Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiền xu đã dùng gần hết, các nàng ai cũng chưa gắp được một con nào.

Chỉ còn hai đồng xu, Tôn Thừa Hoan nhìn vào trong tay Bùi Châu Hiền, nàng ấy cũng còn sót lại hai đồng xu, hai người gom lại với nhau có thể chơi được một lần nữa.

"Xem ra là hoà." Dằn vặt hơn nửa ngày hai người đều không thu hoạch được gì.

"Không... Đưa ta." Tôn Thừa Hoan cười hướng nàng mở ra lòng bàn tay, muốn lấy 2 đồng tiền xu của nàng, vẫn chưa từ bỏ ý định nói rằng, "Một lần cuối cùng, nếu như ta có thể giúp ngươi gắp được, lần sau ngươi mời ta ăn cơm, thế nào?"

Tôn Thừa Hoan đối với "Cùng nhau ăn cơm" chấp nhất vô cùng.

"Giúp ta gắp được?" Bùi Châu Hiền đối với cô bé trước mắt này càng ngày càng cảm thấy hứng thú, thời gian mới hơn một tuần, đã nhiều lần gặp phải nàng như vậy, mà mỗi lần gặp gỡ nàng, đều sẽ phát sinh một ít sự tình thú vị, xác xuất như vậy có thể lớn bao nhiêu?

"Như vậy..." Tôn Thừa Hoan tay phải vòng qua eo nàng, dùng lòng bàn tay ấm áp nắm chặt mu bàn tay của nàng, hiện tại cái tư thế này lại biến tướng trở thành ôm ấp, lần này là Tôn Thừa Hoan cố ý, nhưng cũng không dám dán quá gần vào nàng, Tôn Thừa Hoan lo lắng trong nháy mắt quá thân mật, sẽ khiến cho nàng khó chịu, đây là một điều rất khó nắm, Tôn Thừa Hoan cũng là đang thăm dò.

Các nàng như vậy, cực kỳ giống tình nhân trong lúc hẹn hò chơi đùa.

Tôn Thừa Hoan nửa ôm nàng, mùi nước hoa trên người nàng thật dễ ngửi, hiện tại cảm giác của Bùi Châu Hiền là gì, Tôn Thừa Hoan không biết, khả năng Bùi tổng so với mình còn thẳng hơn đi, tựa hồ cũng không để ý lắm tiếp xúc tứ chi đi. Nếu là trước đây Tôn Thừa Hoan sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, không phải là ôm ấp nắm tay thôi sao, nhưng hiện tại... Đều tại Lâm Vi, không không lại đi nhận một khoản làm ăn như thế, đem xu hướng tính dục của mình làm cho méo đi...

Thật không tiền đồ, Tôn Thừa Hoan cảm giác nhịp tim của mình so với bình thường đập nhanh hơn rất nhiều, còn đang đoán mò.

Tôn Thừa Hoan chỉ vào một tiểu trư hồng phấn ở bên trong, "Nếu như ta giúp ngươi bắt được con này, ngươi phải mời ta ăn cơm."

Bùi Châu Hiền chếch nghiêng người hỏi lại nàng, "Nếu như không bắt được thì sao?"

Tôn Thừa Hoan cười ra một cái lúm đồng tiền sâu sắc, âm thầm tán thưởng sự nhanh trí của chính mình, "Ta liền mời ngài ăn cơm chứ sao."

Dù sao đều muốn cùng nhau ăn cơm, ai bỏ tiền mà chẳng được.

"Tới một chút nữa... Một chút nhỏ... thêm hơn nhiều... Trở lại một chút..." Tôn Thừa Hoan nắm chặt nàng tay, cẩn thận từng li từng tí một di chuyển, điều tiết vị trí tay gắp.

Bùi Châu Hiền thoáng nhìn nàng nhíu mày, vẻ mặt tập trung tinh thần, lặng lẽ nở nụ cười, chỉ là một trò chơi, có cần phải nghiêm túc như vậy hay không?

Tôn Thừa Hoan không có chú ý tới biểu hiện của Bùi Châu Hiền, đợi tay gắp dừng lại ở đúng vị trí, Tôn Thừa Hoan rất dứt khoát đập xuống nút "Vồ lấy", tay gắp vững vàng rơi xuống trên thân thú bông, nắm lấy.

Tôn tiểu thư nhặt thú bông vừa rơi xuống lên, trong lòng hồi hộp, "Bùi tổng, nợ ta một bữa cơm, ta nhớ rồi!"

Cho đến lúc này Tôn Thừa Hoan mới phát hiện, Bùi Châu Hiền liên tục nhìn chằm chằm vào nàng, là loại nhìn chằm chằm không chớp mắt.

"... Sao vậy... Trên mặt ta có gì sao?" Tôn Thừa Hoan tim lại đập nhanh hơn một trận, dùng tay sờ sờ mặt của mình, Bùi Châu Hiền lớn lên cũng đã rất câu dẫn người rồi, còn dùng loại ánh mắt này nhìn người khác, thực sự là yêu nghiệt, ngay cả Tôn Thừa Hoan một tay "Kẻ già đời" này cũng có chút không chống đỡ được.

"Vẻ mặt vừa rồi của ngươi..." Bùi Châu Hiền không nhanh không chậm nói, sau đó nhìn một chút tiểu thú bông trong tay Tôn Thừa Hoan, "Cùng nó giống nhau như đúc."

Lời nói chọc cười nhạt nhẽo của Bùi tổng thực sự làm nàng không kịp chuẩn bị.

"... Ta coi như ngươi khen ta đáng yêu." Tôn Thừa Hoan rất nể tình hướng nàng cười cười, là nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, nàng đem tiểu trư hồng phấn kín đáo đưa cho Bùi Châu Hiền, "Đưa cho ngươi."

Bùi Châu Hiền uống rượu, buổi tối được Tôn Thừa Hoan "Đại giá" đưa nàng về nhà, nhờ phúc của Bùi tổng, nàng cũng có thể lái qua một chiếc xe mắc tiền, một đầu cá mặn như nàng, phỏng chừng cả đời cũng không mua nổi một chiếc như vậy.

Buổi tối, Tôn Thừa Hoan tắm xong nằm ở trên giường, cầm trong tay bức ảnh của Bùi Châu Hiền, trong lòng nghĩ Bùi Châu Hiền, toàn bộ đều là Bùi Châu Hiền... Hiện tại, Bùi Châu Hiền thật giống như đã chiếm cứ toàn bộ sinh hoạt của nàng. Còn tiếp tục như vậy, Tôn Thừa Hoan đều cảm giác mình rất nhanh trở nên "Cong cong vẹo vẹo"...

Nhàn rỗi không có việc gì làm, Tôn Thừa Hoan lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Bùi Châu Hiền:

—— Bùi tổng, nghĩ kỹ ngày nào đó mời ta ăn cơm chưa?

Năm phút đồng hồ trôi qua, không hồi âm, Tôn Thừa Hoan buồn buồn đánh hai chữ:

—— Ngủ ngon.

***

Bùi Châu Hiền không thả bồ câu với nàng, mời nàng ăn ở một nhà hàng cao cấp, nhờ phúc của Bùi tổng, lần đầu tiên Tôn tiểu thư đây được ăn sung sướng như vậy, trong lòng cảm động đến mơ mơ hồ hồ, gắp một con thú bông đổi lấy một bữa tiệc lớn, khoản mua bán này thật không thiệt thòi a.

(Thả bồ câu dạng như cho leo cây vậy đó)

"Mùi vị thích không?"

"Yêu thích." Tôn Thừa Hoan có chút mất tập trung, dáng dấp nàng uống rượu đỏ quá câu dẫn người, như thế nào cảm giác đêm nay nàng thật là ôn nhu lại rất gợi cảm, xong, chính mình thật sự muốn cong, cũng bởi vì buổi tối ngày hôm ấy kéo nàng đi, Tôn Thừa Hoan mỗi lần thấy nàng đều dễ dàng có ý nghĩ kỳ quái.

"Trường học ở nơi nào?"

Khi bắt đầu bằng một lời nói dối, liền kéo theo vô số lời nói dối khác, Tôn Thừa Hoan hiện tại liền muốn bắt đầu trả giá thật lớn, "Z đại."

"Z đại? Ngành gì?"

Z đại là giáo viện nghệ thuật nổi danh nhất ở A thị, mà biểu diễn lại là ngành có tiếng đào tạo chuyên nghiệp của Z đại, Tôn Thừa Hoan bật thốt lên, " Hệ biểu diễn, năm nay tốt nghiệp."

Bùi Châu Hiền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan, không lên tiếng.

Ánh mắt như thế đối với Tôn Thừa Hoan mà nói, thực sự là một đòn trí mạng, "Bùi tổng..."

"Cái gì?"

"Con người của ta rất dễ suy nghĩ nhiều." Tôn Thừa Hoan cố ý nói rằng, "Ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ hiểu lầm ngươi yêu thích ta..."

Bùi Châu Hiền ung dung nở nụ cười, "Ta rất yêu thích ngươi, ngươi cười lên rất ưa nhìn."

"Ta nói chính là loại yêu thích kia..." Tôn Thừa Hoan nói xong, mím mím môi, lại lập tức cười giải thích, "Đùa giỡn."

Bùi Châu Hiền cắt một khối gan ngỗng nhỏ đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai, "Học biểu diễn rất mệt đi, sau này muốn làm diễn viên?"

Tôn tiểu thư hiện tại đã là một "Diễn viên".

"Ừm, ta rất yêu thích diễn kịch." Đây là lời nói chân thật nhất của Tôn Thừa Hoan trong đêm nay.

"Ngươi rất có thiên phú." Bùi Châu Hiền thuận miệng nói.

"Hả?"

"Trực giác của ta." Bùi Châu Hiền đặt dĩa xuống, lại hỏi, "Tiến vào giới diễn viên, người nhà ngươi đồng ý không?"

"Cũng còn được, rất ủng hộ." Cùng nàng ăn cơm vẫn đúng là một chuyện không ung dung nổi, Tôn Thừa Hoan không thể để nàng lại tiếp tục đi theo đề tài này, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra. Lúc này trong phòng ăn vang lên một khúc dương cầm tao nhã, Tôn Thừa Hoan nghe thấy giai điệu quen thuộc, tâm hơi xao động liền trầm yên tĩnh lại, đây là tác phẩm Piano của đại sư Edgar.

Lúc âm nhạc vang lên, hai người đều không nói gì thêm nữa, Tôn Thừa Hoan liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền yên tĩnh dùng cơm, lẽ nào nàng cũng yêu thích Edgar, không nói lời nào, là bởi vì không muốn đánh gãy thưởng thức giai điệu này. Tôn Thừa Hoan nhớ tới gần đây rạp chiếu phim đang chiếu《Edgar 》, một bộ phóng sự truyền kỳ nhân sinh liên quan tới Edgar, đang lo không tìm được người cùng đi xem, nói không chừng, nàng sẽ có hứng thú.

Đợi khúc dương cầm kết thúc, Tôn Thừa Hoan mới hiếu kỳ hỏi, "Bùi tổng, ngươi cũng yêu thích Edgar?"

Bùi Châu Hiền có chút bất ngờ, thủ khúc này là tác phẩm tiêu biểu ban đầu của Edgar, không phải tác phẩm giúp hắn thành danh, nếu như không phải đặc biệt quan tâm, người bình thường nghe sẽ không hiểu. Tôn tiểu thư trước mắt thực sự là càng ngày càng có "Ý tứ", Bùi Châu Hiền lại có chút suy nghĩ nhiều, nàng hỏi lại, "Ngươi đối với Edgar cảm thấy hứng thú?"

"Quan tâm qua, so với những tác phẩm của hắn lúc tuổi già thành danh, ta càng yêu thích những tác phẩm lúc ban đầu của hắn hơn..." Tôn Thừa Hoan có thói quen mất ngủ, vì lẽ đó trước khi ngủ thích nghe một ít thuần khúc dương cầm, sau đó cũng chậm chậm tiếp xúc những thứ này, "Một lúc nào đó cùng nhau đi xem phim không? Phim mới chiếu《Edgar 》."

"Nếu đều cảm thấy hứng thú, vậy thì đồng thời đi."

Chuyện này nếu như để Lâm Vi biết, Tôn Thừa Hoan chắc chắn lại bị trào phúng một phen, người khác hẹn hò đến rạp chiếu phim đều sẽ xem chút phim tình yêu cảm động lòng người, cho dù khủng bố hơn là chọn phim kinh dị cũng được đi, nhưng xem phim phóng sự, đây là tính làm cái gì a....

***

Toàn bộ hành trình rất yên tĩnh, Tôn Thừa Hoan cũng không có nghĩ ý đồ xấu gì, đêm nay chính là đơn thuần cùng một bằng hữu, đến xem một bộ phim mà thôi, đơn giản vậy thôi.

Nếu như không có những sự tình thượng vàng hạ cám này, Tôn Thừa Hoan thực sự rất muốn cùng Bùi Châu Hiền kết giao làm một bằng hữu bình thường, có điều giữa các nàng nhất định đơn thuần không nổi, nếu như Tôn Thừa Hoan chỉ có tâm tư đơn thuần, vậy các nàng liền sẽ không gặp gỡ, càng khỏi nói đến các loại phát sinh sau này.

(Thượng vàng hạ cám: mấy chuyện linh tinh, tạp nham)

Ra khỏi rạp phim.

"Không nghĩ tới ngươi sẽ cảm thấy hứng thú đối với Edgar."

"Tại sao?"

"Chỉ là bất ngờ... Tôn tiểu thư, ngươi rất thú vị."

Tôn tiểu thư... Ba chữ này làm sao Tôn Thừa Hoan nghe lại thấy chói tai như vậy, các nàng cũng coi như nhận thức một quãng thời gian, Tôn Thừa Hoan tiến lên, tựa như thân quen kéo cánh tay của nàng lại, "Bùi tổng, gọi tên của ta khó khăn như thế sao?"

"Ngươi không phải cũng gọi ta là Bùi tổng sao."

"Vậy ta..." Tôn Thừa Hoan đi nhanh hai bước, ngăn cản trước mặt Bùi Châu Hiền, cười hì hì nói, "Vậy ta gọi ngươi Châu Hiền, ngươi gọi ta Thừa Hoan."

"Luận tuổi, ngươi nên gọi ta một tiếng tỷ."

"Châu Hiền tỷ ——" Mức độ tiếp thu của Tôn Thừa Hoan rất nhanh.

"Thời điểm không còn sớm." Bùi Châu Hiền nghiêng đầu đi đối với nàng cười nói, "Muốn ta đưa ngươi quay về trường học không?"

"Không cần không cần, chính ta trở lại là được."

Đi ra khỏi rạp phim chưa được vài bước, Tôn Thừa Hoan liền nhìn thấy Lâm Vi kéo cánh tay Hạ Tề, cùng đi ra khỏi rạp phim, thực sự là tỷ muội liền tâm, ngay cả xem phim cũng đến chung cùng một rạp.

Lâm Vi cùng Hạ Tề khả năng sẽ không nhìn thấy các nàng, thế nhưng Tôn Thừa Hoan trăm phần trăm khẳng định, Bùi Châu Hiền nhìn thấy hai người kia...

Nhìn thấy vị chuẩn bị là hôn phu của mình cùng nữ nhân khác đi xem phim thân mật như thế, nếu như đặt ở trên người Tôn Thừa Hoan, phỏng chừng phải nổi khùng, Tôn Thừa Hoan nhược nhược nhìn về phía Bùi Châu Hiền, nàng sẽ nổi khùng sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro