Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi theo ta thử một chút thì biết ~~~ "

Bùi Dữ Lộ dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa bờ môi của Lâm Vi, vò đến Lâm Vi cả người đều nổi da gà, Bùi Dữ Lộ yêu thích nữ nhân? Này không nên a, tám phần mười là uống nhiều rồi, lại chịu Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan kích thích.

Lâm Vi đem Bùi Dữ Lộ đẩy ra, Bùi Dữ Lộ liền mềm nhũn ngã ở trên giường, Lâm Vi sờ sờ môi, đầy mặt ghét bỏ nói rằng, "Nhị tiểu thư, ta không cung cấp loại nghiệp vụ này."

Bùi Dữ Lộ cũng không phải quá say, người quá say mồm miệng làm sao có khả năng nói ra những lời rõ ràng như vậy, chính là thời điểm nàng tới gần Lâm Vi, đặc biệt muốn hôn nàng. Bùi Dữ Lộ nghĩ thầm, hôn một chút cũng không có việc gì đi, nàng chỉ là muốn nếm lại mùi vị đó mà thôi, liền giống như ngẫu nhiên nếm được một loại mỹ vị nào đó, trong lòng liền nhớ mãi không quên, tổng nghĩ muốn thử lại.

"Ta đi đây." Lâm Vi lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, đưa màn hình đã sáng lên đến trước mặt Bùi Nhị tiểu thư say khướt, "Nhị tiểu thư, hiện tại là ba giờ rưỡi, ta coi như sáu tiếng, ngày mai ngươi nhớ thanh toán cho ta."

Bùi Dữ Lộ đột nhiên bắn người dậy, ôm chặt lấy một cánh tay của Lâm Vi, duỗi ra hai cái chân quấn lấy Lâm Vi, cố tình gây sự "Gào khóc thảm thiết", "Ta muốn bao cả đêm! Ta muốn bao cả đêm... Không cho phép ngươi đi! Ta bao cả đêm..."

"Này! Ngươi nói chút đạo lý đi!" Lâm Vi đi không được, chưa từng thấy một người vô lại như vậy, còn dùng hai cái chân vòng lấy chính mình, cũng không biết từ đâu tới khí lực lớn như vậy, ôm lấy cánh tay của mình sống chết không thoát được, Lâm Vi còn không tin là không thoát được...

Một phút qua đi...

Lâm Vi tuyệt vọng uể oải nói: "Ngươi buông ta ra..."

Bùi Dữ Lộ: "Không buông..."

Lâm Vi: "Ta nghỉ làm rồi."

Bùi Dữ Lộ: "Ta cho ngươi tiền làm thêm giờ, gấp ba..."

Lâm Vi: "..."

Lại một phút nữa qua đi...

Lâm Vi không có khí lực, Bùi Dữ Lộ sau khi uống rượu say giống như tiểu đầu trâu, chân còn vòng lấy chính mình, cũng không chê mệt mỏi.

"Được được được, sợ ngươi rồi, ngươi nhớ kỹ gấp ba."

"Này ~~~" Lúc này Bùi Nhị tiểu thư mới thoả mãn, mỗi lần uống rượu say luôn muốn tìm người bồi tiếp chính mình.

"Đầu tiên nói rõ, không được hôn môi."

"Ừm..." Bùi Dữ Lộ vẫn ôm lấy cánh tay của nàng không buông ra, "Không hôn... Ngươi theo ta tán gẫu..."

"Ngươi buông ta ra, ta đi rót chén nước cho ngươi."

Lúc này Bùi Dữ Lộ mới buông nàng ra, thế nhưng ở thời điểm buông tay, lại đoạt đi di động của Lâm Vi, sau đó gắt gao ôm vào trong ngực, đỏ mặt nằm ở trên giường, quyệt quyệt miệng đối với Lâm Vi nói, "Nếu như ngươi trốn... Di động liền ở chỗ ta..."

"..." Đứa nhỏ này bình thường nhìn không linh cơ chút nào, uống rượu xong đúng là trở nên thông minh không ít, nhìn Bùi Nhị tiểu thư "Tiểu túng dạng", Lâm Vi liền không nhịn được cười, "Không đi, gấp ba tiền lương, kẻ ngu si mới đi."

"Này ~~~ "

Lâm Vi nâng chân của nàng lên, đặt lại lên trên giường, sau đó nâng nhiệt độ điều hòa lên cao một chút, mới xoay người đi nhà bếp rót nước.

Cùng nàng tán gẫu, đơn giản là nghe nàng nói liên miên cằn nhằn một ít "Chuyện phiền lòng", Lâm Vi liền dựa vào bên giường nghe, trong lòng cảm thán, thiên kim hào môn chính là như vậy, những chuyện này cũng có thể xem như buồn phiền.

Bùi Dữ Lộ nói một chút sự tình liên quan tới Nhan Âm cùng Bùi Châu Hiền, lúc này Lâm Vi mới biết, nguyên lai bạn thân mà Bùi Dữ Lộ nói thầm mến tỷ nàng, chính là Nhan Âm, chả trách Nhan Âm ở đoàn phim nơi nơi đều thấy Tôn Thừa Hoan không vừa mắt.

Nói cách khác tiểu minh tinh kia truy Bùi Châu Hiền bảy năm đều không có truy tới tay, cuối cùng ngăn ngắn mấy tháng, Bùi Đại tiểu thư lại đi tới trong tay Tôn Thừa Hoan, thứ khó đoán được nhất, đại khái là duyên phận đi.

"... Hồ ly tinh... Câu dẫn tỷ ta... Xem ngươi có thể hả hê bao lâu..." Bùi Dữ Lộ buồn ngủ đến mở mắt không nổi, nhưng ngoài miệng vẫn không tha người, lầm bầm lầu bầu, cuối cùng ngủ mất.

Chờ Bùi Dữ Lộ ngủ, Lâm Vi cũng buồn ngủ, nhìn thời gian là hơn bốn giờ, nàng liền tùy tiện ở trên ghế sô pha dựa mị một lúc.

Ngày mới vừa lên, Lâm Vi liền không chút nào khách khí lay tỉnh Bùi Nhị tiểu thư, nói mình muốn tan tầm, bảo nàng trước tiên thanh toán tiền lương. Bùi Dữ Lộ cũng rất dễ nói, đầu ngất ngất nặng nề nắm điện thoại di động chuyển khoản cho Lâm Vi...

Lâm Vi thu được tiền xong, tâm tình sảng khoái giống như khí trời long lanh ở ngoài cửa sổ, nàng sải bước đi về, trước tiên trở về bù giấc ngủ.

Bùi Dữ Lộ ngồi ở trên giường, xoa xoa cái trán, nỉ non, "Vẫn đúng là chỉ nhận tiền..."

- ----------------------------------------------------------

Bùi Châu Hiền nói ở H thị ba đến năm ngày, nhưng ở bên kia lâm thời có việc trì hoãn, đến ngày thứ sáu vẫn chưa trở lại, Tôn Thừa Hoan ở nhà một mình vô vị cực kì.

Nhưng Bùi tổng nhà nàng vẫn là nhớ nàng, sợ nàng ở nhà một mình không ăn cơm, cố ý phân phó Tôn tỷ mỗi buổi tối đều đưa cơm lại đây cho nàng.

Tuy rằng mỗi ngày đều là các dạng món ăn khác nhau, nhưng mỗi lần đều có canh cá, Tôn Thừa Hoan biết Bùi Châu Hiền có ý gì, Bùi tổng là đang ám chỉ, để cho mình mỗi ngày đều phải nhớ nàng.

Bởi vì Tôn Thừa Hoan để ghi chú của nàng là "Canh cá".

Không cần Bùi Châu Hiền nhắc nhở, Tôn Thừa Hoan cũng sẽ nhớ nàng, nhưng nỗi nhớ nhung người nọ ở nơi đất khách thực sự là ghê gớm, lúc này mới có mấy ngày, Tôn Thừa Hoan liền cảm thấy tháng ngày có chút khó qua.

Sau buổi cơm tối, Tôn Thừa Hoan một người nằm ở trên ghế sô pha, đổi đến đổi đi kênh truyền hình, nhảy đến kênh tin tức tài chính, Tôn Thừa Hoan cự nhiên nhìn thấy Bùi Châu Hiền ở trên ti vi.

Nàng ăn mặc áo sơ mi trắng già giặn giản lược, tiểu tây trang, tao nhã ung dung trả lời những vấn đề mà phóng viên đưa ra. Áo sơ mi của nàng gài đến cúc áo cao nhất, ở trước mặt người ngoài, Bùi Châu Hiền luôn có một loại khí chất cao lạnh cấm dục, mặc dù trên mặt mang theo cười nhạt, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác khoảng cách.

Tôn Thừa Hoan si ngốc nhìn chằm chằm màn hình TV cười khúc khích, lúc Bùi Châu Hiền cười ở trên màn ảnh, cảm giác hoàn toàn khác so với lúc cười với chính mình, nàng cười với chính mình, mặt mày lúc nào cũng ôn nhu, giống như là ngậm lấy thủy, ánh mắt có thể làm tâm người nhũn ra.

Nhìn ti vi, lại càng nhớ nàng...

Vào lúc này, di động hiển thị người gọi "Canh cá", Tôn Thừa Hoan không chút chần chờ liền nhận nghe điện thoại, nghe được âm thanh của nàng, thỏa mãn không ít.

"Đang làm gì đấy?"

"Nhớ ngươi nha..." Tôn Thừa Hoan nằm vật xuống ghế sô pha, trong lồng ngực ôm con trư phấn hồng kia, quay về đầu bên kia điện thoại nhẹ giọng làm nũng,

"Lão bà ~~"

Nghe Tôn Thừa Hoan kéo dài thật dài âm cuối gọi "Lão bà", Bùi Châu Hiền tưởng tượng bộ dạng lúc nàng nói chuyện, khóe miệng vung lên một độ cong đẹp đẽ, "Ừm, liền như thế nhớ ta?"

"Chẳng lẽ ngươi không nhớ ta?" Tôn Thừa Hoan cười cười, ngược lại chính kinh nói rằng, "Ngươi khi nào thì trở về?"

"Chiều nay."

Tôn Thừa Hoan phải đi làm, nếu không sẽ đi phi trường đón nàng rồi.

"Dữ Lộ đi tìm ngươi?"

Lần này gọi điện thoại đến, Bùi Châu Hiền chủ yếu là muốn nói chuyện này, nàng không nghĩ tới muội muội của nàng sẽ quấy nhiễu như vậy, ngày hôm nay Bùi Dữ Lộ gọi điện thoại cho nàng, mở miệng chính là "Nữ nhân kia coi ngươi là máy ATM, ngươi sớm một chút cùng với nàng chia tay đi..."

Lúc đó Bùi Châu Hiền vừa mới tham gia xong một buổi hội nghị, nghe được Bùi Dữ Lộ hấp tấp oán giận, ngoại trừ muốn cười vẫn là muốn cười, đặc biệt là khi nghe Bùi Dữ Lộ học theo ngữ khí của Tôn Thừa Hoan để thuật lại, giống y như thật, Bùi Châu Hiền đều có thể tưởng tượng ra tình cảnh khi đó.

Tôn tiểu thư quả nhiên là một nhân tài.

"Ngày hôm trước đã tới." Tôn Thừa Hoan ngữ khí bình thản nói như vậy, nàng không có ý định cùng Bùi Châu Hiền miêu tả tỉ mỉ, cũng không có ý định oán giận cái gì.

"Nàng nói chuyện bộc tuệch, ngươi chớ để ở trong lòng." Tuy ngoài miệng Bùi Châu Hiền là nói như vậy, nhưng trong long rất rõ ràng, chuyện như vậy, rất khó mà không để ở trong lòng, ở phương diện tiền bạc, Tôn Thừa Hoan càng mẫn cảm.

(Bộc tuệch: thật thà một cách vụng về, không giữ tế nhị)

"Không có chuyện gì, ngược lại ta còn chọc cho nàng xù lông." Tôn Thừa Hoan cười nói. Lúc trước lựa chọn cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, Tôn Thừa Hoan đã đem hết tất cả vấn đề thực tế quăng ở sau gáy, nàng đương nhiên biết đường tình cảm của nàng cùng Bùi Châu Hiền sẽ không thuận buồm xuôi gió, có trở ngại cũng rất bình thường.

Nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn là muốn bất chấp mọi khó khăn để cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, cái gọi là thiên trường địa cửu, đại thể là một ước ao vừa mỹ hảo lại vừa nhỏ bé mỏng manh, muốn yêu liền yêu, như vậy đại khái mới có thể đem tiếc nuối trong lòng nàng trị rơi xuống thấp nhất.

"Ta đều không trị được nàng, ngươi trái lại trị được." Bùi Châu Hiền nói, đến cùng trong lòng vẫn là không nỡ để Tôn Thừa Hoan bị người bắt nạt, "Đứa ngốc, sau này ta sẽ không để ngươi lại chịu oan ức."

Hôn sâu chính mình, từ phía sau lưng ôm lấy chính mình cùng với việc gọi mình là "Đứa ngốc", mỗi lần Bùi Châu Hiền làm ba chuyện này, Tôn Thừa Hoan đều muốn áp nàng, đáng tiếc hiện tại nàng không có ở bên cạnh mình.

"Ta mới không tin..." Tôn Thừa Hoan trở mình, miễn cưỡng nằm nhoài trên ghế sô pha, "Hiện tại ngươi liền để ta bị 'Oan ức'."

"Ủy khuất gì?"

Tôn Thừa Hoan học theo ngữ khí của Bùi Châu Hiền, bá đạo nói, "Ngươi đem lão bà của ngươi vứt ở nhà một mình nhiều ngày như vậy, lão bà của ngươi không phải là đang chịu oan ức sao?"

Tiếng cười ở đầu bên kia điện thoại vừa ngọt lại vừa câu nhân, làm lỗ tai của Tôn Thừa Hoan đều muốn mang thai, chỉ nghe được Bùi tổng dùng giọng thấp ám muội nói, "... Trở về hảo hảo bồi thường ngươi."

Tôn Thừa Hoan dùng ngữ khí đồng dạng khiến cho người ta mơ tưởng viển vông, "Ta chờ..."

Thỉnh thoảng Tôn Thừa Hoan sẽ đùa giỡn, nhưng tuyệt đối sẽ không cố tình gây sự với bạn đời, nàng lý giải Bùi Châu Hiền bận rộn công việc.

Ngày thứ hai trời vừa sáng, Tôn Thừa Hoan liền rời giường nghiêm túc hóa trang, đem mái tóc nguyên bản thẳng tắp uốn thành xõa tung hơi hơi cuộn, đổi một cái quần dài mà Bùi Châu Hiền thích nhất, xịt chút nước hoa, nói tóm lại, ngày hôm nay Tôn tiểu thư mười phần nữ nhân vị.

Đều đã cùng người yêu thích cùng một chỗ, hai người liền sẽ từ từ trở nên giống nhau. Sau khi đi làm, khí chất của Tôn Thừa Hoan lột xác đến càng thêm thành thục, dù sao trang phục nhẹ nhàng thành thục càng thích hợp với phong cách văn phòng, kỳ thực nàng cũng không còn nhỏ nữa, chỉ là Bùi Châu Hiền yêu thích đối xử với nàng như tiểu cô nương hai mươi tuổi mà thôi.

"Quản tổng, sớm a ~ "

"Thừa Hoan?" Ngày hôm nay Tôn Thừa Hoan làm Quản Tiệp có một loại cảm giác sáng mắt lên, dung mạo xinh đẹp, cười lên lại sạch sẽ, đúng là một loại ưu thế, cũng khó trách Bùi Đại tiểu thư từ trước đến nay đều không coi ai ra gì, liền đối với nàng chăm sóc như thế, "Ngày hôm nay thật xinh đẹp."

"Ừ... Cảm tạ."

Đến bữa trưa, Tôn Thừa Hoan cùng Lý Mật Nhi cùng nhau đi ăn, Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn điện thoại di động, "Canh cá" gửi tin nhắn cho nàng.

—— Ta đến. Tan tầm ta tới đón ngươi, buổi tối đi ra ngoài ăn.

"Tiểu tỷ tỷ, buổi tối có hẹn sao?" Lý Mật Nhi thấy trên mặt Tôn Thừa Hoan tươi cười tràn lan.

Tôn Thừa Hoan mỉm cười gật gù.

Lý Mật Nhi đỡ quai hàm nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan, có chút tiếc nuối nhíu nhíu mày, nửa nói đùa nửa nói thật nói, "Nữ thần, nếu như ngươi không có bạn trai, ta khẳng định theo đuổi ngươi."

Tôn Thừa Hoan nghe đến khó chịu, cho rằng đùa giỡn, bình thường Lý Mật Nhi vẫn luôn yêu thích dùng giọng điệu này để trêu ghẹo, đuổi theo ở sau lưng gọi nàng là "Nữ thần".

"Đúng rồi, cuộc thi thiết kế vào tháng mười ngươi có tham gia không?"

"Tham gia, vạn nhất gặp may mắn lấy được giải thưởng khích lệ cũng không tệ." Giải thi đấu thiết kế tháng mười, Tôn Thừa Hoan đã sớm nhìn thấy ở trên trang web của công ty, chủ sự của giải thi đấu là Thời Đại, nhưng phạm vi người tham gia là toàn quốc, cứ ba năm một lần.

Tôn Thừa Hoan vừa vặn không vội, đã ôm tâm thái muốn thử tham gia một lần, dù sao giải thưởng cùng tiền thưởng phong phú như vậy đều làm cho người đỏ mắt, tiền thưởng của giải nhất chính là ba mươi vạn, Tôn Thừa Hoan chính là muốn kiếm số tiền này, nhưng nàng không có nhiều tự tin sẽ vượt qua được các nhà thiết kế lâu năm, làm việc bên trong, nàng chỉ tính là chân ướt chân ráo.

Nhưng hiện tại Tôn Thừa Hoan xác thực cần tiền, nàng thiếu nợ Bùi Châu Hiền quá nhiều, mà Tôn Thải Nam ở nước ngoài chi tiêu cũng không nhỏ, tháng ngày tích lũy dần không phải một số lượng nhỏ, cho dù nàng cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, cũng không thể để Bùi Châu Hiền thay nàng gánh hết những gánh nặng này, chuyện tiền bạc, trước sau vẫn là mụn nhọt ở trong lòng Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền hầu như không có cuối tuần, Tôn Thừa Hoan một người nhàn rỗi, cuối tuần liền đi làm kiêm chức ở triển quán thời trang làm người hướng dẫn, vừa có thể học được đồ vật, vừa có thể kiếm thêm một phần tiền trợ giúp.

Tôn Thừa Hoan mới vừa tới công ty không lâu, tiếp xúc với Lý Mật Nhi là nhiều nhất, hai người theo một cách tự nhiên liền trở thành đồng sự quen thuộc nhất, cũng thường cùng nhau tan tầm.

"Mật Nhi, bằng hữu của ta đến rồi." Cách một đoạn đường Tôn Thừa Hoan liền nhìn thấy xe của Bùi Châu Hiền, nhưng Lý Mật Nhi một mực lại cùng chính mình vai sóng vai đi tới.

Bùi Châu Hiền nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, Tôn Thừa Hoan đang từng bước một đi về hướng bên này, đổi phong cách, có thể thấy rất để tâm,trang phục tiểu nữ nhân ngày hôm nay của Tôn tiểu thư thật là làm cho người vui tai vui mắt.

Tôn Thừa Hoan đưa tay hướng Bùi Châu Hiền vẫy vẫy, Bùi Châu Hiền nhìn dáng vẻ ngốc nghếch, mừng rỡ không ngậm được mồm của nàng, cũng nhịn không được hướng nàng cười, chừng mấy ngày không gặp, trong lòng đều nhớ đối phương, hiện tại vừa thấy mặt, trong ánh mắt liền tràn đầy ngọt ngào.

Bùi tổng nở nụ cười, không chỉ có mê đảo Tôn Thừa Hoan, mà còn câu luôn cả Lý Mật Nhi đang ở một bên.

"Thừa Hoan, bằng hữu của ngươi sao?" Tôn Thừa Hoan còn chưa kịp nói chuyện với Bùi Châu Hiền, trái lại đã bị Lý Mật Nhi ở một bên chen vào, "Hi~~ "

Bùi Châu Hiền cũng lễ phép đánh cái chào hỏi.

Thấy Lý Mật Nhi đứng tại chỗ không hề có ý tứ rời đi, Tôn Thừa Hoan cảm thấy lúng túng, liền khách sáo nói một câu, "Mật Nhi, hoặc là... Buổi tối cùng nhau ăn cơm?"

Người hơi hơi thức thời một chút đều có thể nghe ra được đây chỉ là lời khách sáo.

Nhưng Tôn Thừa Hoan vạn vạn không nghĩ tới, vị Lý tiểu thư này liền dự định không thức thời, từ một khắc thấy được Bùi Châu Hiền, ánh mắt liền chưa từng dời khỏi khuôn mặt của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan thấy nàng trợn cả mắt lên, trong con ngươi giống như đang lóe quang.

Lý Mật Nhi gật đầu như gà mổ thóc, "Hay lắm hay lắm!"

"..." Tôn Thừa Hoan.

Bùi Châu Hiền nhìn thấy trên mặt Tôn Thừa Hoan chợt lóe qua thất lạc, rất muốn cười nhưng vẫn phải nhịn xuống, dùng ánh mắt ôn hòa mà liếc nhìn Lý Mật Nhi, "Vậy thì cùng nhau đi."

"..." Tôn Thừa Hoan.

Cứ như vậy, Tôn Thừa Hoan không thể không biết ngại ngùng ngồi ở ghế phụ, mà phải bồi tiếp Lý Mật Nhi ngồi ở chỗ ngồi phía sau, mang theo cái bóng đèn công suất lớn cùng bạn gái đi hẹn hò, lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan cảm giác mình "Miệng tiện".

Nhưng ánh mắt Lý Mật Nhi nhìn Bùi Châu Hiền cũng quá mức nóng rực, thêm vào buổi trưa Lý Mật Nhi nói câu nói kia với nàng, Tôn Thừa Hoan là bạn gái của Bùi tổng, không thể không nghĩ nhiều.

Mà khi Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Châu Hiền cười với những nữ nhân khác, biển giấm trong lòng cuồn cuộn tràn ra, cuối cùng nàng cũng lý giải được tâm tình lúc trước của Bùi Châu Hiền khi nhìn thấy nàng cùng Quản Tiệp uống rượu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro