Chapter 7: Nghệ thuật qua đôi mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Enid trằn trọc và vật vã trên giường. Nàng thường cân nhắc liệu mình có thể bị rối loạn giấc ngủ hay đây có thể là tiếng gọi sinh học từ phần sói bên trong nàng.  Rất nhiều lần tự hỏi tại sao nàng không thể ngủ chỉ khiến bản thân thức lâu hơn.

Nhưng đêm nay không phải vậy. Đêm nay nàng có một cái cớ.

Cái cớ của nàng là bạn cùng phòng của nàng, đang thu mình trên bàn học ở phía bên kia căn phòng. Thông thường, Wednesday sẽ di chuyển mà không gây ra tiếng động, gây ra nhiều vụ hù dọa "vô tình" (mặc dù Enid tin chắc rằng nếu hầu hết tất cả chúng đều cố ý). Đó có lẽ là khía cạnh duy nhất về cô cho phép cô hòa nhập.

Tuy nhiên tối nay, Enid đã nghe thấy tất cả. Mỗi nét bút chì của cô, mỗi cú nhịp chân của cô trên sàn gỗ cứng, mỗi hơi thở cô hít vào bằng mũi và thở ra bằng miệng.

Nó sẽ lặp lại. Hít thở, ngòi chì di chuyển sang trái, ngòi chì di chuyển sang phải, và dừng lại, cô nghiêng người lại gần bàn, chiếc ghế kêu kẽo kẹt khi di chuyển, tiếng bút chì kêu to hơn, cào mạnh hơn vào tờ giấy, hơi thở của cô chậm hơn và không đều đặn như thể cô đang mất tập trung vào việc vẽ và nó trở thành hành động vô thức thứ cấp mà lẽ ra nó phải như vậy.

Enid ném mình ra khỏi giường, không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa của âm thanh đó nữa. Cơ thể nàng đau nhức khi đứng dậy khỏi giường, nhưng sau khi ngồi thẳng dậy, nàng không cảm thấy có mong muốn quay lại giường như mong đợi. Nàng quay đầu sang phía cô bạn cùng phòng của mình, trông giống hệt như những âm thanh đã thì thầm với mình.

Vai nàng rũ xuống. Nàng có nên làm phiền cậu ấy không? Wednesday không phải là kiểu người mà Enid muốn chọc tức, hay bất cứ ai muốn chọc tức vì vấn đề đó.

Nếu nàng không nói gì đó, nàng sẽ không bao giờ ngủ được.

Nàng bước đến bàn học, co rúm lại sau mỗi bước đi khi âm thanh cục cục liên tục của nó vang lên bên tai mình. Sau nhiều bước chân khó chịu, nàng đã đến được nơi cần đến.

"Chào Wednesday?" Enid hỏi. Giọng nói của nàng yếu ớt và nhỏ nhẹ, nhưng Wednesday lập tức quay ngoắt sang âm thanh đó.

Cô nhìn Enid, ánh sáng màu vàng của chiếc đèn cổ từ từ trượt khỏi mặt khi cô di chuyển. Lông mày của cô hơi nhướng lên, "Ồ, xin chào Enid." Cô quét mắt nhìn Enid. "Tôi đánh thức cậu à?"

Enid cười yếu ớt, "Chà, cậu không thể đánh thức một người không ngủ được."

"Ồ," Wednesday trả lời, liếc nhìn bàn của mình rồi quay lại Enid. "Tôi có ồn quá không?"

"Có," Enid trả lời. Trước khi Wednesday có thể phản ứng, nàng đã trả lời lại, "Không." Nàng thở dài, dụi mắt bằng ngón tay. "Một phần của việc trở thành người sói là chúng tớ có thính giác rất nhạy, ngay cả khi không hoá sói." Nàng chỉ vào tai. "Thường thì không đến mức này nhưng kể từ khi biến đổi, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."

Enid nhìn chiếc đồng hồ cổ úp ly trên bàn Wednesday. Vào đầu năm, Wednesday đã yêu cầu có một chiếc đồng hồ quả lắc ở bên phía phòng của cô nhưng phải giải quyết bằng chiếc đồng hồ này vì Nevermore không tìm được ai leo lên tất cả những bậc thang để vận chuyển nó lên đây.

*đồng hồ cổ úp ly

Nàng nheo mắt, cố nhớ lại những chữ số La Mã có nghĩa là gì. Kim giờ hướng về phía trên cùng ở giữa XII và I và kim phút treo ở góc dưới bên trái.

"Bây giờ là 12:40?!" Enid nói, lời nói của nàng có âm lượng khá lớn trong khi vẫn có thể xem là thì thầm.

"Thực ra là 12:42," Wednesday chỉnh lại. Cô xoay người về phía bàn làm việc, cố định tư thế ngồi thoải mái trên ghế.

"Cậu làm gì vào lúc quá nửa đêm như này?" Enid hỏi.

Wednesday nhặt cây bút chì, nhìn xuống tờ giấy trắng. "Đó là thời điểm hoàn hảo cho việc truyền cảm hứng."

Enid khoanh tay. "Thức khuya chỉ khiến cậu cáu kỉnh hơn vào buổi sáng."

"Không có gì có thể làm cho buổi sáng bớt khó chịu hơn đâu," Wednesday trả lời trống rỗng.

Enid cho rằng đó là sự thật, sau tất cả, nàng cũng không phải là con người buổi sáng. Nàng định nói gì đó thì nhận thấy Wednesday đã quay lại vẽ. Nàng ghé sát vào bức tranh hơn. Đó là một bản vẽ thực tế 2d đổ nửa bóng mờ của những cánh cổng phía trước Nevermore.

"Cậu có thể vẽ à?" Enid hỏi.

Wednesday buông cây bút chì xuống, nhún vai. "Đó không phải là một trong những sở trường mạnh của tôi," Wednesday thú nhận, nhìn xuống mảnh giấy một cách nghiêm nghị. "Thỉnh thoảng tôi thấy nó......có tính giải trí."

Enid chế giễu, nhìn tờ giấy lần thứ hai. "Không phải là một sở trường mạnh? Bức vẽ này thật phi thường."

"Tôi không thích cách tôi vẽ cái trụ của hàng rào," cô chỉ vào phần trên cùng của một trong các đầu của hàng rào. "Chúng nên sắc bén hơn."

"Thì?" Enid hỏi một cách khoa trương. "Nó vẫn tuyệt!" Mắt nàng sáng lên. "Cậu có vẽ chân dung không?"

"Không thường xuyên," Wednesday trả lời.

Enid mỉm cười. "Có lẽ cậu có thể vẽ tớ. Để thực hành."

Wednesday không trả lời, cô m lướt ngón trỏ trên bàn của mình. "Bản vẽ của tôi mất nhiều thời gian, chủ yếu là do thêm chi tiết."

Enid đi sang phía bên kia của căn phòng, chộp lấy một cái ghế lười màu tím và đặt nó xuống gần bàn của Wednesday. "Chúng ta có cả đêm," nàng lại xoa tai. "Ít nhất là nếu tai tớ vẫn cứ như vậy."

Wednesday suy nghĩ một lúc rồi lật sang một trang mới trong quyển phác thảo của cô.

"Trước khi chúng ta bắt đầu, tớ có cần phải ngồi yên suốt thời gian không?" Enid hỏi.

"Không, nhưng cậu nên giữ im lặng." Cô yêu âm nhạc rất nhiều, cô sẽ vẽ tốt hơn khi có càng nhiều sự im lặng. Thêm vào đó, cô không muốn nói chuyện với Enid.

Enid gật đầu và Wednesday bắt đầu làm việc. Enid có khuôn mặt trái xoan với đôi má phồng lên tùy theo biểu cảm của nàng. Cô sẽ không vẽ nàng mỉm cười, nhưng vậy cô sẽ vẽ nàng như thế nào? Vẽ nàng với biểu cảm khó chịu sẽ chỉ khiến Enid thất vọng. Sau đó, một lần nữa, tại sao Wednesday lại bỏ lỡ cơ hội để làm cho ai đó đau khổ?

Ý nghĩ đó khiến cô cười toe toét và cô bắt đầu phác thảo khuôn mặt nhưng rồi dừng lại. Enid là toàn bộ lý do khiến cô làm điều này. Cô xóa nó đi và thở dài, không biết nên tạo tác phẩm nào. Cô quay sang Enid, người vẫn đang nghịch đôi tai.

Đột nhiên, một ý tưởng nảy ra trong đầu Wednesday và cô bắt đầu vẽ một lần nữa.

Trong vài phút, cả hai ngồi im lặng. Enid muốn can thiệp nhưng do dự về điều đó. Wednesday dường như rất tập trung vào bản phác thảo của mình, hầu như không nhìn lên Enid. Cũng không phải Enid muốn.....

Sau đó, tiếp tục là sự im lặng chết chóc. Chà, với Wednesday là sự im lặng chết chóc, Enid vẫn nao núng trước mọi chuyển động và tiếng ồn. Nàng đã cố gắng xoa bóp đôi tai của mình nhưng không có tác dụng gì, và bắt đầu cầu nguyện điều gì đó sẽ khiến nàng mất tập trung.

"Này," nàng rướn người về phía trước trên ghế. "Tớ có ý này."

"Hừm," Wednesday lầm bầm, rõ ràng là đang chăm chú vào bản vẽ của mình.

"Có ổn không nếu tớ vẽ cậu? Bằng cách đó chúng ta có thể, kiểu như là , so sánh chúng?"

Wednesday gật đầu và thốt ra một tiếng "chắc rồi " yếu ớt, vẫn nhìn vào tờ giấy của mình.

Enid chộp lấy một mảnh giấy, một cây bút chì và một cuốn sách dựa vào bàn Wednesday và nhảy trở lại chỗ ngồi của mình. Nàng đưa cây bút chì lên miệng. Nàng biết vẽ, nàng có vẽ một chút hồi cấp hai. Nàng có thể làm dc.

Nhiều phút trôi qua, hai cô gái chăm chỉ vẽ và Enid nhận ra rằng có lý do khiến nàng không tiếp tục vẽ sau khi học cấp hai. Nàng nghĩ có lẽ đó là do sở thích của nàng thay đổi liên tục nhưng nàng học được rằng tài năng (hoặc thiếu tài năng) cũng có thể đóng một vai trò trong đó.

Sau khi hoàn thành những gì mình cho là tốt nhất có thể làm, nàng đứng dậy khỏi ghế. Wednesday dường như không nhận ra điều này nên Enid cúi xuống và vỗ nhẹ vào vai cô một cách lịch sự. Wednesday quay sang và Enid sau đó cảm thấy một làn sóng xấu hổ bao trùm lấy nàng.

Nàng chìa tờ giấy ra gần ngực. "Tớ đã vẽ cậu nhưng... nó trông rất tệ."

"Tôi nghĩ tôi sẽ đánh giá điều đó," Wednesday nói, đầu cô chỉ vào tờ giấy.

Enid miễn cưỡng lật nó ra, giữ nó cho Wednesday. Nàng nhìn nhanh vào biểu hiện của Wednesday trước khi nhắm mắt lại ngay lập tức. Wednesday vẫn im lặng, nhìn nhận những gì Enid đã vẽ. Enid lật tờ giấy lại và giữ nó sau lưng.

"Tớ xin lỗi, tớ biết nó có thể khủng khiếp."

"Không tệ đâu," Wednesday nói, giọng của cô không có vẻ trịch thượng mà Enid đã học cách nhận ra. "Tôi cho rằng cậu đang theo phong cách hoạt hình,"

"Ừm...." Enid nói. Cô nhìn lại tấm hình của mình. "Ừ, tớ đoán thế."

"Chà, vậy thì tốt. Cậu có thể để ý đến tiểu tiết trên khuôn mặt nhiều hơn một chút để cho nó thẳng hàng và chắc chắn hơn. Ngoài ra, tôi có thể nói rằng cậu chưa từng vẽ bím tóc trước đây, nhưng vì là lần đầu tiên, nó không quá tệ. Tôi khuyên cậu nên chọn nhiều hình dạng kim cương hơn là vẽ hình tròn, vì các đường nét của cậu trông sắc nét và thô ráp nhiều hơn."

Enid quay đầu, nhìn lại bức vẽ của mình. "Cậu biết tất cả những thứ đó từ bức tranh nhỏ bé tồi tàn này à?"

Wednesday nhún vai. "Mẹ tôi vẽ tranh (bằng cọ) nhưng hình như bà cũng từng vẽ (bằng chì) rất nhiều khi bà bằng tuổi chúng tôi." Cô mỉm cười khi nhớ đến mẹ mình. "Đôi khi bà sẽ giúp tôi với các bài tập của tôi."

Enid nhe răng cười. Nàng tiến gần hơn đến Wednesday. Wednesday quay trở lại với bản vẽ của mình, chuẩn bị nhặt cây bút chì trở lại vào tay. "Mẹ của cậu có vẻ rất tuyệt," Enid nhận xét.

"Bà là một người phụ nữ thú vị," Wednesday nói. "Tôi ngưỡng mộ bà ấy." Wednesday tiếp tục việc vẽ vời của mình. Tầm nhìn cô bị thu hút bởi đôi mắt trên tờ giấy. Đôi mắt của Enid... chúng có màu gì nhỉ? Nhìn sang Enid, người vẫn đang nhìn xuống cô. Đôi mắt nàng rực sáng dưới ánh đèn ấm áp, khiến chúng trở thành màu xanh sáng hơn bình thường. Wednesday nheo mắt, cố gắng dò xem liệu có chút màu xanh lục nào trong mắt nàng không. Cô lưu ý điều này để khi vẽ mắt có thể đổ bóng các đốm xanh nhạt hơn. Rất may, vì nó ở thang độ xám nên cô sẽ không phải lo lắng về việc vô tình trộn lẫn chúng.

Tất nhiên, quá mải mê suy nghĩ, cô không phát hiện ra điều gì khi Enid nhanh chóng xoay đầu tránh khỏi Wednesday, bịt miệng nàng lại.

Enid giữ im lặng trong khoảng thời gian còn lại.

Wednesday vẽ và vẽ, từng phút trôi qua giống như từng giây. Cô đã tìm được nhịp điệu cho những nét chì của mình. Thực tế là bức tranh tự vẽ chính nó đấy chứ.

Wednesday thở ra một hơi và để cây bút chì tuột khỏi tay. Tay cô bỏng rát và cô thích cảm giác đó. Cô nhìn đồng hồ trên bàn, 2:01.

Cô đứng dậy khỏi ghế, hài lòng nói với Enid về bức vẽ đã hoàn thành của mình, nhưng khi cô nhìn sang người bạn cùng phòng của mình... Nàng đã ngủ quên trên ghế của mình, bức vẽ bị vò nát trong tay và đầu nàng ngửa lên khi nằm trên đỉnh ghế.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Wednesday về việc liệu cô có nên cố gắng bế Enid lên giường hay không nhưng cô biết điều đó là không hợp lý. Cô  sẽ không thể đưa nàng ra khỏi ghế mà không đánh thức nàng trong trường hợp nếu cô còn có thể bế được nàng lên cơ.

Có một điều cô có thể làm mà không đánh thức nàng.

Chưa đầy một phút sau, cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và đi tắt đèn. Cô rón rén đi loanh quanh, không muốn kích hoạt khả năng siêu thính giác của Enid, và đi vào phòng tắm để chuẩn bị đi ngủ.

Ở đó, trong bóng tối, trên bàn Wednesday, là bức ảnh Wednesday vẽ con sói lớn mà cô đã đối mặt một tháng trước. Một chú sói có đôi mắt giống Enid và bộ lông rực rỡ, bồng bềnh. Nó không sợ hãi hay hạnh phúc, mà là mãn nguyện, tự tin và chắc chắn. Bên cạnh bức tranh là bức vẽ Wednesday không nhàu nát của Enid. Mặc dù có những nếp nhăn nhưng nó vẫn trông giống như trước đây, chỉ có điểm khác biệt thực sự về bức vẽ là những dòng chữ ở góc dưới cùng bên phải không phải do chính tay nghệ sĩ viết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro