không?" anh chỉ vào hộp thuốc ở phía xa, nghiêm túc nhìn Akashi, người đang hơi choáng váng trước mặt, rồi nói quả quyết, "Tôi sẽ không rời đi."

Akashi bất ngờ nắm lấy cổ áo Aomine, mặc dù không còn nhiều sức lực do cơn sốt kéo dài, nhưng anh đang trong tư thế ngồi xổm và sẽ mất thăng bằng với một lực kéo nhẹ. Cậu bất giác ôm chầm lấy cổ Aomine, xoa đầu anh vài cái. Cậu ghé sát vào tai anh "Daiki không thể nào mạnh hơn một người bệnh như tớ được đâu."

Sức nóng từ lời nói bất chợt khiến tai anh ngứa ngáy. Akashi đang thể hiện sự khao khát với đối phương một cách trẻ con, nên rõ ràng là bệnh tình không hề nghiêm trọng. Một chút lý trí còn sót lại đã cho phép Aomine giữ khoảng cách với người mình yêu.

"Đừng có mà bướng bỉnh! Cậu cần phải nghỉ ngơi." giọng nói lớn dần, khiến Akashi không khỏi run rẩy, trong miệng phát ra âm thanh rời rạc. Trên gương mặt Aomine thể hiện rõ "Tôi thật không thể nào nhịn được!"

Lục lọi tủ thuốc hồi lâu, cuối cùng anh cũng tìm được một hộp thuốc cảm phổ biến, thông dụng. Anh đổ một cốc nước sôi và lấy ra hai viên. Lúc này Akashi đang ôm gối, ngồi nghiêng đầu, ánh mắt nhắm nghiền.

"Mau uống thuốc." Aomine lay vai cậu.

"Không muốn." cậu vẫn bướng bỉnh quay đầu sang một bên.

Aomine vừa tức giận vừa buồn cười.

"Tôi không có nhiều kiên nhẫn với một tên thiếu gia trẻ con như cậu."

Nếu người khác bị ốm, anh sẽ đến hỏi thăm vài câu, rồi sau đó rời đi. Còn riêng với chàng trai trước mặt, anh đang tận hưởng quyền chỉ huy một cách an tâm, thành công chịu sự khuất phục dưới hành động nũng nịu ấy. Akashi bỗng nheo mắt và quay đầu lại.

"Hãy mau đút tớ." trong giọng điệu cậu có chút vui vẻ.

Aomine tỏ vẻ bối rối, khi Akashi nháy mắt tinh nghịch với anh. Thời gian dừng lại trong vài giây, anh chợt nghĩ về lời nói của cậu.

Chết tiệt! Cậu đang cố tình!!

Anh chống lại ý muốn ném chiếc ly ra bên ngoài, sau khi thô bạo há miệng, Aomine vuốt ve môi rồi nhét viên thuốc vào. Một tay giữ phía sau đầu Akashi, tay giữ lấy cằm cậu, rồi đôi môi chạm vào nhau, viên thuốc từ từ được đẩy vào sâu. Môi và lưỡi quấn chặt, Aomine hoang dã khám phá mọi ngóc ngách trong khuôn miệng Akashi. Nhiệt độ bên trong nóng ẩm, mãi đến khi hơi thở Akashi trở nên gấp gáp, anh mới liếm môi cậu thêm lần nữa rồi tiếc nuối thả lỏng.

"Tại cậu câu dẫn tôi trước."

Akashi cầm cốc nước trên tay, uống một ngụm rồi dùng khăn giấy lau khoé miệng. Sau đó, lại thả người xuống ghế sofa. Aomine bế Akashi về phòng ngủ "Nếu cậu không phải đang sốt cao thì tôi sẽ không khách sáo với cậu như thế này."

"Đó là điều hiển nhiên." giọng điệu Akashi trở lại như mọi ngày, nhưng cậu vẫn nhắm chặt mắt, dáng vẻ dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

Đây mới đúng là Akashi. Giọng điệu của cậu rất nghiêm túc, nhưng ít nhất cậu không hành động vô lý như một đứa trẻ.

Chà, bị ốm thực sự là một điều tuyệt vời. Nó đã mang lại cho anh cơ hội được nhìn thấy cậu theo một cách hoàn toàn đặc biệt. Nghĩ vậy, Aomine nhẹ nhàng đặt Akashi lên giường.

Tắm xong, Aomine ngồi ở mép giường lau tóc, muốn đứng dậy rót một cốc nước nóng, nhưng góc áo đã bị ai đó nắm chặt. Giống như chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể.

"Lại làm sao?"

"Đừng đi." giọng nói cậu yếu ớt, khác hẳn với lúc trước khi vào phòng ngủ.

"Hôm nay trông cậu có vẻ kỳ lạ, giống như đang lo sợ rằng tôi sẽ bỏ rơi cậu."

Người ta thường nói rằng bệnh nhân rất bất an, và điều này là đúng.

"Bởi vì..." giọng điệu có vẻ giận dỗi, dường như có tâm sự.

Cậu vùi mặt vào gối, tông giọng vốn đã bơ phờ giờ càng trở nên buồn tẻ hơn. Aomine bất chợt nằm xuống bên cạnh cậu.

"Sau khi tốt nghiệp sơ trung, nhóm cũng đã tan rã... tớ lại chỉ có một mình..."

Anh không biết nên nói gì. Có vẻ cậu đã sốt cao đến mức bối rối.

"Tớ thực sự đã hy vọng Thế hệ Kỳ tích chúng ta... sẽ không bao giờ bị chia cắt..."

Nếu việc cho uống thuốc trước đó là hành động cố ý của Akashi thì những lời này chính là nội tâm sâu trong tiềm thức.

Rốt cuộc, đâu mới là Akashi Seijuro?

"Trong trận chung kết Winter Cup, những người trước đây quan tâm đến tớ và những người tớ luôn xem là quan trọng nhất, đều cổ vũ cho Seirin..."

Chờ đã, cậu đang nói về tôi phải không? Lần đó... tôi...

"Cậu, Tetsuya và Shintaro đều ở Tokyo. Nếu Tetsuya bệnh thì cậu có thể thuận đường ghé thăm, nhưng tớ..."

Cậu ghen tị về điều gì?

"Nhưng khi tớ sốt cao... không một ai hay biết..."

Cậu đang nói về điều vô nghĩa gì vậy?

"Vì thế..."

"Vì thế tôi không nên có mặt tại đây?" Aomine nắm chặt tay Akashi và nghiêm túc nói từng chữ. Sau đó, anh đặt tay cậu lên lòng ngực "Tôi sẽ ở lại đây với cậu."

Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.

Thứ Akashi cảm nhận được trong lòng bàn tay là nhịp tim mạnh mẽ của Aomine.

Thình thịch, thình thịch.

Mỗi nhịp đều tự nhủ.

Anh thực sự đang ở đó, ngay bên cạnh cậu.

Akashi từ trên gối ngẩng mặt lên, trong mắt mang theo ý cười "Thấy cậu đến, tớ thực sự rất vui, nó cứ như một giấc mơ vậy..."

Tớ đang hạnh phúc hơn bất cứ ai khác.

Aomine sửng sốt. Anh cười nhẹ rồi nói "Đồ ngốc! Sao có thể là nằm mơ được?"

Đây không phải là một giấc mơ, mà đây là một sự thật.

Người tôi yêu là cậu và đó là sự thật hiển nhiên.

"Ừm... vậy tớ sẽ tạm thời... tin cậu."

Lời nói cuối cùng được nói ra nhẹ đến mức gần như không thể nghe được. Aomine quay đầu lại nhìn Akashi. Hơi thở đều đều, cơ thể cuộn tròn như một chú mèo nhỏ, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng, hai tay đồng thời cũng đan vào nhau. Aomine cẩn thận nhìn khuôn mặt đang ngủ của người yêu.

Hãy sớm khoẻ lại nhé.

Đêm đó, Akashi trở nên mê sảng vì cơn sốt. Cậu đang nói những điều vô nghĩa mà không thể dự đoán trước. Akashi hành động nũng nĩu trong vòng tay anh như một đứa trẻ. Akashi thành thật đến không ngờ và dáng vẻ khác hẳn thường ngày. Akashi đã nói, với nụ cười trong đáy mắt, rằng cậu đã gặp Aomine trong một giấc mơ.

Trông cậu thế này thật mê người quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro