Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm tối xong, các nàng đi lên tầng thượng.

Tôn Thừa Hoan ở lầu sáu là tầng cao nhất, tầng thượng hầu như đã biến thành địa bàn của riêng nàng, thời điểm một mình, nàng thường yêu thích nằm úp sấp ở một bên rào chắn, đờ ra hứng gió nhìn sao trời, có lúc một lần nhìn liền nhìn đến mấy tiếng đồng hồ.

Lại nói, Tôn Thừa Hoan chưa từng thấy mưa sao băng.

Phong cảnh ở tầng cao nhất không tốt lắm, xung quanh đều là nhà trệt nhỏ, không giống như ở nội thành, đứng trên cao ốc chọc trời, phóng tầm mắt có thể thu hết đô thị phồn hoa vào mắt. Tôn Thừa Hoan thấy không ổn liếc nhìn Bùi Châu Hiền một cái, dẫn nàng lên tầng thượng, cúi đầu chính là từng cái từng cái nhà nhỏ cũ kỹ, nàng sẽ cảm thấy buồn cười đúng không?

Ở trước mặt Bùi Châu Hiền, lúc nào Tôn Thừa Hoan cũng có một loại cảm giác thấp kém.

"Đây là lần đầu tiên ngươi thấy 'Phong cảnh' như vậy đi?" Tôn Thừa Hoan chỉ xuống dưới lầu, một con đường uốn lượn cũ nát, tối tăm, đèn đường lúc có lúc không, còn mơ hồ truyền đến tiếng rao hàng của tiểu thương, người nơi này phần lớn thô lỗ, nói chuyện lớn tiếng, cách mấy tầng lầu cũng có thể nghe thấy nhà ai đang cãi nhau.

So sánh với sinh hoạt của Bùi tổng, thiên thượng nhân gian.

"Ừm, nơi này tinh không rất đẹp."

Một câu nói như vậy, làm Tôn Thừa Hoan cảm thấy ấm áp trong lòng, bỗng nhiên quay đầu, Bùi Châu Hiền đang ngước đầu, nhìn sao trời sáng chói, gò má của nàng so với những ngôi sao đêm nay còn đẹp hơn.

"Đúng vậy, bên này không khí rất tốt, sao trời còn rất xinh đẹp." Tôn Thừa Hoan nhìn nàng, cũng chậm chậm ngẩng đầu lên, thoải mái cười cười, ngẩng đầu lên chính là một thế giới khác.

Lâm Vi luôn nói người có tiền như thế này như thế nọ, đó là bởi vì nàng chưa đụng tới Bùi Châu Hiền mà thôi, hiện tại Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi tổng thực sự là tốt đến không thể tả, trên thế giới này, làm sao lại có một nữ nhân hoàn mỹ như nàng như thế, ưu điểm cũng bị nàng chiếm hết toàn bộ.

"Ngươi thích uống rượu như vậy sao?" Tụ tập ngày đó, tửu lượng của Tôn Thừa Hoan làm Bùi Châu Hiền rất giật mình, vẫn bị bề ngoài của Tôn tiểu thư lừa gạt, lớn lên gầy gò lại là một bộ dạng hình tượng cô gái ngoan ngoãn, mỗi lần nhìn nàng uống rượu, Bùi Châu Hiền sẽ không nhịn được mà nói nàng hai câu, "Nữ hài tử ít uống rượu một chút."

Tôn Thừa Hoan ôm mấy lon bia tới, chính là muốn uống chơi, "Bùi tổng, ta đều đã 25 tuổi, còn nữ hài tử..."

"Nhìn ngươi không giống hai mươi lăm tuổi." Bùi Châu Hiền nhìn khuôn mặt sẽ lừa người của nàng, nói nàng hai mươi tuổi, cũng sẽ có người tin, Bùi Châu Hiền cũng nắm lấy một lon bia, cùng nàng cùng nhau uống.

"Ngươi đừng uống!" Tôn Thừa Hoan thật ảo diệu, không biết từ đâu móc ra một hộp sữa bò, "Ngươi uống cái này ~ "

Bùi Châu Hiền đối với nàng không còn lời nào để nói, nhìn thấy dáng dấp kia của nàng liền không nhịn được muốn cười, "Ta không uống nhiều, ngươi cũng đừng uống nhiều."

Kỳ thực lúc trước bác sĩ chỉ nói, trong vòng một tháng Bùi Châu Hiền không nên đụng vào rượu, hiện tại đều đã qua được mấy tháng rồi, huống hồ bia cũng không quá đáng lo, Tôn tiểu thư có điểm quá sốt sắng đi.

"Được rồi được rồi..." Tôn Thừa Hoan nhìn nàng uống hơn nửa lon, không nói hai lời liền đoạt lấy bia từ trong tay Bùi Châu Hiền, lắc lắc, giống như còn nửa lon, Tôn Thừa Hoan không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đặt miệng lon kề sát ở bên mép của mình, ùng ục ùng ục một hơi uống cạn, hướng về Bùi Châu Hiền cười cười, "Không còn."

Sau khi uống xong, môi của nàng trở nên hồng nhuận, Bùi Châu Hiền ôm cánh tay đánh giá Tôn Thừa Hoan, trên mặt mang theo ý cười.

"Trên mặt ta có gì sao, làm gì nhìn ta như vậy."

"Ngươi thích ăn đồ dư lại của người khác sao?"

"A?" Ngữ khí của Bùi tổng, như thế nào giống như nói bản thân mình là một tên biến thái vậy? Thích ăn đồ dư lại của người khác, Tôn Thừa Hoan nhớ tới bánh rán trái cây lần trước, còn có bia lúc này nữa, chẳng trách Bùi Châu Hiền lại nói nàng như vậy...

"Ta nào có..."

Bùi Châu Hiền nhớ tới lần trước đến xem Dữ Lộ biểu diễn, ở cửa xét vé đụng tới Tôn Thừa Hoan cùng Lâm Vi, "Ta thấy lần trước ngươi ăn kem còn dư lại của người khác, ăn đến thật vui vẻ."

Chuyện kia đều đã là chuyện bao lâu trước rồi, Bùi Châu Hiền lại còn nhớ tới, bản lĩnh lôi lại chuyện cũ của Bùi tổng thật sự rất mạnh. Ngoại trừ Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan giống như chưa từng ăn qua đồ dư lại của người khác, tựa như Lâm Vi, cũng không có ăn đồ còn dư lại của nàng...

Tôn Thừa Hoan không đáp trả lại Bùi Châu Hiền, mà lầm bầm lầu bầu nói thầm, "Nói cẩn thận ngắm mưa sao băng đây..."

"Nghĩ kỹ ước nguyện cái gì chưa?"

Tôn Thừa Hoan bĩu môi, "Cái kia còn cần phải nghĩ sao, đương nhiên là một đêm phất nhanh."

Quả nhiên, Tôn Thừa Hoan không có ngày nào là không nói chuyện tiền, Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại nàng, "Đối với ngươi mà nói, tiền mới là quan trọng nhất sao?"

"Ừm, tiền quan trọng nhất." Tôn Thừa Hoan xoay người, rất chăm chú mà trả lời Bùi Châu Hiền, nàng lại khui một lon bia, cau mày hướng về trong miệng uống một hơi, Tôn Thừa Hoan rất không thích nói loại ngôn từ này, nhưng dựa theo tình cảnh bây giờ của nàng, vẫn phải thời thời khắc khắc dùng ngôn từ như vậy để nhắc nhở chính mình.

"Uống chậm một chút." Câu nói này tựa hồ đâm tới chỗ đau của Tôn Thừa Hoan, tâm tình của nàng trở nên có chút không ổn, Bùi Châu Hiền thấy nàng uống từng ngụm bia lớn, ngước đầu, cổ trắng nõn mà thon dài, buông xuống con ngươi, giống như đang cất giấu cố sự không muốn kể ra cùng người khác.

Nếu như tiền đối với nàng mà nói, thật sự trọng yếu như vậy, tại sao lúc trước cho nàng hai vạn khối, nàng lại không chịu nhận? Bùi Châu Hiền cũng từng cho rằng, nàng là một nữ nhân hám làm giàu lạc lối trong cuộc sống đô thị ăn chơi trác táng, nhưng mãi đến khi tiến một bước tới gần nàng, mới phát hiện hóa ra không phải như vậy...

Tôn Thừa Hoan mím mím môi, dùng giọng điệu đùa giỡn nói rằng, "Có lúc thậm chí cảm thấy, tiền so với mệnh còn trọng yếu hơn."

"Lại nói bậy." Bùi Châu Hiền thấp giọng phản bác, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, lại giống như không phải một câu nói ra lúc mê sảng, trái lại giống như đã ở trong lòng kiềm nén thật lâu, hiện tại rốt cục cũng nói ra.

"Thật sự, ngươi không phải ta, ngươi sẽ không biết cái cảm giác này." Từ nhỏ cho tới bây giờ, Tôn Thừa Hoan liền nhận định tất cả đều không dựa dẫm được, chỉ có bản thân mình có tiền mới là đáng tin nhất.

Nàng nói, trong thanh âm có vài tia run rẩy, Bùi Châu Hiền muốn hỏi nàng đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, nhưng lại sợ vạch trần vết sẹo của nàng. Tôn Thừa Hoan nhìn giống như rất kiên cường, kì thực rất yếu ớt dễ vỡ, sáng sớm hôm đó lúc Bùi Châu Hiền ôm nàng, đều cảm giác được tâm của nàng chỉ cần đụng vào liền vỡ nát.

"Ngày đó đánh ta... Kỳ thực là mẹ ta." Chuyện đã qua từ lâu, Tôn Thừa Hoan đột nhiên lại nhấc lên, đêm nay nàng tựa hồ đặc biệt muốn nói ra hết, cũng chỉ có ở trước mặt Bùi Châu Hiền, nàng mới muốn như vậy.

Lúc trước nàng chỉ nói với Bùi Châu Hiền, cùng người khác ầm ĩ một trận.

"Thừa Hoan..." Nàng tựa hồ muốn nói ra hết, nhưng lại đang hết sức áp chế lại, Bùi Châu Hiền cũng không truy hỏi, đều tùy theo nàng.

Tôn Thừa Hoan cũng không nhớ được cụ thể là từ ngày nào bắt đầu, Bùi Châu Hiền bắt đầu gọi tên của nàng, cảm giác cùng trước đây gọi nàng "Thừa Hoan" lại không giống nhau, trước đây làm cho nàng cảm thấy khó chịu, bây giờ nghe thấy thật thoải mái.

Những chuyện này, quả nhiên vẫn là không nói ra được, Tôn Thừa Hoan cũng không biết chính mình đang làm cái gì, muốn tranh thủ đồng tình từ Bùi Châu Hiền sao? Muốn nàng lại ôm chính mình một hồi sao...

"Ta choáng váng, nói cho ngươi cái này làm gì..." Tôn Thừa Hoan thở dài, cười, ngẩng đầu nhìn trời, "Xem ra đêm nay không có mưa sao băng..."

"Chúng ta chờ một chút." Bùi Châu Hiền nhìn vào con mắt của nàng, tựa hồ có hơi hiện ra lệ quang.

Tôn Thừa Hoan đem đầu ngẩng lên thật cao, Bùi Châu Hiền giống như hiểu rõ, đây là biểu hiện nàng muốn khó, buổi tối ngày hôm ấy cũng giống như vậy.

Ở tầng thượng đến hơn mười giờ tối, đêm nay mưa sao băng không đúng theo kỳ vọng xảy ra, Tôn Thừa Hoan uống rất nhiều bia.

"Ây... Ta quả nhiên không phải kẻ may mắn..." Nói, Tôn Thừa Hoan chóng mặt chậm rãi đem đầu tựa ở trên vai Bùi Châu Hiền, ai oán thở dài, trời cao cũng quá không công bằng, ngay cả cơ hội ước nguyện nằm mơ cũng không cho.

Con ghẻ, bạch nhãn lang, con ma đen đủi... Đây là những từ mà mẹ nàng nói với nàng nhiều nhất, chuyện may mắn, vĩnh viễn không bao giờ rơi trên đầu nàng.

Bùi Châu Hiền quay đầu, Tôn Thừa Hoan giống như buổi sáng hôm đó, thích ý tựa ở trên vai nàng, Bùi Châu Hiền giúp nàng sửa lại tóc một chút, "Mệt?"

"Có chút..." Tôn Thừa Hoan lẩm bẩm.

"Đêm nay sẽ không có, đi xuống đi."

"Còn chưa ước nguyện..." Tôn Thừa Hoan có chút chấp nhất.

"Vậy ngươi hướng về ta để ước nguyện."

Tôn Thừa Hoan mở mắt ra trong chốc lát, sau đó lại híp mắt lại, "Ngươi lại trêu chọc ta..."

Bùi Châu Hiền nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng nói, "Một đêm phất nhanh không quá hiện thực, một nguyện vọng nhỏ ngươi có thể thử xem."

"Vậy..." Tôn Thừa Hoan nhấc đầu từ trên vai nàng lên, nhìn vào mắt của nàng, coi nàng là nói thật, "Ôm ta một lát, có thể không?"

Tôn Thừa Hoan chọn một nguyện vọng như vậy, thật giống với tưởng tượng của chính mình, xem ra nàng xác thực cần một cái ôm ấp.

Vừa mới ước một "Nguyện vọng", một giây sau, liền thực hiện.

Bùi Châu Hiền không hề nói gì, chỉ tới gần nàng, động tác ôn nhu, sau đó ôm lấy nàng.

Sau khi Tôn Thừa Hoan lấy lại tinh thần, đã bị nàng kéo vào trong lồng ngực, Tôn Thừa Hoan choáng váng một lúc, mới tự nói với mình cảm giác ấm áp này không phải đang nằm mơ, nàng đưa cánh tay ra, cười đem Bùi tổng ôm thật chặt...

Lúc này, bầu trời xẹt qua vô số ánh sáng xán lạn, Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy bầu trời đêm sặc sỡ, giống như gặp phải đồng thoại.

(Đồng thoại là truyện kể cho trẻ con, dạng truyện cổ tích có nhân vật được thần kì hóa)

"Còn không mau ước nguyện, cơ hội một đêm phất nhanh của ngươi tới." Bùi Châu Hiền vỗ lưng Tôn Thừa Hoan, trêu ghẹo nàng.

Tôn Thừa Hoan chua chua, đem đầu vùi ở trên vai Bùi Châu Hiền, cười lệ rơi đầy mặt. Nàng có lúc cũng cảm giác mình quá mức hối tiếc tự ngả, gặp gỡ Bùi Châu Hiền, gặp gỡ Lâm Vi, đều là may mắn của nàng, bên trong thế giới của nàng không phải chỉ có hắc ám.

(Theo Phật pháp, tự ngả chính là cái tôi cá biệt của mỗi người mà mỗi người tự bám víu, chấp thủ và cho rằng nó là có thật.)

Bùi Châu Hiền nghe thấy nàng đang nghẹn ngào, đôi vai thon gầy cũng đang run rẩy, "Đều muốn phất nhanh còn khóc."

"Ta hài lòng —— "

Bùi Châu Hiền lau nước mắt cho nàng, đây đại khái là một mặt chân thật nhất của Tôn Thừa Hoan. Lúc này Tôn Thừa Hoan không còn nhẫn nhịn khóc nữa, đã ôm Bùi Châu Hiền không muốn buông tay...

Tôn tiểu thư chơi xấu, nói là ôm một lúc, hiện tại bốn, năm lúc cũng có rồi.

Tôn Thừa Hoan không tính là say, chỉ là cồn xông lên đầu, hiện tại tâm tình của nàng lại có chút kích động, nghẹn ngào đối với Bùi Châu Hiền nói rằng, "... Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta thích ngươi làm sao bây giờ?"

Nói xong, Tôn Thừa Hoan rất muốn rút lời nói của mình về, lúc này Bùi Châu Hiền không có đi "Trêu chọc" nàng, là nàng đang chủ động "Trêu chọc" Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan không dám nhìn vào mắt của Bùi Châu Hiền, đoán không được nàng một giây sau nàng sẽ nói như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro