Chapter 5: Băng tuyết & Máu lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh đồng tuyết - Năm Băng Lục địa - 80km về phía Bắc từ căn cứ loài người - 1:35 PM
"Rút quân !! Rút quân !! Tất cả mau rút về cứ điểm trên ngọn đồi đằng kia, chúng ta không thể cầm cự trên địa hình phẳng này lâu hơn nữa !!!" 2 vị đoàn trưởng thuộc quân đoàn II và III liên tục truy hô tín hiệu rút quân cho đội quân loài người trước trận tàn sát của Alsma. Đội quân viện trợ căn cứ từ hơn 13.000 người giờ đây chỉ còn chưa tới 4.000 . Những người lính chiến đấu trong vô vọng nhưng họ không hề từ bỏ, thà chết để đổi lấy tự do cho sau này còn hơn bỏ chạy trong nhục nhã. Đoàn quân bắt đầu tập hợp lại, vừa lùi vừa đáp trả quân Alsma cho đến khi họ hoàn tất việc di chuyển lên cứ điểm trên đồi. Trong những thời khắc đen tối như lúc này, rút về được ngọn đồi đã là một chiến thắng chiến thuật quan trọng, góp phần kéo dài cuộc chiến cho nhân loại. Giờ đã quá trưa nhưng những áng mây mù vẫn che phủ mặt trời, dẫu vậy, vẫn lọt đâu đó vài tia nắng chiếu rọi lên những bước chân nặng nề trên nền tuyết đẫm máu.

"Kẻ thù đang áp sát rất nhanh, chúng ta không đủ thời gian để tái thiết lập hệ thống phòng thủ !!!" Một người lính hét lên trong cơn tuyệt vọng khi nhìn thấy lũ Gemini Warden bắt đầu tiến quân đến gần ngọn đồi.

"Đoàn trưởng quân đoàn II, Đoàn trưởng quân đoàn III, ở đây giao lại cho hai anh, chúng tôi sẽ câu kéo thêm thời gian cho mọi người, tuy không được bao lâu những mong nhiêu đó sẽ đủ. Vì độc lập của nhân loại !!" Loài người luôn là vậy, khi bóng tối bủa vây cũng là lúc ánh sáng chiếu rọi, khi những chiến binh còn đang hoang mang trước tốc độ áp sát của kẻ thù thì một hy vọng lẻ loi đã xuất hiện.

"Hỡi những đứa con của Ather, chúng ta giờ đây không còn đường lui. Thần chết vốn đã chờ kể từ khi chúng ta đặt chân lên mảnh đất này. Kẻ thù đang áp sát, chúng đông hơn, mạnh hơn, nhưng chính vì vậy mà chúng ta phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì lý tưởng độc lập. Nếu phải chết, hãy chết với thanh kiếm trong tay, để kẻ thù nhớ rằng loài người chưa bao giờ đầu hàng.

Chúng ta giờ đây đã không còn hy vọng nào khác, chỉ có máu và cái chết — nhưng ít nhất, chúng ta sẽ kéo chúng xuống địa ngục cùng mình và tạo tiền đề cho chiến thắng vĩ đại sau này."

Một khoảng lặng đầy căng thẳng. Tất cả những người lính còn lại đều hiểu rõ số phận của mình, nhưng không có ai tỏ ra sợ hãi. Không ai lùi bước.

"Vì vinh quang của Ather ! Vì nhân loại ! Tấn công !"

Trên đỉnh đồi phủ trắng tuyết, dưới bầu trời xám xịt, đoàn trưởng quân đoàn VIII và IX vốn thuộc quyền của Mystic Accelerator No.8 Campell Amerisa đã cùng nhau dẫn dắt vài trăm chiến binh còn sót lại của họ để lao thẳng vào trận địa của kẻ thù để quyết tử. Tất cả để giành thêm thời gian cho những người lính đang cố gắng thiết lập phòng tuyến trên ngọn đồi.

Hàng trăm người lính ấy, mắt không một chút nỗi sợ, đồng loạt rút Bạch Quang Kiếm, nhắm thẳng vào kẻ thù. Hai vị đoàn trưởng dẫn đầu đoàn quân nhanh chóng áp đảo được tuyến đầu của Alsma bằng sức chiến đấu mãnh liệt cùng sĩ khí ngút trời. Tiếng kim loại va vào nhau, những tia lửa xé ngang màn tuyết, đội quân cảm tử chiến ngoan cường và anh dũng, không có gì có thể làm họ lùi bước lúc này. Họ biết rằng mình có thể không sống sót qua trận chiến này, nhưng cũng biết rằng từng giây phút họ cầm cự là từng giây phút quý giá dành cho đồng đội ở phía sau. Với lòng dũng cảm và quyết tâm như lửa, họ biến thành những ngọn hải đăng, chiếu rọi con đường cho đồng đội tiến lên. Dưới chân ngọn đồi tuyết trắng ấy, những người lính loài người đã trở thành biểu tượng của sự bất khuất, sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ hy vọng cuối cùng của nhân loại.

Đoàn quân cảm tử ấy như một phép màu giữa chiến trận hoang tàn, bằng một cách nào đó, họ vẫn tiến lên hạ gục biết bao kẻ thù mặc cho biết bao chiến binh đã nằm xuống. Mặt tuyết của trận chiến ấy chẳng còn giữ được vẻ tinh khôi, trắng xóa ban đầu. Thay vào đó, nó trở thành một bãi chiến trường đầy rẫy dấu tích của sự tàn phá và cái chết. Màu trắng thuần khiết của tuyết giờ đã bị vấy bẩn bởi máu đỏ của các chiến binh loài người và lửa phát ra từ những Gemini Warden bị phá hủy. Những vệt dài của máu và lửa, hòa lẫn vào nhau, tạo thành một khối màu rực rỡ phản chiếu trên nền tuyết lạnh lẽo. Tiến càng xa khỏi chân đồi, đoàn quân cảm tử ngày càng bị bao vây từ khắp mọi hướng, họ mệt mỏi, chỉ còn vài chục người đứng vững trước biển đen quân thù nhưng trong những ánh mắt ấy vẫn là lòng dũng cảm và quyết tâm không thể lung lay. Họ giương cao thanh kiếm, chuẩn bị xông tới kẻ thù.

"Lôi Quang Tiễn ! KHAI HỎA !!!!" Trên ngọn đồi tuyết ấy, loài người đã thiết lập xong trận địa phòng thủ, giờ đây, họ bắt đầu hỗ trợ đoàn quân cảm tử, những người đã câu kéo đủ thời gian cho họ chuẩn bị. àng nghìn mũi tên rực sáng lao đi, xé tan bầu trời lạnh lẽo, dội xuống như cơn mưa hủy diệt, xuyên thủng đội quân bao vây đoàn quân cảm tử. Mọi sự hy sinh đã không uổng phí.

Những người còn lại, chỉ còn là vài linh hồn kiên cường, vẫn tiến lên. Dù chỉ còn sót lại vài chục chiến binh, nhưng lòng dũng cảm của họ vẫn không hề cạn kiệt. Dẫn đầu, hai đoàn trưởng lao thẳng về phía Izana, Tư lệnh Alsma – kẻ đứng sau mọi nỗi đau của nhân loại. Muốn giết một con mãng xà, phải chặt đầu nó.

Cả hai lao vào Izana, với sự hỗ trợ của những chiến binh còn sót lại. Họ biết rõ đối thủ trước mắt là một kẻ không thể đánh bại, nhưng điều đó không khiến họ lùi bước. Từng đòn tấn công được tung ra, từng nhát chém là sự kết hợp giữa niềm hy vọng cuối cùng và sự cống hiến tuyệt đối. Nhưng Izana không phải kẻ dễ khuất phục. Kẻ đứng đầu đội quân Alsma, với sức mạnh vô biên, đã nhanh chóng chặn đứng từng đòn đánh. Không chút cảm xúc, không một khoảnh khắc lơi lỏng, lưỡi kiếm của Izana cắt ngang chiến trường, hạ gục từng chiến binh như cắt một sợi chỉ mỏng manh.

Những ngọn lửa cuối cùng của đội quân cảm tử dần lụi tàn. Trên chiến trường đỏ rực máu, hai vị đoàn trưởng, những người đứng đầu của lòng dũng cảm, cuối cùng cũng gục ngã trước lưỡi kiếm vô tình của Izana. Đội quân cảm tử, dù đã anh dũng chiến đấu đến giây phút cuối cùng, đã ngã xuống toàn bộ. Nhưng trong cái chết, họ đã trở thành huyền thoại. Trận chiến của họ, những hi sinh của họ, đã khắc sâu vào sử sách như một biểu tượng vĩnh cửu của lòng dũng cảm, như lời thề rằng loài người sẽ không bao giờ quỳ gối trước cái ác.

"Thật ngu xuẩn khi nghĩ có thể đánh bại ta bằng thứ sức mạnh buồn cười đó, giờ đây các ngươi phải trả giá!" Izana phóng nhanh về phía ngọn đồi, hắn nhảy lên bầu trời, tích năng lượng của khủng vào hai lưỡi dao và chém thẳng về phía trận địa phòng thủ của loài người trước sự bất lực của họ. Cái chết đã ở ngay trước mắt, cái chết giờ đây là không thể tránh khỏi, những người lính của nhân loại đứng sững lại khi tia sáng từ đòn chém năng lượng đó ập tới như đã vô tình thừa nhận rằng họ đã thua.

"KHÔNG ĐƯỢC BỎ CUỘC! TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC BỎ CUỘC! CHÚNG TA PHẢI HOÀN THÀNH SỨ MỆNH ĐÃ ĐƯỢC GIAO!!"

Tiếng thét của Dương Bảo vang dội khắp chiến trường, xuyên thấu màn không khí đặc quánh sự tuyệt vọng. Giữa hàng ngàn người lính loài người đang chôn chân trong nỗi kinh hoàng và bất lực, sức mạnh từ những lời lẽ ấy như một tia sáng rọi thẳng vào lòng họ.

Khi những tiếng thở dốc, tiếng kim loại va vào nhau dường như bị nuốt chửng bởi sức ép của đòn tấn công sắp ập tới từ Izana. Trận chiến đã đến thời khắc sinh tử, nơi sống chết chỉ còn cách nhau một lằn ranh mỏng manh. Bỗng nhiên, giữa khoảnh khắc đen tối nhất, hai đoàn trưởng của quân đoàn II và III—Dương Bảo, chiến binh đến từ phương Đông và Wolfenz Wardenholf, vị anh hùng Tây phương—hiện lên như những vị thánh cứu rỗi. Họ lao lên phía trước với khí thế như hai tia chớp rực sáng, như những thiên thần hộ mệnh cuối cùng của nhân loại, chặn đứng đòn tấn công từ Tư lệnh Izana với quyết tâm không gì lay chuyển.

Thanh Bạch Quang Bổng trong tay Dương Bảo bừng sáng, ánh lên những màu sắc của tứ hành: xanh lục, xanh lam, vàng, và đỏ, mỗi lần ánh sáng thay đổi là một lần sức mạnh của anh tăng lên đến vô hạn. Cây gậy của anh như hòa nhịp với vũ trụ, từng màu sắc rực rỡ tựa như biểu tượng của đất trời đang che chở cho người con kiên cường. Trong tay Wolfenz, cặp Bạch Quang Song Đao tỏa ra một sắc đen hư vô, hút lấy toàn bộ năng lượng từ xung quanh và biến mọi thứ thành cát bụi. Hai người, như một cặp song sinh định mệnh, hòa nhịp cùng nhau. Họ không sợ hãi cái chết, không nao núng trước sự hủy diệt đang tiến tới.

"CHẾT ĐI!" Izana gầm lên, phóng đòn tấn công đầy uy lực hòng nghiền nát những kẻ cản đường.

Nhưng Dương Bảo và Wolfenz, với ý chí sắt đá và tinh thần bất khuất, đã đẩy bật và phá tan đòn đánh đó, ánh sáng từ vũ khí của họ như chia cắt không gian, từng nhát chém và đòn đánh phản lại đòn tấn công hung bạo của Izana với sự chính xác tuyệt đối. Cả chiến trường dường như rung chuyển trước sức mạnh và sự dũng mãnh của họ, hai chiến binh loài người đánh lùi được đòn tấn công từ một trong những kẻ mạnh nhất của Alsma.

Khoảnh khắc vĩ đại ấy diễn ra như một kỳ tích. Họ mỉm cười với nhau, giương cao vũ khí lên trời. "Hãy nhìn lên! Chúng ta vẫn còn đây, nhân loại vẫn còn đây!" Ánh sáng của những thanh vũ khí họ giơ cao như những ngọn đuốc, thắp sáng niềm hy vọng cho hàng ngàn chiến binh còn lại.

Những người lính, những thương binh vốn đã gần như tuyệt vọng giờ đây như được tiếp thêm sức mạnh. Tiếng reo hò vang dội khắp chiến trường, tiếng gào thét dồn dập, lá cờ của nhân loại được phất cao một lần nữa. Họ đứng dậy, tinh thần phấn chấn, đối diện với kẻ thù với niềm tin rằng, dù có phải hy sinh, thì máu họ sẽ đổ vì lý tưởng cao đẹp.

Izana đứng giữa trận địa, đôi mắt hắn ánh lên sự giận dữ điên cuồng. Hắn không thể tin được rằng loài người có thể chặn đứng đòn tấn công của mình. "Lũ sâu bọ! Chúng mày nghĩ có thể chiến thắng sao?" Hắn gầm lên trong cơn phẫn nộ.

Izana không phải kẻ có năng lượng vô tận như Ios, hắn biết rõ điều đó. Để hủy diệt tất cả trước mắt, hắn sẽ phải bung hết sức mạnh, nhưng hắn cũng hiểu rằng chưa đến lúc. Hắn vẫn phải giữ lại sức mạnh cho những trận chiến lớn hơn phía trước, cho những đối thủ mà hắn còn phải đối mặt, những Mystic Accelerator của loài người vẫn chưa xuất hiện. Tuy nhiên, cơn cuồng nộ của sự bất lực đã đẩy hắn đến bờ vực của sự mất kiểm soát. Đòn tấn công bị cản phá, sự kiên cường của loài người không ngừng chống trả. Izana cảm thấy sự nhục nhã đang gặm nhấm từng tế bào trong cơ thể hắn.

"TẤT CẢ QUÂN ĐỘI ALSMA! LAO LÊN! TẤN CÔNG ĐỒNG LOẠT! KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ CHÚNG SỐNG SÓT!"

Izana rít lên, giọng hắn vang dội như một lời nguyền ác quỷ. Từ mọi hướng, đội quân Alsma lao lên như một bầy thú săn mồi, bao vây ngọn đồi trắng tuyết, sẵn sàng nghiền nát mọi hy vọng cuối cùng của loài người.

Trước mắt họ là kẻ thù khổng lồ, đông như kiến cỏ, nhưng lòng dũng cảm của những chiến binh loài người, do Dương Bảo và Wolfenz dẫn đầu, không hề lay chuyển. Một lần nữa, những thanh Bạch Quang Kiếm sáng rực cắt ngang bầu trời, dẫn lối cho những người lính loài người vào cuộc chiến không khoan nhượng. Họ sẽ không bao giờ lùi bước.

"Sonia, có vẻ tình hình của cô đã khá hơn rồi. Hãy thay chúng tôi bảo vệ ngọn đồi này, đợi các Mystic Accelerator quay lại. Chúng tôi cảm ơn cô rất nhiều." Dương Bảo đặt tay lên vai Sonia, trao lại toàn bộ trọng trách phòng thủ cho cô, đoàn trưởng quân đoàn VII và cũng là người kế thừa đầu tiên của lực lượng Mystic Accelerator. Hai chàng chiến binh, Dương Bảo và Wolfenz Wardenholf, mỉm cười với cô. Một nụ cười đầy sự quyết tâm và bi tráng. Họ quay lưng, dẫn theo một trăm chiến binh còn lại, tiến thẳng vào lòng quân thù.

"Này Dương Bảo, cậu biết là chúng ta sẽ chết, phải không? Kẻ địch đông và mạnh lắm. Chúng ta sẽ chết mà còn chưa kịp có gia đình, chưa có người kế nghiệp." Wolfenz vừa nói, vừa quàng tay qua vai Dương Bảo, tiếng cười của anh dường như không hề để tâm đến số phận.

Dương Bảo đáp lại với một tiếng cười vang: "Hahaha, cứ nghĩ nhiều làm gì, Wolfenz. Chết là điều hiển nhiên. Chúng ta có thể chết trăm năm nữa, với đầy đủ những gì cậu nói, hoặc chúng ta sẽ chết ngay lúc này, khi trong tay chẳng có gì. Nhưng tên tuổi của chúng ta sẽ mãi lưu danh sử sách!"

Wolfenz cũng cười lớn, đáp lại: "Tên khốn phương Đông này lạc quan thật. Haiz... thôi nghĩ nhiều làm gì, đánh một trận cho ra trò để không phụ lòng những người anh em đã đặt niềm tin vào chúng ta." Anh đấm nhẹ vào bắp tay Dương Bảo, cả hai nhìn nhau, ánh mắt rực lửa. Họ quay đầu nhìn những chiến binh phía sau, những người lính giương cao vũ khí, đồng loạt hướng Bạch Quang Kiếm lên bầu trời. Không ai nói gì, nhưng mọi người đều hiểu, sự im lặng này là lời thề sắt đá. Trước giờ phút quyết tử, tất cả đều nhìn nhau, lòng kiên định như núi.

Dương Bảo bước lên, đối diện với quân thù đang ùn ùn kéo tới, nhìn lại các chiến binh của mình, và nhìn Wolfenz bên cạnh. Với giọng trầm vang, anh khẽ nói: "Vì Ather."

"Vì Ather!" Tiếng đáp lại đồng thanh như sấm dậy, và hàng trăm chiến binh lao về phía trước như những mũi tên rực lửa giữa màn đêm. Họ đâm thẳng vào đội hình của quân Alsma, không hề chùn bước. Dương Bảo với thanh Bạch Quang Bổng trong tay vung lên những đòn tấn công như sấm rền, nghiền nát từng tên Gemini Warden với mỗi cú đánh. Trận chiến càng kéo dài, thanh Bạch Quang Bổng trong tay anh đổi màu nhanh hơn, và khi màu đỏ bao phủ toàn bộ cây gậy, Dương Bảo như bùng nổ. Sức mạnh và tốc độ của anh tăng lên gấp bội. Thanh gậy rực lửa trong tay anh vung xuống với uy lực hủy diệt, từng đòn đánh đều đẩy lùi và tiêu diệt cả đội quân hùng hậu của kẻ thù.

Vô Tận Kích — Dương Bảo nhảy lên không trung, cây Bạch Quang Bổng phóng lớn, giáng một cú đập khủng khiếp xuống đất, nghiền nát hàng loạt quân Alsma trong cơn bão năng lượng bùng nổ.

Trái ngược với sự hùng hồn của Dương Bảo, Wolfenz Wardenholf là hiện thân của sự lặng lẽ, sắc bén và chết chóc. Anh không di chuyển nhiều, nhưng mỗi đòn đánh là một nhát chém tử thần. Bạch Quang Song Đao của anh di chuyển như một bóng ma giữa trận địa, cắt gọn mọi kẻ thù ngu ngốc dám đối đầu với anh. Không một động tác thừa, không một khoảnh khắc lãng phí, chỉ những nhát chém hoàn hảo đoạt mạng.

Hư Vô Tuyệt Trảm — Khi hàng trăm Gemini Warden xông đến, Wolfenz không nao núng, anh lao thẳng vào chúng, hai lưỡi dao trong tay phát ra một thứ ánh sáng đen tuyền lạnh lẽo. Chỉ trong tích tắc, hàng trăm kẻ thù bị xé toạc thành mảnh vụn, bộ giáp của chúng bị nghiền nát bởi những nhát chém của anh.

Trận chiến diễn ra như một khúc ca bi tráng. Đội quân của Dương Bảo và Wolfenz không chỉ là những chiến binh dũng mãnh, mà họ còn là những tia hy vọng cuối cùng, là những người sẽ thay đổi thế cục của cuộc chiến. Trước sức mạnh kinh hoàng của hai vị chỉ huy và những chiến binh kiên cường, đội hình Gemini Warden của quân Alsma bắt đầu tan rã.

Dương Bảo, với cơ thể bao phủ sắc đỏ lửa, một lần nữa nhảy lên cao, thanh Bạch Quang Bổng của anh hóa khổng lồ, giáng xuống với sức mạnh của một cơn địa chấn, phá nát đội hình địch. Wolfenz, dưới mặt đất, tiếp tục càn quét quân thù với tốc độ chóng mặt. Không một Gemini Warden nào có thể đủ sức ngăn cản họ.

Từ xa, Izana gầm lên trong cơn phẫn nộ. Hắn không thể chấp nhận sự thật rằng loài người — những kẻ mà hắn cho là giòi bọ — đang dần chiếm thế thượng phong. Izana lao thẳng đến Wolfenz với một đòn tất sát, năng lượng từ cơ thể hắn ngưng tụ thành một mũi nhọn sắc bén, đâm thẳng về phía Wolfenz. Nhưng trước khi đòn đánh kịp tới, Dương Bảo đã lao ra chắn trước, chặn đứng đòn tấn công bằng thanh Bạch Quang Bổng.

Ngay lập tức, anh phản công, tung toàn bộ sức mạnh vào một cú đánh như trời giáng, đánh thẳng vào Izana, khiến hắn văng xa. "Đừng xem thường bọn ta, tên Alsma kia! Loài người sẽ không bao giờ thua trước những thứ như các ngươi!" Wolfenz gầm lên, không để Izana kịp phản ứng, anh lao vào với hai lưỡi dao như ánh chớp đen, xé toạc không gian, tấn công liên tiếp vào kẻ thù.

Izana đau đớn trước đòn tấn công phối hợp của hai chiến binh loài người. Những cú đánh mạnh mẽ của Dương Bảo và hàng ngàn nhát chém chuẩn xác của Wolfenz khiến hắn khốn đốn vô cùng. Trong hàng ngũ Tư lệnh của Alsma, mặc dù xếp cao hơn Ios hai bậc, nhưng Izana không bao giờ có thể so sánh với chiến binh Alsma đã bị Emilia tiêu diệt. Sự tự mãn và ảo tưởng về sức mạnh của chính mình đã khiến Izana yếu đuối hơn bao giờ hết. Hắn thua cuộc trong sự hỗn loạn, những vân năng lượng trên cơ thể hắn dần yếu đi, ánh sáng từ cơ thể hắn mờ dần theo từng đòn đánh của Dương Bảo và Wolfenz.

"GRAHHH, KHỐN KHIẾP! LÀM SAO MÀ HAI TÊN ĐOÀN TRƯỞNG CÓ THỂ MẠNH NHƯ VẬY!!!" Izana gầm lên, tạo ra một cơn sóng năng lượng cuồng loạn quét qua chiến trường. Cả Dương Bảo và Wolfenz bị đẩy lùi lại, nhưng họ không lùi bước, quyết tâm không cho Izana có cơ hội phản kích.

"Đừng bao giờ đánh giá thấp nhân loại. Chúng ta đã trải qua biết bao khổ luyện để có được sức mạnh này. Tất cả chỉ vì một lý tưởng duy nhất: Độc lập của nhân loại !" Wolfenz hướng mũi dao về Izana, phát ra những tuyên bố đanh thép.

Vô Tận Kích - Hỗn Nguyên Phá — Dương Bảo vung cây Bạch Quang Bổng lên như một lốc xoáy, sức mạnh từ bốn nguyên tố lửa, nước, gió và sét hòa quyện thành một cơn bão, nghiền nát mọi thứ trên đường đi và đánh thẳng vào Izana.

Wolfenz tiếp tục lao vào như một bóng ma, cặp đao đen tuyền của anh như lưỡi kiếm tử thần, chém vào kẻ thù không ngừng nghỉ. Cơ thể của Izana dần vỡ vụn dưới sức tấn công dữ dội, ánh sáng từ những vân năng lượng của hắn yếu dần, và hắn nhận ra rằng mình đang thua cuộc. Nhưng hắn không chấp nhận sự thất bại.

"LOÀI NGƯỜI NGU XUẨN ! ĐỪNG NGHĨ THẾ LÀ THẮNG ĐƯỢC TA ! TA LÀ ĐỆ NHẤT TƯ LỆNH ALSMA - IZANA !!!!!

"Tận Diệt Tinh Ma Lượng Thể - Kích hoạt !"

Izana, giờ đã bị dồn vào đường cùng, buộc phải bộc phát toàn bộ sức mạnh còn lại của mình. Hắn phóng lên không trung, hàng ngàn tia sét bắt đầu tụ lại quanh cơ thể, mặt đất dưới chân hắn nứt toác, vật chất bị xé nhỏ thành từng tế bào khi năng lượng bùng nổ. Một vòng xoáy năng lượng khổng lồ hình thành, cuốn mọi thứ vào luồng sáng tím ma quái. Trong khoảnh khắc, Izana phát ra một luồng ánh sáng chói lòa, theo sau đó là một vụ nổ vang trời khiến cả chiến trường rung chuyển dữ dội.

Khi ánh sáng tan đi, Izana hiện ra với một cơ thể hoàn toàn khác, làn da hắc diện thạch màu tím cùng những vân năng lượng lấp lánh chạy dọc cơ thể. Trên hai tay hắn là những lưỡi dao năng lượng sắc bén, ánh sáng từ chúng phát ra chói lọi, như thể cơn bão tử thần đang lơ lửng giữa không trung. Hắn cười gằn, rồi lao thẳng về phía hai chiến binh loài người với tốc độ kinh hoàng.

Hiểu rõ nguy hiểm của kẻ thù trước mặt, Dương Bảo và Wolfenz kích hoạt con bài tủ của mình – trạng thái Mystic cường hóa tối đa. Những trạng thái chưa từng hoàn thiện, nhưng đây là thời khắc mà họ không thể do dự. Cả hai né đòn lao đến từ Izana, chỉ trong tích tắc, rồi ngay lập tức phản công.

Trạng thái Mystic: Thánh Khải Kim Cang Tinh - Triển khai - Cưỡng chế cường hóa linh tố 100%

Bộ giáp của Dương Bảo giờ đây không còn là trang bị thông thường của loài người, mà là Kim Cang Thánh Giáp, một bộ giáp máy móc lấy cảm hứng từ những chiến bào cổ phương Đông. Màu vàng kim óng ánh, phủ lên toàn thân là những đường vân năng lượng đỏ rực, mỗi bước di chuyển phát ra hào quang sáng lóa, biểu tượng của sức mạnh và khát vọng tự do.

Thanh Bạch Quang Bổng không đơn thuần là một cây gậy kim loại với hai đầu năng lượng phát sáng, thứ vũ khí trong tay Dương Bảo giờ đây mang cho mình một cái tên mới hoành tráng hơn: Bạch Quang Thần Trượng. Thân gậy mang màu vàng sáng chói, chạm khắc tinh xảo. Các rãnh năng lượng dọc thân phát ra ánh sáng đỏ khi cây gậy được kích hoạt, tạo nên một vầng hào quang lấp lánh, khuếch đại sức mạnh của Dương Bảo trong từng đòn tấn công. Hai đầu gậy, giờ chỉ còn một sắc đỏ lửa bùng cháy rực rỡ, hiện thân của sự thần thông quảng đại cũng như bất bại của chính nó.

Trạng thái Mystic: Hắc Sát Huyễn Ảnh Song Đao - Triển khai - Cưỡng chế cường hóa linh tố 100%

Trái ngược với sự chói lọi của Dương Bảo là Wolfenz trong bộ Hắc Ảnh Sát Giáp, một bộ giáp đen bóng, bao phủ bởi lớp vật liệu ngụy trang giúp anh hòa vào bóng tối. Song Đao Huyễn Ảnh, hai thanh đao đen tuyền phát ra những tia sét đỏ rực, sắc bén như lưỡi kiếm thần. Wolfenz không nói nhiều, mỗi đường đao của anh là một nhát chém tử thần, xuất hiện bất ngờ và biến mất ngay lập tức trong màn đêm.

Cả hai vị đoàn trưởng ấy, giống như Valera, không ngần ngại tiêm huyết thanh cường hóa linh tố để có thể đạt ngưỡng kích hoạt được trạng thái Mystic, đối với họ, nổi đau phải gánh chịu không là gì so với chiến thắng của nhân loại.

Dương Bảo và Wolfenz lao vào trận chiến như hai mũi tên rực lửa. Họ là hai con người khác biệt, nhưng cách họ phối hợp, nhịp nhàng và hoàn hảo, như thể là hai mặt của một lưỡi kiếm. Trong suốt những năm dài vào sinh ra tử, họ đã học cách hiểu đồng đội của mình, và giờ, trước kẻ thù mạnh nhất mà họ từng đối đầu – Izana, Đệ Nhất Tư lệnh của Alsma – họ không hề nao núng.

Hai chiến binh đứng trên mỏm băng, nhìn về Izana đang lơ lửng giữa bầu trời, cả hai phóng lên, bắt đầu trận chiến sống còn với kẻ thù không đội trời chung. Bạch Quang Thần Trượng của Dương Bảo phát ra sắc đỏ rực rỡ, đó chính là chiến khí của anh ta, với sức mạnh vô song, Dương Bảo liên tục xoay ngược và gián liên hoàn tấn công vào Izana, ngay khi Izana mất thăng bằng, Wolfenz lập tức lao đến, tích năng lượng vào hai thanh đao và chém hàng trăm nhát hình chữ thập lên Izana.

Nhận quá nhiều sát thương, Izana gầm lên đầy phẫn nộ khi đỡ đòn từ hai phía. Lưỡi dao năng lượng trên tay hắn va chạm với Bạch Quang Thần Trượng, tạo ra những tia lửa năng lượng sáng rực. Mỗi cú đánh của Dương Bảo đều mạnh mẽ và chính xác, như thể phá xuyên qua lớp da hắc diện đầy vững chắc của hắn. Trong khi đó, Wolfenz di chuyển như một bóng ma, biến mất rồi xuất hiện đột ngột phía sau Izana, những đường chém của anh ta đều sắc bén và không khoan nhượng.

Tứ Xung Phá Thần

Thần trượng của Dương Bảo phát sáng dữ dội, xanh, lam, vàng, đỏ, lần lượt chúng biến đổi cho đến khi tứ sắc phủ lấy thiết bổng, anh ta giương cao vũ khí của mình, nện thẳng xuống Izana. Izana cố gắng đỡ lấy đòn đánh nhưng cả hai lưỡi dao đều bị phá hủy khi cố gắng chống lại uy lực từ vũ khí mà Dương Bảo đang sở hữu. Bạch Quang Thần Trượng đánh thẳng lên cơ thể của Izana, hắn ta gầm lên vang trời, sóng xung kích phát ra từ va chạm lan ra khắp chiến trận, đánh đổ toàn bộ Gemini Warden cũng như loài người đang có mặt và bắt đầu hút lấy sự chú ý của Irod, kẻ vốn đang đứng im quan sát thế cục.

Đòn đánh của Dương Bảo uy lực đến mức nhấn chìm Izana xuống hàng trăm lớp tuyết của Nam Băng lục địa. Trên bầu trời, chàng trai ấy đứng sừng sững đó với áo choàng đỏ bay phấp phới trong gió cùng thanh Bạch Quang Thần Trượng đang được tứ sắc bao phủ siết chặt trong tay. Anh ta nhìn về phía Izana, trong thoáng chốc, hàng hàng lớp băng bừng sáng lên một sắc tím chói lòa và nứt vỡ thành nhiều mảnh, Izana thoát khỏi lớp băng, gầm thét, năng lượng xung quanh hắn ta được khuếch đại lên mức tối đa. Máu đen chảy từ vết thương của Izana, nhưng hắn vẫn cố nén đau, cười khẩy.

"TA SẼ KHÔNG THUA!" Với một cú vung tay, hắn tạo ra một vụ nổ năng lượng mạnh mẽ, đẩy lùi cả Dương Bảo lẫn Wolfenz.

Mặt đất dưới chân hai chiến binh rạn nứt, băng tuyết vỡ vụn, tạo nên một hố sâu kinh hoàng. Trong chớp mắt, hắn ta phóng đến ngay Dương Bảo, tung hàng trăm nhát chém đầy uy lực về phía chiến binh loài người, Dương Bảo bị áp đảo, nhận vô số vết thương nhưng cậu ta vẫn đứng vững và vung thần trượng của mình về kẻ thù. Izana lui lại, lấy đà, chuẩn bị phóng tới, bỗng dưng, cơ thể hắn bị cắt bởi vô số những nhát chém vô hình.

Tàn Ảnh Sát Vũ Liên Trảm

Suốt cả trận chiến, Wolfenz đã ẩn mình khỏi Izana lúc hắn không để ý nhất, khi hắn mãi mê chiến đấu với Dương Bảo, giờ đây, khi bản thân lộ sơ hở cũng chính là lúc Wolfenz thể hiện khả năng dồn sát thương khủng khiếp của bản thân. Cậu ta dùng kỹ thuật để đưa tốc độ đánh của mình lên mức cao nhất, đồng thời kết hợp với một kỹ năng khác để tăng độ chí mạng của đòn đánh, với khả năng ấy, Wolfenz đã góp phần mang đến chiến thắng cho trận đánh này.

Izana hét lên, cơ thể bị trúng đòn nặng nề, các mạch năng lượng tím trên da hắn bắt đầu rạn nứt, những vết thương sâu hoắm xuất hiện, khiến năng lượng trong người hắn rò rỉ ra ngoài. Nhưng hắn vẫn cố gượng đứng vững, tập trung toàn bộ sức mạnh còn lại cho một đòn cuối cùng.

Cả ba chiến binh nhìn nhau, họ bắt đầu tụ toàn bộ năng lượng vào vũ khí, đất trời rung chuyển dữ dội. Bạch Quang Thần Trượng trong tay Dương Bảo rực lên với tứ sắc sáng chói, trong khi hai thanh đao của Wolfenz phát ra những tia sét đỏ rực, cả hai đều hiểu rằng đây không phải là lúc để họ có thể mắc sai lầm.

Ở bên kia chiến tuyến, Izana nạp toàn bộ năng lượng vào hai lưỡi dao của hắn, đồng thời gia tăng sức mạnh của bản thân lên mức tối đa, hàng nghìn tia sét bắt đầu bủa vây quanh nơi Izana đang đứng. Thời gian như ngưng đọng, không khí nặng nề như muốn bóp nghẹt những ai đang ở đó. Những hạt tuyết vẫn rơi, ngay khi bông hoa tuyết ấy chạm xuống mặt đất cũng chính là hồi chuông cho trận tử chiến cuối cùng.

Cả bao lao lên, một tia sáng chói lòa phát ra khi ba nguồn năng lượng va chạm, tạo ra một vụ nổ khổng lồ, bao trùm toàn bộ chiến trường trong ánh sáng vàng, đỏ và tím. Khi bụi bặm và năng lượng từ vụ nổ tan dần, Izana đứng đó, nhưng cơ thể hắn bắt đầu nứt vỡ. Máu đen chảy thành dòng, và ánh sáng trong mắt hắn dần mờ đi.

"Khốn khiếp ! Ta đã bị hạ ư ? Tại sao, sao ta có thể thất bại trước 2 tên đoàn trưởng này ! Ta phải tiêu diệt thủ lĩnh của chúng, báo thù cho Ios !" Với những lý trí còn sót lại, Izana bắt đầu cược hết mọi thứ hắn đang có vào đòn tấn công cuối cùng.

"Loài người, các ngươi khá lắm, nhưng...ĐÂY CHƯA PHẢI CÁI KẾT CỦA TA!!" Tưởng chừng như đã vỡ vụn sau màn giao tranh vừa rồi nhưng Izana vẫn còn đứng đấy, hắn ta chưa bỏ cuộc, gạt bỏ mọi nỗi đau cơ thể hắn đang gánh chịu.

Từ những vết nứt trên người hắn, một luồng năng lượng tối đen như vực sâu bắt đầu tỏa ra, bao trùm cả khu vực chiến đấu. Không gian xung quanh trở nên u ám, những ánh sáng mờ nhạt như bị hút vào bóng tối mà Izana tạo ra. Bất ngờ, Izana thu hết năng lượng vào một điểm duy nhất trong cơ thể hắn, tạo thành một quả cầu đen ngòm. Quả cầu đó càng ngày càng lớn, hút mọi thứ xung quanh vào nó.

"Đây là kết thúc của các ngươi!" Izana gào lên, tung quả cầu năng lượng khổng lồ về phía hai chiến binh với tất cả sự phẫn nộ và sức mạnh còn lại. Ngay lập tức, cả Dương Bảo lẫn Wolfenz đồng loạt xông lên, nhắm thẳng về phía quả cầu đang hướng tới họ.

Bạch Quang Thần Trượng của Dương Bảo lúc này sáng chói hơn bao giờ hết, tứ sắc phủ khắp thân trượng như đang muốn tuôn trào. Thần Phán Thế Thiên - Dương Bảo vung gậy thật mạnh về phía quả cầu đang hướng tới, va chạm làm rung động đất trời, mặt băng như vỡ vụn, sức mạnh từ quả cầu là quá lớn làm cho người chiến binh dần bị đẩy lùi, nhưng cậu ta không chỉ có một mình. Vạn Lôi Liên Trảm - Wolfenz đã ở đó và hiệp lực bằng hàng ngàn cú chém mang theo sức mạnh sấm sét lên khắp quả cầu, cả hai chiến binh hét lớn, sóng năng lượng tỏa ra khắp nơi tạo thành một khung cảnh hùng vĩ và đầy tráng lệ.

Trong trận đánh ấy, hai chiến binh loài người đã trở thành biểu tượng của lòng bất khuất, không bao giờ chịu khuất phục trước nghịch cảnh của loài người. Ánh sáng từ cuộc va chạm xé toạc bầu trời, phá tan màn đêm u ám mà Izana tạo ra. Bằng sức mạnh của cả hai, quả cầu bị phá hủy, sóng xung kích từ vụ nổ thổi bay băng tuyết, tạo thành những dòng xoáy khí lạnh cuốn quanh khắp chiến trường.

Khoảnh khắc đó, cả thế giới như đứng yên, chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc. Nhanh như chớp, cả hai lao đến trước Izana, đồng loạt tung những đòn chí mạng quyết định. Khi ánh sáng dần tan biến, Dương Bảo, Wolfenz và Izana dần hiện rõ lên, cơ thể của hai chiến binh tràn ngập vết thương nhưng cơ thể của đối thủ đã bắt đầu vỡ vụn. Những mạch năng lượng tím giờ đây chỉ còn là những vết nứt sâu hoắm, năng lượng rò rỉ từ cơ thể hắn như những dòng máu đen chảy ra không ngừng. Hắn cố gượng nhìn hai chiến binh loài người một lần cuối, ánh mắt chứa đầy sự thù hận và tuyệt vọng.

"Khốn khiếp !" Izana thì thào, trước khi cơ thể hắn phát nổ thành từng mảnh, tan biến vào không trung.

Dương Bảo và Wolfenz, với cơ thể tràn ngập vết thương, vẫn đứng vững, nhìn nhau trong im lặng. Họ đã chiến thắng. Họ đã đánh bại Izana, Đệ Nhất Tư Lệnh Alsma, một trong những kẻ mạnh nhất từng đe dọa sự tồn vong của loài người. Nhưng họ hiểu rằng đây chỉ là một trận thắng nhỏ trong cuộc chiến còn dài. Còn nhiều kẻ thù đang chờ đợi.

"Chúng ta đã đánh bại hắn, nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc," Dương Bảo nói, siết chặt Thần Trượng. "Vì Ather, chúng ta phải tiếp tục chiến đấu."

Wolfenz gật đầu, ánh mắt kiên định rực lửa của một chiến binh quyết tử. "Dương Bảo, hãy cùng nhau quét sạch...!! Không!!!"

Lời nói chưa kịp thoát ra hết, nỗi kinh hoàng bất chợt ập tới. Trước mắt Wolfenz, người đồng đội đã cùng anh vượt qua bao trận mạc bỗng tan biến như một giấc mơ tàn lụi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng vô tận, Irod đã xuất hiện ngay bên Dương Bảo, với tốc độ thần tốc không thể tin nổi. Hắn giáng thẳng thiết búa tạ xuống người chiến binh của loài người. Đòn tấn công mạnh đến mức, trước khi Dương Bảo kịp phản ứng, toàn bộ cơ thể anh đã bị nghiền nát trong nháy mắt. Âm thanh va chạm giữa búa tạ và chiến giáp vàng kim của Dương Bảo vọng lên như một tiếng thét đau đớn cuối cùng từ sâu trong địa ngục.

Chiến binh kiêu hùng ấy, từng là biểu tượng của lòng bất khuất, giờ đây không còn lại gì ngoài vũng máu đỏ thẫm. Xác anh bị nát vụn giữa tuyết trắng, bắn ra khắp nơi như những mảnh vỡ vô hồn của một tượng đài sụp đổ. Chiếc thần trượng Bạch Quang, từng sáng rực rỡ trên chiến trường, giờ đây nằm lạnh lẽo giữa đống xác thịt bê bết máu, ánh sáng dần lụi tàn như chính sinh mạng đã mất của chủ nhân nó.

"GRUUHHHH! TA SẼ GIẾT NGƯƠI!" Wolfenz gầm lên, cơn phẫn nộ như bùng cháy trong lồng ngực. Đôi mắt anh đỏ ngầu, bừng bừng sát khí khi nhìn thấy bạn chiến đấu của mình bị hủy diệt chỉ trong một nháy mắt. Trái tim của chiến binh anh dũng ấy dường như muốn vỡ tung, từng mạch máu căng phồng như muốn nổ tung vì cơn thịnh nộ không thể kìm nén. Nhưng ngay khi Wolfenz định lao vào để trả thù, cơ thể anh bất ngờ bị ép chặt xuống mặt đất. Một lực vô hình nhưng không thể cưỡng lại đè nặng lên cơ thể anh, như thể cả bầu trời đang đổ xuống đôi vai của chiến binh ấy. Irod, kẻ mang sức mạnh của thần thánh, vẫn đứng đó, lạnh lùng và bất động, ánh mắt hắn vô cảm như đang nhìn xuống một sinh vật nhỏ bé, tầm thường, không đáng để bận tâm.

Không một lời nói, không một biểu hiện, Irod chỉ lặng lẽ giơ tay lên, và mặt đất dưới chân Wolfenz lập tức nứt toác. Những mảng băng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, lan ra khắp mặt đất, tạo ra một cơn dư chấn đáng sợ. Áp lực từ cánh tay của Irod như hủy diệt mọi thứ xung quanh, biến chiến trường thành một bãi hoang tàn, lạnh lẽo và trống rỗng. Wolfenz, dù cố gắng hết sức, vẫn bị sức mạnh vô hình đó đè bẹp. Cơ thể anh cứng đờ, đôi chân chùn xuống mặt đất, không thể nhấc nổi thanh đao của mình. Ánh mắt anh ánh lên sự tuyệt vọng.

Cuối cùng, với chút sức lực còn sót lại, Wolfenz dồn toàn bộ sinh lực vào một cú chém cuối cùng, nhưng tất cả đã quá muộn. Irod, như một vị thần đang điều khiển số phận, chỉ cần khẽ vung chiếc búa tạ trong không gian. Lực vô hình từ đòn đánh đó xé toạc thanh đao của Wolfenz, biến nó thành những mảnh vụn nhỏ nhoi. Cơ thể anh, ngay lập tức, bị nghiền nát bởi áp lực vô hình ấy. Máu phun ra như suối, nhuộm đỏ mặt băng lạnh giá, từng thớ thịt, từng khúc xương của Wolfenz tan rã thành tro bụi dưới quyền lực tuyệt đối của kẻ thù. Cơ thể anh co giật trong đau đớn, như một ngọn lửa tàn lụi giữa cơn bão sức mạnh của Irod.

Trong chốc lát, một chiến binh vĩ đại của nhân loại đã tan biến không còn dấu vết, chỉ để lại trên chiến trường một hình bóng mờ nhạt của người anh hùng từng mang trên mình lòng dũng cảm vô biên.

Irod từ từ hạ tay xuống, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như cũ. Đối với hắn, tất cả chỉ là những trò chơi tầm thường, những sinh vật yếu đuối mà hắn có thể nghiền nát bằng một cái búng tay. Hai chiến binh dũng mãnh, từng gây khó khăn cho các tướng lĩnh của Alsma, giờ chỉ là những vệt máu đỏ thẫm trên nền tuyết trắng. Trận chiến này, trong mắt Irod, không còn là cuộc chiến sinh tử nữa. Đây là một cuộc thảm sát, nơi hắn đứng trên đỉnh cao quyền lực, phán xét sự sống chết của những sinh vật tầm thường dưới chân.

Mặt đất rung chuyển mỗi khi hắn bước đi, vết nứt từ đôi chân to lớn của hắn lan rộng ra khắp mặt trận. Irod tiếp tục tiến về phía trước, từng bước đi của hắn giống như tiếng chuông báo tử cho loài người. Những binh sĩ còn sống sót, chứng kiến thảm kịch khủng khiếp, chỉ còn biết đứng chết lặng, không dám nhúc nhích. Họ hiểu rằng, trước mắt họ không còn là một kẻ thù mà họ có thể chống lại. Irod, với sức mạnh vô đối, đã trở thành hiện thân của ác mộng sâu thẳm nhất của toàn nhân loại, kẻ mà không ai, kể cả những anh hùng mạnh mẽ nhất, có thể cản bước.

Trạng thái Mystic: Vô Âm Nhân - triển khai

Không thể kìm lòng trước cái chết thảm khốc của Dương Bảo và Wolfenz, Sonia quyết định dồn toàn bộ sức mạnh của mình để đối mặt với kẻ thù khủng khiếp nhất mà nhân loại từng biết đến—Tư lệnh Irod. Sức mạnh cô vừa kế thừa từ Mystic Accelerator chưa được hồi phục hoàn toàn, nhưng sự căm phẫn trong cô đã đẩy giới hạn lên đến cực điểm. Với ý chí không khuất phục, Sonia kích hoạt Vô Âm Nhân — trạng thái mạnh nhất của bản thân.

Bộ giáp trắng tinh khiết hiện ra trên cơ thể cô, tựa như được đúc ra từ ánh trăng huyền bí. Lớp giáp ấy phản chiếu thứ ánh sáng nhợt nhạt kỳ ảo, mỗi bước đi của cô tựa như một vũ điệu hoàn mỹ. Mỗi lần chuyển động, ánh kim loại mờ ảo thoáng hiện, như lời thì thầm đầy mê hoặc trong bóng đêm. Chiếc mũ trùm với tấm che mặt không góc cạnh, để lộ đôi mắt sắc lạnh rực sáng trong bóng tối, đôi mắt của một chiến binh không chỉ chiến đấu bằng sức mạnh, mà còn bằng quyết tâm vô hạn. Sonia giờ đây không chỉ là một chiến binh, cô là hiện thân của một thiên sứ chiến trận—vừa quyến rũ, vừa bí ẩn, vừa nguy hiểm.

Chiếc áo choàng kim loại mềm mại ôm trọn cơ thể cô như một lớp vỏ hoàn hảo, từng đường nét trên giáp như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ, tôn lên sự mạnh mẽ và uyển chuyển trong từng bước đi. Mỗi cử động, từ găng tay đến chân giáp trắng muốt, đều trơn tru, nhẹ nhàng, biến cô thành một thiên sứ bằng thép đang lướt qua chiến trường như một bóng ma huyền bí. Hai bàn tay cô bắt đầu hình thành những chiếc đĩa năng lượng trắng xóa, sắc bén và siêu cường, có khả năng cắt đứt mọi vật chất.

Chấn Âm Biến Kích – Trong nháy mắt, cơ thể cô biến thành một làn sóng âm thanh vô hình, vút lên không trung với tốc độ vượt qua cả âm thanh. Sonia đột ngột xuất hiện trước mặt Irod, tung ra vô số nhát chém siêu âm vào thân hình khổng lồ của hắn. Từng nhát chém vang lên như tiếng gầm của bão tố, cộng hưởng với nhau, gây nên từng đợt sóng chấn động mạnh mẽ.

Những vết chém của Sonia cứ nối tiếp nhau, mạnh mẽ hơn, sắc bén hơn, tạo ra những cơn sóng âm dồn dập nhắm thẳng vào cơ thể Irod. Băng tuyết dưới chân hắn vỡ tan thành hàng ngàn mảnh, mặt đất rung chuyển dữ dội, không khí như bị xé toạc. Những đợt sóng âm vang rền, dội lại thành âm thanh chát chúa khắp chiến trường. Cú đánh cuối cùng mạnh đến mức mặt đất bên dưới Irod nứt vỡ, tạo thành một hố sâu khủng khiếp.

Nhưng... Irod vẫn đứng đó, không hề nao núng. Cả loạt tấn công dữ dội của Sonia chỉ làm bề mặt giáp sinh học của hắn nứt nhẹ. Hắn không hề bị ảnh hưởng nhiều bởi những đòn công kích của cô, đôi mắt lạnh lẽo vẫn ánh lên vẻ coi thường.

Sonia, dù đã đẩy mình đến giới hạn, vẫn chỉ là một chiến binh loài người trước sức mạnh tuyệt đối của Irod. Dù biết mình còn quá yếu để triển khai toàn bộ sức mạnh của một Mystic Accelerator, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Đây là tất cả những gì cô có thể làm.

Vạn Đao Hưởng Âm – Sonia tạo ra hàng loạt lưỡi dao năng lượng từ âm thanh, chúng lao thẳng về phía Irod như những mũi tên. Lưỡi dao xuyên thấu không khí, kết hợp với những tần số chấn động âm thanh, nhằm tăng thêm uy lực. Các vết dao đồng loạt đánh vào cơ thể hắn, nhưng dù có gây ra được vài vết thương nhỏ, Irod vẫn không hề hấn.

Chỉ trong tích tắc, Irod giáng thẳng cây búa tạ khổng lồ của mình xuống với một sức mạnh tuyệt đối. Không khí như bị hút sạch trước cú vung của hắn, tạo ra một khoảng chân không kinh hoàng. Lực từ cú đánh khủng khiếp đến nỗi, ngay cả khi Sonia đã né tránh thành công, áp lực từ đòn đánh vẫn khiến cô choáng váng. Mặt đất nứt toác, băng tuyết bị nghiền nát thành cát bụi dưới sức nặng của thiết búa.

Sonia cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cô hiểu rằng mình đang đối mặt với một sức mạnh vượt xa những gì cô có thể chống lại. Irod là hiện thân của sự hủy diệt, và không có gì – ngay cả những đòn tấn công nhanh như âm thanh của cô – có thể làm tổn thương hắn đủ để thay đổi cục diện.

Âm Vũ Trảm – Với tất cả sức lực còn lại, Sonia nhanh chóng hòa cả cơ thể vào âm thanh của thế giới. Từ giữa không gian, hàng vạn lưỡi dao âm thanh chém thẳng tới, dồn dập giáng xuống Irod từ mọi phía. Các lưỡi dao âm thanh kết hợp với những sóng âm tần số cao, tạo ra một cơn bão xung kích dữ dội. Sóng âm lan tỏa khắp chiến trường, làm nổ tung không khí xung quanh, mỗi nhát chém đều cộng hưởng với nhau, tạo ra một loạt vụ nổ âm thanh xé toạc không gian.

Sonia — một chiến binh kiêu hãnh và mạnh mẽ, nhưng cô vẫn còn quá yếu để có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của một Mystic Accelerator. Ngay khi chuỗi tấn công của cô kết thúc, không một chút chần chừ, Irod giơ cao cây thiết búa tạ khổng lồ của mình, một biểu tượng của sự tàn phá tuyệt đối. Irod không cần phải tấn công nhiều lần. Hắn chỉ cần một cú đánh duy nhất. Với sức mạnh khủng khiếp, cây búa tạ khổng lồ giáng thẳng xuống Sonia, như cả bầu trời đổ sập xuống đầu cô.

BANG !!! Tiếng nổ vang dội khắp đất trời khi cú đánh chí mạng của Irod bị chặn lại

"Xin lỗi vì sự muộn màng!" Một giọng nói đồng thanh vang lên, như một lời tuyên bố hùng hồn, sẵn sàng tiếp tục cuộc chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro