Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc dạ dày, nước ấm, Tôn Thừa Hoan trước tiên chăm sóc nàng uống thuốc.

"Nếu như ngươi cảm thấy..." Bùi Châu Hiền nắm ly thủy tinh trong tay, nhẹ giọng nói, đột nhiên lông mày căng thẳng, trong dạ dày nhói đau.

Tôn Thừa Hoan tiếp nhận ly thủy tinh trong tay nàng, vội vàng để lại trên khay trà, ngồi ở bên người nàng đỡ nàng, cũng không nghe rõ vừa nãy trong miệng Bùi Châu Hiền đang nói cái gì, Tôn Thừa Hoan liền đau lòng nói, "Nếu như không chịu được, chúng ta liền đi bệnh viện."

"Không có chuyện gì, uống thuốc tốt lắm rồi." Bùi Châu Hiền nghiêng đầu đi, ở khoảng cách gần như vậy, bắt gặp ánh mắt của Tôn Thừa Hoan, trải qua hơn nửa tháng ở chung, Bùi Châu Hiền cũng nhận ra được, sự quan tâm của Tôn Thừa Hoan đối với nàng, tựa hồ vượt qua phạm trù bằng hữu bình thường.

Điều này lại làm cho Bùi Châu Hiền phỏng đoán một lần nữa câu nói mà đêm đó Tôn Thừa Hoan đã nói với nàng, "... Ta thích ngươi làm sao bây giờ?"

Tôn Thừa Hoan, ngươi thật sự thích sao?

Yêu thích thứ này, không phải không nói lời nào là có thể giấu được, con mắt là nơi thành thật nhất. Tôn Thừa Hoan biết rõ điểm này, vì lẽ đó, nàng sẽ không liên tục nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Châu Hiền lúc nói chuyện.

Lúc Bùi Châu Hiền nhìn nàng, nàng sẽ nghiêng mặt qua chỗ khác, cho nên Bùi Châu Hiền chỉ có thể nhìn gò má của nàng.

"Nếu như ngươi cảm thấy không vui khi làm công việc ở chỗ ta, chúng ta giải trừ hiệp ước đi." Bùi Châu Hiền đem lời vừa nãy chưa nói xong, nói ra, nàng không muốn nhìn thấy Tôn Thừa Hoan ở bên người nàng, mà cả ngày sầu não uất ức.

Tôn Thừa Hoan không có nghĩ đến điểm này, "Giải trừ hiệp ước?"

Bùi Châu Hiền biết Tôn Thừa Hoan không vui, nhưng lại không biết Tôn Thừa Hoan đến tột cùng là vì sao mà không vui. Trong lòng Bùi Châu Hiền cho rằng là do chính mình quá cường thế, làm cho Tôn Thừa Hoan không thoải mái, hiện tại nàng không muốn dùng phương thức này chụp lên người Tôn Thừa Hoan, "Tiền ngươi có thể chậm rãi trả."

Tôn Thừa Hoan do dự, đây rõ ràng là phương thức giải quyết ngay từ đầu mà nàng muốn, hiện tại Bùi Châu Hiền đang thỏa mãn nàng, nàng không phải nên thở một hơi sao? Tại sao trong lòng lại cảm thấy buồn phiền.

"Học được bảo vệ mình, biết không?" Bùi Châu Hiền ôn nhu nói, sau đó cười nói, "Tôn tiểu thư, sau này đừng tiếp tục làm những việc kia nữa."

Tôn Thừa Hoan trong lòng tràn đầy đều là cảm động, Bùi Châu Hiền luôn có thể dùng các loại phương thức để đem ấm áp đến cho nàng. Đêm đó Bùi Châu Hiền đem nàng nhốt ở trong xe, mạnh mẽ kéo qua, hiện tại nhớ tới đến lại cảm thấy khôi hài, cũng cảm thấy cảm động.

"Nhanh như vậy liền chán ăn cơm ta làm rồi sao?" Tôn Thừa Hoan sẽ đi nhưng không phải hiện tại, nàng muốn dưỡng dạ dày của Bùi Châu Hiền tốt hơn một chút rồi mới đi, khả năng không bao giờ tìm được một tiểu bảo mẫu tận tâm tận chức đối với Bùi Châu Hiền như nàng nữa, Bùi tổng đối với nàng tốt như vậy, nàng cũng không thể quá "Lòng lang dạ sói".

Tôn Thừa Hoan đứng dậy thu thập thuốc dạ dày trên khay trà, mở miệng nói một đằng làm một nẻo nói, "Ta ở này làm thật vui vẻ, không có ý định đi."

Bùi Châu Hiền có thể không nhìn ra "Thật vui vẻ" của Tôn tiểu thư sao, "Ta lại cho ngươi một cơ hội, thật sự đồng ý lưu lại?"

"Công việc tốt như vậy, làm mất đi rất đáng tiếc."

Bùi Châu Hiền dựa vào trên ghế sô pha, đầy hứng thú mà nhìn Tôn Thừa Hoan, sau đó hỏi một câu, "Thật sự hài lòng?"

"Hài lòng, hài lòng cực kì." Tôn Thừa Hoan trả lời đến vô cùng không để ý.

Thời điểm nhìn nàng mạnh miệng, tâm tình của Bùi Châu Hiền liền không tên tốt lên, "Ngươi tới đây."

"Cái gì?" Tôn Thừa Hoan đầu óc mơ hồ đi tới.

"Ngồi xuống."

Lúc này Tôn tiểu thư nghe lời giống như một tiểu sủng vật, nàng ngồi xuống, Bùi Châu Hiền liền ngồi thẳng dậy, hai cái tay nâng mặt nàng, ngón tay ôm lấy khóe miệng nàng, nhẹ nhàng kéo lên trên, cười thấp giọng nói, "Hài lòng liền cười một cái cho ta."

Tôn Thừa Hoan lại không hăng hái, tim đập như trống gõ, nàng ngẩn người, ngăn tay của Bùi Châu Hiền lại, "Chúng ta làm bảo mẫu, không có cung cấp nghiệp vụ này."

Lần này đúng là chọc Bùi Châu Hiền cười đến vui vẻ, Bùi Châu Hiền nhìn nàng nghiêm túc nói rằng, "Ngươi cười lên rất ưa nhìn."

Bùi tổng đều đã mở miệng vàng ra rồi, tốt xấu gì cũng nên cho cái mặt mũi. Tôn Thừa Hoan trong lòng tuy rằng đủ mùi vị lẫn lộn, nhưng cuối cùng vẫn dương lên khóe môi, cười ra hai cái lúm đồng tiền, "Bùi tổng thoả mãn chưa?"

"Ừm... Giúp ta chuẩn bị ít nước nóng, ta muốn ngâm mình."

"Được."

Trong phòng tắm, Tôn Thừa Hoan khom lưng thử nhiệt độ nước bên trong bồn tắm lớn, vừa vặn.

"Thừa Hoan."

"Hả?" Tôn Thừa Hoan đứng lên, không phát hiện ra Bùi Châu Hiền là lúc nào tiến vào, "Nước đã được rồi, ngươi thử nhiệt độ xem."

"Ừm." Bùi Châu Hiền đứng trước gương, "Lại đây giúp ta cởi váy."

"A?" Tôn Thừa Hoan trong lòng cả kinh.

"Ta với không tới." Bùi Châu Hiền từ trong gương nhìn Tôn Thừa Hoan ở phía sau.

"Được." Tôn Thừa Hoan đứng ở sau lưng nàng, vén tóc của nàng qua một bên, giúp nàng mở khóa kéo, từ từ đi xuống, mơ hồ lộ ra một mảng trắng như tuyết bóng loáng ở phía sau lưng, lần này Tôn Thừa Hoan không bình tĩnh được nữa, ánh mắt không tự chủ rơi trên eo thon của nàng, Tôn Thừa Hoan thật lo lắng chính mình sẽ kích động, sẽ ôm lấy nàng từ phía sau.

Tôn Thừa Hoan một mặt mở khóa kéo cho nàng, một mặt ở trong lòng nhổ nước bọt, khóa kéo của cái váy này thiết kế cũng quá không hợp lý đi, một người sao có thể mặc được. Bởi vì xả nước nóng, nên nhiệt độ trong phòng tắm hơi cao, Tôn Thừa Hoan cảm thấy có chút nóng.

Bùi Châu Hiền vẫn đang xuyên qua tấm gương nhìn nàng chằm chằm, mới phát hiện được Tôn Thừa Hoan sẽ mặt đỏ.

Phần lưng váy mở ra càng lúc càng lớn, thời điểm Tôn Thừa Hoan kéo đến một nửa, khóa kéo đột nhiên kẹt lại, một mực lại kẹt vào lúc này, muốn chết a.

"Sao vậy?" Bùi Châu Hiền hỏi nàng, sau đó liền nhìn thấy mặt của Tôn tiểu thư càng ngày càng hồng.

"Kẹt rồi, chờ ta một chút." Tôn Thừa Hoan cúi đầu nghiêm túc sửa khóa kéo, đầu ngón tay thỉnh thoảng sượt trên da thịt trên lưng Bùi tổng, Tôn Thừa Hoan còn chưa ý thức được, hiện tại khuôn mặt của mình có bao nhiêu hồng, dưới ánh đèn ấm áp, có vẻ càng thêm khuếch đại.

Tôn Thừa Hoan đưa tay vén tóc ra sau tai, cùng khóa kéo vật lộn, dằn vặt một hồi lâu, rốt cục cũng được, lúc Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu lên, đúng dịp thấy chính mình trong gương mặt đỏ tai hồng, còn Bùi Châu Hiền đang nhìn nàng cười.

Mặt làm sao lại hồng thành như vậy? Chuyện này... Quá mất mặt.

Bùi Châu Hiền rốt cục được toại nguyện, nhìn thấy bộ dạng Tôn tiểu thư đầy mặt ửng đỏ, xác thực rất đáng yêu, Bùi Châu Hiền xoay người, quay về Tôn Thừa Hoan nói rằng, "Còn không ra đi, là muốn nhìn ta tắm rửa sao?"

Lần này không được, Tôn Thừa Hoan cảm thấy mặt càng nóng, cũng không biết chính mình là như thế nào ra khỏi phòng tắm.

Đi tới phòng khách, nhiệt độ trên mặt Tôn Thừa Hoan mới hạ xuống được một chút, như thế nào có cảm giác Bùi tổng lại bắt đầu "Câu" nàng? Vốn là từ đêm ngắm mưa sao băng đó qua đi, Bùi Châu Hiền không còn đi "Trêu chọc" nàng nữa.

Tôn Thừa Hoan dựa vào trên tường, rõ ràng chính mình đang động kinh, cái kia chỉ là một câu trêu chọc hết sức bình thường mà thôi.

Bùi Châu Hiền nằm trong bồn tắm ngâm mình, nhớ tới hình ảnh vừa nãy, nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười, mãi cho đến khi tắm xong bọc khăn tắm kỹ lưỡng đi ra ngoài, mặt vẫn tràn đầy ý cười. Tôn Thừa Hoan như vậy, cũng thật là làm cho người ta yêu thích.

Hành động của Tôn tiểu thư rất tốt, Bùi Châu Hiền lại bị nàng lừa một trận, nhưng lần này, Tôn Thừa Hoan muốn giấu cũng giấu không được nữa.

Lúc trước hai người đều nói lời thề son sắt cho đối phương biết, chính mình đối với nữ nhân không có hứng thú, hiện tại hai người đều lén lén lút lút đánh chủ ý lên đối phương.

Nhưng thấy được rồi, vẫn là không cần nói ra quá sớm.
---------------------------------------------------

Ngày thứ hai, Tôn Thừa Hoan như cũ bảy giờ rời giường làm bữa sáng, chỉ là sau khi làm xong bữa sáng, vẫn chưa thấy Bùi tổng mặc áo ngủ đến trước mặt nàng lắc lư.

Tôn Thừa Hoan gõ vang cửa phòng ngủ ba, bốn lần.

"Cửa không có khóa, đi vào."

"Bùi tổng, ngày hôm nay không đi làm sao?" Tôn Thừa Hoan đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Bùi Châu Hiền nằm ở trên giường, bộ dạng còn đang ngủ, ngày hôm nay không phải cuối tuần a, thường ngày vào giờ này Bùi tổng đã trang điểm xong chuẩn bị ra ngoài rồi.

"Ngày hôm nay không đi, không thoải mái."

"Không thoải mái?!" Tôn Thừa Hoan lúc nào cũng có thể rất nhanh nắm lấy điểm quan tâm, nàng đi vào, "Nơi nào không thoải mái?"

Thăm dò ý nghĩ chân thực trong lòng Tôn tiểu thư xong, Bùi Châu Hiền cảm thấy thăm hỏi như vậy đặc biệt ấm lòng, nàng vẫn nằm ở trên giường, cũng không đứng dậy, cứ như vậy miễn cưỡng nhìn Tôn Thừa Hoan, hừ nhẹ một cái, "Gần nhất quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một ngày."

Tôn tiểu thư ước ao, có tiền thật tốt, muốn nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, có điều nàng nghỉ ngơi một ngày cũng được, hôm qua mới nháo ra bệnh dạ dày, hơn nữa gần nửa tháng nay nàng còn chưa có nghỉ ngơi qua, ngay cả cuối tuần cũng vậy.

Tôn Thừa Hoan sờ sờ cái trán của nàng, cảm giác nhiệt độ bình thường mới yên tâm, nhìn thời gian hiện tại còn sớm, "Vậy ngươi ngủ tiếp, ta không quấy rầy."

Con tiểu trư hồng phấn kia, nàng lại đặt ở đầu giường. Tôn Thừa Hoan không có thấy ở trong xe của nàng, còn tưởng rằng nàng ném rồi, hiện tại đột nhiên nhìn thấy ở đầu giường, Tôn Thừa Hoan lại không nhịn được suy nghĩ nhiều.

"Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền gọi Tôn Thừa Hoan đang xoay người rời đi, "Một tiếng sau quay lại gọi ta."

"Ừm."

Tôn Thừa Hoan còn phát hiện, gần đây Bùi Châu Hiền rất nhiều lần gọi tên của nàng.

Lại qua một giờ, chín giờ, Tôn Thừa Hoan đã đem bữa sáng hâm nóng lại một lần. Gõ gõ cửa phòng nàng, nàng không trả lời, Tôn Thừa Hoan trực tiếp đi vào.

Bùi Châu Hiền còn đang ngủ, Tôn Thừa Hoan xoắn xuýt một hồi có nên gọi nàng rời giường hay không, thừa dịp lúc còn đang xoắn xuýt, nhân cơ hội lại nhìn nàng thêm vài lần, cũng chỉ khi nàng như vậy, Tôn Thừa Hoan mới dám không kiêng kị gì mà nhìn nàng chằm chằm.

Ba phút sau.

"Bùi tổng?"

"Ừm."

"Bữa sáng ở nhà bếp, ta đi ra ngoài mua thức ăn, buổi trưa ngươi muốn ăn cái gì?" Nàng hiện tại thật là một bảo mẫu chân thật chuyên nghiệp, cung cấp các loại phục vụ tri kỷ.

"Ngươi làm là được."

Câu nói này của Bùi tổng thực sự là độ khó cao a, Tôn Thừa Hoan vừa liếc nhìn con tiểu trư hồng phấn kia, "Ngươi dậy nhớ ăn điểm tâm."

"Biết rồi."

Lúc yêu thích một người, liền bắt đầu thay đổi từng li từng tí một, Tôn Thừa Hoan rất khó tưởng tượng, mấy tháng trước, nàng là như thế nào nhìn mặt Bùi Châu Hiền, đối với Bùi Châu Hiền nói ra lời "Làm bạn gái của ta" như vậy.

Tôn Thừa Hoan đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn trở về, thì nghe được tiếng đàn dương cầm từ trong phòng truyền ra, nơi ở của Bùi Châu Hiền có đàn dương cầm, nhưng Tôn Thừa Hoan xưa nay chưa từng nghe nàng đánh qua, có điều, nàng bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ đàn dương cầm.

Khúc dương cầm Edgar Tôn Thừa Hoan đều đã nghe qua, lúc trước cũng bởi vì cái này, Tôn Thừa Hoan còn lôi kéo được Bùi Châu Hiền đi xem phim một lần, nàng chỉ cảm thấy Bùi tổng chỉ là cũng có hứng thú đối với khúc dương cầm này mà thôi, không nghĩ tới nàng có thể đánh nghe tốt đến như vậy.

Tôn Thừa Hoan đứng ở trong phòng khách yên tĩnh nghe xong cả một thủ khúc, lúc giai điệu quen thuộc tiếp tục vang lên thì, nàng không nhịn được đi tìm nguồn âm thanh phát ra.

Tôn Thừa Hoan yên tĩnh đứng ở cửa, Bùi Châu Hiền vẫn mặc áo ngủ lúc sáng sớm, tóc dài rối tung, ưu nhã ngồi ở trước dương cầm, ngón tay tinh tế thon dài khiêu vũ trên những phiếm đàn đen trắng, Tôn Thừa Hoan nhìn say mê.

Bùi Châu Hiền cũng nhìn thấy nàng, yên tĩnh đánh cầm, hướng về nàng cười cười.

Tôn Thừa Hoan xuất thần, không biết là bởi vì người trước mắt, hay là do bên tai ong ong.

Lại một thủ khúc nữa kết thúc, Bùi Châu Hiền nhìn về phía nàng, "Ngươi lại đây."

"Ta không biết đánh." Tôn Thừa Hoan lắc đầu, từ nhỏ nàng chỉ có thể yên lặng nhìn người khác đánh.

"Ta dạy cho ngươi."

Tôn Thừa Hoan muốn học, cái gì cũng không nghĩ liền đi qua, nhưng khi nàng ngồi xuống ở bênh cạnh Bùi Châu Hiền, lúc Bùi tổng với lên trên tay nàng tay, trong nháy mắt Tôn tiểu thư liền có chút hối hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro