Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặt đất và cây cối biến dạng dưới bàn tay Jessica. Cô như một con mãnh thú thức giấc, đôi mắt đỏ quạch không cảm giác, vô hồn, và không có đồng tử. Nước xoay quanh cô, tôn cô là kẻ thống trị. Vạn vật dường như nhún nhường trước người con gái bị sức mạnh vùi lấp lí trí.

Yoseob cắn chặt răng, gió thổi bay chiếc áo choàng lông thú, xới tung mái tóc óng vàng của anh. Phất tay ra cây quyền trượng chuông gió, anh dọng mạnh xuống đất, tập hợp linh khí.

- "Jessica... mau tỉnh lại đi." - Anh thét lớn về phía cô.

Từ từ di chuyển ánh mắt xuống người bên dưới, Jessica cười nhẹ, một nụ cười ...không phải của Jessica.

Yoseob ngày càng cau mày, nhảy vọt lên phiến đá đối diện cô. Cô đang bị sức mạnh chi phối, điều này đồng nghĩa với việc, thần trí cô bị giam giữ ở một phần nào đó trong con người kia, anh cần thức tỉnh và đem cô trở lại.

Xoay cây quyền trượng vàng, Yoseob bắt đầu xuất chiêu, anh lắc mạnh pháp bảo, tạo ra từng đợt sóng âm chói tai, hàng trăm quả chuông nhỏ đua nhau lắc lư, chúng đều nhằm vào Jessica tấn công.

Rất nhẹ nhàng, Jessica khoát tay lập kết giới, mọi phép thuật của Yoseob không thể chạm vào cô. Yoseob không chịu thua, anh tiếp tục lôi kéo nước dưới suối, chế tác ra vài chục cây giáo nhỏ, không ngừng phóng, phi đến mỏm đá, nơi Jessica đứng. Cuồng phong hung tợn theo đà xô ngã rất nhiều cây cối, chiếc áo choàng của Yoseob bị gió cuốn bay, để lộ cái áo sơ mi trắng mỏng, dáng anh cao dong dỏng, tay cầm quyền trượng rất oai phong. Anh không muốn làm cô bị thương, các chiêu thức anh dùng chỉ nhằm lôi cô ra khỏi nơi tăm tối trong cô gái kia. Nhưng xem ra, cô còn mạnh hơn cả anh tưởng tượng. Nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân, mặc dù anh không muốn coi Jessica là kẻ thù, nhưng cô giờ đây đã không còn là Jessica mà anh yêu nữa. Cô... đang hủy hoại khu rừng. Và anh, phải ngăn chặn cô lại.

Phi người lên một ngọn cây, Yoseob tập trung điều khiển nước. Anh đọc thần chú, mắt toát ra vẻ căng thẳng đi kèm một chút lo lắng.

- "Water....Fight!"

Kết thúc câu nói, nước suối bỗng cuộn lại bắt lấy Jessica. Cô khẽ nhếch mép cười, bàn tay hất nhẹ về chỗ anh. Nước quanh cô cùng cái cây Yoseob đứng chợt vươn dài tóm lấy anh. Kinh hoàng trước năng lực siêu phàm của cô, anh không kịp trở mình, rớt thẳng xuống đất, lưng bị va chạm mạnh. Jessica phá được ma trận thủy lực Yoseob bố trí, không chỉ vậy, cô còn dùng chúng để phản công anh. Trong lúc anh suy nghĩ, Jessica gọi thần đất, những búp đất nhọn hoắt thi nhau trồi lên, hướng anh công kích. Cắn răng tỏ vẻ bực mình, Yoseob cầm quyền trượng, vẽ ra một vòng tròn nhỏ bên trong vòng tròn lớn, sau đó rung chuông, và một chùm ánh sáng cực mạnh bắn về Jessica. Cô dễ dàng hóa giải phép thuật của Yoseob mà không cần di chuyển, thân ảnh cô vẫn đứng trên đá, kiêu sa và hùng dũng.

Jessica nhìn anh, ánh mắt thật vô cảm và chẳng có hồn người. Một nụ cười nửa miệng thấp thoáng trên môi cô, như một lời vĩnh biệt dành cho kẻ thua cuộc. Ngón tay cô chỉ vào anh, Yoseob mất bình tĩnh, anh đang bị cô hớp hồn. Không thể, anh không thoát được cô. Anh... không cử động, cơ thể anh cứng nhắc. Và phía trên đầu anh, có một cành cây sắc bén đâm xuống.

Phập...

Phừng...

Lửa tóe lên đáp trúng tay Jessica. Cô căm phẫn nhìn kẻ vừa phá đám. Yuri đứng đó, xoáy cái nhìn sâu thẳm vào đồng tử cô. Gầm gừ trong cổ họng, Jessica gào lên điên loạn.

Sức mạnh lửa thiêng hội tụ trong quyền trượng của Yuri, không để cô có cơ hội phản đòn, Yuri phóng toàn bộ năng lượng vào cô. Một tiếng nổ lớn trấn động cả khu rừng, cây cỏ hoang tàn, ngổn ngang khắp nơi, Jessica chống cự không thành, một thân rớt xuống mỏm đá.

Yoseob giải trừ phong ấn mà Jessica yểm trên người, nhanh chóng bay tới ôm gọn lấy cô. Cuộc chiến chấm dứt, Jessica ngủ ngon lành trong vòng tay Yoseob. Khoảng rừng gần thượng nguồn con suối như một bãi đất hoang, chẳng còn trời xanh cỏ biếc, thú vật sợ hãi cũng lặn mất tăm.

Mây tan mưa tạnh, Yoseob bế Jessica trên tay, đi đến chỗ Yuri.

- "Cô ấy cần nghỉ ngơi." - Anh nhẹ nhàng nói, cả người ướt như chuột lột.

Yuri trông ổn hơn, tuy có bị dính mưa, nhưng Yuri không bị dính đòn của Jessica như Yoseob. Yuri nhận ra, người con gái lúc nãy không phải Jessica, cô không thể dự trữ một nguồn năng lượng lớn như vậy, cô là một con người, một con người không mang dòng máu phù thủy.

- "Theo tôi." - Nói rồi Yuri biến mất. Yoseob nhờ mùi hương của Yuri để định vị nơi cần đến.

Và chỗ ấy, chính là nhà Yuri - biệt thự Kwon gia.

***

Mơ màng tỉnh dậy ở một nơi lạ lẫm, Jessica thoáng run sợ. Cô ngồi lên, đảo mắt xung quanh một vòng. Căn phòng này rất rộng, bốn bức tường đều treo tranh trung cổ phù thủy. Ánh mắt cô dừng lại ở người tóc vàng đang đứng nhìn mình chằm chằm nãy giờ.

- "Y...Yu..Yuri..?" - Cô lắp bắp bờ môi.

Rồi cửa phòng chợt mở tung. Yoseob bước thật nhanh, anh đến bên cô, ôm cô vào lòng trước khuôn mặt sững sờ của Jessica và thái độ lạnh lùng từ Yuri. Yuri xoay gót ra ngoài, để lại cô với đôi mắt ngoái nhìn tiếc nuối. Yoseob thả lỏng, ôn tồn để cô tựa vào người mình.

- "Nhớ anh không?" - Yoseob khẽ hỏi.

Jessica hờ hững gật đầu. Hôn nhẹ mái tóc cô, anh âm trầm thì thầm.

- "Anh rất nhớ em."

Đúng vậy. Anh thực sự rất nhớ cô, nhớ cô tới phát điên lên ấy chứ, nhưng anh không thể đến bên cô. Đó là điều làm anh đau khổ nhất. Khi thấy cô trong bộ dạng đấy, đôi mắt đỏ quạch và ánh mắt vô hồn, anh đã rất sợ, anh sợ mình sẽ mất cô mãi mãi. Cuộc sống của anh chính là cô, anh thà chết còn hơn sống thiếu cô. Tình yêu anh dành cho cô, đã quá lớn để dừng lại. Anh yêu cô, bây giờ vẫn yêu và tương lai, sẽ không ai có thể thay đổi được tình yêu của anh. Còn cô, cô có yêu anh không?

Cô không biết. Cô rất vui khi ở cạnh anh nhưng ánh mắt cô chỉ hướng tới một người khác. Cô muốn nhìn người đó mỗi ngày, muốn thấy nụ cười người đó, nhưng... người đó liệu có cảm giác ấy giống cô không?

Chỉ có trái tim mới hiểu được mình cần gì, muốn gì và đòi hỏi gì. Ba người ba tình cảm. Hai kẻ đứng một người nhìn. Yuri nhẹ nhàng khép cửa, rủ bỏ cái hình ảnh cô hạnh phúc bên Yoseob. Yuri thật ngốc nghếch, rõ biết Jessica chỉ thích mình Yoseob, vậy mà vẫn đâm đầu vào, đơn phương cô một cách không điểm dừng. Yuri đang phản bội công chúa, phản bội vị hôn thê của mình.

"Lầm tưởng một tình yêu ảo ảnh, Yuri...mày thật khốn nạn đó."

------------------

Trong căn phòng bí mật dưới tầng hầm biệt thự nhà họ Kwon, tồn tại hai người tóc vàng, một ngồi một đứng. Cả phòng chỉ vẻn vẹn một chiếc bà đá to cùng quả cầu thủy tinh trong suốt. Người ngồi ghế gác chéo chân lên bàn, tư lự nói.

- "Cô ấy là con người."

Nhẹ nhếch khóe môi, người đang đứng tựa hờ tấm lưng vào thành bàn tiếp lời, hai tay khoanh vòng trước ngực, dáng vẻ thư sinh nổi bật trong bóng tối.

- "Tae Hee tiền bối là mẹ Jessica. Yuri, cô ấy không phải con người."

Ngay lập tức, Yuri bật dậy, bàng hoàng.

- "Jessica...là con gái của phù thủy ánh sáng sao?"

- "Đúng vậy." -Yoseob khẳng định – "Nhưng tôi vẫn thắc mắc một chuyện."

- "Cô ấy điều khiển được cả bốn thuộc tố tự nhiên." - Yuri chen vào.

Yoseob gật đầu hưởng ứng. Jessica không phải cô gái tầm thường, nếu nói sức mạnh của cô là thừa hưởng từ mẹ, thì đó chỉ mới là một phần. Cô sở hữu năng lượng nước, thổ và mộc, sử dụng được phép thuật dịch chuyển không gian, chứng tỏ, cô là một phù thủy rất mạnh, và trên hết, vai trò của cô trong trận chiến cuối cùng chắc chắn không hề đơn giản.

Gạt đi sự tò mò về thân phận Jessica, Yuri vào chủ đề chính, cũng lâu lắm rồi, Yuri và Yoseob mới có dịp trò chuyện một bữa.

- "Quốc vương vẫn ổn chứ?"

Yoseob nghiêng đầu, ý nói vẫn ổn.

- "Suria có nghi ngờ gì anh không?" - Yuri hỏi tiếp.

Yoseob cười giả lả, vân vê quả cầu phép thuật trên bàn đá.

- "Bà ta có thể nghi ngờ con trai mình ư?" - Anh vô tư trả lời bằng một câu hỏi vặn ngược.

- "Cậu nên cẩn thận vẫn hơn. Donghae là loài động vật rất trung thành đấy."

- "Một con chim ngu ngốc." - Yoseob khẽ rủa một câu nửa đùa nửa thật.

Bà ta nghĩ phái Donghae canh giữ anh dễ dàng lắm sao. Có vẻ hơi coi thường năng lực của anh rồi đấy. Một con vật quá thông minh, tốt nhất là nên chết sớm, để tránh hậu họa về sau.

Cung cấp những thông tin cần thiết cho Yuri, Yoseob cáo từ trở về, phòng việc mụ Suria nghi ngờ.

***

Gió sượt qua má cô, từng giọt máu tóc tách nhỏ xuống. Jessica ngước mặt, cơ thể mỏi nhừ và cái đầu nhức nhối. Cô cảm nhận được tiếng nước chảy ở đâu đó. Gắng gượng dậy, Jessica lê đôi chân trần đi dọc lối mòn không thấy phương hướng. Quãng đường trước mặt cô dài vô tận, sâu hun hút và ngập màu bóng tối.

Đây là đâu? Tối quá.

Búng nhẹ hai ngón tay, Jessica tạo một chùm sáng nhỏ, đủ soi đường cô đi. Jessica đi mãi, đi mãi, đi đến khi hai chân đã mỏi nhừ.

Bất chợt.

Mọi thứ bừng sáng. Tiếng kiếm đao va vào nhau chan chát. Jessica đưa tay che mắt, từ từ thích ứng với ánh sáng tỏa ra đột ngột. Phía xa xa, cô nhìn thấy, có hai người phụ nữ đang đánh nhau. Một người da trắng như tuyết, y phục xanh rì, người kia da đen như cháy, bộ váy nâu đất khiến cơ thể bà chìm hẳn với làn da. Người phụ nữ da trắng xoay quyền trượng lục bảo, biến ra vô vàn dây leo. Người kia cũng không chịu thua, dọng mạnh quyền trượng nâu ngọc lấp lánh xuống đất, mặt đất bị trấn động dữ dỗi. Họ xông vào, đánh giáp lá cà với nhau, chẳng bên nào nhượng bộ bên nào.

Jessica chết sững trời trồng, đặt cái nhìn kinh ngạc về hai con người đang chiến đấu ở đó. Cô nhận ra họ, họ là hộ pháp cấp cao của nữ hoàng Maria, phù thủy Mộc và phù thủy Thổ. Nhưng... sao họ lại đánh nhau thế kia? Không phải họ thân nhau lắm ư?

Xoẹt...

Một nhành cây bắn về phía cô, Jessica chẳng để ý, nên trở tay không kịp. Cành cây đâm xuyên qua bụng cô, không đau đớn, không cảm giác, Jessica "hự" một tiếng rồi ngã gục xuống đất. Mọi vật, lại chìm vào màu đen, cô nhắm mắt và lịm dần dần.

***

Bật dậy trên chiếc giường to lớn, Jessica kinh hãi, đồng tử giãn rộng, mồ hôi túa ra như tắm, tóc dính bết sệt trên khắp khuôn mặt tái nhợt của cô. Nuốt nước bọt đánh ực, cô đưa tay sờ sờ xuống bụng.

Lạy chúa đó chỉ là giấc mơ. Không, là một cơn ác mộng mới đúng. Cô đã nhìn thấy, trận chiến sinh tử giữa hai hộ pháp Mộc - Thổ. Họ dường như mất hết lí trí, chỉ biết lao vào, tấn công đối phương. Mặt đất và cây cỏ biến dạng hoàn toàn, tất cả đều sơ xác, đều hoag tàn như mồ chôn địa ngục. Thật đáng sợ. Rồi hai người họ sẽ chết, chết trong trận chiến ấy, "Hoàng kim gia tộc" đã viết vậy. Và cô...mong rằng sẽ không chứng kiến mấy cảnh kinh dị đó thêm lần nào nữa. Cô vừa bị cành cây xuyên qua người, mặc dù chỉ là mơ nhưng giấc mơ đấy rất thực. Liệu... trên đời này, có khi nào giấc mơ trở thành sự thật?

Điều đó vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Jessica sợ hãi và hoang mang tuột độ, Thổ và Mộc, rốt cuộc họ muốn cô làm gì?

Vò tung mái tóc bung xù, Jessica định bụng xuống giường lấy nước, những người gặp ác mộng cần nhất là một ly nước an thần. Chân vừa đạp đất, Jessica đã nhảy dựng lên vì cái dáng trước mặt. Trong bóng tối, dáng người đó hiện lên như ma, tấm lưng hơi còng, tựa vào bệ tủ cạnh giường, hai tay khoanh giữa ngực, khuôn mặt cúi gằm y hệt ngủ gật, trông người đó có vẻ rất mệt mỏi. Jessica đứng dậy, đến bên người ấy, khẽ chạm tay vuốt những lọn tóc lòa xòa của người lạ và nhìn kĩ mặt.

Sống mũi cao, môi hơi mím và mắt nhắm nghiền. Một ngũ quan tuyệt đẹp. Nhìn người này quen quen, tại phòng tối quá nên cô không thấy rõ, chỉ cảm nhận được hơi thở đều đều thoát ra từ lồng ngực người đó. Cô cúi mặt thấp hơn, dí sát vào hơn và gắng nhìn kĩ hơn.

Bỗng...

- "Ngắm đủ chưa?" – Người đó lên tiếng.

Jessica giật nảy mình, leo tót lên giường, chùm chăn kín mít. Khi đã yên vị trong chiếc tổ, cô chợt ngộ ra một điều, giọng nói đó hình như cô đã từng nghe ở đâu đấy, âm điệu vừa ấm vừa lạnh, khiến kẻ nghe không rét mà run. Suy ngẫm một chập, cô lỡ miệng "a" lên một tiếng, rồi tự lấy tay bịt mồm.

- "Yuri? S...sao cậu ở đây?"

Cô liếc đồng hồ quả lắc trên tường, mới hai giờ sáng, Yuri lại đứng bên cạnh, không phải cô ta có ý đồ gì đen tối đấy chứ? Đối với một kẻ vừa biến vừa thái như Yuri, Jessica cô tin chắc, không có việc gì mà Yuri không dám làm. Từ chuyện dụ dỗ con gái nhà lành tên Jessica vô khách sạn lúc ba rưỡi sáng "cưỡng" hôn, cho đến bắt cóc cô về nhà. Ôi, sao cô lại ngây thơ tới vậy.

Sụt sịt, rồi tiếp tục sụt sịt, Jessica òa khóc nức nở. Cô gào lên, hét lớn, gây trấn động cả một căn phòng và làm khổ một người vô phước đứng trong đấy. Phòng Yuri thuộc loại cách âm tốt nên tiếng rống của Jessica chỉ có thể hành hạ kẻ ở cùng. Yuri lúng túng, tay chân vung loạn xạ, miệng cứ lắp bắp không nói nên lời. Chỉ muốn chọc cô một tí, ai ngờ kẻ cứng đầu và ngang nghạnh như Jessica lại mau nước mắt tới vậy. Và điều này khiến Yuri băng giá phải rối loạn.

Hai giờ sáng, hai con người, trong một căn phòng lớn trên cùng một chiếc giường. Một người thút thít, một người dỗ dành.

Cảnh tượng tái diễn trong vòng nguyên buổi sáng. Tội nghiệp, Yuri...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro