Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bùi tiểu thư, ta thực sự là nghĩ không ra biện pháp, mới tới quấy rầy ngươi, Thừa Hoan nàng quá hiếu thắng, sự tình đã đến bước này cũng không chịu cầu người. Ba nàng ở bên ngoài thiếu nợ một số lớn, trước ngày mai phải giao ra 10 vạn đồng, bằng không những người kia cuống lên sẽ không bỏ qua cho Thừa Hoan... Trong thời gian ngắn chúng ta làm sao có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, ta thật sợ sệt Thừa Hoan nàng vì nợ tiền, mà nghĩ quẫn... Mấy ngày trước, nàng còn lôi kéo ta lên tầng thượng, còn nói muốn từ lầu sáu nhảy xuống, không muốn sống..."

Đây chính là buổi sáng, Tôn Thải Nam nghẹn ngào nói với Bùi Châu Hiền, đem tất cả tội lỗi đều đẩy lên trên người người đàn ông kia.

Bùi Châu Hiền sau khi nghe xong, không hoàn toàn tin tưởng trăm phần trăm, nàng chỉ mới gặp qua Tôn Thải Nam có một lần, Tôn Thải Nam có thể có được số điện thoại riêng của nàng cũng đã rất kỳ quái rồi. Lại nghĩ tới lời nhắc nhở tối hôm qua của Tôn Thừa Hoan, "... Nàng người kia ngươi không cần tin, ngươi cũng không cần để ý nàng."

Nhưng mặc kệ Tôn Thải Nam nói mấy phần thật, mấy phần giả, Tôn Thừa Hoan rất thiếu tiền, hơn nữa không phải thiếu bình thường. Chuyện này Bùi Châu Hiền có thể khẳng định, dù sao chính Tôn Thừa Hoan cũng từng thừa nhận qua, Bùi Châu Hiền vĩnh viễn nhớ tới ngày đó trong con ngươi của nàng lộ ra tuyệt vọng, nhưng vẫn cười nói nói, "Có lúc thậm chí cảm thấy, tiền so với mệnh còn trọng yếu hơn."

Lúc trước, Bùi Châu Hiền cảm thấy nàng là đang nói đùa, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, bây giờ nghĩ lại, lúc đó có lẽ là tâm tình chân thực của nàng.

Bùi Châu Hiền muốn giúp nàng, nhưng nàng lại không muốn mở lòng với mình. Giống như Tôn Thải Nam nói, Tôn Thừa Hoan rất hiếu thắng. Nàng thà rằng một mình một người chống đỡ hết tất cả, sau đó ngụy trang tươi cười đối với người ngoài, chỉ sợ người khác nhìn thấy cố sự sau lưng nàng.

Đêm đó, lúc Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền khóc rống lên, Bùi Châu Hiền cũng cảm giác được, Tôn Thừa Hoan giống như dựng lên một tấm bình phong trong suốt ở xung quanh mình, Bùi Châu Hiền chỉ có thể ở xa xa nhìn thấy sự yếu đuối của nàng, lại không thể tới gần nàng được.

Bùi Châu Hiền không có nói cho Tôn Thừa Hoan biết tình huống, nàng đã cho Tôn Thải Nam 10 vạn đồng, nếu như đưa cho Tôn Thừa Hoan, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận số tiền kia. Bùi Châu Hiền biết như vậy đối với Tôn Thừa Hoan rất không công bằng, nhưng Tôn tiểu thư dựa vào khôn vặt liều lĩnh nguy hiểm đi "Làm việc", đó tuyệt đối không phải là biện pháp tốt, lời nói không êm tai, vạn nhất ngày nào đó xảy ra vấn đề...

Bùi Châu Hiền cho Tôn Thải Nam 10 vạn đồng, giữa nàng và Tôn Thừa Hoan lại hình thành một loại quan hệ giao dịch, cũng giống như lúc ban đầu của các nàng vậy.

"Mẹ ngươi liên hệ với ta..."

"Nàng tìm ngươi làm cái gì..."

Bùi Châu Hiền không có đem toàn bộ lời nói của Tôn Thải Nam nói cho Tôn Thừa Hoan nghe, chỉ nói đến vấn đề trả nợ, xem phản ứng của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thải Nam hẳn là không nói dối.

Nghe Bùi Châu Hiền nói xong, Tôn Thừa Hoan suýt chút nữa tức nổ phổi, Tôn Thải Nam cự nhiên tính toán đến trên đầu Bùi Châu Hiền, "Ngươi đem tiền cho nàng? Ta đều đã nói ngươi không cần tin nàng! Không cần để ý nàng! Tiền chính ta sẽ nghĩ biện pháp..."

Một phần là vì lòng tự ái, nhưng điều Tôn Thừa Hoan lo lắng nhất, vạn nhất Tôn Thải Nam lợi dụng Bùi Châu Hiền, vậy phải làm thế nào? Mẹ nàng là người vô lại, nếu như như vậy, Tôn Thừa Hoan thật muốn lôi kéo Tôn Thải Nam cùng nhau từ trên tầng thượng nhảy xuống.

"Dựa theo tiền lương tiêu chuẩn của ngành nghề, mỗi tháng ta cho ngươi 12 ngàn khối, ăn ở bao hết, trong hai ngày ngươi liền chuyển tới, còn công việc cụ thể như thế nào, ngươi hẳn là biết đến." Bùi Châu Hiền cũng không để ý tới Tôn Thừa Hoan đồng ý hay không, mà có bài có bản nói đến đãi ngộ cùng tiền lương với nàng.

Để Tôn Thừa Hoan chuyển tới cũng được, khu vực nàng ở trị an không tốt, trời vừa tối liền có mấy tên côn đồ cắc ké ra vào, lần trước liền ăn vị đắng.

Ý tứ của Bùi Châu Hiền, là để cho mình đến nhà nàng làm bảo mẫu. Tôn Thừa Hoan không cần suy nghĩ, liền cảm thấy không thể được, lắc đầu từ chối, "Bùi tổng, ngươi như vậy không thích hợp."

Tôn Thừa Hoan còn chưa dứt âm, Bùi Châu Hiền liền cường thế hỏi ngược lại, "Làm sao không thích hợp?"

Tôn Thừa Hoan biết Bùi Châu Hiền là muốn giúp nàng, nhưng trong lòng chính là không thoải mái, nàng không muốn cùng Bùi Châu Hiền gặp gỡ quá nhiều, càng không muốn bởi vì quan hệ tiền tài mà quấn lấy nhau. Nhưng 10 vạn đồng, Tôn Thải Nam đã cầm đi rồi. "Trở về ta sẽ viết giấy nợ cho ngươi, ta sẽ mau chóng gom tiền đưa cho ngươi..."

Tôn Thừa Hoan muốn xuống xe, Bùi Châu Hiền trực tiếp khóa cửa xe lại, kéo tay nàng, hiện tại Bùi Châu Hiền hiểu rất rõ tình trạng của Tôn Thừa Hoan, "Ngươi gom tiền như thế nào? Lại đi tìm những 'Khách hàng' kia sao?"

"Trong lòng ta tự nắm chắc..." Tôn Thừa Hoan che dấu nói câu trong lòng nắm chắc, tính tình của nàng chính là như vậy, không chịu yếu thế ở trước mặt người khác.

"Tôn Thừa Hoan, việc tư là việc tư, việc công là việc công, ngươi có hiểu hay không?"

Tôn Thừa Hoan không rõ ý tứ của Bùi Châu Hiền là gì.

"Ngươi chịu tiếp công việc của những người khác, tại sao không chịu tiếp công việc của ta?"

"Ta..."

"Bởi vì chúng ta quá quen thuộc?" Bùi Châu Hiền ôn hòa nhã nhặn nói với nàng, "Trên phương diện công việc ta là khách hàng của ngươi, sau lưng chúng ta là bằng hữu, Tôn tiểu thư ngay cả năng lực công và tư phân minh cũng không có sao?"

Bùi Châu Hiền, ai muốn làm bằng hữu với ngươi a.

Lại nói, đều chuyển tới ở cùng nhau, nào có cái gì gọi là sau lưng. Nếu như trước đây Bùi Châu Hiền nói như vậy, Tôn Thừa Hoan có thể sẽ đáp ứng, nhưng hiện tại, Tôn Thừa Hoan không muốn đáp ứng, nếu như mỗi ngày đều nhìn thấy Bùi Châu Hiền, đây không phải là tự tìm dày vò cho mình sao.

"Cảm ơn lòng tốt của ngươi, nhưng công việc này ta không thể tiếp thu." Tôn Thừa Hoan vẫn cự tuyệt nói, "Chuyện tiền bạc ta sẽ nghĩ ra biện pháp... Bùi tổng, không cần tiếp tục phản ứng mẹ ta, tuyệt đối không nên."

Tôn Thừa Hoan biết 10 vạn đồng này đối với Bùi Châu Hiền mà nói không tính là gì, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, Tôn Thải Nam là hạng người gì, Tôn Thừa Hoan là người hiểu rõ nhất, hưởng qua một lần trái ngọt sẽ muốn lần thứ hai, mãi mãi lấp không đầy cái động không đáy đó.

"Ngươi hiện tại ngay cả công việc cũng không có, lấy cái gì để nghĩ biện pháp?" Bùi Châu Hiền chính là muốn "Dây dưa" với nàng, hơn nữa lần này còn "Dây dưa" đến cùng, cái tính khí cường ngạnh này của Tôn tiểu thư, có thể hay không ăn mềm chứ không ăn cứng, "Trước khi ngươi tìm được công việc phù hợp, tạm thời làm ở chỗ ta bên này đi, chờ ngươi có lựa chọn tốt hơn, lúc đó muốn từ chức cũng không muộn."

Người có thể làm cho Bùi tổng biến đổi trò gian thỏa hiệp, cũng chỉ có Tôn Thừa Hoan, thế nhưng Tôn tiểu thư chính là không cảm kích.

Tuy rằng Bùi Châu Hiền vẫn nắm lấy tiền để nói chuyện, nhưng lần này, rõ ràng Bùi Châu Hiền có cân nhắc đến cảm thụ của nàng, chí ít không bảo nàng nấu một lần cháo, liền cho nàng hết mấy vạn, Tôn Thừa Hoan trong lòng cảm kích nàng, nhưng mà...

"Chuyện công việc chính ta sẽ giải quyết." Tôn Thừa Hoan vẫn cứ quật cường nói, cửa xe bị khoá rồi, Tôn Thừa Hoan không mở ra được, "Bùi tổng, mở cửa xe một cái."

Luôn miệng nói chính mình có thể, sau đó lặng lẽ trốn ở góc phòng khóc, đây chính là cách giải quyết của nàng? Bùi Châu Hiền chỉ nhìn nàng, cũng không mở cửa cho nàng, ngày hôm nay nàng cũng muốn cường ngạnh cùng Tôn Thừa Hoan.

"Ta muốn xuống xe." Tôn Thừa Hoan đẩy cửa xe, nói lại một lần nữa.

"Ngươi không đáp ứng, ta liền không mở cửa xe."

Tôn Thừa Hoan sững sờ, không nghĩ tới Bùi tổng đến từng tuổi này rồi còn nói ra lời nói như vậy?! Thật khiến cho người ta dở khóc dở cười.

Cuối cùng, hai người ở trong xe không ai nhường ai.

"Bùi Châu Hiền!" Tôn Thừa Hoan quýnh lên, trực tiếp đem cả tên họ ra để gọi Bùi Đại tiểu thư, ồn ào nói, "Ngươi không nói lý a!"

Ngày hôm nay, Bùi tổng chính là không nói lý, nàng không nhanh không chậm nói cho Tôn Thừa Hoan hai sự lựa chọn, "Hoặc là hiện tại trả ta tiền, hoặc là đi nhà ta làm công gán nợ, ngươi chọn đi."

Như vậy còn có thể chọn sao? Tôn Thừa Hoan thở phì phò ngồi ở vị trí ghế phụ, viền mắt hồng hồng mà nhìn Bùi Châu Hiền, khí đều dồn lại ở ngực, có chút muốn khóc, "Bùi Châu Hiền, ngươi chơi ta như vậy rất vui sao?"

Tôn Thừa Hoan vừa khóc, thái độ của Bùi Châu Hiền liền mềm xuống, đưa tay lau nước mắt cho nàng, "Đừng cương nữa."

Lúc nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua khóe mắt của chính mình, Tôn Thừa Hoan liền yên tĩnh lại, Bùi tổng hoàn toàn không biết động tác này của mình có "Lực sát thương" lớn như thế nào, Tôn Thừa Hoan suýt chút nữa đã nghiêng thân mình qua, đưa tay ôm lấy nàng, nhưng vẫn nhịn xuống, mạnh mẽ nhịn xuống.

Bùi Châu Hiền lau lau nước mắt cho Tôn Thừa Hoan, đau lòng nhìn nàng, từ trong lời nói của mẹ nàng mẫu, từ nước mắt của nàng, Bùi Châu Hiền có thể cảm giác được áp lực mà nàng đang chịu đựng lớn như thế nào.

"Tạm thời nghe ta, biết không?"

Bùi Châu Hiền ôn nhu nói ra câu này, đâm trúng điểm nước mắt của Tôn Thừa Hoan. Cho tới nay, tất cả mọi áp lực đều là nàng cắn răng một người chịu trách nhiệm, từ xưa tới nay chưa từng có ai che chở ở trước người nàng như vậy, cho nàng dựa vào.

Nàng từ đầu đến cuối không có biện pháp chán ghét Bùi Châu Hiền.

Tôn Thừa Hoan đã từng có một đoạn cảm tình, năm ấy nàng mười tám tuổi, người nam sinh kia đối với nàng rất tốt, cùng một chỗ ba năm, thậm chí còn hứa hẹn muốn cưới nàng, Tôn Thừa Hoan rất cảm động, nghĩ chính mình rốt cục cũng có người để dựa vào, nhưng cuối cùng vẫn là chia tay, bởi vì mẹ của nàng, bởi vì hắn biết được nghề nghiệp trước đây của mẹ nàng, cảm thấy nàng dơ.

Từ đó về sau, Tôn Thừa Hoan không tiếp thu thêm một đoạn cảm tình nào nữa, thủ đoạn chót lưỡi đầu môi của nam nhân nàng nhìn thấy quen rồi, nàng hiểu rõ người duy nhất có thể dựa vào chỉ có bản thân mình. Hiện tại Tôn Thừa Hoan, biểu hiện ra là một người có thể ứng phó tất cả, nhưng đó là nàng giả vờ, trong lòng nàng rất mệt, nàng so với bất luận người nào đều khát vọng hơn sẽ có một người chân chính hiểu mình, có thể tiếp thu tất cả của mình xuất hiện.

Nghe được câu nói này của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan khóc đến lợi hại, có phải Bùi Châu Hiền mỗi lần đều có thể đâm trúng điểm mềm của nàng hay không, ban đầu nghe được giao dịch giữa Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thải Nam, Tôn Thừa Hoan xác thực tức đến nổ phổi, bình tĩnh lại, nàng vẫn còn tức giận, nhưng phía sau tức giận còn có cảm động, là Bùi Châu Hiền ở thời điểm nàng không biết nên làm gì, giúp nàng trải ra một con đường tốt nhất...

Lần thứ ba ôm nàng là ở trong xe của nàng, Tôn Thừa Hoan không biết là chính mình chủ động ôm nàng, hay là nàng chủ động ôm mình, hoặc là thời điểm bản thân mình muốn ôm nàng, vừa lúc nàng cũng ôm lấy chính mình.

Bùi Châu Hiền khẽ vuốt lưng nàng, lại nghĩ tới những câu nói hám làm giàu mà Tôn Thừa Hoan đã từng nói ra, hiện tại chỉ cảm thấy đau lòng, quả nhiên trước khi triệt để hiểu rõ một người, không thể từ đôi ba câu của nàng mà đưa ra kết luận.

"Từ từ đi, đều sẽ tới..."

"Ừm..." Tôn Thừa Hoan ôm nàng càng chặt hơn, lúc mới bắt đầu đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy ôm nàng rất ấm rất thoải mái rất an tâm, sau khi ôm được một lúc, Tôn Thừa Hoan tự giác rút tay trở về, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn còn ôm nàng...

Trên vai Bùi Châu Hiền bị Tôn Thừa Hoan khóc ướt một mảnh, Tôn Thừa Hoan nhìn thấy thật xấu hổ, lại một lần nữa khóc ở trước mặt Bùi tổng, "Làm bẩn..."

Bùi Châu Hiền lấy khăn tay lau lau vai, nhìn chằm chằm chỗ nước mắt kia, "Không có chuyện gì, trở về ngươi giúp ta giặt sạch sẽ là được."

"A?"

Bùi Châu Hiền tiếp tục lau nước mắt cho nàng, "Ngươi nhận tiền lương của ta, các loại công việc giặt quần áo làm cơm, đương nhiên là ngươi làm."

Tôn Thừa Hoan không có gì để nói, lẽ nào bắt đầu từ hôm nay, nàng phải học tập thật giỏi bộ môn "Bảo mẫu tự mình tu dưỡng"?

Mắt của nàng lúc nào cũng vậy vừa khóc xong liền sưng lên, hồng hồng như con thỏ, Bùi Châu Hiền nói, "Nghỉ ngơi một chút, chúng ta trở lên đi."

"Đi lên đâu?" Tôn Thừa Hoan khóc choáng váng.

Bùi Châu Hiền giống như lại an bài cho nàng mỗi một bước rồi.

"Đi nhà Lâm Vi thu thập quần áo, từ tối muộn hôm nay bắt đầu, ngươi liền ở bên kia với ta."

Tôn Thừa Hoan lắc lắc đầu, nếu như Lâm Vi biết mình ở chỗ Bùi Châu Hiền, không lật ngược bầu trời lên mới là lạ, nhất định sẽ lại hiểu lầm quan hệ của các nàng.

Nói lâu như vậy rồi vẫn nói không thông sao? Bùi Châu Hiền cho rằng Tôn Thừa Hoan vẫn không muốn qua chỗ nàng, nàng đã rất lâu không có kiên trì qua như vậy, những câu nói kia nàng cũng không muốn nói thêm lần thứ hai, Bùi Châu Hiền trực tiếp khởi động xe, không hỏi ý kiến của Tôn Thừa Hoan, liền lái về khu nhà ở của mình...

"Đi đâu?"

"Đêm nay tạm thời mặc quần áo của ta, ngày mai ngươi lại quay về nhà thu thập."

Bùi tổng cứ như vậy nhíu mày lái xe, trực tiếp đem Tôn tiểu thư kéo về khu nhà ở tư nhân của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro