Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Human: Bán phù thủy (nửa người nửa phù thủy)

*Melalin: Sắc tố tạo nên màu mắt.

***

Về trường trước chín giờ sáng, Jessica ngượng ngùng bước xuống thảm, bối rối xin lỗi anh YoSeob vì hành vi vô ý của mình. Yo Seob mỉm cười xoa mái tóc cô.

- "Không sao. Em mau vào đi, hiệu trưởng đang đợi em đấy." Vừa nói, anh vừa chỉ tay về phía tòa tháp cao chót vót – "Ngài ở lầu sáu, em chỉ cần đi hết cầu thang rồi dừng trước căn phòng có cánh cửa biết nói là được."

- "Cánh cửa biết nói?" Cô ngơ ngác hỏi.

Anh gật đầu khẳng định, rồi phất thảm ra đi, để cô một mình đứng trước tòa tháp cổ kính tĩnh mịch. Hít một hơi sâu, Jessica lấy hết dũng khí, hùng dũng...leo cầu thang. Chết tiệt thật, sáu tầng chứ ít gì, bắt con người ta đi như vậy có phải hơi quá không. Cái trường này, rốt cuộc giàu có tới cỡ nào mà không chịu bỏ tiền lắp đặt cái thang máy, đi đỡ mệt. Cá chắc thầy hiệu trưởng là một người yêu vận động lắm đây.

Suy nghĩ vừa dứt, Jessica đã đứng trước cánh cửa biết nói, lí do cô nhận ra nó là vì trên cửa có khắc hình một khuôn mặt. Chưa kịp lên tiếng, cửa đã mở, từ trong phòng vọng ra thanh âm khá trầm tĩnh.

- "Ta không nghĩ vậy, ta rất ghét vận động. Nhưng với những người trẻ tuổi như các cháu, vận động sẽ là một việc tốt. Cháu vào đi."

Lời hiệu trưởng vừa thôi, từ bên ngoài bỗng ập vào một luồng gió mạnh đẩy cô vô trong.

Cánh cửa đóng sầm. Jessica ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, trí não vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Ông ấy có thể đọc suy nghĩ của cô?

Hiệu trưởng híp mắt cười, vầng trán rộng nhăn nheo thấy tuổi, chòm râu kẽm chau chau, trông rất... nghộ nghĩnh nếu nói thẳng ra. Vung đũa thần, một cái ghế chợt xuất hiện ngay đằng sau cô. Ông đưa tay mời, chiếc áo phù thủy ống rộng chũng xuống.

- "Cháu ngồi đi. Để ta xem... Jessica Jung, đến từ Seoul, mười tám tuổi." Nói đoạn, ông ngẩng mặt nhìn cô một lượt – "Tóc và mắt đều đen. Uhm... trông cũng xinh đấy. Bố mẹ là con người ư? Vậy sức mạnh của cháu là gì?"

Đọc tới đây, hiệu trưởng Soo Man bỗng nhăn chán, liếc cô một cái hỏi.

Jessica ú ớ. Sức mạnh sao? Cô chả có sức mạnh gì cả. Tại hoàn cảnh ép buộc nên cô mới xin nhập học, còn việc học thế nào, cô vẫn chưa xác định.

Nhận thấy sự bối rối trên khuôn mặt Jessica, hiệu trưởng thở dài gập bản lí lịch. Cô bé không có sức mạnh, tại sao trưởng lão lại muốn cho cô bé vào đây học, lại còn đề nghị giáo dục đặc biệt, một con người bình thường, cho dù có muốn cũng khó trở thành phù thủy, mặt khác cô bé vẫn chưa hoàn thành khóa học sơ đẳng dành cho những phù thủy lần đầu tiên đến trường, vậy mà còn tuyển thẳng lên khóa thượng đẳng. Như thế không phải sẽ làm sai nội qui ư?

- "Ta không biết cháu có gì đặc biệt mà cả trưởng lão Gorgon phải đích thân tới sắp xếp lớp. Như đề nghị của người, cháu sẽ học cùng những phù thủy quí tộc, bên ban ánh sáng. Tí nữa Yo Seob sẽ dẫn cháu đi nhận đồng phục. Đối với một con người bình thường, học phép thuật là một việc vô cùng vất vả, đòi hỏi sự chịu đựng và tính chuyên cần. Ta mong cháu sẽ cố gắng. Theo yêu cầu của trưởng lão Gorgon, người dám hộ đặc biệt của cháu là giáo sư Sena, cuối buổi cô ấy sẽ ở văn phòng đợi cháu. Cháu có thể đi rồi.

Jessica lặng thinh lắng nghe ông nói, có lẽ nơi này không dành cho cô, nhưng tại sao bà Gorgon lại quan tâm và đối xử với cô đặc biệt như vậy, cô chỉ là con người, cô không có phép thuật, cũng chả sức mạnh, thế sau này, cô sẽ học cái gì?

Cúi chào thầy hiệu trưởng, Jessica cụp mắt đóng cửa, cảm giác cô độc lại đang bủa vây lấy cô, phiền muộn, buồn tủi, cô không biết mình phải làm gì để tình hình trở nên tốt hơn. Mọi rắc rối như ập lên đầu cô. Cô thật sự rất mệt mỏi.

***

Đợi bóng cô khuất sau cánh cửa gỗ sồi, Soo Man đưa tay day trán, ánh mắt đan xen sự tò mò khó hiểu.

Jessica chỉ là một Human, à không, mà là một con người chính thống, Gorgon đặc xá cho cô ta vào ban ánh sáng - ban mạnh nhất trong năm ban pháp thuật, đã vậy còn học lớp quí tộc không cần bằng chứng chỉ sơ đẳng, rồi phái cả Sena - phù thủy cấp cao dám hộ. Cô gái đó, chắc chắn không được bình thường. Phải quan sát mới biết được, thực lực cô bé tới đâu. Nhưng vấn đề cần giải quyết bây giờ, chính là lũ trẻ lớp quí tộc có thể để một con người không phép thuật cũng không sức mạnh, mặc nhiên học cùng lớp. Cái này đành trông chờ vào sự kiên trì của cô bé. Ông mong trưởng lão không chọn sai người.

Nữ hoàng tương lai... người đang ở đâu?

***

Trao lại chú dơi cùng hành lí cho Jessica, YoSeob dẫn cô lên phòng hiệu bộ nhận đồng phục và phù hiệu lớp. Đi một đoạn đường dài, nhận thấy sắc mặt cô không tốt, anh dịu dàng hỏi thăm:

- "Có chuyện gì sao?"

Jessica lắc đầu, bàn tay khẽ vuốt chú dơi trên vai.

- "Anh YoSeob này, con người có khả năng trở thành phù thủy không anh?" - Tay vẫn mân mê bộ lông tơ tím, cô thủ thỉ trong họng.

YoSeob bất giác quay sang, thẫn thờ nhìn gương mặt sầu dịu của cô. Một người đa nhân cách, có thể vui mọi lúc và buồn bất ngờ, khiến anh muốn dang tay che chở, trái tim YoSeob đã bối rối khi cô ngủ cạnh anh, nó đập rất nhanh và không theo bất cứ quy luật nào. Nhìn cô hiện tại, thật xinh đẹp biết bao. Sao Yo Seob chưa từng nếm trải cảm giác này nhỉ? Ngắm Jessica, anh thấy ...bồi hồi sao?

Jessica dừng lại động tác vuốt ve, đưa cái nhìn về anh? Tròng mắt cô... đang đổi thành màu đỏ.

YoSeob ngớ người, khóe miệng ấp úng như muốn nói gì đó. Mắt cô ấy sao lại chuyển màu thế kia? Chả lẽ cô là phù thủy hệ lửa?

- "Anh không sao chứ?" - Jessica quơ tay loạn xạ trước mặt anh, tâm trạng lại trở về vui vẻ, đáy mắt đổi thành đen láy như lúc mới gặp.

YoSeob giật mình, hắng giọng mấy cái để bào chữa cho hành vi hơi lố vừa rồi của mình khi nhìn chằm chằm vào cô. Thì ra là vậy, khi buồn sắc tố Melalin sẽ chuyển màu, đấy là một trong những đặc điểm nhận biết phù thủy hệ lửa theo suy nghĩ của anh. Nhưng cái suy nghĩ ấy hoàn toàn bị đập nát sau lúc anh nhìn thấy phù hiệu lớp cô. Là ban ánh sáng? Sao mắt lại có khả năng đổi màu? Anh cũng thuộc ban ánh sáng cơ mà...

Mặc kệ YoSeob đang ném cái nhìn kì dị về phía mình, Jessica ôm bộ đồng phục, thử ướm lên người. Đồng phục ở đây đẹp quá, lại rất lạ nữa. Tông màu chủ đạo là đen và xám, mỗi học sinh đều được phát một cái áo choàng đen có mũ, một nón nhọn đen vành rộng và một áo khoác mùa đông có dây thắt màu xám. Nam cô không biết rõ nhưng nữ thì phải mặc váy xếp ly màu lục đi chung với vớ lên tận đầu gối. Mùa thu không mang áo choàng mà xỏ áo gió có vai thủy thủ, và dĩ nhiên nó cũng màu đen. Trông khá lạ mắt và rất thú vị.

Trang phục đặc biệt, vậy môn học không biết sẽ như thế nào nhỉ? Ôi, Jessica cô háo hức quá đi.

------------------------------------

Tiễn Jessica tới đầu dãy kí túc xá, YoSeob luyến tiếc trao cô lại cho chị quản lí. Chị nói chị tên Nana, thuộc ban mộc, tức là điều khiển thực vật, chị học ở đây ba năm rồi, những chuyện kì lạ cũng đã từng thấy qua, chị nhắc nhở nếu không có tiết thì tốt nhất đừng đi lung tung, vì ngôi trường này, có không ít mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh.

Nghe rờn rợn, nhưng cô không để tâm lắm. Dù gì cô cũng dốt tìm đường, dại gì đi đi lại lại cho nó lạc rồi khổ vào cái thân. Thôi thì cứ an phận thủ thường, ngồi yên một chỗ sẽ bớt tai họa.

Giới thiệu sơ lược về kí túc xá Jessica ở nhé. Đây là một dãy hành lang rộng gồm mấy chục khu, mỗi khu chia thành năm chục phòng, một phòng hai người. Quản lí các khu là các trưởng khu, ví dụ như chị Nana là trưởng khu phòng Jessica sống chẳng hạn.

Đặt vali mở cửa phòng, cô vô cùng thoải mái với kiến trúc bên trong, mặc dù không lớn lắm nhưng ít ra, nó còn rộng hơn cái gác xếp nhà cô, trên tường chỉ có màu tím nhẹ, điểm xuyết một vài bức tranh trung cổ Châu Âu, trong góc có chiếc giường tầng, cạnh cửa sổ là bàn đọc sách và tủ đựng quần áo. Jessica quay sang chị Nana cảm ơn, sau đó sắp xếp quần áo sách vở. Bất chợt, cô cảm thấy tò mò về cô bạn cùng phòng của mình, nhìn đống vali bự chảng bên cạnh, Jessica đoán chắc, người này đã đến trước cô.

Suy nghĩ vừa dứt, phía ngoài cửa bước vào một cô gái, tay cầm cây chổi sáng bóng, trán toát đầy mồ hôi, ướt đẫm mái tóc vàng thóc nhàn nhạt. Thấy Jessica, cô nàng đứng hình vài giây, rồi ngoác miệng cười đi tới. Cô gái chìa bàn tay.

- "Xin chào, mình là Sunny, hội trưởng hội bảo vệ quyền lợi học sinh trường Witchcraft. Rất vui được làm quen!"

Jessica bất ngờ bị vẻ đẹp cá tính của cô nàng lôi cuốn, miệng nhoẻn một nụ cười, nắm lấy bàn tay đang chìa ra, bất giác Jessica thụt tay lại, giấu ra sau lưng. Tay Sunny mềm mại quá, còn tay cô thì chai sạn cả rồi. Tự nhiên cảm thấy buồn buồn.

Như cảm nhận được sự tự ti trong Jessica, Sunny kéo đôi tay cô ra, rút đũa thần, xoa nhẹ lên vết chai sạn niệm chú.

"Tách" một thoáng, một giọt nước nhỏ xuống, lan dần và rửa sạch những vết thương sần sùi trên da tay cô. Jessica ngạc nhiên tới tròn xoe mắt.

- "S... sao bạn có thể..." - Cô lắp bắp chỉ vào cây đũa trên tay Sunny.

Nàng ta tủm tỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh cực kì đáng yêu.

- "Mình học ban thủy. Là phù thủy điều khiển nước. Vừa nãy chỉ là phép thanh tẩy thông thường thôi. Bạn không cần khách sáo."

Jessica à ờ kinh ngạc, Sunny thật là tốt bụng.

Đặt cây chổi vào góc phòng, Sunny bật ra chiếc đồng hồ phương Tây, chép miệng rủ Jessica cùng đi ăn trưa. Cô nàng hứa, sẽ dẫn Jessica đi thăm quan một số nơi cần biết trong trường sau giờ nghỉ trưa.

Jessica vui mừng cảm ơn bạn rối rít. Haiz.. cuối cùng cũng có bạn đồng hành, coi như năm học này cô không còn sợ cô đơn nữa. Thiệt may mắn quá.

***

Theo hướng dẫn viên Sunny, ngôi trường được chia thành hai nhóm chính là phù thủy chính gốc và bán phù thủy, tức phù thủy lai con người. Vì cái suy nghĩ ấu trĩ, con người là những kẻ ích kỷ, có lòng tham vô đáy, nên hầu hết các bán phù thủy luôn bị các phù thủy ghét bỏ, bị tách ra sống và học tập biệt lập ở hai tòa tháp hướng đông. Jessica cau mày biểu lộ sự bất bình, có cần gom đũa cả nắm thế không, đâu phải con người nào cũng như họ nghĩ, huống chi Jessica cô đây cũng là một con người chính thống đấy thôi.

Tiếp theo là khu vực học. Giống anh Yo Seob đã từng nhắc sơ, sáng sẽ học các môn bắt buộc và chiều học môn tự chọn. Những môn bắt buộc được học theo ban, như Sunny kể thì có năm ban chính gồm thủy, hỏa, thổ, mộc và ánh sáng. Trong đó, thổ và mộc thường học cùng nhau vì hai ban đấy gắn bó khá mật thiết. Ngoài ra còn có ban couble, nghĩa là một người học hai ban, theo những gì Sunny biết, couble chỉ có ba lớp, mỗi lớp hơn hai mươi học sinh. Nếu so sánh đẳng cấp trong trường, những nhân vật học ban couble, đa số là phù thủy hoàng gia và rất nổi tiếng ở trường. Còn lớp ba ban trở lên, tỉ lệ có học sinh đậu là 0,0000001%. Học viên mới vào đều phải học từ lớp sơ đẳng, sau đó lấy chứng chỉ rồi học tiếp lớp thượng đẳng. Nhưng Jessica thì khác, cô chẳng học gì cả cũng trèo lên được thượng đẳng, lại còn được chọn vô lớp quí tộc trong khi cô chỉ là con người bình thường. Điều này luôn tạo cho cô một cảm giác thua kém mọi người.

Đang nói tới phần nhà kính, Sunny đột ngột dừng lại, ném ánh mắt vào hai người bước trên sân vận động bị khá nhiều nữ sinh vây kín, màng thủy tinh cô nàng long lanh như rắc kim tuyến. Jessica huơ huơ tay, khẽ thì thầm vô tai cô nàng.

- Sunnyyyyyyyyyy......

Nàng ta giật mình bừng tỉnh, hết nhìn Jessica rồi lại quay sang hai người đó.

- "Bạn tên gì?" - Sunny đột ngột hỏi.

Jessica ngạc nhiên chớp chớp mắt. Tên cô ư? Nói mới nhớ, từ lúc vào đây tới giờ, cô chưa từng cho ai biết tên kể cả anh Yo Seob.

- "Jessica Jung, bạn gọi mình là Jessica được rồi."

-"Uhm.. ok. Jessica, cái tên rất đẹp. Đi thôi." - Kéo tay Jessica, Sunny hối hả chen qua biển người đang vây quanh hai con người nổi tiếng.

Jessica bất ngờ bị đẩy về phía trước, rối rít hỏi.

- "Đi đâu?"

Sunny quay lại, tặng cô một cái nháy mắt đầy tinh nghịch.

- "Đi xem quyết đấu."

---------------------------------------------

Dưới cái nắng thiêu đốt của cuối trưa, hai người với áo choàng phất phơ giữa gió, hiên ngang đứng trên sân vận động xanh rì cỏ non nhìn nhau bằng ánh mắt tóe lửa. Người mắt tím cưỡi chổi bay lên, con ngươi băng giá tỏa đầy hàn khí. Cô phẩy tay, giữa lòng bỗng chốc xuất hiện một chùm ánh sáng.

Cô gái tóc vàng không kém phần xinh đẹp, thúc chổi lên theo, khuôn mặt không tì vết, cặp lông mày thẳng đều đen nhánh, phải nói sao cho nên nhỉ? Trông như tạc từ một bức tượng ra vậy, vừa phong trần lại còn rất đẹp. Nhếch mép cười thâm hiểm, cô xòe bàn tay, phóng ra một tia lửa lớn.

Mắt tím lách mình, phản biện bằng chùm ánh sáng chói lọi, đồng thời đứng thăng bằng trên thân chổi phòng thủ.

Cả đám người bên dưới trầm trồ ồ lên nhất loạt. Đến cả Jessica vốn không hứng thú cũng phải thót tim run sợ. Mắt tím điển trai đó không phải là người Sunny gọi hôm cô đi cùng cô ta sao? Sooyoung... nhớ rồi, cô ta là Sooyoung. Cô ta... mạnh quá.

Một quả cầu lửa với sức nóng kịch liệt lao về Sooyoung, cô niệm chú tạo kết giới ánh sáng sau đó phản kích. Tóc vàng không chịu thua, điều khiển quả cầu tấn công dữ dội. Trận đấu diễn ra quyết liệt, hai bên ngang tài ngang sức, mãi tới khi cả hai cây chổi đã tàn tạ, họ mới kết thúc trận đấu.

Sunny xem không chớp mắt, cái nhìn luôn hướng lên Sooyoung. Đợi họ xuống đất, cô nàng liền kéo theo Jessica chen qua đám đông, tiến về chỗ họ. Vừa đi, nàng vừa hô lớn.

- "Ban kỉ luật đây, ban kỉ luật đây. Xin tránh đường."

Và dĩ nhiên là cách này hiệu quả. Chỉ ba phút sau, cô và Sunny đã hiện hữu trước mặt hai người ấy. Sunny chống nạnh, hùng hổ.

- "Vi phạm nội quy phá hoại tài sản nhà trường, đề nghị viết giấy phạt."

Jessica nghe mà xém té ngửa, vừa nãy còn ngắm người ta như nhìn thấy vàng, giờ lại dữ tợn yêu cầu phạt tội.

Sooyoung cầm khăn lau đi mái tóc sũng mồ hôi, quay qua Sunny và...lè lưỡi châm chọc.

- "Ôi, tiểu thư Sunny, bạn lên chức giám thị hồi nào vậy? Sao mình không biết nhỉ?"

- "Sooyoung, cậu đứng lại đó cho tôi...." Sunny tức giận, vơ luôn cây chổi dưới đất rượt theo Sooyoung.

Jessica ngơ ngác, mắt to mắt nhỏ nhìn hai người họ. Hai người đó quen nhau ư? Cái người mắt tím sao lại thay đổi nhanh như vậy? Vẻ mặt dửng dưng, lạnh lùng hôm kia bị bóp méo tới khó tin nổi. Jessica đứng như trời trồng, ngước mắt nhìn tóc vàng cạnh mình. Cô ta đang uống nước, chiếc áo choàng nhàu nát nằm gọn trong tay, bên ngoài là áo sơ mi caramel và quần đồng màu, cái dáng cao dong dỏng thoáng ẩn hiện sau lớp áo mỏng, khiến Jessica càng phải ngẩng cao đầu.

Ném cái nhìn thẳng vào mắt Jessica, người đó hừ lạnh, rồi bỏ đi nốt.

Sooyoung sống dở chết dở, cố gắng vẫy tay gọi bạn.

- "Yuri... đợi tôi với. Á... đừng đánh nữa Sunny, mình biết lỗi rồi mà." Sau đấy là một tràng kêu cứu thảm thiết vọng lại. Jessica khúc khích lắc đầu, cái cặp đôi kì lạ này, thật khiến cô khó hiểu.

Hiệp đấu kết thúc, thắng thua không định. Những cây chổi nát bươm nằm sõng soài trên bãi cỏ non. Cái người Yuri gì đó vừa khuất dạng, một đám nữ sinh bỗng nhào vô đẩy Jessica qua một bên, tranh nhau dành giật hai cây chổi hỏng. Jessica thoáng thắc mắc, họ đem thứ đấy về nhà làm gì? Kỉ niệm đồ "nữ thần" từng dùng chăng? Cũng có thể lắm, hai người ấy đẹp thế kia mà, tới cô còn có chút cảm giác liêu xiêu.

Toan bước đi, trước mắt Jessica bị tia lấp lánh ở đâu chói vào. Theo phản xạ, cô đưa tay nheo mắt, lượm thứ vừa phát quang lên. Nó nằm ngay dưới chân cô, là một chiếc nhẫn bạc khắc đầy chữ lạ, bên trong còn khắc cái tên "Yuri". Có lẻ là của cô ta, tóc vàng kiêu ngạo. Đút vật nhỏ vô túi áo, Jessica nhón chân về phòng. Ngày mai,cuộc chiến sẽ bắt đầu.

Jessica Jung - cố gắng lên!

----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro