Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thừa Hoan..." Tôn Thải Nam thấy được từ trong đáy mắt của Tôn Thừa Hoan chính là lòng như tro nguội, Tôn Thừa Hoan chảy nước mắt, giống như xác chết di động đứng ở trước mặt Tôn Thải Nam, không nói lời nào. Tình cảnh này, làm Tôn Thải Nam nhớ tới chính mình lúc trước, nàng vội vàng ngã nhào trên đất, "Mẹ sai rồi, mẹ thật sự biết sai rồi."

Tôn Thừa Hoan không nhìn nàng, cũng không nói gì.

Còn mấy người gây chuyện kia, bị áp tải đến cảnh cục xử lý, nhưng đây chỉ là một cứ điểm của sòng bạc lòng đất, bọn họ lại có bối cảnh, muốn đóng cửa một sòng bạc không dễ như vậy. Trả hết nợ nần, bọn họ sẽ thả người, cho dù là hắc đạo thì trên bản chất vẫn là người làm ăn.

Bùi Châu Hiền cho người dàn xếp Tôn Thải Nam, còn chính mình thì mang theo Tôn Thừa Hoan rời đi, nàng nhất định đã bị dọa phát sợ, đến hiện tại vẫn không chịu mở miệng nói một câu, nhìn thật là lo lắng.

Sau khi lên xe, Bùi Châu Hiền ngồi ở phía sau với nàng, tay phải nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, sau đó ôm lấy vai nàng, kéo nàng ôm vào lòng, tay trái chậm rãi nắm lấy tay phải của nàng, cùng nàng mười ngón tương khấu.

Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn nàng nắm chặt tay của mình, nhớ tới câu nói lúc nãy của nàng, tuyến lệ như vỡ ra.

"... Tự nhiên sẽ có người quý trọng nàng."

Quý trọng... Tôn Thừa Hoan chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, có người sẽ dùng cái từ này ở trên người mình, Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn về phía Bùi Châu Hiền, có thể thấy nàng đã khóc, hai con mắt đều khóc đến có chút sưng đỏ.

Bùi Châu Hiền gần kề nàng, sượt trán của nàng, thấp giọng an ủi, "Có ta ở đây, không sao rồi."

Thời khắc này, ôm ấp chính là phương thức phát tiết cảm tình tốt nhất, Tôn Thừa Hoan ôm nàng, đem đầu vùi vào trong lòng nàng, hai mươi lăm năm qua, tất cả những bất hạnh mà nàng gặp phải là để đổi lấy một may mắn lớn nhất, đại khái chính là gặp gỡ Bùi Châu Hiền.

Mười một giờ đêm, trở lại khu nhà ở.

Bùi Châu Hiền cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt Tôn Thừa Hoan, giữa các nàng có một số việc, nên sớm nói rõ ràng mới phải, nếu biết tính cách của Tôn Thừa Hoan là như vậy, nên chủ động đến gần tâm nàng hơn, mở ra khúc mắc của nàng, có một số vết sẹo cần phải vạch trần mới có thể trị khỏi, còn hơn để nàng luôn luôn chôn ở đáy long, mơ hồ đau không ngừng.

"Chuyện của mẹ ta..." Tôn Thừa Hoan cũng cảm thấy nên nói ra, nàng có thể cảm nhận được, Bùi Châu Hiền vẫn muốn tới gần nàng, nhưng bản thân nàng hết lần này đến lần khác đều trốn tránh.

"Ta đều biết." Thời điểm trước khi Tôn Thừa Hoan nói ra, Bùi Châu Hiền đã tiếp nhận nàng trước.

"Ngươi không biết." Những cố sự trong quá khứ kia, Tôn Thừa Hoan chưa từng chủ động đề cập cùng người khác, bởi vì nàng cảm thấy đó là nỗi "Nhục nhã" của mình, thời điểm muốn nói ra ở trước mặt người mình yêu, càng là cần dũng khí.

Tôn Thừa Hoan cắn môi, "Bùi tổng, ta xuất thân từ một gia đình không đàng hoàng."

Lúc tự mình nói ra câu này trong lòng tràn đầy chua xót, nhưng đây là câu nói mà Tôn Thừa Hoan nghe được nhiều nhất từ nhỏ đến lớn. Mọi người đều nói, mẹ nàng là xe công cộng, còn nói, mẹ nào con nấy, mắng nàng là tiểu dã kê. Những câu này, nàng đều đã nghe quen rồi.

Chỉ là hai mươi mốt tuổi năm ấy, lúc mối tình đầu của nàng cũng nói như vậy với nàng, nàng triệt để tan vỡ, nàng vốn tưởng rằng đối phương luôn miệng nói yêu nàng, sẽ tiếp thu tất cả thuộc về nàng, nhưng sự thật không phải như vậy. Cái gọi là trung trinh ái tình, liền bị những lời đồn đãi chuyện nhảm xung kích đánh tan tác.

Sau 16 tuổi, nàng dựa vào kiêm chức đã có thể tự nuôi sống bản thân, nàng lựa chọn đổi một thành thị khác để bắt đầu sinh hoạt, sau đó đem những chuyện xưa cũ kia vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, không cùng với bất luận người nào đề cập tới, chỉ là không muốn người khác lại dùng thành kiến để nhìn nàng, nàng muốn làm người bình thường.

Nhưng mẹ nàng lại không bỏ được tật đánh bài, ngay cả cơ hội làm người bình thường cũng không cho nàng.

"... Ta vĩnh viễn không có cách nào đi hận mẹ ta, nàng vì ta, mười tám tuổi liền bắt đầu tiếp khách." Con đường không vẻ vang này là Tôn Thải Nam tự chọn, nhưng mẹ nàng vì nàng trả giá rất nhiều, đây là sự thật mà Tôn Thừa Hoan vĩnh viễn không có cách nào có thể phủ nhận được. Tôn Thừa Hoan nghẹn ngào nói, cố nén khó chịu nơi đáy lòng, "Ta yêu thích tiền, ta nỗ lực kiếm tiền, bởi vì ta biết, chỉ cần có tiền, nàng sẽ không lại làm việc kia."

Tôn Thừa Hoan nói rất nhiều với Bùi Châu Hiền, những chuyện mà hai mươi lăm năm qua không muốn đề cập tới, đêm nay đều nói hết, bao quát cả những nhục mạ mà những năm qua gặp phải, còn có lúc mười tuổi, nàng thế nào đánh vỡ mẫu thân và nam nhân xa lạ ở trên giường. Cũng nói về mối tình đầu của nàng, sau khi biết hết tất cả, là như thế nào dứt khoát kiên quyết vứt bỏ nàng.

"Nàng không sai, nàng chỉ là dùng phương thức mà người khác xem thường nhất để bảo vệ ta." Trong lòng Tôn Thừa Hoan vẫn luôn nghĩ như vậy, khi còn nhỏ, mỗi khi có người gọi mẹ nàng là "Xe công cộng", nàng liền giơ gạch lên đe dọa người ta, người khác cũng nói nàng là kẻ điên.

Bây giờ, người đã từng khắp nơi bảo vệ mình biến thành bộ dạng như hiện tại, Tôn Thừa Hoan so với bất luận người nào đều muốn thống khổ khó chịu hơn, nhưng lại khó có thể quyết đoán.

"Thừa Hoan, đừng nói nữa." Bùi Châu Hiền chỉ là nghe thôi, cũng đã cảm thấy khó chịu đến cực điểm, nỗi khổ tâm trong lòng Tôn Thừa Hoan là điều mà nàng mãi mãi cũng không đoán ra được, mà phần khổ sở này nàng vĩnh viễn cũng không thể lĩnh hội đến, đây chính là cố sự của Tôn Thừa Hoan, chính là vết sẹo ở đáy lòng mà nàng không muốn vạch trần, nhưng ngày hôm nay nàng lại nói rõ ràng mười mươi với chính mình.

Bùi Châu Hiền muốn lau nước mắt cho nàng, muốn ôm nàng, nhưng nàng lại né tránh.

Tôn Thừa Hoan tự mình lau nước mắt, cười nói, trong thanh âm còn mang theo chút nức nở, "Bùi tổng, chúng ta cùng một chỗ không thích hợp."

Sự chênh lệch giữa các nàng, thực sự là quá lớn.

Ngoài miệng Tôn Thừa Hoan là nói như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy quá đau, bởi vì nàng muốn cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, nhưng lại cảm thấy nói như vậy mới là thích hợp nhất.

"Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền nắm lấy tay nàng, đưa tay nàng đặt ở trong lòng ngực, nhẹ giọng nói rằng, "Ở trong mắt ta, ngươi chính là người đã đồng ý làm yêu người của ta, hiện tại đã rõ chưa?"

Nếu như không nói ra miệng, Tôn Thừa Hoan đại khái sẽ mãi mãi không tin tưởng nàng.

Tôn Thừa Hoan si ngốc nhìn nàng.

"Không có phức tạp như thế." Bùi Châu Hiền tiến lên một bước, ôm lấy nàng, ở bên tai nàng nói với nàng, "Trong lòng nghĩ như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó, được không?"

Câu trả lời của Bùi Châu Hiền, là điều mà Tôn Thừa Hoan không nghĩ tới, không phải từ chối, cũng không phải hứa hẹn. Nghĩ như thế nào, liền làm như thế đó, như vậy đại khái là phương thức tốt nhất để dỡ xuống gánh nặng trong lòng, mình thích nàng, mà nàng cũng yêu thích mình, tại sao còn muốn nghĩ đến phức tạp như thế?

"Ừm." Tôn Thừa Hoan lệ nóng đảo quanh, ôm lấy nàng, mặc kệ có thể cùng nàng đi tới cuối cùng hay không, hiện tại mình đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Bùi Châu Hiền ôm nàng thật chặt, nhắm hai mắt hỏi nàng, "Thừa Hoan, cho ta làm bạn gái của ngươi, có được hay không?"

Nghe được âm thanh của nàng, nước mắt của Tôn Thừa Hoan càng không ngừng được, đều do Bùi Châu Hiền, làm nước mắt của mình muốn dừng cũng không dừng được. Câu nói này, ở giữa các nàng, mang ý nghĩa là một loại khởi đầu hoàn toàn mới.

Thấy nàng không lên tiếng, Bùi Châu Hiền đẩy tóc của nàng ra, ngóng nhìn con mắt của nàng, "Không muốn?"

Trên mặt Tôn Thừa Hoan nước mắt như mưa, lắc đầu, lại nhào vào lòng nàng gắt gao ôm lấy, rốt cục gặp được cái ôm có thể làm cho chính mình an tâm.

Bùi Châu Hiền hi vọng sau này Tôn Thừa Hoan không cần tiếp tục nhắc lại chuyện xưa với người khác, vết thương trong lòng nàng, để cho chính mình đến vuốt lên là được rồi.

"Trước tiên đi tắm rửa, sau đó hảo hảo ngủ một giấc." Bùi Châu Hiền cười sờ sờ đầu nàng, "Hết thảy đều là quá khứ."

Tôn Thừa Hoan tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo dơ ở trên người xong, đã là hơn một giờ sáng, lúc này, Bùi Châu Hiền cũng tắm xong, đang thổi tóc, nàng kéo Tôn Thừa Hoan đến bên người, "Thổi khô rồi ngủ."

Tất cả thật sự là quá khứ sao? Tôn Thừa Hoan nhớ tới ba mươi vạn kia, là Bùi Châu Hiền giúp nàng trả đi, nàng cùng Bùi Châu Hiền trước sau không thoát khỏi tầng quan hệ này, Tôn Thừa Hoan lại nghĩ tới Tôn Thải Nam, thực sự không cười nổi.

Tôn Thừa Hoan vừa nằm xuống giường, liền nhìn thấy Bùi Châu Hiền lôi kéo chăn, nằm xuống bên cạnh nàng, vừa nằm xuống, Bùi Châu Hiền liền kéo nàng qua, ôm ôm.

Nàng cau mày, Bùi Châu Hiền dùng ngón tay vỗ về mi tâm của nàng, sau đó đến gần hôn một cái, Bùi Châu Hiền biết nàng có tâm sự, "Còn đang lo lắng mẹ ngươi?"

"Ừm."

"Ta cho người nhìn nàng, sẽ không sao." Bùi Châu Hiền ôn nhu xoa xoa tấm lưng thon gầy của nàng, dùng gò má sượt trán của nàng, "Sau này những việc này ngươi phải thương lượng với ta, không nên một mình giấu ở trong lòng."

Tôn Thừa Hoan không nói với nàng, chính là không muốn liên lụy nàng, mẹ nàng lần này cần phải thật tâm ăn năn, tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như... Mặc kệ như thế nào, đây cũng là một lần cuối cùng, Tôn Thừa Hoan chịu đủ lắm rồi, đều đã đến mức độ này, nếu như Tôn Thải Nam còn không hối cải, chính mình thật sự đã hết lòng hết sức.

Tôn Thải Nam một người trốn, hậu quả là mình bị mang đi, một khắc đó, tâm Tôn Thừa Hoan hoàn toàn nguội lạnh cả rồi, nàng không thể hận Tôn Thải Nam, chỉ là đối với người này lòng đã như tro nguội.

"Ba mươi vạn kia."

"Đương nhiên ngươi phải trả lại ta."

"Ngày mai ta viết giấy nợ cho ngươi."

"Được." Nàng muốn viết giấy nợ, Bùi Châu Hiền liền để nàng viết, theo tính tình của Tôn Thừa Hoan, nếu như không viết giấy nợ, nàng lại né tránh mình, "Ngươi có thể trả tiền theo thời hạn, thời hạn như thế nào chính ngươi định, còn lợi tức sẽ do ta định."

"Lợi tức."

Bùi Châu Hiền ôm nàng chặt thêm hơn chút, "Lợi tức chính là không cho suy nghĩ lung tung, mỗi ngày làm bạn với ta."

Tôn Thừa Hoan lại rơi lệ, nàng có tài cán gì, mới có thể làm cho Bùi Châu Hiền thích chính mình như vậy?

Bùi Châu Hiền nâng cằm của nàng lên, ở trên môi nàng chụt một cái, "Hiện tại thỏa thuận liền có hiệu lực, không cho suy nghĩ lung tung, ngủ đi, ngươi không mệt nhưng ta đã muốn ngủ rồi."

Lần thứ hai được nàng ôm ngủ, tư thế của các nàng so với lần trước còn muốn thân mật hơn nhiều, cái ôm ấp áp mềm mại của nàng có một loại sức mạnh đặc biệt, giống như là có thể xua tan tất cả ác mộng.

Mãi cho đến sáng sớm, Tôn Thừa Hoan còn đang nằm ở trong lòng nàng, đầu núp trong lòng ngực của nàng, quẩn quanh chóp mũi đều là hương thơm thoang thoảng thấm người của nàng, Tôn Thừa Hoan say mê ở trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại.

Cuối cùng hai người vẫn bị một trận chuông điện thoại đánh thức.

Bùi Châu Hiền mở mắt ra, con mắt dính đến lợi hại, tối hôm qua ngủ chưa được mấy tiếng, vừa nghe điện thoại, đối phương liền vội vã nói:

"Bùi tổng, xảy ra vấn đề rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro