Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạ Tề không phải bạn trai của ta..."

"... Ta độc thân."

Chẳng trách lúc trước nhìn thấy Lâm Vi cùng Hạ Tề cùng một chỗ, nàng lại thờ ơ không động lòng, lúc đó Tôn Thừa Hoan liền cảm thấy ở giữa có vấn đề, chỉ là nhẫn kim cương đính hôn trên tay nàng quá thật, thật đến mức Tôn Thừa Hoan không còn tiếp tục hoài nghi.

Tôn Thừa Hoan mặt không có biểu tình gì mà nhìn Bùi Châu Hiền một lát, nụ cười trên mặt Bùi Châu Hiền, làm Tôn Thừa Hoan có cảm giác như mình vừa rơi vào một cái tròng, lần này, nàng lại rơi vào cái tròng của Bùi Châu Hiền.

Chơi chính mình liền chơi vui như vậy sao? Bùi tổng hẳn là từ sớm trước đó đã nhìn thấu rồi đi? Nhìn thấu mình đối với nàng có hảo cảm, nhìn thấu mình vẫn đang ghen, người này thật đáng sợ... Tôn Thừa Hoan nghĩ, mấy ngày nay cũng không phải nàng bị ảo giác, nói rõ ra Bùi Châu Hiền là đang cố ý "Câu dẫn" nàng.

Lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan đối với một người vừa yêu lại vừa hận như thế, yêu thích nàng đối với mình tri kỷ, chán ghét nàng khắp nơi tính toán mình. Hiện tại Bùi tổng nói những câu nói này, là đang chờ mong gì đó sao? Chờ mong chính mình đầy mặt hài lòng sao? Hay là chờ mong chính mình thừa nhận yêu nàng yêu đến không cách nào tự kiềm chế được? Tôn Thừa Hoan cảm thấy không thể lại để "Hồ ly" Bùi Châu Hiền này tiếp tục thực hiện được...

"Ồ." Tôn Thừa Hoan chỉ tiếp tục ăn cơm, sau đó lạnh như băng "Ồ" một tiếng, cái này là ngữ khí xem thường, trong nháy mắt làm Bùi Châu Hiền trở nên tưởng bở.

"Hiện tại còn muốn từ chức không?" Bùi Châu Hiền tiếp tục hỏi nàng.

Nếu như lúc này nói không từ chức, vậy thì vừa đúng ý của Bùi Châu Hiền, vẫn vòng quanh ở trong bẫy của nàng, Tôn Thừa Hoan xưa nay sĩ diện, Bùi Châu Hiền lừa nàng thảm như vậy, lúc này còn theo nàng, có vẻ không có cốt khí, Tôn Thừa Hoan nổi giận nói, "Từ a, tại sao không từ chức, ngày mai ta liền dọn đi."

Trên thực tế, Tôn Thừa Hoan cũng có dự định từ chức, mấy ngày nay, nàng cùng Lâm Vi đều đang gom tiền, bởi vì công việc này của Bùi Châu Hiền, nàng tựa như bị Bùi tổng "Bao dưỡng" vâjy, cảm giác này rất không tốt.

"Thừa Hoan..." Bùi Châu Hiền làm sao có thể quên Tôn tiểu thư thích nhất là nói một đằng làm một nẻo, nhìn vẻ mặt trên mặt của nàng, rõ ràng có chút giận bản thân mình, Bùi Châu Hiền vừa định giải thích gì đó, lúc này di động lại vang lên, "Ta tiếp điện thoại một chút."

Điện thoại là Bùi mẹ gọi tới, Bùi đổng nguy kịch, cần nàng lập tức chạy đi H thị.

"Sao vậy?" Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền tiếp điện thoại xong, sắc mặt nặng nề.

Bùi Châu Hiền đứng dậy, "Ta có việc phải đi ra ngoài mấy ngày..."

"Ừm..." Nàng không có nói là chuyện gì, Tôn Thừa Hoan cũng không cố ý đi hỏi, nếu như nàng muốn nói tự nhiên sẽ nói, về điểm này, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền có độ ăn ý rất cao, Bùi Châu Hiền cũng chưa từng chủ động hỏi qua cố sự quá khứ của Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền tùy ý thu dọn một chút hành lý, liền chuẩn bị ra ngoài, trước khi nàng đi, Tôn Thừa Hoan kín đáo đưa cho nàng bánh bích quy cùng sữa bò, "Đói bụng nhớ ăn chút đồ ăn."

Vừa rồi chỉ ăn hai ngụm cơm.

"Ừm." Bùi Châu Hiền nắm tay Tôn Thừa Hoan, nhẹ giọng nói, "Chờ ta trở lại."

Bùi Châu Hiền đi rồi, trái tim Tôn Thừa Hoan đập nhanh đến không kềm chế được, giống như ở đầu ngón tay vẫn còn lưu giữ hơi ấm của nàng, Bùi Châu Hiền cũng yêu thích mình sao? Bùi Châu Hiền là khi nào thì bắt đầu yêu thích mình...

Chuyện đùa nháo nháo, các nàng đều cho thành thật rồi.

---

Buổi chiều, Tôn Thừa Hoan nằm ở trên giường, giống như đang nằm mơ, nàng nhìn tay phải của chính mình, nhớ tới Bùi Châu Hiền nắm tay nàng thấp giọng nói "Chờ ta trở lại" dáng dấp rất ôn nhu, thật sự giống như đang nằm mơ.

Người nàng yêu thích, cũng yêu thích lại nàng? Đêm nay muốn mất ngủ...

Đầy đầu của Tôn Thừa Hoan đều là nghĩ về Bùi Châu Hiền, nhớ những ngày qua các nàng tiếp xúc, nàng nói Hạ Tề không phải bạn trai của nàng, mở ra khúc mắc tối tắm nhất của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan đang không kiêng dè một chút nào nhớ Bùi Châu Hiền, cho dù Bùi tổng mới rời khỏi có mấy tiếng mà thôi.

Đã từng cho rằng là tất cả là dày vò, hiện tại chỉ còn dư lại ngọt ngào, Bùi tổng cũng quá hư rồi, làm gì đến chơi nàng như vậy. Tôn Thừa Hoan ôm gối ở trên giường đánh mấy cái, đã rất lâu không có mê gái thành như vậy...

Ngày đó ở trong phòng tắm, Bùi Châu Hiền để cho nàng hỗ trợ cởi quần áo, nhất định là cố ý, cố ý câu dẫn nàng, một mực nàng còn mặt đỏ tới mang tai bị câu đi, chẳng trách ngày đó Bùi Châu Hiền cười đến vui vẻ như vậy. Tôn Thừa Hoan lại nhớ tới sau đó học đàn dương cầm, Bùi Châu Hiền ở nơi nào là đang dạy nàng, rõ ràng chính là đang đùa giỡn nàng, Tôn Thừa Hoan vươn mình ngồi ở trên giường, mở ra bàn tay, nhìn mu bàn tay của chính mình, ngày đó Bùi Châu Hiền còn đem lòng bàn tay cùng năm ngón tay cùng nàng chồng lên nhau, bây giờ nhớ lại lúc đó, tâm vẫn còn thình thịch nhảy không ngừng.

Con tiểu trư hồng phấn kia nàng vẫn còn đặt ở đầu giường...

Tôn Thừa Hoan rất muốn biết, Bùi tổng phúc hắc ẩn nhẫn, là lúc nào đối với mình sản sinh ra ý nghĩ ở phương diện kia, là đêm đó tiếp mình quay về khu nhà ở, nàng liền đối với mình có loại ý tứ kia sao? Nàng không biết... Sẽ không còn đang ăn dấm chua của Lâm Vi chứ?! Khả năng là Tôn tiểu thư muốn điên rồi, cứ nghĩ như vậy đến rạng sáng ngày thứ hai, cả một đêm nàng không ngủ...

Nghĩ đến rất nhiều, rất nhiều.

Nếu như Bùi Châu Hiền thật sự yêu thích nàng, các nàng có thể ở chung một chỗ sao? Tôn Thừa Hoan vẫn cho rằng Bùi Châu Hiền là người không thể yêu, không phải chỉ vì Hạ Tề, mà còn bởi vì, các nàng căn bản chính là người của hai thế giới. Nàng là công chúa, mà mình là cô bé lọ lem, nghĩ đến một đêm, tâm Tôn Thừa Hoan lại hoảng giống như rơi vào kẽ băng nứt, nhớ tới một đoạn cảm tình đã thất bại, ngay cả người bình thường cũng không thể tiếp thu nàng, cao cao tại thượng như Bùi Châu Hiền có thể tiếp thu nàng sao?

Nàng sợ sệt cảm giác có được lại mất đi, vốn cho là chính mình được hạnh phúc, nhưng lại chỉ là bọt biển dưới ánh mặt trời, cuối cùng hóa thành một đoàn không khí, cảm giác này quá khó tiếp thu, Tôn Thừa Hoan không muốn lại trải qua lần thứ hai.

Mãi cho đến hừng đông, Tôn Thừa Hoan mới ngất ngất nặng nề ngủ được hai giờ, thời điểm hơn tám giờ sáng di động vang lên, nguyên bản đang thiu thiu ngủ Tôn Thừa Hoan lập tức tỉnh táo, nàng luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại di động, nhìn hiển thị người gọi, Tôn Thừa Hoan ngáp một cái vò vò đầu phát, trong nháy mắt yên tĩnh lại, người gọi là "Đại Vi" không phải "Canh cá".

"Tiền ta đã tập hợp đến gần đủ rồi, đợi lát nữa chuyển hết cho ngươi." Lâm Vi ở đầu bên kia điện thoại phun tào, "Khoảng thời gian này ngươi đi đâu? Bị người lừa đi rồi sao? Ngay cả bóng người cũng không thấy..."

Có thể không phải sao, là bị Bùi Châu Hiền mạnh mẽ "Lừa" đi.

"Cảm ơn." Tôn Thừa Hoan nhờ Lâm Vi giúp mình gom tiền, trước tiên là muốn trả lại Bùi Châu Hiền, nàng không muốn nợ tiền Bùi Châu Hiền, tình nguyện nợ những người khác đều được.

Sauk hi Bùi Châu Hiền rời đi, không có gọi điện thoại cho nàng, ngay cả tin nhắn cũng không có. Nàng là rất bận sao? Tôn Thừa Hoan nghĩ tới chủ động gọi điện thoại cho nàng, nhưng vẫn là không dám, sợ quấy rối đến nàng, do do dự dự thật lâu, chỉ gửi cho nàng một tin nhắn.

—— Chú ý nghỉ ngơi.

Tôn Thừa Hoan đợi một ngày, nàng vẫn chưa hồi âm lại.

Đem khu nhà ở bên này thu thập sạch sẽ, Tôn Thừa Hoan thu dọn hành lý xong, lại trở lại phòng cho thuê của mình, nàng cũng chuẩn bị từ chức xong rồi, cũng đã nói cùng Bùi Châu Hiền rồi, cho nên không cần tiếp tục ở tại nơi này nữa. Mà tình huống bây giờ, Tôn Thừa Hoan luôn cảm thấy không ở cùng một chỗ vẫn tốt hơn, nàng sợ chính mình mỗi ngày đều nhìn thấy Bùi Châu Hiền, sẽ bình tĩnh không nổi nữa.

Tôn Thừa Hoan trở lại khu nhà ở của mình, thời điểm hơn mười giờ đêm, thu được hồi âm của Bùi Châu Hiền:

—— Ngươi cũng vậy.

Nàng nhất định rất mệt, ngày đó đi gấp như vậy, cũng không biết phát sinh chuyện gì? Mấy ngày nay, Tôn Thừa Hoan hồn vía đều lên mây, nói không phải khoa trương chứ, mỗi giờ nàng đều đang nghĩ về Bùi Châu Hiền, trong lòng nàng ngứa, bởi vì quan hệ giữa các nàng giống thật mà cũng giống giả.

Ngày đó qua đi, trong lòng Tôn Thừa Hoan vừa chờ mong vừa sợ hãi, một mực ngay lúc mấu chốt này, Bùi Châu Hiền lại biến mất mấy ngày, trong lòng Tôn Thừa Hoan xoắn xuýt, hỗn loạn vô cùng.

---

Bùi đổng qua đời, thời điểm hắn đi rất an tường, lão nhân gia một lòng muốn tác hợp Bùi Châu Hiền cùng Hạ Tề, dưới lời nói dối có thiện ý, tâm nguyện của hắn cũng chấm dứt. Ước định của Bùi Châu Hiền cùng Hạ Tề, vẫn luôn gạt người nhà, chính là sợ lão gia tử biết đây là âm mưu, hiện tại coi như không còn gì tiếc nuối nữa.

Bùi Châu Hiền lại trở lại A thị đã là năm ngày sau, trên xe, nàng nhớ tới gọi điện thoại cho Tôn Thừa Hoan, "Chín giờ ta sẽ về đến nhà."

Nghe âm thanh uể oải của nàng, Tôn Thừa Hoan liền bắt đầu đau lòng, không biết những ngày qua nàng có ăn cơm đúng hạn hay không, "Ăn đồ ăn không?"

"Ăn." Cũng không biết nguyên nhân gì, Bùi Châu Hiền nghe được âm thanh của Tôn Thừa Hoan, tựa hồ có tác dụng xua tan mệt mỏi.

"Vậy ngươi nghỉ sớm một chút."

Hai người hàn huyên vài câu xong liền cúp điện thoại, cứ cảm thấy nơi nào có điểm không đúng.

Lúc này, Tôn Thừa Hoan mới nhớ ra, Bùi Châu Hiền còn chưa biết mình đã dọn đi, vừa rồi cũng không có nói với nàng...

Bùi Châu Hiền trở lại khu nhà ở, bấm chuông cửa nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa, bản thân nàng mở cửa, trong nhà là một mảnh đen như mực. Lúc này mới hiểu được, tốt a Tôn Thừa Hoan nhà ngươi, không nói tiếng nào liền dọn đi!

Lấy điện thoại di động ra, Bùi Châu Hiền lập tức gọi điện thoại cho "Nấu canh".

Tôn Thừa Hoan vừa tiếp điện thoại, liền nghe thấy âm thanh của Bùi tổng "Sức lực mười phần" chất vấn nàng, "Tôn Thừa Hoan, ngươi ở đâu?"

"Ta ở nhà." Lúc Tôn Thừa Hoan nói ở nhà, trong lòng có chút hoảng.

"Ngươi làm sao..." Bùi Châu Hiền chẳng muốn cùng nàng giải thích, trực tiếp ra lệnh, "Ngươi ở nhà chờ cho ta."

"Bùi tổng..." Bùi Châu Hiền cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan nắm điện thoại di động tựa ở trên tường, tâm tình bắt đầu thấp thỏm bất an, Bùi Châu Hiền là muốn qua đây sao? Là mình nên qua, nàng vừa mới xuống máy bay khẳng định rất mệt mỏi.

Hơn nửa canh giờ, cửa sắt bị gõ vang lên, Tôn Thừa Hoan kéo cửa ra, nhìn thấy Bùi Châu Hiền phong trần mệt mỏi đứng trước mặt nàng, mấy ngày không gặp, cảm giác nàng gầy đi không ít.

"Ta không phải đã nói ngươi chờ ta trở lại sao? Ngươi dọn đi tại sao không nói với ta một tiếng?!" Vừa thấy mặt, Bùi Châu Hiền liền nhắm vào vấn đề hỏi nàng.

Tôn Thừa Hoan đem cửa nhẹ nhàng kéo ra, nói rằng, "Ngày đó ta đã nói với ngươi, ta nói ta muốn..."

Còn chưa nói hết, Tôn Thừa Hoan liền yên tĩnh lại, bởi vì Bùi Châu Hiền đang ôm lấy nàng, hơn nữa là loại ôm rất chặt kia.

"Để ta ôm một lúc." Bùi Châu Hiền ôm nàng, ôm vào trong ngực, những ngày qua thân thể mệt mỏi cùng thần kinh căng thẳng chậm rãi thanh tĩnh lại.

Hô hấp của Tôn Thừa Hoan rối loạn, Bùi Châu Hiền dán vào nàng quá gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro