Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Vũ Lương có chút nghiện thuốc lá. Thuở trước, mỗi khi gặp khó khăn hay chán nản, anh đều dựa vào thuốc lá để giải tỏa tâm trạng. Dẫu biết như thế là không tốt cho sức khỏe, nhưng mỗi khi thấy bản thân lạc lối, anh lại chỉ có thuốc lá để bầu bạn.

Gần đây thì khác, có một mặt trời nhỏ đã tiến vào thế giới của anh. Một người luôn ghi nhận sự nỗ lực của anh, luôn nói với anh rằng anh đã làm rất tốt, anh rất tuyệt vời.

Ngay bây giờ, mặt trời nhỏ của anh - Tăng Thuấn Hy đang nhìn anh hút thuốc. Cậu rất thích ngắm Tiêu Vũ Lương hút thuốc. Nhìn gương mặt thanh tú có phần xinh đẹp nhả khói thuốc, đặc biệt khi nhìn từ phía bên cạnh còn có thể nhìn thấy phần yết hầu gợi cảm. Cậu luôn cảm thấy mỗi khi Tiêu Vũ Lương hút thuốc trông càng quyến rũ hơn.

Có một lần, khi anh đang hút thuốc thì bắt được ánh mắt của kẻ đang ngắm nhìn mình. Tăng Thuấn Hy lúc đó chợt cứng đờ, Tiêu Vũ Lương thấy vậy chỉ cười nhạt, sau đó dập tắt điếu thuốc rồi nói:

"Bộ em thích anh lắm à?"

Sau đó ném cậu lên giường. Tăng Thuấn Hy không nhớ được cụ thể. Cậu chỉ nhớ rằng ngày hôm đó Tiêu Vũ Lương thoang thoảng mùi thuốc lá trộn lẫn nước hoa. Anh ấy rất gợi cảm, cậu còn nhớ bản thân đã được Tiêu Vũ Lương làm đến sung sướng, sung sướng đến mức khóc.

Không hồi tưởng nữa, Tăng Thuấn Hy sợ lại nhớ đến hình ảnh Tiêu Vũ Lương châm điếu thuốc.

Một ngày hiếm hoi cậu được nghỉ, đang buồn chán tìm vài bài viết của fan để đọc. Cậu đã không chú ý cảnh báo dưới tiêu đề.

Nửa giờ sau, Tiêu Vũ Lương đang tập nhảy vũ đạo nhóm nhạc nam. Người đang lấm tấm mồ hôi thì bị một con cún lớn đi tới ôm lấy. Chú cún to xác mắt đỏ hoe nhìn anh chằm chằm:

"Tiêu Vũ Lương, anh bỏ thuốc được không?"

?

Tiêu Vũ Lương có chút bối rối, đưa tay chạm vào mặt Tăng Thuấn Hy.

"Sao tự nhiên lại nói thế? Anh nhớ em thích ngắm anh khi đang hút thuốc lắm mà? Hết thích rồi à?" Nói xong, Tiêu Vũ Lương nheo mắt lại, như thể anh đang nhớ lại một số ký ức.

Tăng Thuấn Hy không biết nên nói gì, chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng: "Không, không phải là em không thích, chỉ là nó không tốt cho sức khỏe của anh."

Tiêu Vũ Lương có chút ngơ ngát sau khi nghe câu trả lời của Tăng Thuấn Hy.

"Vậy là em đã đọc fanfic về tụi mình và ending của nó là anh chết vì ung thư phổi?"

Tăng Thuấn Hy nặng nề gật đầu.

"Cái em đọc để tag Vũ Nhật Câu Tăng hay Hòa Phong Hy Vũ?"

"???" Đầu Tăng Thuấn Hy giờ đầy dấu chấm hỏi. "Tiêu Vũ Lương, anh thực sự không biết nắm bắt điểm mấu chốt à!"

Tiêu Vũ Lương mỉm cười, anh biết Tăng Thuấn Hy là một người dễ đồng cảm, lúc này nhất định đang cảm thấy xúc động nên ôm lấy cậu mà vỗ về.

"Được rồi, anh hiểu rồi. Từ nay về sau anh sẽ bỏ thuốc lá. Em đừng lo nữa. Anh không có đi đâu cả."

Khi thấy ánh nắng nhỏ của mình vui vẻ trở lại, anh mới bắt đầu than phiền
"Mà anh cũng phải phục em. Cơ thể anh rất khỏe mạnh, dung tích phổi của anh rất tốt. Anh luôn đi khám sức khỏe định kỳ. Anh rất rất rất khỏe luôn. Nên đừng lo lắng anh bị cái gì nữa."

Nhưng thuốc lá thực sự có hại cho sức khỏe, thôi thì nhân cơ hội này để anh tập cai thuốc.

Tiêu Vũ Lương là một người có tính tự chủ. Anh vốn là người chăm chỉ, không ngại chịu đựng gian khổ, nếu không anh đã không có được như ngày hôm nay.

Nói bỏ thuốc lá thì bỏ thuốc lá, đã nói thì nhất định sẽ không động tới.

Nhưng nếu anh không hút thuốc một thời gian, cơ thể thực sự rất khó chịu.

Sau vài ngày với nhiều thứ lu bu, Tiêu Vũ Lương mãi đến ba giờ đêm mới nằm xuống nghỉ ngơi. Anh vô thức muốn lấy một điếu thuốc trong túi ra, nhưng nhận ra chiếc túi trống rỗng, lúc này mới nhớ ra mình đang cai thuốc. Thế là anh ngã thẳng xuống giường. Khó chịu trong người, Tiêu Vũ Lương luôn cảm thấy bức bối về thể xác lẫn tinh thần. Cảm giác lo âu và kiệt quệ chiếm trọn não nộ.

Ngay lúc này anh lại nhớ đến người yêu của mình. Cậu đang làm việc ở một nơi khác. Bấm vào weibo studio của cậu để xem cuộc phỏng vấn mới nhất. Cậu đang cười rạng rỡ trước ống kính. Video phát xong đã lâu, Tiêu Vũ Lương mới đứng dậy, lấy giấy lau đi chất lỏng dính ở tay.

Anh cảm thấy như mình đã bị Tăng Thuấn Hy đánh gục hoàn toàn.

Anh nghiện thuốc lá nhưng Tăng Thuấn Hy thì anh lại càng nghiện hơn.

Trong hai ngày kế tiếp, Tăng Thuấn Hy cảm thấy Tiêu Vũ Lương gửi tin nhắn cho cậu nhiều hơn bình thường. Ngoài báo cáo về việc cai thuốc lá của anh, anh còn chia sẻ rất nhiều về cuộc sống công việc hàng ngày và cũng hỏi về cuộc sống của cậu rất nhiều.

Ngày hôm đó, Tăng Thuấn Hy tan làm khá sớm nên cậu gọi điện cho Tiêu Vũ Lương. Cuốc điện thoại qua Internet truyền đến người yêu của cậu cách đó hàng trăm ki lo met.

"Tiểu ca ca, gần đây anh có nhớ em không ~" Tăng Thuấn Hy nói bằng giọng trêu đùa, nhưng không ngờ đầu bên kia lại trả lời nghiêm túc.

"Ừ, anh rất nhớ em, tuần này em còn công việc không?"

Bị hỏi bất ngờ, cậu vô thức trả lời: "Hết buổi chiều ngày mai là xong rồi"

"Được, anh đến tìm em" Nói xong liền cúp điện thoại.

Tăng Thuấn Hy có chút choáng váng. Kỳ thật trong quá trình quay phim cùng nhau, cậu cảm thấy tên gọi "Tiểu Ca" rất hay, có lúc trêu chọc mà gọi anh như thế. Mỗi lúc như vậy, Tiêu Vũ Lương luôn phàn nàn với vẻ mặt chán ghét "Ghê quá đi. Đừng gọi anh như vậy, anh không thích." Nhưng Lần này, anh không hề phản ứng gì mà lại vội vàng cúp máy.

Có lẽ vì quá bận và mệt mỏi, Tăng Thuấn Hy không nghĩ nhiều, thản nhiên gửi cho Tiêu Vũ Lương địa chỉ khách sạn của mình và để lại chìa khóa dự phòng ở quầy lễ tân. Sau đó cậu đi tắm rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau lại là một ngày làm việc vất vả, cậu họp với studio, hoàn thành buổi ký tặng fan và liên hệ với bên doanh nghiệp... Khi trở về khách sạn thì đã là bảy giờ tối. Tăng Thuấn Hy định sẽ gọi điện cho anh, hỏi xem anh có đến không. Nhưng cậu nhận ra Tiêu Vũ Lương đã ở đó chờ cậu từ lúc nào.

Tăng Thuấn Hy bị anh kéo vào phòng. Tiêu Vũ Lương dùng tay trái khóa cửa lại.

"Tiêu Vũ Lương, anh, khi nào..." Lời còn chưa dứt, Tăng Thuấn Hy đã bị anh ném lên ghế sô pha, rồi chào đón bằng một nụ hôn. Nụ hôn này khác với thường ngày, không chỉ có sự khao khát mãnh liệt và sự chiếm hữu tàn bạo. Nụ hôn của họ trước đây chưa bao giờ nóng bỏng và mãnh liệt như thế này. Như thể Tiêu Vũ Lương muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Tăng Thuấn Hy không thở được. Sau vài phút, cậu muốn đẩy Tiêu Vũ Lương ra, lúc này anh mới chịu buông cậu.

Tăng Thuấn Hy thở dốc một hồi, vốn dĩ muốn mắng anh nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu tiến lại gần ngửi Tiêu Vũ Lương: "Tiểu ca ca, anh lại hút thuốc à?"

"Không có, chỉ là nước hoa thôi, anh nghĩ em sẽ thích."

Cẩn thận ngửi một chút, mùi khói xác thực không quá nồng, còn có mùi cỏ thoang thoảng, so với mùi khói có thơm hơn một chút. Tăng Thuấn Hy cảm thấy nhẹ nhõm và định phàn nàn về Tiêu Vũ Lương thì nhận ra anh đã điều chỉnh đèn trong phòng trở nên mờ mờ ảo ảo. Bản thân anh thì mặc một chiếc sơ mi đen, quần tây gọn gàng, đeo thắt lưng. Tóc tai vuốt keo và khuôn mặt cũng được chăm sóc cẩn thận. Cứ như vậy, dưới ánh đèn, khuôn mặt vốn thanh tú của Tiêu Vũ Lương càng trở nên quyến rũ hơn. Thậm chí anh còn với thêm cặp kính gọng vàng kim đặt trên bàn đeo vào, khí chất lại gần như thay đổi. Tiêu Vũ Lương lúc này thoạt nhìn qua có chút nguy hiểm. Tăng Thuấn Hy lúc này hai mắt mở to, nuốt nước bọt, lắp bắp nói: "Tiểu..Tiểu ca ca, anh ăn mặc kiểu gì vậy, anh muốn làm gì?"

Tiêu Vũ Lương nhẹ mỉm cười, đáp bằng giọng ngây ngô "Em không thích sao? Anh ăn mặc như thế này là để câu dẫn em đó". Sau đó, anh kề môi đến bên tai Tăng Thuấn Hy
"Anh rất nhớ em, A Hy"
Ngay lúc này, Tăng Thuấn Hy cảm thấy như linh hồn của mình sắp bị anh bắt đi. Cậu không biết tại sao mình lại bối rối mà lùi đến bên giường. Nhưng Tiêu Vũ Lương lại không có vẻ gì lo lắng. Anh đè Tăng Thuấn Hy xuống giường rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Sau đó, với một sức mạnh không thể chống đỡ mà dùng còng trói hai tay cậu vào đầu giường.

Tăng Thuấn Hy lúc này mới trấn tĩnh lại. Trong ánh sáng lờ mờ khi nãy làm cậu không chú ý thấy vật này ở đầu giường, đến hiện tại cậu cũng không nhìn ra đầu giường còn có cái gì. Nhưng cũng không thể cứ im lặng mà chịu trận, cậu liền mắng:

"Mẹ kiếp. Tiêu Vũ Lương? Anh muốn làm gì?? Tự nhiên mang theo mấy thứ này làm gì! Anh bị bạo dâm? Tôi sợ đau lắm nên đừng có động vào tôi! Lần này anh mắc cái giống ôn gì vậy!!"

Tiêu Vũ Lương cau mày "Ồn ào quá, đừng nói nữa."

"Chết tiệt, mày có bệnh à! Anh nghĩ anh là Trương Khởi Linh hả!! Đây có phải là tính cách của anh đâu, mau tỉnh lại đi!!"

Tiêu Vũ Lương càng thấy nhức đầu hơn, cũng may mà anh đã tính trước đến chuyện này. Anh bóp má Tăng Thuấn Hy rồi nhét quả cầu vào miệng cậu.

Tăng Thuấn Hy lúc này không cất được lời nào thành tiếng, chỉ có thể rên rỉ phản đối. Đôi mắt to mang đầy vẻ hốt hoảng.

Thấy cậu như vậy, Tiêu Vũ Lương mới hôn lên trán, an ủi nói:

"Không sao, không sao. Chỉ là thử trò mới thôi, sẽ không làm em đau."

Tăng Thuấn Hy giờ mới nhận ra Tiêu Vũ Lương hôm nay thực sự uống lộn thuốc. Nghĩa là anh nghiêm túc muốn hành hạ cậu. Nhưng không hiểu tại sao... tại sao cậu lại cảm thấy hưng phấn như vậy? Cậu cảm thấy mình đã cứng rồi. Tự thề với lòng rằng bản thân không phải loại đĩ điếm dâm đãng, nhưng nhìn Tiêu Vũ Lương ăn mặc khác thường như vậy, cậu lại có phần phấn khích, có phản ứng khi thấy một bộ mặt hoàn toàn khác với người yêu dịu dàng thường ngày của cậu.

Tiêu Vũ Lương dường như đã nhận ra, anh nhẹ giọng mắng "Biến thái", rồi bình tĩnh cởi quần áo của Tăng Thuấn Hy từ trên xuống dưới.

Quá trình này không dài cũng không ngắn, nhưng Tăng Thuấn Hy lại cảm thấy xấu hổ đến không ngậm được miệng, khóe môi không ngừng chảy dãi. Tiêu Vũ Lương lần lượt cởi hết quần áo cho cậu, cuối cùng thứ còn lại là thân hình trắng nõn hoàn toàn lộ ra trước mắt anh. Nhưng anh thì vẫn còn nguyên quần áo, sự tương phản này khiến đôi mắt to của Tăng Thuấn Hy nhìn Tiêu Vũ Lương với vẻ ủy khuất.

Tiêu Vũ Lương vẫn cười nhẹ: "Dạo này em luyện tập rất tốt". Tay anh chạm vào ngực và cơ bụng của Tăng Thuấn Hy. Chỉ là chạm nhẹ nhưng cậu bất giác rùng mình. Sau đó, Tiêu Vũ Lương lại bắt đầu hôn lên. Không, không phải hôn, mà là cắn. Tăng Thuấn Hy cũng không phân biệt được đây là hôn hay là cắn. Chỉ biết là rất đau, đau đến mức cậu rơi vô thức rơi nước mắt. Đau quá. Đau đến mức cậu rên rỉ thành tiếng và ra sức vùng vẫy phản kháng, nhưng đều là vô ích. Tiêu Vũ Lương gặm nhấm thân thể của cậu, từ ngực đến thắt lưng như thể đang đánh dấu cậu.Tăng Thuấn Hy hít một hơi đau đớn và rơi nước mắt. Khi Tiêu Vũ Lương dùng bữa xong mới ngẩng đầu nhìn. Anh mới phát hiện gương mặt Tăng Thuấn Hy đã ướt đẫm nước dãi lẫn nước mắt. Mắt thì ngấn nước, tóc tai thì rối bời, gương mặt vô cùng xấu hổ. Trông vừa đau đớn vừa gợi tình. Tiêu Vũ Lương tỏ ra vô cùng hài lòng. Trên cơ thể Tăng Thuấn Hy tuy không có vết máu nào nhưng dấu răng của anh ở khắp nơi, cùng với những vết nhỏ sẫm màu. Anh cảm thấy như mình thật sự là một kẻ có máu S nhưng lại không thể kiềm chế được, cuối cùng lại cắn tiếp vào đùi của Tăng Thuấn Hy thêm hai cái mới chịu ngừng. Hai vết cắn vào vùng da nhạy cảm, Tiêu Vũ Lương cảm thấy tiếng nức nở của Tăng Thuấn Hy như hóa thành nước mắt.

Nhưng anh cũng không có cách nào, nghiện thuốc lá có thể cai, nhưng nghiện Tăng Thuấn Hy không những không thể cai mà còn khiến người ta như phát điên.

Vì đau đớn, phía dưới của Tăng Thuấn Hy lại mềm ra, Tiêu Vũ Lương không ngần ngại dùng miệng ngậm lấy. Cảm giác nó lại to ra và cứng hơn trong miệng. Trước đây không phải anh chưa từng làm việc này cho cậu nên Vũ Lương khá thành thạo. Nhưng anh không định làm đến cùng. Anh không muốn Tăng Thuấn Hy đạt đến cực khoái trong khi mà anh còn chưa đến cao trào. Vũ Lương muốn nhìn Tăng Thuấn Hy mất tự chủ mà phát điên vì ham muốn không được thỏa mãn nhưng anh không ngờ rằng hôm nay cậu đạt tới giới hạn nhanh hơn bình thường. Không chú ý nên Tiêu Ngọc Lương bị bắn vào miệng. Anh nuốt vào kha khá chất lỏng, một ít còn chảy xuống khóe miệng.

Khi Tăng Thuấn Hy chạm tới cực khoái đầu óc cậu bắt đầu trống rỗng, bây giờ tất cả những gì cậu thấy được chỉ còn mỗi Tiêu Vũ Lương. Anh hơi đỏ mặt, mỉm cười nói với cậu:

"Thì ra em là M, em thấy hưng phấn khi bị đối xử thô bạo à, anh hơi bất ngờ đấy".

Không, không phải như vậy, Tăng Thuấn Hy ra sức lắc đầu. Tiêu Vũ Lương cởi bịt miệng cho cậu, cuối cùng cậu cũng có thể nói được nhưng anh không cho cậu cơ hội đó. Tiêu Vũ Lương liền chặn họng cậu bằng một nụ hôn. Miệng của Tăng Thuấn Hy lúc này tràn ngập mùi vị của chính mình. Mùi tanh nhàn nhạt. Tiêu Vũ Lương còn độc ác đến độ lau cả chất lỏng dính khuôn mặt anh lên mặt Tăng Thuấn Hy. Nhìn cậu bây giờ vô cùng dâm đãng. Trong khi anh còn chưa bắt đầu làm gì thì cậu đã như vừa bị làm đến hư rồi.

Nhưng phía trước vẫn còn có nhiều thứ mới lạ hơn đang chờ đợi cậu. Tiêu Vũ Lương với lên đầu giường lấy chai bôi trơn và máy rung. Tăng Thuấn Hy chắc chắn quen mắt với những thứ này. Cậu từng thấy trên phim, nhưng chưa từng dùng thử trên người. Mẹ kiếp, lần này tên Tiêu Vũ Lương mua bao nhiêu thứ không phù hợp với trẻ em! Ngay lúc này Tiêu Vũ Lương lại nói thêm với cậu là chất bôi trơn này không phải loại họ thường dùng mà nó là chất bôi trơn kích thích tình dục; và tiếp theo, anh sẽ đưa máy rung có thứ này vào cơ thể Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy nghe xong liền chật vật giãy dụa. Bình thường cậu đã không thể phản kháng được Tiêu Vũ Lương, lần này lại còn bị còng tay. Tiêu Vũ Lương cũng không thèm ngó ngàng đến mấy lời cầu xin của cậu. Anh đã quá quen với cơ thể này nên phía sau của Tăng Thuấn Hy nhanh chóng được nới lỏng. Sau đó anh thật sự đã làm nhưng những lời anh nói. Kế tiếp anh điều chỉnh vị trí của quả trứng rung sao chạm vào tuyến tiền liệt của cậu rồi lấy tay ra. Trong chớp mắt, toàn thân Tăng Thuấn Hy như bị có dòng điện chạy qua, toàn thân run rẩy, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Đáp lại cậu lúc này là ánh mắt lạnh lùng của của hung thủ. Thậm chí anh còn thêm dầu vô lửa bằng việc dùng ruy băng buộc vào bộ phận phía trước của Tăng Thuấn Hy. Làm cậu cương cứng nhưng không thể đạt cực khoái. Quần áo của Tiêu Vũ Lương vẫn còn nguyên vẹn nhưng phần nhô lên ở giữa cho thấy anh sắp không còn giữ bình tĩnh được bao lâu.

Tiêu Vũ Lương bật công tắc ở mức tối đa.

Tác dụng của chất bôi trơn rất rõ rệt. Chưa đầy hai phút, tiếng rên rỉ đã thay đổi từ âm thanh bị đè nén sang ngọt ngào. Cậu nhận ra huyệt sau của mình bắt đầu nóng lên và ngứa ngáy. Càng lúc càng trở nên khó chịu.

Tiêu Vũ Lương hít một hơi lạnh, hỏi: "Em muốn gì? Nói cho anh biết, anh sẽ cho em."

Tăng Thuấn Hy hiện tại vẫn còn giữ được chút lý trí. Bộ dạng xấu hổ hiện tại cũng đều là công của anh. Cậu không muốn cầu xin Tiêu Vũ Lương, càng không thể mở miệng nói bất cứ thứ gì về mong muốn khoái cảm, chỉ có thể nghiến răng và chống lại ham muốn của chính mình.

Thời gian trôi qua, phía sau mỗi lúc lại càng ngứa và nóng. Chiếc máy rung nhỏ không thể thỏa mãn dục vọng của Tăng Thuấn Hy, cậu bắt đầu nhớ nơi đó của Tiêu Vũ Lương. Của anh vừa lớn, kĩ thuật lại tốt nếu lúc này anh tiến vào, cậu sẽ không còn ngứa nữa. Chỉ trong mười phút, Tăng Thuấn Hy đã bị dục vọng đánh bại. Lúc này, cậu giống như con điếm hư hỏng, đôi chân vốn khép chặt lại mở ra. Giống như đã mất hết lý trí, bắt đầu dùng giọng nũng nịu cầu xin anh

"Cho em, làm ơn cho em"

Ác quỷ lại thì thầm vào tai cậu, cám dỗ những kẻ mất đi lý trí.

"Em nói ai?"

"Là ca ca, Tiêu Vũ Lương, Tiêu Vũ Lương ca ca, tiểu ca, làm ơn, đi mà"

"Muốn anh làm gì?"

"Làm ơn đụ em"

"Đụ em ở đâu?"

Tăng Thuấn Hy nhắm mắt lại nói:

"Làm ơn đụ vào âm hộ em bằng con cặc to lớn của anh."

"Như em muốn."

Tiêu Vũ Lương kéo khóa quần xuống, một vật to lớn xuất hiện. Màu sắc sẫm hơn bình thường cho thấy chủ nhân nó đã phải chịu đựng khá lâu. Tiêu Vũ Lương vừa lấy quả trứng rung vẫn còn hoạt động ra liền cho thứ của mình vào.

Mặc dù chỉ có một quả trứng rung được đưa vào huyệt sau để mở rộng, nhưng Tăng Thuấn Hy lần này không cảm thấy đau đớn chút nào. Cậu choáng váng vì cảm giác do chất kích dục mang lại, thỏa mãn vì cuối cùng cũng đã hết ngứa. Thậm chí còn siết chặt hai chân vào eo Tiêu Vũ Lương,

"Ca ca, ca ca lớn quá, ca ca sướng quá, nhanh nữa..."

Sợ dây lý trí của Tiêu Vũ Lương như bị kéo đứt. Tăng Thuấn Hy anh biết vốn là một người da mặt mỏng. Cậu tuyệt đối không bao giờ nói những thứ hư hỏng trên giường. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, cậu lại chủ động nói những lời không đứng đắn để câu dẫn anh. Anh làm sao kiềm chế được nữa. Anh đáp lại cơ thể Tăng Thuấn Hy một cách mãnh liệt. Chơi cậu một cách mạnh bạo. Trong căn phòng có thể nghe thấy tiếng xác thịt ướt đẫm mồ hôi va chạm. Thật hư hỏng.

Tăng Thuấn Hy cảm thấy bản thân như sắp bị làm đến hư nhưng lại sướng đến muốn xuất ra. Phần thân dưới vẫn còn bị kiềm chế, khoái cảm toàn thân cùng khó chịu đến mức gần như quên mất mình là ai. Tiêu Vũ Lương cũng nhận ra ra sự thay đổi của cậu nên từ những chuyển động bình thường, anh đổi sang những cú đánh hông điêu luyện, không ngừng chạm vào tuyến tiền liệt của Tăng Thuấn Hy. Bị trêu chọc khi nhẹ nhàng, khi thì mạng bạo làm Tăng Thuấn Hy không chịu được nữa, cậu ấy đã khóc nấc như một đứa trẻ vì sung sướng. Hô hấp không ổn định, không đủ dưỡng khí, Tăng Thuấn Hy nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này cậu sẽ chết mất.

Tăng Thuấn Hy đã vô số lần cầu xin Tiêu Vũ Lương cho cậu xuất tinh, nhưng vẫn anh vẫn không phản ứng. Anh chỉ thể hiện cho Tăng Thuấn Hy thấy rằng thể lực của anh vẫn tốt như mọi lần vì đã giữ được tư thế này rất lâu. Nhưng Tăng Thuấn Hy thì khác. Cậu cảm thấy chân mình chuột rút tới nơi rồi, trong khi tên kia cứ đưa đẩy, tra tấn cậu đủ kiểu. Tiêu Vũ Lương dường như nhận ra Tăng Thuấn Hy cảm thấy khó chịu. Anh cởi còng tay cho cậu nhưng vẫn giữ cậu lại. Không để cậu kịp trấn tỉnh, anh liền điều chỉnh tư thế của Tăng Thuấn Hy để từ phía sau có thể ra vào dễ dàng hơn. Hai chân cậu run rẩy, không thể quỳ nổi nhưng Tiêu Vũ Lương đã đỡ cậu.

Sau đó anh thô bạo tiến vào từ phía sau. Tư thế này khiến thứ đó vào càng sâu, Tiêu Vũ Lương cũng ra vào thuận lợi hơn. Tăng Thuấn Hy dùng gối che mặt, cậu sắp mê man rồi, chỉ còn có chút ý thức nhưng tất cả đều tập trung ở phần thân dưới. Những âm thanh phát ra từ miệng cậu không còn khống chế được nữa. Tăng Thuấn Hy hiện tại không còn chút sức lực nào. Tiếng rên rỉ nghe càng đáng thương hơn. Không biết trải qua bao lâu, khi Tiêu Vũng Lương tháo dải ruy băng ở thân dưới của Tăng Thuấn Hy, tinh dịch của cậu không thể kiểm soát liền bắn vào ga trải giường. Phía hậu huyệt đồng thời thắt lại, khiến Tiêu Vũ Lương thở ra một tiếng sảng khoái. Sau đó, anh giữ chặt eo Tăng Thuấn Hy mà xuất tinh vào sâu vào trong cơ thể cậu. Qua đợt cao trào, Tăng Thuấn Hy đã hoàn toàn hôn mê, trong khi Tiêu Vũ Lương ngoại trừ quần áo có chút nhăn nheo và mồ hôi nhễ nhại thì cũng không có gì to tát.

Tăng Thuấn Hy nằm bên dưới anh, toàn thân là dấu vết của tình yêu, chất lỏng màu trắng trong hậu huyệt không ngừng chảy ra trong lúc cậu vẫn bất tỉnh. Với cảnh tượng đáng thương như vậy, Tiêu Vũ Lương đã phải sử dụng rất nhiều lý trí để ngăn bản thân chụp lại, thay vào đó anh dùng mắt khắc ghi tất cả vào sâu trong tâm trí.

Có vẻ như lần này đi anh đã lỡ làm hơi quá.

Ngày hôm sau, Tăng Thuấn Hy tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Đầu vẫn choáng váng, mất ba phút mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Chả trách Tiêu Vũ Lương phải đợi cậu xong việc tuần này mới đến. Với tình trạng hiện tại, nếu cậu không nghỉ ngơi mấy ngày chắc chắn không thể làm việc được. Toàn thân đau nhức, đặc biệt là thân dưới và thắt lưng. Tăng Thuấn Hy thậm chí còn cảm thấy mình không thể cử động. Thân thể sạch sẽ, hiển nhiên đã được vệ sinh qua nhưng cậu lại hoàn toàn không nhận thức được quá trình này. Cổ họng khô khốc, giọng khàn đặc, dường như đã bị tắt tiếng.

Tiêu Vũ Lương rất nhanh đã nhận ra cậu tỉnh lại, vội vàng đưa cậu một cốc nước ấm. Tăng Thuấn Hy uống nhanh rồi trừng mắt nhìn thủ phạm.

Tiêu Vũ Lương bây giờ không còn vẻ hung hãn tối qua. Anh cuống quýt xin lỗi. Từ bên ngoài bưng vào bát cháo, nịnh nọt nói: "Em đói không? Anh đút cho em ăn." Anh cầm thìa, chuẩn bị đút cho Tăng Thuấn Hy. Cậu nhìn Tiêu Vũ Lương bằng ánh mắt hình viên đạn nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng cho anh đút.

Cậu thực sự rất đói, từ tối qua đến giờ chưa ăn gì. Cháo không quá nóng, cậu cũng nhanh chóng ăn xong. Uống cốc nước, hít một hơi rồi nói:

"Sao tối hôm qua lại điên cuồng như vậy?" Giọng nói của Tăng Thuấn Hy lúc này vẫn còn khàn khàn, như minh chứng cho tối qua đã xảy ra những gì.

Tiêu Vũ Lương không biết phải giải thích cảm xúc của mình như thế nào nên chỉ có thể nói sự thật. Giờ Tăng Thuấn Hy đã hiểu, có thể nói đây là phản ứng ngược của Tiêu Vũ Lương khi cai thuốc lá.

Nhưng dù vậy thì cũng quá khốn nạn! ! Không thể tha thứ cho anh ngay được.

Mặc dù... mặc dù Tiêu Vũ Lương phát điên là vì cậu, với trông anh cũng quyến rũ hơn ít nhất gấp mười lần so với Tiêu Vũ Lương khi hút thuốc.

Tiêu Ngọc Lương vốn không giỏi làm nũng nhưng rất nhanh đã nhận ra Tăng Thuấn Hy hiểu cho anh. Anh liền nhẹ nhàng ôm cậu, nói:

"Xin lỗi, là lỗi của anh, là anh hấp tấp. Hai ngày qua anh đã vội hoàn thành xong công việc. Hai ngày này anh sẽ cùng em nghỉ ngơi thật tốt, chờ em cảm thấy khỏe hơn thì chúng ta ra ngoài đi dạo, ăn món em thích."

Hiện tại, Tăng Thuấn Hy đã hoàn toàn bị lừa. Mà thôi quên đi, ai bảo cậu bảo anh bỏ thuốc lá, ai bảo cậu yêu Tiêu Vũ Lương nhiều như thế. Hoàn cảnh những kẻ phải yêu xa chỉ có thể ở cùng nhau vài ngày, xem ra cũng không phải chịu đau khổ vô ích. Lòng cậu cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhõm mà trước đây cậu chưa từng có.

Lần này em tha thứ cho anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro