Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi tiếp đi a."

Tôn Thừa Hoan cầm điện thoại di động, đi ra hành lang ở ngoài phòng bệnh, quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Vi đang dựa vào cửa phòng bệnh, hai tay khoanh trước ngực, một bộ dạng xem kịch vui, chờ nàng nghe điện thoại.

Làm như các nàng đang lén lút vụng trộm vậy? Tôn Thừa Hoan quay lưng lại với Lâm Vi, "Uy?"

"Đêm nay có rảnh không?" Buổi tối Bùi Châu Hiền muốn mang nàng ra ngoài ăn cơm, lúc nào cũng bắt nàng làm cơm, sợ nàng mệt mỏi.

Tôn Thừa Hoan nhìn tay của mình một chút, phỏng chừng mấy ngày tới không có cách nào làm cơm được, "Hay là hôm nào đi."

Bùi Châu Hiền biết gần đây nàng đang ở đoàn phim của Nhậm Khang làm diễn viên quần chúng, bình thường buổi tối sẽ không có thông cáo gì, thầm nghĩ, nàng có phải là lại không nghe lời của mình, chạy đi làm công việc trước đây, "Ngươi lại đi tìm khách hàng?"

"Không có..." Tôn Thừa Hoan vội vàng giải thích.

"Vậy là không muốn gặp ta?"

Nghe hiểu được nàng là đang nói giỡn, nhưng Tôn tiểu thư vẫn hết sức nghiêm túc phản bác, "Không có!"

Muốn gặp đây, đặc biệt muốn thấy.

Bùi Châu Hiền cười nhẹ nói, "Buổi tối trước tiên ngươi ở nhà chờ ta, chúng ta ra ngoài ăn."

"Ta..."

"Ta phải họp, cứ như vậy đi."

Tôn Thừa Hoan còn chưa kịp giải thích, tay nàng bị thương, một mực lại là tay phải, Bùi Châu Hiền cũng đã cúp máy rồi. Bản thân Tôn Thừa Hoan cảm thấy cũng không phải thương nặng gì, nói với nàng lại thấy kì, huống chi Lâm Vi còn ở bên cạnh lôi kéo lỗ tai "Nghe trộm".

"Điện thoại gọi xong rồi?" Tôn Thừa Hoan vừa cúp điện thoại, Lâm Vi liền xông tới.

"Ừm..."

Lâm Vi thấy tay nàng bị thương, làm cái gì cũng không tiện, khá giống đang thăm dò hỏi thử, "Tay ngươi bị thương, mấy ngày này ở bên chỗ ta đi?"

"Quên đi thôi, quá phiền phức." Tôn Thừa Hoan nghĩ, nếu như ở nhà Lâm Vi, Bùi Châu Hiền muốn đi tìm nàng thì làm sao bây giờ? Nếu như Bùi tổng biết, có thể lại muốn ăn ghen, nghĩ tới đây, Tôn Thừa Hoan rất muốn cười.

"Từ lúc nào ngươi lại khách khí với ta như vậy?" Lâm Vi càng nhìn nàng, càng cảm thấy không đúng, càng cảm thấy suy đoán trong lòng mình là đúng, nếu không phải sau lưng nàng còn ẩn giấu người khác, nàng sẽ nói loại "Lời khách sáo" này sao?

"Thật sự không có chuyện gì, vết thương nhỏ."

"Ngươi cùng Bùi Đại tiểu thư rất quen thuộc?"

Quả nhiên, Lâm Vi không dễ bị lừa như vậy, Tôn Thừa Hoan cũng không có ý định tiếp tục gạt Lâm Vi nữa, miễn cho Lâm tiểu thư lại suy nghĩ lung ta lung tung. Ngoại trừ những chuyện trước kia quá mức u ám Tôn Thừa Hoan không muốn đề cập cùng bất luận người nào, thì nàng cùng Lâm Vi xem như là không có gì giấu nhau.

Ánh nắng chói chang tưới lên cây ngô đồng ở bệnh viện, Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm những tán lá lòe lòe toả sáng, cùng Lâm Vi nói, "Nàng cùng Hạ Tề giải trừ hôn ước..."

Nghe nàng nói như vậy, cùng với vẻ mặt nghiêm túc trên mặt, Lâm Vi đại khái đoán được nàng là muốn nói cái gì, buổi tối ngày hôm ấy, Bùi Châu Hiền đem Tôn Thừa Hoan từ nhà nàng mang đi, nàng liền đoán được quan hệ của hai người này không hề đơn thuần.

"Ngươi cùng một chỗ với nàng?" Từ câu nói kia của Tôn Thừa Hoan, Lâm Vi liền đẩy ra cái kết luận này, có thể thấy được Lâm Vi đối với Tôn Thừa Hoan vẫn là đầy đủ hiểu rõ.

Tính là ở cùng một chỗ sao? Tôn Thừa Hoan cũng không biết có tính hay không, hay là tính đi, nàng quay đầu lại, đối với Lâm Vi cười nói ra bốn chữ, "Tự do luyến ái."

Lúc trước đùa giỡn, bây giờ đều đang thành thật rồi. Lâm Vi đoán không sai, hẳn là Bùi Châu Hiền đang theo đuổi Tôn Thừa Hoan, dựa theo tính cách của Tôn Thừa Hoan, tuyệt đối sẽ không chủ động đi trêu chọc những người khác, ba năm nay Lâm Vi chưa từng thấy Tôn Thừa Hoan động tâm với ai cả, cuối cùng lại nở hoa ở trên người một nữ nhân.

Các nàng đều là nữ nhân, giữa các nàng khác biệt cách xa, các nàng nhìn không quá thích hợp... Mọi việc đều giống như giội nước lã, nhưng một câu Lâm Vi cũng không nói ra, tuy rằng nàng lớn hơn Tôn Thừa Hoan, nhưng Tôn Thừa Hoan so với nàng càng thực tế càng thành thục hơn, nếu như không phải thật sự yêu thích, Tôn Thừa Hoan sẽ không nói với nàng như vậy.

Lâm Vi nhận thức Tôn Thừa Hoan ba năm, chưa từng thấy vẻ hạnh phúc tràn trề trên mặt nàng như vậy bao giờ, thật không biết chuyện này đối với nàng mà nói, là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa, Tôn Thừa Hoan hoặc là không thích, còn đã thích sẽ ăn thua đủ... Mà trong tâm tư của Lâm Vi, luôn cảm thấy Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền không có khả năng lắm.

"Yêu thích liền cẩn thận hưởng thụ đi."

"Ừm." Mặc kệ như thế nào, Lâm Vi sẽ luôn bồi ở bên cạnh nàng, cái này cũng là nguyên nhân vì sao Tôn Thừa Hoan xưa nay không có bằng hữu gì, nhưng lại cùng Lâm Vi kết giao.

Hảo hảo hưởng thụ... Nói thì nói thế, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn luôn nhìn trước nhìn sau, có chút khúc mắc không mở ra, thì khó có thể thả xuống được.
--------------------------------------------

Bảy giờ tối, vừa lúc thấy mặt trời lặn, Tôn Thừa Hoan ngồi trên lan can nhìn bóng người quen thuộc.

Ban đầu nàng cho rằng cánh tay của mình chỉ là vết thương nhẹ, hiện tại tựa hồ so với buổi chiều có chút nghiêm trọng hơn, chỉ cần hoạt động khuỷu tay một chút, liền vô cùng đau đớn, cũng không biết phải mất mấy ngày mới có thể bình thường lại.

Bùi Châu Hiền đi tới dưới lầu, liền theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, Tôn Thừa Hoan đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ, nghiêng đầu hướng nàng cười, trên mặt lúm đồng tiền sâu sắc thật là mê người. Bùi Châu Hiền cũng cười, nhưng trong lòng lại bất đắc dĩ, Tôn tiểu thư có thể ít giả vờ rụt rè có được hay không? Buổi chiều gọi điện thoại cho nàng, nàng còn mạnh miệng nói hôm nào gặp lại đây.

Tôn Thừa Hoan dùng tay trái mở cửa cho nàng, cũng dùng tay trái rót nước cho nàng, Bùi Châu Hiền rất nhanh liền nhận ra Tôn Thừa Hoan không được tự nhiên, "Tay sao vậy?"

"Ừ, buổi chiều va vào một phát..." Tôn Thừa Hoan thật khâm phục sức quan sát của Bùi Châu Hiền, chính mình còn chưa nói với nàng, nàng đã nhanh như vậy liền phát hiện.

"Làm sao đụng phải?" Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng đỡ cánh tay phải của nàng, không dám di động, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi, làm sao có khả năng chỉ là va vào một phát, nàng đau lòng nói với Tôn Thừa Hoan, "Buổi chiều gọi điện thoại cũng không nói với ta."

"Lại không phải trọng thương gì." Tôn Thừa Hoan thờ ơ cười một cái.

"Ngươi nha, đến cùng có biết bảo vệ mình hay không..."

"Ta bị thương ngươi còn trách ta?" Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tôn Thừa Hoan lại thấy vui vẻ, vì nàng được Bùi Châu Hiền an ủi, "Không có chuyện gì, ta không có yếu ớt như vậy, hai ngày nữa là ổn rồi."

"Đã đi bệnh viện chưa?"

"Đi rồi, bác sĩ nói không có chuyện gì."

Bùi Châu Hiền nhìn trạng thái này của nàng, vẫn không thấy yên lòng, lời nói của nàng không thể tin hoàn toàn, "Ta cùng ngươi đi bệnh viện."

"Thật, đã đi kiểm tra rồi." Bùi tổng cũng thật ngang ngược, nói thế nào cũng không tin, Tôn Thừa Hoan lập tức không có chú ý, dùng tay phải lấy báo cáo kiểm tra, kết quả đem mình làm đau một trận, "Ây..."

"Còn nói không có chuyện gì!" Bùi Châu Hiền nhìn một phần báo cáo kiểm tra đơn giản, vẫn không yên lòng, "Thu thập hành lý một chút, đi theo ta."

"A? Thu thập hành lý..." Coi như là phải đi bệnh viện, cũng không cần khoa trương đến mức thu thập hành lý như thế a?

"Tay ngươi không tiện, ta đi giúp ngươi thu thập."

Tôn Thừa Hoan cảm giác mình vĩnh viễn theo không kịp suy nghĩ của Bùi tổng, "Thu thập hành lý làm gì a?"

"Ngươi như thế sẽ không chăm sóc được bản thân, vậy thì để cho ta làm. Trước khi tay ngươi khỏi hẳn, ngươi ở nhà ta đi, ta còn có thể nhìn một chút."

Tôn Thừa Hoan vẫn muốn nhổ nước bọt, lời nói này của Bùi tổng, giống như nàng là người rất biết chăm sóc người khác vậy, nếu như nàng biết chăm sóc người khác, cũng không đến nỗi đem dạ dày của chính mình chăm sóc thành như vậy, chuyển tới ở chung cùng với nàng, mới là mục đích của Bùi tổng đi? Lại nói, Tôn Thừa Hoan mới từ bên kia của nàng dọn đi không bao lâu...

"Chưa tới mấy ngày là ổn rồi..."

Bùi Châu Hiền không có để ý đến nàng, kéo tay trái của nàng, đi đến phòng ngủ, "Ngươi muốn mang những thứ nào, ta giúp ngươi thu dọn."

Chuyện này, Tôn Thừa Hoan xác thực cảm thấy nhột, nàng không qua ở nhà Lâm Vi, trong tiềm thức còn không phải là nghĩ Bùi Châu Hiền tới đón nàng sao, vào lúc này còn giả vờ xấu hổ.

Bùi Châu Hiền đã nhìn thấu Tôn Thừa Hoan rồi, đối với Tôn tiểu thư, có lúc chính là không thể nói lý.

Không sai, Bùi tổng không nói lý, cũng làm cho Tôn Thừa Hoan yêu thích muốn chết, Tôn tiểu thư khó chịu chút xíu, nhưng vẫn đi theo Bùi tổng.

Lúc Bùi Châu Hiền lái xe ngang qua khu chợ đêm, đã có tiểu thương lục tục bày sạp ra, nhìn thấy bà bán bánh rán, Bùi Châu Hiền dừng xe ở ven đường, "Có phải là đói bụng hay không? Ta mua cho ngươi chút đồ ăn."

Nàng thấy Tôn Thừa Hoan rất thích ăn cái này.

Tôn Thừa Hoan lại một lần nữa nhìn thấy Bùi Châu Hiền đứng trên đường nhỏ hoàn toàn không hợp với thân phận của nàng, nàng thả xuống cái giá, đang giúp mình mua bánh rán trái cây, trong nháy mắt Tôn Thừa Hoan có một loại kích động muốn rơi lệ.

"Ngươi ăn trước đi, cơm tối phải đến tối mới có thể ăn."

Giống như buổi tối ngày hôm ấy vậy, một cái bánh rán trái cây, các nàng mỗi người một nửa, chỉ là lúc này đang ngồi ăn ở trong xe, Tôn Thừa Hoan đúng là có chút đói bụng, tay trái cầm nửa cái bánh rán ăn ngon lành.

Lúc Tôn Thừa Hoan ăn xong bánh rán, Bùi Châu Hiền cũng chỉ còn dư lại hai cái miệng nhỏ, xem ra Bùi tổng không phải không thích ăn, lần trước thật sự là đã ăn no.

Bùi Châu Hiền cười đem phần bánh rán còn lại của mình đưa đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, lúc này không phải là đùa giỡn, "Ăn không vô, ngươi giúp ta ăn."

Tôn Thừa Hoan nhìn phần bánh rán trái cây còn lại, lại nhìn Bùi Châu Hiền một chút, "Hai cái, ngươi ăn không vô?"

Bùi Châu Hiền trực tiếp đem bánh rán đưa đến bên miệng nàng, sắp nhét vào trong miệng nàng rồi, rất "Tùy hứng" nói, "Đã nghĩ để ngươi ăn."

Tôn Thừa Hoan cũng mạnh miệng vài câu, sau đó Bùi Châu Hiền liền đút bánh rán cho nàng, ngoan ngoãn bắt đầu ăn, Bùi Châu Hiền liền nhìn nàng ăn, mãi đến khi còn một phần, Tôn Thừa Hoan không tên cảm thấy có mấy phần xấu hổ, không nhìn ra Bùi tổng lại có loại thú vui ác độc này.

Thấy nàng ngoan ngoãn ăn xong, Bùi Châu Hiền hài lòng nở nụ cười, đưa khăn tay qua lau miệng cho Tôn Thừa Hoan, sau đó vặn mở một chai nước lọc, chính mình uống trước một hớp, lại đưa cho Tôn Thừa Hoan.

"Tại sao ngươi luôn để ta ăn phần còn lại của ngươi?"

Bùi Châu Hiền hỏi ngược lại, "Ngươi không ăn phần còn lại của ta, còn muốn ăn của ai?"

Tôn Thừa Hoan rõ ràng, Bùi Châu Hiền vẫn còn ghen sự kiện nàng cùng Lâm Vi cùng nhau ăn kem kia, chuyện đều đã qua mấy tháng rồi, nói cách khác... Vào lúc đó Bùi Châu Hiền liền bắt đầu ghen?

"Bùi tổng, ta có thể hiểu là ngươi đang ghen đúng không?"

Vốn dĩ Tôn Thừa Hoan còn muốn chọc Bùi Châu Hiền một cái, chặn miệng lưỡi trơn tru của nàng, không nghĩ tới Bùi Châu Hiền vô cùng hào phóng thừa nhận, "Có thể."

"..." Tôn Thừa Hoan không còn lời nào để nói.

"Tôn tỷ, buổi tối chuẩn bị kỹ càng cơm tối cho hai người, đưa đến khu nhà ở lần trước." Bùi Châu Hiền gọi điện thoại, sau đó chuyển qua hỏi Tôn Thừa Hoan, "Muốn ăn món gì?"

Trước đây Bùi Châu Hiền chưa bao giờ bàn giao muốn ăn nào, Tôn tỷ đều theo khẩu vị mà làm, lúc Bùi tổng lại nhân nhượng Tôn Thừa Hoan, còn cố ý hỏi một lần.

Tôn Thừa Hoan ở một bên trêu đùa nói "Canh cá", sau đó vui cười hớn hở, Bùi Châu Hiền nhìn nàng đột nhiên cười như một kẻ ngu si, cảm thấy không hiểu ra sao lại cảm thấy buồn cười, liền cố ý phân phó Tôn tỷ hầm canh cá.

Buổi chiều, Bùi Châu Hiền mang theo nàng đi bệnh viện lại kiểm tra trong ngoài một vòng, sau khi xác nhận không có chuyện gì mới dẫn nàng về nhà.

Lúc tới nơi này một lần nữa, tâm tình của Tôn Thừa Hoan hoàn toàn khác nhau, có thể thấy được nàng để ý nhất, vẫn là chuyện Bùi Châu Hiền có vị hôn phu, sau đó Bùi Châu Hiền nghiêm túc cẩn thận giải thích qua một lần với Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao lúc trước gài bẫy Bùi Châu Hiền như thế đi nữa, Bùi Châu Hiền cũng không mắc câu.

Khi đó Bùi Châu Hiền nhất định cảm thấy các nàng là "Hai kẻ ngu si" đi.

Đợi đến chín giờ, các nàng mới ăn bữa tối nóng hổi, cơm tối rất phong phú, nói là phần hai người ăn, nhưng ba người ăn cũng thừa sức, Tôn Thừa Hoan đánh giá qua một lần, thật sự có canh cá, hầm đến trong veo thơm ngát.

"Không phải ngươi muốn uống sao?" Bùi Châu Hiền múc trước một chén canh cho Tôn Thừa Hoan.

Tay phải của Tôn Thừa Hoan không nhấc lên nổi, tay trái cầm muỗng, vụng về uống canh, nhìn dáng dấp kia thật là buồn cười, tay thoáng run lên liền bắn một ít ra ngoài.

Bùi Châu Hiền kéo cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh Tôn Thừa Hoan, tiếp nhận chén canh cùng cái muỗng trong tay nàng, "Đừng dằn vặt, ta uy ngươi."

"Không cần đi."

Bùi Châu Hiền chỉ cười cười, đưa tay vén tóc ra sau tai cho Tôn Thừa Hoan, sau đó dùng cái muỗng múc canh, thổi thổi, chờ bớt nóng mới đưa đến bên miệng Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan nhìn người bên cạnh nàng, chậm chạp không chịu há mồm, khóe mắt lại ướt át, sau khi gặp được Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan phát hiện mình so với trước đây đáng yêu hơn nhiều.

"Còn không uống, ta tay cũng sắp tê rồi."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan hồng cả mắt uống một hớp, không hăng hái lại rơi lệ, rất nhiều người biểu hiện lấy lòng với nàng, nhưng người chân chính tri kỷ đối với nàng như Bùi Châu Hiền như vậy lại không có, từ nhỏ nàng đã bị kêu là "Con ghẻ" mà lớn lên, hiện tại đột nhiên được người phủng ở lòng bàn tay, ngoại trừ cảm động, chính là muốn khóc.

"Ngày hôm nay rất oan ức sao?" Bùi Châu Hiền lại vội vàng lau nước mắt cho nàng.

Tôn Thừa Hoan cười lắc đầu, "Ta muốn ăn cơm tẻ."

Liền như vậy từng miếng từng miếng, Bùi Châu Hiền không biết có bao nhiêu kiên nhẫn đút cho nàng ăn, điều này làm cho Tôn Thừa Hoan đều muốn quên đi thân phân, địa vị của nàng, quên đi chênh lệch xa cách giữa các nàng, chỉ còn lại là người yêu bình thường, ngươi yêu thích ta, ta cũng yêu thích ngươi.

Chỉ ăn vài miếng cơm tẻ, Tôn Thừa Hoan liền không ăn nữa, trước đó đã ăn bánh rán, hơn nữa nàng sợ cơm nước lạnh, Bùi Châu Hiền còn chưa ăn.

Bùi Châu Hiền cũng chỉ ăn vài miếng, buổi tối cũng không quá đói bụng. Bùi Châu Hiền nhìn cánh tay của Tôn Thừa Hoan, đều bị thương nặng như vậy còn nói là việc nhỏ, nàng là buổi chiều bị ngã, mà buổi chiều nàng ấy ở đoàn phim, Bùi Châu Hiền hỏi nàng xảy ra chuyện gì, nàng chỉ nói qua loa, theo tính cách của Tôn Thừa Hoan, phỏng chừng cũng không hỏi được nguyên nhân.

"Tắm rửa cẩn thận một chút."

"Ừm." Tôn Thừa Hoan lại nhúc nhích cánh tay, tựa hồ tốt hơn rất nhiều, chỉ là còn có chút đau, nhịn một chút không làm động tác quá lớn là không sao.

Thời điểm Tôn Thừa Hoan muốn đi phòng tắm, Bùi Châu Hiền lại kéo nàng, ôn nhu hỏi, "Có muốn ta giúp ngươi một tay hay không?"

Tôn Thừa Hoan liếc nhìn nàng một chút, thật đúng là, câu nói như thế mà còn nói đến đàng hoàng trịnh trọng như vậy sao, nghe thật quá xấu hổ, Tôn Thừa Hoan phát hiện mình đúng là không có chút nào hiểu rõ "Tính nết" của Bùi tổng, già còn không đứng đắn, hai, ba ngày lại đùa giỡn nàng.

Nhìn bộ dạng Tôn Thừa Hoan có chút "Kinh ngạc đến ngây người", Bùi Châu Hiền vui vẻ, lại dặn một câu, "Cẩn thận một chút."

Chờ Tôn Thừa Hoan đi tắm rửa, Bùi Châu Hiền mới liên hệ với người quen ở đoàn phim kia, hỏi xế chiều hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhan Âm hoạt động ở trong đoàn phim vẫn tính là được, nhưng buổi chiều hôm nay xác thực giống như đùa giỡn làm khó dễ người, hơn nữa lại có người bị thương, vì lẽ đó phần lớn người trong đoàn phim đều nghe thấy chuyện này.

Nhan Âm làm khó dễ Tôn Thừa Hoan? Các nàng không quen biết nhau, Nhan Âm không có lý do gì để làm khó dễ Tôn Thừa Hoan cả, nếu như phải chỉ ra một nguyên nhân, Bùi Châu Hiền nghĩ, hay là bởi vì mình. Nhưng Nhan Âm làm sao biết được quan hệ của mình cùng Tôn Thừa Hoan...

Tôn Thừa Hoan vẫn ngủ ở gian phòng lúc trước, nàng phát hiện ngủ ở bên này của Bùi Châu Hiền so với ngủ ở nhà mình còn ngon hơn.

Ngày kế, thời điểm chín giờ, Bùi Châu Hiền thử đi vào phòng của Tôn tiểu thư, quả nhiên Tôn Thừa Hoan còn đang ngủ say, tối hôm qua ngủ sớm như vậy ngày hôm nay còn vạ giường, xem ra không phải quá mệt mỏi, mà là bởi vì tham ngủ. Bùi Châu Hiền liền nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nhìn chăm chú nàng một hồi lâu, nàng vẫn ngủ say như heo vậy, một chút cũng không phát hiện.

Bùi Châu Hiền đưa tay xoa mặt nàng, nhanh nhẹn vò tỉnh người ta, "Còn ngủ? Dậy ăn điểm tâm."

Tôn Thừa Hoan có chút nhỏ khí rời giường, xoay người khó chịu vùi mặt vào bên trong gối, hướng Bùi Châu Hiền vẩy vẩy tay, lại tiếp tục ngủ. Bùi Châu Hiền cảm thấy thú vị, liền bắt lấy bả vai nàng, lật nàng lại, Bùi Châu Hiền cười nằm nhoài bên tai Tôn Thừa Hoan, cùng nàng nói, "Tôn Thừa Hoan, vạ giường sẽ trừ tiền."

"A?!" Tôn Thừa Hoan giống như phản xạ có điều kiện liền mở mắt ra, "Mấy giờ!"

Bùi Châu Hiền dựa vào đầu giường, vuốt tóc có chút ngổn ngang của nàng, cười đến vui vẻ, Tôn tiểu thư thực sự là tiền rơi vào tiền bên trong mắt lấy không ra.

"Ngươi lại chơi ta." Tôn Thừa Hoan lúc này đã tỉnh táo, lại hỏi, "Ngày hôm nay không đi làm sao?"

"Ngày hôm nay cuối tuần, ở nhà bồi bệnh nhân."

Hiếm thấy cuối tuần nàng có thời gian nhàn rỗi.

Bữa sáng cũng là Tôn tỷ đưa tới, Tôn Thừa Hoan không biết Bùi Châu Hiền dậy từ khi nào, lại đợi mình hơn chín giờ mới ăn, Tôn Thừa Hoan nghĩ lần sau nhất định phải đặt đồng hồ báo thức mới được.

Các nàng không cần đi ngoài, nên trực tiếp mặc áo ngủ, cũng không thay quần áo, bữa sáng còn chưa ăn xong, thì đã có người đến nhấn chuông cửa, Tôn Thừa Hoan theo thói quen đứng dậy đi mở cửa, Bùi Châu Hiền nói nàng an tâm ngồi.

Bùi Châu Hiền nhìn thấy đứng ngoài cửa là Nhan Âm, nhưng vẫn mở cửa ra.

"Châu Hiền tỷ, sinh nhật vui vẻ a." Nhan Âm đứng ở cửa, trong tay còn xách theo một cái bánh sinh nhật không lớn không nhỏ, "Không phải đã nói ngày hôm nay muốn mở party sao? Tại sao lại không đi? Ta đưa bánh gatô tới cho ngươi..."

Bùi Châu Hiền yên lặng nhìn chằm chằm nàng, không trực tiếp trả lời, mà nói, "Đi vào ngồi đi."

Nhan Âm cao hứng lên, hiếm thấy Bùi Châu Hiền đối với nàng "Nhiệt tình" như vậy, "Ừm!"

Chỉ là không nghĩ tới, nàng vừa mới đổi xong dép, liền nghe thấy Bùi Châu Hiền kêu một tiếng, "Thừa Hoan."

"Sao vậy?" Tôn Thừa Hoan đứng dậy, chỉ thấy Bùi tổng bình tĩnh ung dung hướng chính mình đi tới, sau đó nắm tay trái của mình, then chốt là mười ngón tương khấu, gỡ cũng không ra!

Làm Tôn Thừa Hoan một mặt mộng.

"Giới thiệu cho ngươi một bằng hữu." Bùi Châu Hiền nắm tay Tôn Thừa Hoan đi tới trước mặt Nhan Âm, còn cố ý nói cho Tôn Thừa Hoan biết một lần, "Đây là Nhan Âm."

Tôn Thừa Hoan đương nhiên nhận thức Nhan Âm.

Nhan Âm nhìn thấy Tôn Thừa Hoan mặc áo ngủ ở trong nhà Bùi Châu Hiền liền rất kinh ngạc, trên chân nàng còn mang dép của Bùi Châu Hiền, những ai đã tới nhà của Bùi Châu Hiền đều biết, Bùi Châu Hiền chỉ cho khách nhân mang dép dùng một lần, lại thấy các nàng mười ngón tương khấu...

Nhan Âm cả người đều mộng.

Bùi Châu Hiền mỉm cười, "Tiểu Âm, nàng là bạn gái của ta, ở đoàn phim ngươi giúp ta chăm sóc nàng một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro