Chapter 12: Cậu trùm cậu bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Enid nằm tỉnh giấc, phát hiện ra từng tiếng cọt kẹt nhẹ và tiếng động phát ra từ những tấm ván sàn tối màu phía dưới nàng. Nàng lật tung tấm nệm của mình lên, nếu có thể gọi nó là một tấm nệm. Nệm chắc đến mức có thể là một tấm ván gỗ cứng.

Cuối cùng, nàng ngồi dậy, tung chăn ra. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng le lói duy nhất phát ra từ những ngọn nến treo trong những chiếc hộp cũ kỹ treo trên tường. Nàng rên rỉ và gãi một bên mặt. Nàng chắc chắn rằng không đời nào có thể ngủ được đêm. Nàng ra khỏi giường và nhìn chằm chằm vào một trong những ngọn nến.

Khuôn mặt nàng méo mó thành một biểu cảm sợ hãi. Nàng thực sự muốn rời khỏi phòng của mình sao? Nàng sẽ không thể ngủ được nhưng nàng không biết đường đi quanh nhà Addams. Nó có thể sẽ tối đen như mực. Và Enid không thoải mái khi đi quanh nhà của BẤT KỲ người lạ nào vào ban đêm, với ngôi nhà đó thuộc về những nhân vật như nhà Addams, ai biết được liệu nàng có sống để nhìn thấy ánh sáng ngày mai hay không.

Tuy nhiên, không gì có thể tồi tệ hơn việc bị mắc kẹt trong căn phòng đó, nàng dần mất đi sự tỉnh táo khi vô số tiếng ồn của gia đình Addams lấp đầy tai và nhấn chìm vào tiềm thức của nàng.

Nàng nuốt nước bọt, đưa bàn tay run rẩy về phía ngọn nến đang cháy.

............................

Phần còn lại của ngôi nhà yên tĩnh đến lạ lùng, yên tĩnh một cách bí ẩn. Tiếng ồn duy nhất theo sau Enid là tiếng bước chân nhẹ nhàng nhịp nhàng của chính nàng, thứ không làm gì ngoài việc khiến nành yên lòng. Nàng cầm ngọn nến, thỉnh thoảng liếc nhìn các ngón tay để đảm bảo không ngón nào ở quá gần lớp sáp nóng chảy ra khỏi ngọn lửa.

Lồng ngực thắt lại theo từng hơi thở ngắn ngủi nàng hít vào. Bước một bước, rồi bước nữa, thở ra và lặp lại.

Chỉ cần tìm thấy nhà bếp. Mình có thể lấy một ít nước và đi ngủ, nàng lặp đi lặp lại với chính mình, hy vọng câu thần chú có thể khiến nàng phân tâm khỏi khung cảnh ma quái xung quanh mình.

Vào một lúc nào đấy, nàng dừng lại. Phát hiện ra một ánh sáng yếu ớt phát ra từ hành lang quanh góc phố. Nàng thở dài, đưa mắt nhìn ra cuối hành lang. Kịch bản tốt nhất, căn phòng thắp sáng cuối dãy trở thành nhà bếp. Trường hợp xấu nhất là nàng thấy mình đang chứng kiến ​​​​một cuộc họp giáo phái siêu bất hợp pháp vào đêm khuya. Nàng cho rằng ánh sáng có nghĩa là có thể định hướng tốt hơn nếu nàng cần chạy đi.

Nàng tăng tốc, gần như chạy nước rút trước khi đến sát mép nơi cuối hành lang và nơi bắt đầu có góc cua. Nàng quay lưng vào bức tường của hành lang. Nhắm mắt lại, cố nhớ lại thiết bị ghi nhớ của mình. Nàng đẩy người ra khỏi tường và rẽ vào góc, nhắm mắt và vươn hai cánh tay ra ngoài, tay vẫn cầm lấy cây nến.

"Enid?" một giọng nói vang lên.

Enid mở một bên mắt.

Nàng đã không dắt bản thân vào nhà bếp mà là, một nơi không quen thuộc khác. Nhìn lại, bà Addams đang ngồi trên một chiếc ghế mây hình tròn màu nâu với chiếc khăn choàng buông thoải mái trên vai.

Enid xoa xoa cổ. "Cháu chỉ đang cố lấy một ít nước."

"Ồ, ta hiểu rồi."

Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau trong một phút. Enid có nên hỏi bà nhà bếp ở đâu không? Nàng có nên rời đi không? Bà có muốn nàng rời đi không?

Rồi nàng dừng suy nghĩ.

Chỉ vào lòng Morticia. "Bác đang đan len ạ?"

Morticia ngẩng đầu lên, duyên dáng chộp lấy chiếc giày nhỏ bé vẫn còn bị một sợi dây buộc vào kim. "Đúng."

Enid kinh ngạc. "Cháu không biết là bác có đan đấy ạ," nàng bước lại gần. Rồi dừng lại, nghịch tóc. "Bác biết đấy, cháu thực sự đã đan len từ năm 9 tuổi."

"Thật vậy à."

Enid quay đầu lại, nhìn ra hành lang tối tăm mà nàng vừa bước ra. Sự phấn khích đã vượt qua cảm giác ớn lạnh mà nàng có được khi nhìn chằm chằm quá sâu. Nàng quay đầu lại. "Thật ra cháu có đang đan một món, nếu bác không ngại thì cháu sẽ mang ra."

Chết tiệt, nếu đây là thời gian một mình của bác ấy thì sao? Bác ấy có lẽ không muốn mình xen vào, Enid nghĩ. "Hoặc nếu bác muốn chỉ đan một mình, cháu hoàn toàn-"

"Ta nghĩ đó là một ý kiến ​​hay," Morticia nói.

Enid hét lên một tiếng nhỏ nhẹ nhất và nhanh chóng quay trở lại phòng của mình.

Một lúc sau, nàng trở lại, mang theo đồ dùng và hai chiếc khăn trùm. Enid ngồi cạnh Morticia trên chiếc ghế trường kỷ cạnh ghế của bà.

Nàng ôm lấy những chiếc khăn lại gần mặt. "Cháu đã đan những chiếc phù hợp cho cháu và Wednesday. Cháu nghĩ đó sẽ là một món quà tuyệt vời cho Giáng sinh."

"Ôi, ngọt ngào làm sao." Morticia nhìn lại những cái khăn. "Cái màu đen là của Wednesday, phải không?" bà hỏi, chỉ vào cái khăn trùm.

Enid hạ nó xuống khỏi mặt. "Ồ dĩ nhiên rồi. Để Wednesday sẽ không chết trong màu hồng."

Morticia gật đầu. "Cháu không thể trách nó. Đen thực sự là một màu sắc tuyệt đẹp."

Enid liếc nhanh quanh phòng. "Vâng. Cháu đã đoán được điều đó từ lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà của bác." Nàng đợi Morticia nói tiếp nhưng bà vẫn im lặng, thay vào đó chọn tiếp tục công việc đan len quần tất ngắn của mình.

"Vậy bác đang len tất ngắn...." Nàng kinh ngạc. "Có ai sắp có em bé ạ?"

"Đúng vậy," Morticia trả lời. Bà cúi xuống khỏi ghế để lấy hai chiếc tất giống hệt chiếc mà bà đang đan. Bà đưa chúng cho Enid.

Enid dừng lại. "Bác đang len hai cặp?"

"Không?" Morticia bối rối nói. "Chỉ một cặp thôi. Một chiếc giày cho mỗi chân."

Enid chớp mắt. "Ồhhhh.....phải rồi."

Cả hai ngồi bên nhau, không nói một lời nào và tập trung vào công việc của riêng mình. Enid cau mày. Nàng muốn gây ấn tượng tốt với bà Addams. Nàng đã nghe tất cả những điều tuyệt vời (và không quá tuyệt vời) về bà. Nàng gần như cảm thấy xấu hổ vì cuộc trò chuyện của họ không thú vị và không dễ dàng như nàng mong đợi.

"Vậy.....Wednesday có nói gì về cháu không ạ? Ý cháu là, trước khi cậu ấy nói với bác rằng cháu sẽ đến ấy."

Morticia suy nghĩ một lúc. "Con bé không thực sự gọi cho chúng ta trong vài tháng đầu tiên, nhưng có nhắc đến cháu một vài lần."

Enid cảm thấy cơ thể mình trở nên ấm áp. "Cậu ấy đã nói gì ạ?"

"Chà......." bà nhìn chằm chằm vào tay mình. "Ta không biết một số câu nói của con bé chính xác đến mức nào vì chúng được nói vào thời điểm mà ta cho rằng hai đứa đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn."

"Ồ."

Wednesday đã nói những điều tồi tệ về nàng với mẹ cậu ấy.

Ồ.

Khuôn mặt của Enid đanh lại khi nàng tăng tốc đan len. "Bác biết đấy, có lẽ tốt nhất là cháu không nên biết."

"Không không. Con bé đã nói rất nhiều về cháu. Rất nhiều... điều tốt đẹp."

Nhiều?

Điều tốt đẹp?

Morticia nghiêng đầu. "Ta không muốn nói thay cho con bé nhưng cháu đã trở thành một người bạn thân thiết."

Ồ.

Awww.

"Ồ," một nụ cười rõ ràng nở trên khuôn mặt của Enid. Vai nàng thả lỏng. "Thật tuyệt khi được biết."

Nàng cười, đặt những chiếc kim đan sang một bên để cảm nhận những chiếc khăn. "Cháu đoán bây giờ cháu cảm thấy tốt hơn một chút về món quà của mình rồi."

"Tại sao lại nói thế?" Morticia hỏi.

"Chà," Enid bắt đầu, đặt mặt khăn úp xuống lòng bàn tay. Nàng chỉ vào góc dưới cùng. "Cháu nghĩ nếu châu đặt một số chữ cái đầu ở đây sẽ rất dễ thương." Ở dưới cùng của cái khăn có đan chữ W + E. Enid nhìn chằm chằm vào cái khăn một cách tha thiết. "Lúc đầu cháu nghĩ nó hơi sến súa nhưng vì chúng cháu là bạn bè thì.....đó là một cử chỉ đẹp."

Morticia nhìn xuống cái khăn một lúc. "Ta nghĩ nó rất tuyệt." Bà nhẹ nhàng đẩy nó về phía Enid. "Hai đứa có vẻ là một cặp tốt đấy."

"A dạ?" Enid buột miệng, móng tay của nàng gần như đâm xuyên qua cái khăn.

"Cháu biết đấy," Morticia gật đầu nói. "Một cặp khăn đẹp."

"Vâng." Nàng lại nhìn chằm chằm vào cái khăn trùm trong một lúc lâu. "Cháu cũng nghĩ thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro