Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi bị sốt a?" Tôn Thừa Hoan dùng mu bàn tay đặt lên trên trán của nàng, cảm thấy có chút nóng, lại cẩn thận sờ sờ, giống như là đang bị sốt, chẳng trách dọc đường đi Bùi tổng lại áp suất thấp như thế.

Tay nàng man mát che ở trên trán mình, thoáng chút lành lạnh, điều này làm cho Bùi Châu Hiền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tôn Thừa Hoan dùng mu bàn tay phủ từ trán đến gò má của nàng, toàn bộ đều nóng bỏng, Tôn Thừa Hoan thấy bộ dạng của nàng tiều tụy như vậy, âm thanh cũng ôn nhu hơn không ít, "Nóng quá, ta đưa ngươi đi bệnh viện."

Nếu sớm biết nàng trên người không thoải mái, dọc theo đường đi, Tôn Thừa Hoan cũng sẽ không ở bên tai nàng nói nhao nhao.

"Trên xe có thuốc hạ sốt, uống một chút là được."

Ý tứ của Bùi tổng là không cần phải đi bệnh viện, Tôn Thừa Hoan không biết nên nói như thế nào với nàng, rõ ràng biết mình đang phát sốt, còn mạnh mẽ chống đỡ đi làm việc, bay qua bay lại, liều mạng như Tam Nương cũng không có chịu được như Bùi tổng như thế.

(Tam Nương ở đây có lẽ là nói đến một vị Hỗ Tam Nương một nữ tướng, là một nhân vật hư cấu, ai muốn biết bà liều mạng như thế nào thì search google nha)

"Đi lên trước đi."

Tuy rằng sốt nhẹ không phải là bệnh nghiêm trọng, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái, hơn nữa Bùi Châu Hiền là quá mức mệt mỏi, thời gian ngủ của ba ngày nay gộp lại còn chưa đủ năm giờ, cường ngạnh chống đỡ cả một buổi chiều để làm việc xong, hiện tại chỉ muốn tắm, thư thư phục phục ngủ một giấc.

Bùi Châu Hiền đang nằm trong loại trạng thái này, mang giày cao gót leo lên lầu sáu cũng là cực hạn, vì lẽ đó thời điểm Bùi tổng ở trên cầu thang ở tầng cuối cùng, thành công uy đến chân.

"Cẩn thận..."

Lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan ôm eo của Bùi Châu Hiền, ở một tình huống đột nhiên phát sinh như vậy, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, tay phải của Tôn Thừa Hoan vững vàng vòng lấy cái eo gầy gò của nàng, Bùi Châu Hiền cũng bởi vì quán tính mà ngã vào trong lồng ngực của Tôn Thừa Hoan, tuy rằng đây là một động tác rất máu chó, nhưng ít ra bởi vì vậy mà Bùi tổng không bị đau dằn vặt.

Hai người đồng thời ngẩng đầu, hai gò má hầu như sượt đến đồng thời, lại là một màn đối diện cẩu huyết. Nếu đây là nam chính cùng nữ chính trong kịch truyền hình, theo động tác này, bước kế tiếp của các nàng hẳn là hôn môi, nhưng các nàng không phải.

Tôn Thừa Hoan đỡ Bùi Châu Hiền trở về phòng, để nàng ngồi ở trên ghế sô pha, Bùi tổng thật là số nhọ, sốt còn chưa lùi, chân lại bị trật.

"Có đau hay không a?" Tôn Thừa Hoan nửa ngồi nửa quỳ, đưa tay xoa xoa mắt cá chân tinh xảo của Bùi tổng.

Từ góc nhìn của Bùi Châu Hiền nhìn sang, vừa vặn thấy gò má của Tôn Thừa Hoan, nàng đem một bên tóc kẹp ở sau tai, nghiêng đầu, nghiêm túc thay mình ấn ấn mắt cá chân, sống mũi cao cao, con ngươi cúi thấp xuống, lông mi vừa dài vừa cong vô cùng đáng yêu.

Bùi Châu Hiền thích cùng Tôn Thừa Hoan ở chung một chỗ, đặc biệt là lúc chính mình đang mệt mỏi, đại khái là tất cả mọi người đều chờ đợi nàng làm được số một, chỉ có Tôn tiểu thư sẽ không ngờ mà hự ra một câu "Gần như phải".

Vì lẽ đó sau khi quay về A thị, điều đầu tiên mà Bùi Châu Hiền nghĩ đến, chính là đến nơi này của Tôn Thừa Hoan.

"Được rồi, đừng xoa nữa."

Tôn Thừa Hoan đứng lên, "Ngươi nằm nghỉ ngơi một chút đi, ta đi làm cơm."

Lúc này thời gian mới mấy tháng, nàng cùng Bùi Châu Hiền lại thân quen như thế? Hai tháng trước, Tôn Thừa Hoan tuyệt đối không dám nghĩ, nàng sẽ cùng lão bản của HK trở thành bằng hữu, duyên phận thực sự là tuyệt không thể tả.

Tôn Thừa Hoan nấu cháo, lại xào hai món đơn giản, Bùi Châu Hiền ăn xong cháo uống mấy viên thuốc hạ sốt, thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, liền dễ dàng khiến con người ta mệt rã rời, hơn nữa mấy ngày nay Bùi Châu Hiền ngủ không đủ giấc, vừa híp mắt tựa ở trên ghế sô pha, liền ngủ mất.

Thấy Bùi Châu Hiền vừa rồi chân trái bước đi còn có chút bị đau, Tôn Thừa Hoan muốn đi ra ngoài mua chút thuốc cao trị trật chân.

"Ta đi mua..." Tôn Thừa Hoan vừa định nói với Bùi Châu Hiền, lại phát hiện Bùi Châu Hiền đã nhắm hai mắt ngủ thiếp đi rồi, ngồi cũng có thể ngủ sao, đây là có bao nhiêu mệt mỏi.

Tôn Thừa Hoan đỡ bờ vai của nàng, giúp nàng nằm trên ghế sô pha, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút, có điều rón rén như vậy, mà Bùi Châu Hiền cũng có thể phát hiện được, nhưng hiện tại mí mắt nặng cực kì, cũng mặc kệ Tôn Thừa Hoan đỡ nàng nằm xuống.

Bùi Châu Hiền nửa mở mắt nhìn Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan thấy nàng tỉnh rồi, liền nhẹ giọng nói, "Ta đi mua một ít thuốc, ngươi nằm một lúc."

"Này ~" trong trạng thái bán thanh bán tỉnh, âm thanh của Bùi tổng càng có cảm giác nhị mị hơn so với bình thường, lúc Tôn Thừa Hoan muốn rời khỏi, Bùi Châu Hiền đưa tay nắm lấy nàng, "Ngươi lái xe đi, chìa khóa xe ở trong túi của ta..."

Tuy rằng hiện tại không tính là quá muộn, nhưng Bùi Châu Hiền đối với trị an của vùng này thực sự không yên lòng.

"Ừm."

Tám giờ tối, Tôn Thừa Hoan mua thuốc trở về, Bùi Châu Hiền yên tĩnh ngủ ở trên ghế sô pha, không chút nào phát hiện. Tôn Thừa Hoan cũng không đánh thức nàng, yên lặng lấy ra một cái ghế nhỏ, nhẹ nhàng nâng chân trái của nàng gối lên trên đùi của mình, ở trên mắt cá chân của nàng bôi chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng ấn ấn.

Tôn Thừa Hoan phát hiện, không thấy nhẫn kim cương trên ngón tay của nàng nữa, chính là cái nhẫn đính hôn cùng Hạ Tề. Bùi Châu Hiền có phải là đã cùng Hạ Tề chia tay? Tôn Thừa Hoan một bên ấn ấn mắt cá chân cho nàng, một bên suy nghĩ, tuy rằng Bùi Châu Hiền cùng Hạ Tề đính hôn, nhưng Tôn Thừa Hoan luôn cảm thấy, Bùi Châu Hiền sẽ không gả cho người đàn ông kia, nàng một nữ nhân thông minh như thế, làm sao sẽ lấy hôn nhân của chính mình ra đùa giỡn đây?

Bùi Châu Hiền biết nàng trở về, chỉ là không có mở mắt, mắt cá chân được nàng xoa như vậy, rất thoải mái. Bùi Châu Hiền chưa từng ở trong một thời gian ngắn ngủi như vậy tín nhiệm qua một người, chứ đừng nói chi người này đã từng lừa gạt nàng.

Một người có thói quen đa nghi nghi kỵ, cuối cùng lại cùng một nói dối tinh trở thành bằng hữu, còn thời thời khắc khắc muốn vị nói dối tinh kia bồi tiếp chính mình.

Khả năng là cách mùa hè càng ngày càng gần, bầu trời đêm sáng sủa, sao trời trải rộng, Tôn Thừa Hoan dựa vào trên lan can nhìn sao đêm, nhàm chán đi tìm một ngôi sao sáng nhất trong đêm tối. Một hình vi tẻ nhạt như thế, lại là hoạt động giải trí khi còn bé của nàng.

Dần dần, có chút buồn ngủ dâng lên, ngày hôm nay Tôn Thừa Hoan cũng là bận việc cả ngày.

Tôn Thừa Hoan chỉ cảm giác mình ngủ có một lát, nhưng vừa mở mắt ra, lại phát hiện đã đến nửa đêm...

Đi tới trong phòng khách nhìn, Bùi Châu Hiền vẫn yên tĩnh nằm ngủ trên ghế sô pha.

"Bùi tổng..." Tôn Thừa Hoan sờ sờ trán của nàng, cảm giác sốt đã lui, liền nói, "Hay là đi ngủ trên giường đi?"

Cứ nằm ở trên ghế sô pha, cũng không phải là biện pháp hay.

Bùi Châu Hiền đỡ cái trán, đẩy thân thể lên, vừa ngủ dậy cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, cho dù chỉ là nằm ở trên ghế sô pha, "Mấy giờ rồi?"

"12 giờ..."

"Tại sao không gọi ta..."

Ngủ ngon như vậy, Tôn Thừa Hoan cũng thấy xấu hổ nếu gọi nàng tỉnh lại, Tôn Thừa Hoan vừa ở trên lan can ngủ một giấc, nào có biết vừa tỉnh lại chính là quá nửa đêm.

Tôn Thừa Hoan thấy muộn như vậy, trên người nàng còn không thoải mái, liền nói, "Quá muộn rồi, hay là ngươi ngủ ở ngay nơi này của ta đi?"

Đồ dự bị sạch sẽ cùng đồ dùng rửa mặt ở nơi này nàng đều có, tàm tạm một buổi tối không thành vấn đề.

Nơi này của Tôn Thừa Hoan chỉ có một gian phòng, cũng chỉ có một cái giường, Bùi Châu Hiền lúc này đang dùng ánh mắt không tin tưởng lắm để đánh giá Tôn Thừa Hoan một phen, "Ngủ ở chỗ này của ngươi?"

Rất rõ ràng, lời nói này của Tôn tiểu thư, dễ dàng làm cho Bùi tổng hiểu lầm ở một vài phương diện khác.

Bùi Châu Hiền làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, Tôn Thừa Hoan vuốt lương tâm tuyên thề, đây chính là hảo ý đơn thuần, tuyệt đối không có ám chỉ gì khác, đúng rồi, Bùi Châu Hiền vẫn luôn hoài nghi nàng là cong, lúc này có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Lúc nào thì hai người phụ nữ đều phải chú ý nhiều như vậy...

Chân Bùi Châu Hiền bị thương, khẳng định là không thể tự lái xe trở lại, Tôn Thừa Hoan nếu như đưa nàng trở về, sau đó lại chạy về, này có muốn cho người khác ngủ hay không?

Rõ ràng là một vấn đề rất dễ giải quyết, nhất định phải dằn vặt một hồi. Bùi tổng, phiền phức tư tưởng của ngài thuần khiết một chút có được hay không...

"Ngươi còn sợ ta ăn ngươi sao?" Tôn Thừa Hoan bất đắc dĩ hướng nàng làm cái mặt quỷ, thực sự là lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú.

Bùi Châu Hiền đứng dậy, cười sờ soạng sờ mặt nàng, bóng loáng nhẵn nhụi, "Ý của ta là, ngươi không sợ ta ăn ngươi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro