Nhuận Náo | Pháo hoa rực rỡ nhất mùa hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 我是饺子qaq
BGM:夏の思い出-李艺彤
*Bản dịch được sự cho phép của tác giả

0.
Mảnh ký ức tan biến cùng pháo hoa trên bầu trời

Chỉ lưu lại những khoảnh khắc thoáng qua từ cái nhìn đầu tiên

1.
Điện thoại đã đề xuất một video về lễ hội pháo hoa mùa hè vào thời điểm không thích hợp. Nhìn thấy cặp tình nhân dính chặt lấy nhau thưởng thức màn pháo hoa tuyệt đẹp, tâm trí lại nhớ về lời hứa năm xưa.

"Nhuận, khi nào chúng ta có thời gian, cùng nhau đi Nhật Bản ngắm pháo hoa nhé~"

"Được a!"

Trương Nhuận vào thời điểm đó vẫn còn là một bé con ngày ngày lẽo đẽo sau lưng Náo Náo nói rằng Náo Náo dễ thương, dễ thương Náo Náo.

Chữ "Thích" từ miệng em ấy thỉnh thoảng thốt ra, mình không tin nó đâu, nhưng kì thực trong tim đã sớm nổ pháo hoa, ngay cả nhịp tim cũng đập rất nhanh.

Trên thực tế Náo Náo đã biết rõ, Trương Nhuận đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng cô

Thiếu nữ như một tia sáng xâm nhập vào thế giới của cô, bị những lời mật ngọt khiến cho mất phương hướng.

Bản thân vốn là người nhạy cảm, thiếu cảm giác an toàn dường như đã tìm thấy được một khát vọng viễn vông, đã bộc lộ hoàn toàn tính cách và suy nghĩ chân thật của mình, muốn nhận được hồi đáp của đối phương.

Nhưng làm cách nào để đứa trẻ mới lớn có thể nghĩ nhiều như vậy, cô đã đem những lời quan tâm, chăm sóc dai dẵng ấy biến thành gánh nặng, áp lực khiến cô không thở nổi, ý nghĩ trốn chạy đã đạt đến đỉnh điểm.


"Lô Tĩnh, tôi cũng không là cái gì của chị, chị dựa vào đâu mà quản tôi"

Cánh cửa bị dùng lực đóng mạnh khiến cả mặt sàn rung chuyển, Lô Tĩnh ngồi trên sô pha co gối ôm mặt, run rẩy với sức lực cuối cùng.

Mọi thứ về người kia trong phòng đều biến mất, căn phòng lại trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại Lô Tĩnh đang khe khẽ nức nở.

Trương Nhuận có năng lực khiến Lô Tĩnh tức giận

Trong trí tưởng tượng nghĩ rằng hai người họ đã cãi nhau rất ồn ào, nhưng thực tế đã chiến tranh lạnh hơn 1 năm rưỡi, không ai chịu cuối đầu nhận lỗi trước, khiến mâu thuẫn càng kéo dài

Những lần gặp gỡ không đúng thời điểm, cái tên không thể nhắc đến trên công diễn, ngay cả quan tâm cũng phải nép sau lưng người khác vờ như không để ý đến, thực tế những cái nhìn ngẫu nhiên đều rơi trên người đối phương.

Vẫn còn quan tâm đúng không?

Đáp áp là đương nhiên.

Chỉ là sự quan tâm này biến thành cử chỉ nhỏ nhặt, tạo thêm một lớp vỏ bí mật mà ai cũng có thể, sau đó bị ky trên công diễn đến đỏ mặt

Đều muốn nhường nhau một bước, nhưng không ai muốn tiến lên một bước, vòng lặp lẫn quẫn

Làm sao chuyện này có thể đây?


2.
"Náo Náo! Náo Náo?"

Người kế bên vẫy vẫy tay trước mặt nhăn mày, dường như thể hiện sự bất mãn trước ngẩn người của cô

"Pháo hoa sắp bắt đầu rồi, sao chị lại ngẩn ra đấy! Hừ !"

Giọng điệu không giống đang tức giận, có chút làm nũng, giống như mèo con đang muốn được vuốt ve. Lô Tĩnh đương nhiên đáp ứng mọi yêu cầu của mèo con, nắm lấy của người bên cạnh xoa xoa mười ngón đan xen.

"Đang nhớ lại vài chuyện thôi ~ bảo bảo, đừng tức giận"

"Em không thèm tức giận, em không còn trẻ con nữa đâu"

Mèo con được vuốt ve thoải mái lắc đầu, ánh mắt sáng rỡ nhìn Náo Náo, biểu cảm rất vui vẻ. Lô Tĩnh tưởng tượng nếu Trương Nhuận có cái đuôi chắc chắn sẽ cao tới trời.

"Đúng đúng đúng, Trương Nhuận trưởng thành rồi~"

"Hừ hừ~"

Đến lượt tay của Trương Nhuận bóp bóp mặt Lô Tĩnh, tay một chút cũng không yên

"Náo Náo"

"Hửm?"

"Náo Náo~"

"Sao vậy Nhuận Nhuận~"

"Vừa rồi nghĩ gì vậy? Nhập tâm đến vậy, đi chơi với em một xíu cũng không chuyên tâm"

Trương Nhuận cong cong môi, giống như bé mèo muốn được vuốt ve nhưng bị chủ nhân lơ, chủ động xoa lòng bàn tay của Náo Náo. Trái tim Náo Náo muốn nhũn ra, muốn lập tức ôm mèo con vào lòng hít hít vài hơi

Vòng tay ôm lấy vai của Trương Nhuận, đôi mắt cún phát sáng, nở một nụ cười đầy ẩn ý

"Hôn chị một cái đi mới nói cho em biết"

Một nụ hôn lên má Náo Náo như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, sờ sờ tai đỏ ngại ngùng

Vẫn dễ ngại ngùng như vậy

"Nói cho em biết đi Náo Náo"

"Chị đang nghĩ...nếu chúng ta làm lành sớm hơn, thì lời hứa ngắm pháo hoa cùng nhau năm ngoái đã có thể thực hiện"


3.

"Đừng bao giờ đánh giá một mối quan hệ bằng cảm giác hiện tại của mình."

"Mối quan hệ dù thân thiết đến mấy cũng cần có khoảng cách."

Trương Nhuận cảm giác có gì đó đã thay đổi rồi, nhưng buổi tối ôm nhau ngủ, hai người vẫn ôm nhau dính chặt như năm năm trước, tựa như không có gì thay đổi.

Có một lần cùng bạn bè ăn tiệc đến đêm muộn, liên tục bị kéo vào cuộc trò chuyện trên trên dưới đất, khó khăn mới có thể trốn vào nhà vệ sinh nhắn tin cho Náo Náo.

Tin nhắn spam trong tưởng tượng không hề xuất hiện, chỉ vỏn vẹn một tin duy nhất
"Chơi vui vẻ, cửa không khóa, chị nghỉ ngơi trước đây."

Trương Nhuận đột nhiên cảm thấy trong lòng đầy chua chát, cô biết từ lúc làm lành Náo Náo đã kiềm nén tính chiếm hữu của mình, không truy vấn, không bất mãn.

"Chị có thể hiểu mà Nhuận, mỗi người cũng cần có không gian riêng."

Lúc này Trương Nhuận phát hiện vì tính cách của mình mà Náo Náo thay đổi nhiều như nào. Thật muốn trở về ôm Náo Náo.

Trương Nhuận quay lại bữa tiệc, lấy túi xách, tạm biệt mọi người và từ chối bữa tiệc kế tiếp

"Tỷ tỷ đang ở nhà đợi mình"

Bấm vân tay vào phòng một cách khéo léo, sau khi thay giày trực tiếp đi lại giường

Cô chọc chọc tay vào lưng Náo Náo, biết rằng chị vẫn chưa ngủ. Náo Náo xoay người lại ngồi dậy, sau đó nắm lấy tay Nhuận.

"Về rồi hả? Sao không chơi thêm một chút nữa?"

Trương Nhuận cầm túi trong tay kia đưa lên trước mặt Náo Náo

"Mua cho chị bánh kem dâu tây"

Trương Nhuận ôm Náo Náo chui rúc vào người như mèo con

"Em nhớ chị rồi"

"Thật ra chị cũng có thể dựa dẫm vào em một chút, em đã không còn là con người như trước nữa, Náo Náo, chiếm hữu một chút cũng không sao, em vốn dĩ là mèo con của chị mà."

Náo Náo mỉm cười, hài lòng vì đứa trẻ này đã thật sự trưởng thành rồi, lén lau nước mắt

"Vậy em kêu meo meo cho chị xem"

"Náo Náo!"


4.
"Màn trình diễn pháo hoa sắp bắt đầu"

Đôi mắt của Trương Nhuận long lanh như nước, lời chưa kịp nói ra, bên tai đã có tiếng xì xào

Xiu!

Đám đông đang chờ pháo hoa xung quanh phát ra âm thanh cảm thán, một vệt sáng màu vàng xuyên qua bầu trời cho đến khi biến mất. Sau vài giây, hàng nghìn ngọn lửa vàng bùng lên, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Được bao quanh bởi những pháo hoa nhỏ màu đỏ, xanh lá cây và xanh lam, chúng đóng vai trò làm nền cho các nhân vật chính ở giữa. Bầu trời trở thành một bức tranh, pháo hoa trở thành sơn vẽ, không ngừng chồng lên nhau và thay đổi.

"Náo Náo!"

Giọng nói của Trương Nhuận bị lấn át bởi tiếng pháo hoa. Náo Náo quay đầu lại nhìn thấy người kia dang rộng vòng tay, cô hiểu ý ôm lấy

Vì chênh lệch chiều cao nên có thể dễ dàng vùi mặt vào cổ Náo Náo. Náo Náo mặc khá ít nên cảm thấy ngứa ngáy khi bị cọ cọ của cổ, nên vỗ nhẹ vào lưng Nhuận, hai người lén lút giao tiếp bên tai

"Sao vậy Nhuận~"

"今日も月が綺麗です权" — (Ánh trăng hôm nay thật đẹp)

Nói xong cô lại vùi đầu vào hõm cổ, nghe thấy tiếng cười khúc khích của Náo Náo.

Lô Tĩnh, một cựu sinh viên chuyên ngành Nhật Bản học, làm sao có thể không biết cô muốn bày tỏ điều gì? Cô xoa đầu mèo con để bày tỏ tình cảm của mình.

"Vừa lén học sao Nhuận~"

"Chẳng qua...là '今日は月が綺麗ですね' ~"

"Chị cũng thích em"

Trương Nhuận ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Náo Náo đang nhìn chằm chằm vào cô, phía sau là pháo hoa rực rỡ, phản chiếu trong ánh mắt, còn chói sáng hơn cả pháo hoa trên bầu trời.

Dễ thương quá!

Trong đầu Nhuận bây giờ chỉ có một suy nghĩ, ánh mắt từ từ di chuyển xuống đôi môi mềm mại của đối phương

Trương Nhuận cởi khăn choàng đang đeo che lại đầu cả hai, trán chạm vào nhau

"Có được không Náo Náo?"

Náo Náo hơi ngẩng đầu lên, xem như đồng ý yêu cầu

Nụ hôn tinh tế bắt đầu từ khóe miệng, nụ hôn giống như gà mổ thóc. Trương Nhuận nghiêng đầu sang một bên, tay trái giữ gáy Náo Náo, hôn sâu hơn.

Trương Nhuận hôn rất mãnh liệt, như muốn cướp hết không khí của Náo Náo, tiến tới không buông, cho tới khi Náo Náo siết chặt bàn tay còn lại, cô mới miễn cưỡng buông tha chị gái dễ thương của mình

Hai người hơi thở dốc, chạm trán vào nhau

Nghe được giọng nói của Xi Xi, hai người vội vàng cởi khăn choàng ra, vuốt thẳng mái tóc rối bù của mình.

"Hai người làm cái đó?"

Hai người nhìn đối phương cười

"Cái gì cũng không làm"

Ngày hôm sau, trong túi phòng của Xi Xi xuất hiện một bức ảnh, có hai người đứng cạnh nhau nhưng đầu được che bằng khăn choàng.

Và cả hai cũng đã được chứng kiến màn pháo hoa rực rỡ nhất mùa hè.
Trong đôi mắt của người mình yêu.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro