Phiên ngoại 7: Nấu canh gặp mặt gia trưởng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"... Tan việc chưa? Vừa vặn về nhà ăn cơm, buổi tối Hiền nhi cũng trở về." Hề Vân nói tới rất tùy ý, ngữ khí không giống như đang mời khách nhân, ngược lại càng giống như người một nhà.

Tình huống của Tôn Thừa Hoan, Hề Vân từ Bùi Châu Hiền đã hiểu được đại khái, hơn nữa Bùi tổng là người trưởng thành có lập trường rõ ràng, chuyện nàng đã quyết định, người khác căn bản không thay đổi được. Hề Vân không thể bàn tới chuyện "Môn đăng hộ đối", nếu đàm luận về cái này, lúc trước nàng cũng không gả được vào Bùi gia. Còn chuyện hai người phụ nữ cùng một chỗ... Hề Vân cảm thấy, nên tôn trọng, nàng cũng không muốn nhìn thấy bi kịch của Quản Tiệp tái diễn.

"Ân." Tôn Thừa Hoan gật đầu, câu "Về nhà ăn cơm" liền đâm vào tâm nàng, ngay cả Tôn Thải Nam cũng chưa từng nói qua bốn chữ này với nàng. Trước khi gặp được Bùi Châu Hiền, nàng chưa bao giờ có cảm giác gia đình.

Tôn Thừa Hoan không nhịn được ôm ôm Hề Vân, nhẹ giọng nói rằng, "Cảm ơn a di..."

Cảm động, cảm kích, vui vẻ. Một tiếng "Cảm ơn" này bao hàm hết thảy tâm tình của Tôn Thừa Hoan.

Hề Vân sờ sờ đầu Tôn Thừa Hoan, cùng năm đó giống mình như đúc, hơi xúc động, "Con ngoan."

Tôn Thừa Hoan luôn nói chuẩn bị, kỳ thực nàng cũng không biết nên chuẩn bị cái gì. Theo Bùi Châu Hiền về nhà, nàng tưởng tượng đến rất nhiều loại tình huống, chính là không có đoán được tình huống hiện tại: Không có bị lão bà mang về nhà, mà là bị "Mẹ chồng tương lai" trực tiếp dẫn theo trở về.

Tài xế của Bùi gia đem xe dừng ở cách đó không xa, Hề Vân dẫn nàng lên xe.

Hề Vân ngồi ở ghế sau, Tôn Thừa Hoan an vị ở bên cạnh nàng.

"Gần đây công việc rất bận sao?" Hề Vân hỏi nàng.

"Cũng còn tốt, ngẫu nhiên sẽ tăng ca."

"Như thế nào không phát bưu kiện cho ta?" Trước đây Tôn Thừa Hoan, ba, năm ngày sẽ phát bưu kiện cho nàng, thỉnh giáo một vài vấn đề, chính là bởi vì cô nương này hiếu học, Hề Vân mới có ấn tượng tốt đối với nàng, yêu thích nàng.

Kể từ khi Tôn Thừa Hoan biết Hề giáo sư chính là mẹ của Bùi Châu Hiền, mỗi khi tiếp xúc cùng Hề Vân lại trở nên câu nệ lên.

Hề Vân tự nhiên cũng rõ ràng điểm ấy, cũng muốn nói gì đó để mở rộng tâm nàng, "Giống như trước đây là tốt rồi, ta nhớ trước đây ngươi nói rất nhiều a?"

"Thật sao? Ta còn lo lắng phiền ngài." Tôn Thừa Hoan toét miệng cười, Hề giáo sư cũng là một người ấm áp, Bùi Châu Hiền cũng giống như nàng.

"Người trẻ tuổi hiếu học là chuyện tốt, ta vui vẻ còn không kịp. Đúng rồi, sau này nếu như ngươi có thời gian, hãy theo Hiền nhi cùng nhau trở về, biết không?" Hề Vân hiểu rõ Bùi Châu Hiền, không có thời gian về nhà thăm ba mẹ là giả, muốn bồi bạn gái mới là thật, để cho nàng mang theo Tôn Thừa Hoan, vừa vặn một mũi tên trúng hai con chim.

"Ân, được ạ."

"Thừa Hoan, sang năm các ngươi tính toán khi nào kết hôn?"

"Kết hôn..." Nghe được hai chữ này từ trong miệng Hề Vân, đề tài nhảy lên quá nhanh, Tôn Thừa Hoan nhất thời không phản ứng kịp.

"Hiền nhi nói các ngươi dự định sang năm kết hôn, ngày tháng còn chưa quyết định đi?"

"Còn chưa có." Bùi Châu Hiền đã cùng người trong nhà nói chuyện kết hôn rồi, còn Tôn Thừa Hoan vẫn giống như rơi vào trong sương mù, lần trước tuy rằng Bùi tổng đã cầu hôn, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn luôn cảm thấy kết hôn còn rất xa xôi. Hiện tại được Hề Vân nhắc đến, lại cảm thấy gần ngay trước mắt.

Các nàng muốn kết hôn.

"Sớm kết hôn một chút cũng tốt, nàng cũng không còn nhỏ nữa." Hề Vân nói, đột nhiên rất có hứng thú hỏi Tôn Thừa Hoan một câu, "Ngươi cầu hôn chưa?"

Tôn Thừa Hoan nở nụ cười, Hề giáo sư thật giống với người trẻ tuổi, "Hiện tại còn chưa có."

"Nhất định phải cầu hôn nha, nữ hài tử đều yêu thích được cầu hôn, đặc biệt là người mình thích. Hiền nhi có cường đến mấy, ngươi cầu hôn nàng nhất định sẽ rất vui vẻ rất cảm động." Hề Vân không có tâm nguyện gì lớn lao, chỉ muốn nhìn nữ nhi sau này trải qua thật vui vẻ. Nàng vốn đang thật lo lắng Bùi Châu Hiền, cả ngày chỉ biết đến chuyện làm ăn cùng xã giao, cũng không biết khi nào cảm tình mới có tin tức, mãi đến tận ngày đó ở triển quán, nàng nhìn thấy Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan vừa nói vừa cười, rốt cục không còn đơn độc một người nữa, trong lòng cuối cùng cũng coi như có chút trấn an.

"Ân, ta hiểu rồi." Tôn Thừa Hoan dự định sau khi thiết kế xong áo cưới sẽ cầu hôn.

"Ngày tháng để ta đến chọn là được, các ngươi làm việc cũng đủ bận bịu rồi."

Cả một buổi chiều, Bùi Châu Hiền đều ở cùng Bùi Miễn thảo luận công việc của công ty, tuy rằng Bùi Châu Hiền ngồi ở vị trí người đứng đầu, nhưng quyết sách quan trọng đều sẽ để Bùi Miễn trấn. Mãi đến hơn năm giờ chiều, Bùi Châu Hiền mới từ thư phòng ở lầu hai đi xuống.

Lúc Bùi Châu Hiền xuống lầu, vừa vặn gặp được Hề Vân mới vừa trở về.

"Mẹ, ngươi đã về." Bùi Châu Hiền cùng Hề Vân chào hỏi, tiếp theo liền nhìn thấy ở bên cạnh chui ra một thân ảnh.

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền, trên mặt chất đầy nụ cười xấu hổ.

"Buổi chiều đang làm việc ở hiện trường, ta đụng tới a di." Thấy Bùi tổng có chút mộng, Tôn Thừa Hoan chủ động giải thích, vừa rồi nàng có gửi tin nhắn cho Bùi Châu Hiền, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn chưa trả lời nàng, nàng liền đoán được Bùi Châu Hiền đang bận.

"Ngươi cũng thật là." Hề Vân đột nhiên oán giận lên người Bùi Châu Hiền, "Thừa Hoan đến rồi cũng không nói một tiếng, tốt xấu gì cũng nên dẫn người ta trở về ăn bữa cơm."

Lúc này Bùi tổng thật sự oan ức, là Tôn Thừa Hoan con rùa đen rút đầu, sống chết không chịu đến, kết quả Hề Vân đem món nợ này tính toán trên đầu nàng. Nhưng Bùi Châu Hiền không có giải thích gì cả, chỉ cười cười, như vậy cũng tốt, sau này Tôn Thừa Hoan không cần trốn trốn tránh tránh.

Bùi Châu Hiền nắm tay Tôn Thừa Hoan, hướng về Hề Vân nói rằng, "Ta dẫn nàng lên lầu cùng ba chào hỏi."

"Đi đi, gọi ba ngươi xuống đây, cũng đến giờ ăn cơm rồi."

Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền lôi kéo lên lầu, nhưng Bùi Châu Hiền không có dẫn nàng đi gặp Bùi Miễn, mà trước tiên đem Tôn Thừa Hoan đẩy vào phòng ngủ của chính mình.

Vừa mới đóng cửa lại, Bùi Châu Hiền liền ôm lấy nàng, ở trên mông nàng nhẹ nhàng ngắt một cái, coi như trừng phạt, "Lại đây cũng không nói với ta một tiếng, là muốn cho ta kinh hỉ?"

"Có gửi tin nhắn cho ngươi. Ta nào có biết ngày hôm nay trùng hợp như thế, sẽ gặp được mẹ ngươi..." Việc ngẫu nhiên gặp được này, Tôn Thừa Hoan cũng rất bất đắc dĩ.

Gặp được mới tốt. Bùi Châu Hiền nhấc cánh tay lên, cuốn lấy eo Tôn Thừa Hoan, kéo nàng vào trong lồng ngực, cười hết sức vui vẻ, "Túng bao, lúc này có thể coi là trốn không xong."

"... Ta lúc nào thì trốn." Nếu Tôn Thừa Hoan sớm biết kết cục là như vậy, lúc trước còn không bằng trực tiếp đáp ứng Bùi Châu Hiền gặp gia trưởng, cũng không đến nỗi giống như bây giờ, hai tay trống trơn không hề chuẩn bị liền đến.

"Ừm... Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó." Xưa nay Bùi Châu Hiền vẫn luôn nhân nhượng nàng.

"Hiện tại phải đi gặp ba ngươi sao?" Tôn Thừa Hoan còn đang nghĩ chuyện này, kỳ thực lần trước đã từng gặp qua, chỉ là không phải lấy thân phận bạn gái của Bùi Châu Hiền.

"Khẩn trương như vậy, lá gan câu dẫn ta lúc trước đi đâu rồi?"

"Ngươi còn đùa giỡn." Lần đầu tiên gặp gia trưởng, không khẩn trương mới là lạ.

"Trước hết ta để cho ngươi buông lỏng một chút..." Bùi Châu Hiền sờ sờ khuôn mặt của Tôn Thừa Hoan.

"A?" Tôn Thừa Hoan khẽ nhếch môi, Bùi Châu Hiền vừa vặn hôn tới, ôn nhu lại mạnh mẽ.

Này, thực sự là rất thả lỏng...

Mười mấy giây qua đi, môi lưỡi tách ra.

Bùi Châu Hiền hôn vành tai của nàng, còn không quên trêu chọc nàng một hồi, nhẹ giọng thì thầm, "Buổi tối lại khen thưởng ngươi trọn bộ."

Đáng chết, thân thể của Tôn Thừa Hoan có chút nhuyễn ra, mấu chốt là, Bùi tổng có thể đứng đắn một chút hay không.

Có điều, Bùi Châu Hiền vẫn luôn nắm tay nàng, khiến cho Tôn Thừa Hoan càng an tâm.

"Ba, đây chính là Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền mang theo Tôn Thừa Hoan đi gặp Bùi Miễn, Tôn Thừa Hoan lo lắng muốn chết, nào có biết, Bùi Miễn chỉ thoải mái cười nói một câu, "Được rồi, xuống dưới ăn cơm đi."

Lâm Vi đem tình cảnh miêu tả đến quá mức gió tanh mưa máu, làm Tôn Thừa Hoan mang theo tâm tình lo sợ bất an mà đến Bùi gia, nhưng kết quả là một mảnh hài hòa, thật giống như trừ mình có chút khó chịu ra, những người khác đều tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn.

"Thừa Hoan, đồ ăn hợp khẩu vị chứ?"

"Ăn ngon."

"Ăn nhiều một chút."

...

Ở dưới bàn ăn, Bùi Châu Hiền cầm tay Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn về phía nàng, ấm áp từ lòng bàn tay lan tràn đến trong lòng. Lúc này Tôn Thừa Hoan mới hoàn toàn rõ ràng, Bùi Châu Hiền cho nàng hứa hẹn, xưa nay không phải là kí ngân phiếu khống. Trên con đường các nàng bộc lộ không phải là không có bụi gai, chỉ là Bùi Châu Hiền một người đối mặt, bởi vì Bùi Châu Hiền vĩnh viễn đứng ở phía trước nàng, che chở nàng, không cho phép nàng chịu nửa phần oan ức.

"Khó có được một chuyến về nhà, đêm nay cũng đừng đi nữa." Đang ăn cơm, Hề Vân lại phân phó Bùi Châu Hiền, "Còn có a, ngày mai đem hành lý của ngươi cùng Thừa Hoan chuyển đến bên này, ở thêm mấy ngày đi."

"Hảo." Bùi Châu Hiền gắp thức ăn cho Tôn Thừa Hoan, thoải mái đáp lời.

Hề Vân ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, thực sự là không biết nói nàng cái gì mới tốt, bình thường muốn nàng ở nhà nhiều thêm mấy ngày, chính là các loại bận bịu, hiện tại để cho nàng cùng bạn gái về nhà, lý do gì cũng không còn.

Sau khi ăn xong, phòng ngủ ở lầu hai.

"Ngươi đã nói gì với a di rồi?"

"Nói cái gì?"

"Sang năm liền kết hôn?"

Bùi Châu Hiền coi như chuyện đương nhiên mà gật đầu, nếu như nàng không chủ động, Tôn Thừa Hoan tuyệt đối sẽ không chủ động, "Không cho nói chưa chuẩn bị xong."

Tôn Thừa Hoan cố ý làm bộ oán giận, "Ngươi cũng không thương lượng cùng ta."

"Nếu như thương lượng với ngươi, " Bùi Châu Hiền kéo Tôn Thừa Hoan qua, dùng ngón tay ngoắc ngoắc cằm của nàng, "Sợ là lại qua mấy năm nữa đều kết không được hôn."

Nhìn mặt nàng, Tôn Thừa Hoan đột nhiên trở nên trầm mặc, qua vài giây, hai cái tay của Tôn Thừa Hoan bò lên trên eo nàng, ôm nàng thật chặt. Không nói câu nào, chỉ đơn giản là ôm ấp sưởi ấm.

Bùi Châu Hiền ôm nàng, cho dù không nói gì, cũng hiểu được tâm tình của nàng vào giờ khắc này.

Tôn Thừa Hoan dùng đầu cọ tóc dài nơi cần cổ của Bùi Châu Hiền, là mùi vị thích nhất, đã không thể rời bỏ, sau này, cũng sẽ không rời đi.

"Muốn tắm rửa chưa?"

"Ngươi lấy quần áo cho ta."

"Đừng mặc vào." Bùi Châu Hiền vuốt tóc của nàng, nói rất có đạo lý, "Một lát nữa cũng cởi ra."

"Ngươi có thể thu liễm một chút hay không, hiện tại lại không phải..."

"Ở đâu cũng giống nhau..." Bùi Châu Hiền nâng mặt Tôn Thừa Hoan lên, giống như chuồn chuồn lướt nước hôn nàng, "Gia hỏa nói một đằng làm một nẻo, không cần nhận thưởng trọn bộ sao?"

Tám giờ tối, Hề Vân đi tới lầu hai, gõ gõ cửa, "Hiền nhi?"

Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan ở trong phòng tắm, sao có thể nghe được tiếng gõ cửa.

Hề Vân chuyển động nắm cửa, đẩy cửa ra, nghe được trong phòng tắm truyền ra âm thanh chơi đùa, liền biết tình huống xấu hổ...

Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền trên người trùm khăn tắm, đi chân đất, ôm ôm ấp ấp từ phòng tắm đi ra, còn mang theo một trận nhiệt khí.

"Ân..." Vừa mới tắm xong, Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền đặt ở trên tường, hôn đến thân thể muốn nhũn ra.

Bùi Châu Hiền vừa định gỡ bỏ khăn tắm trên người Tôn Thừa Hoan, giúp nàng lau khô thân thể, đột nhiên Tôn Thừa Hoan nắm lấy tay nàng.

Hề Vân vốn là muốn không chút tiếng động rời đi, nhưng vẫn bị phát hiện.

Bùi Châu Hiền buông Tôn Thừa Hoan ra, quấn tóc, một mặt lạnh nhạt hỏi, "Mẹ, có chuyện gì không?"

Hề Vân cũng là người trải qua "Sóng to gió lớn", "Ngày mai nói sau đi."

Tiếp đó, đóng cửa liền xuống lầu.

Lầu một.

"Châu Hiền không xuống sao?" Bùi Miễn nâng mắt kính lên, trong tay có một đống lớn văn kiện chờ xử lý.

Hề Vân ngồi xuống ghế sô pha, ăn trái cây, có chút bất đắc dĩ: "Nàng đang bận những chuyện khác..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro