Phiên ngoại 9: Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đến thành phố H, chỉ ở Bùi gia hai ngày, Bùi Châu Hiền liền tìm lý do, mang theo Tôn Thừa Hoan chuyển ra ngoài. Thứ nhất, Bùi Châu Hiền muốn có nhiều không gian cho hai người, thứ hai, Tôn Thừa Hoan ở Bùi gia vẫn là khắp nơi câu nệ, Bùi Châu Hiền không muốn nhìn thấy nàng không thoải mái.

Hề Vân cùng Bùi Miễn hiểu tâm tư người trẻ tuổi, cũng là tùy các nàng, không có cưỡng ép giữ lại.

Đúng lúc gặp mặt trời lặn, ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt biển lấp loáng, một mảnh xán lạn. Trong phòng khách trên sàn nhà bằng gỗ cũng trải đầy ánh chiều tà, ấm người lại tô điểm thêm màu sắc, bất giác làm lòng người tốt đẹp.

Biệt thự đối diện biển, đây là lần thứ hai Tôn Thừa Hoan đến, ký ức lúc trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, bây giờ nhớ lại, khóe miệng không tự chủ được hiện lên nụ cười yếu ớt.

Khi đó, Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền thật sự rất là không nói lý, điển hình của loại người chính mình có tiền cho nên muốn làm gì thì làm, cường thế đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.

Nhưng cho tới nay, nàng đều cam tâm tình nguyện phối hợp với Bùi Châu Hiền đối với nàng muốn làm gì thì làm. Theo lý thuyết, nàng nên chán ghét Bùi Châu Hiền mới đúng, nhưng một mực lại chán ghét không nổi, trái lại càng ngày càng yêu thích. Yêu thích, là một loại tâm tình không có cách nào có thể khống chế được nhất, càng nỗ lực kiềm nén lại càng sinh trưởng mạnh mẽ như cỏ dại...

Trải qua đắng cay ngọt bùi, bất luận như thế nào, hiện tại nàng rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn. Tôn Thừa Hoan lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm, phóng tầm mắt ra xa nhìn biển, đẹp quá. Trước đây tựa hồ chưa từng được nhàn hạ thoải mái như vậy, để thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Bên tai truyền đến giai điệu thanh tân vui vẻ, Tôn Thừa Hoan quay đầu lại, Bùi Châu Hiền đang ngồi ở trước dương cầm, đàn cho nàng bản nhạc nàng thích nghe nhất.

Hoàng hôn buông xuống, hai người nhìn nhau cười.

Chỉ cần nghe Bùi Châu Hiền đàn dương cầm, Tôn Thừa Hoan đều có thể ở một bên, yên tĩnh nghe một buổi trưa. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Bùi Châu Hiền, ngồi xuống, ánh chiều tà rải trên phím đàn đen trắng, ngón tay trắng nõn thon dài tao nhã thuần thục tung bay, Tôn Thừa Hoan nhìn đến mê mẩn.

Bùi Châu Hiền tiếp tục nhảy múa trên phím đàn, lấy giai điệu hoàn mỹ để kết thúc.

Tôn Thừa Hoan nhìn phím đàn trắng đen một hồi lâu, đột nhiên quay đầu hỏi Bùi Châu Hiền, "Ta vẫn luôn hiếu kỳ, vì sao ngươi lại yêu thích ta?"

Trên người Bùi Châu Hiền có quá nhiều điểm hấp dẫn làm cho nàng mê mẫn, nhưng còn nàng thì sao? Có khối người so với nàng càng có hàm dưỡng, càng có khí chất, càng ưu tú hơn. Ở trước mặt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan cảm giác mình chỉ là một con vịt nhỏ xấu xí, vì lẽ đó, thiên nga trắng tao nhã làm sao sẽ cùng một con vịt nhỏ xấu xí ở tầng dưới chót cùng nhau sóng vai?

Bùi Châu Hiền không thích Tôn Thừa Hoan dùng loại ngữ khí thấp kém này để nói chuyện, dưới cái nhìn của nàng, cảm tình không có xứng hay không xứng, chỉ có có yêu hay không.

Nhưng Tôn Thừa Hoan nhất định không có phần hào hiệp này giống Bùi Châu Hiền.

"Bởi vì ngươi là Tôn Thừa Hoan." Bùi Châu Hiền trả lời thật cẩn thận tỉ mỉ, ngữ điệu ôn nhu lại kiên định.

Tôn Thừa Hoan ngây ngốc cười, không biết nên nói cái gì, đáy lòng cảm động. Nếu Bùi Châu Hiền cũng hỏi nàng vấn đề này, nàng cũng sẽ trả lời như vậy đi. Nàng yêu tất cả của Bùi Châu Hiền, thậm chí bao gồm Bùi tổng có lúc ngang ngược không biết lý lẽ.

Trước khi gặp được Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan chưa từng hưởng qua tư vị được người phủng trong lòng bàn tay.

Tôn Thừa Hoan chậm rãi đem đầu tựa ở trên vai Bùi Châu Hiền, nói, "Ta còn muốn nghe."

"Muốn nghe cái gì?"

Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, tiến lên nhẹ nhàng hôn khóe miệng của Bùi Châu Hiền một cái, thấp giọng cười nói, "Ngươi đàn ta đều thích nghe."

Bùi Châu Hiền quay đầu hôn trả lại Tôn Thừa Hoan, mười mấy giây trôi qua, cũng không có ý định buông nàng ra.

"Ân ~~~" Tôn Thừa Hoan đẩy Bùi Châu Hiền một cái, thở nhẹ, "Ngươi có đàn hay không..."

Hiển nhiên hôn môi so với đánh đàn càng hưởng thụ hơn, Bùi Châu Hiền nhấm nháp dư vị lại cụp mắt hôn một cái trên môi Tôn Thừa Hoan, lúc này mới cười tiếp tục thả đầu ngón tay trên phím đàn trắng đen, giai điệu lại từ từ vang lên.

Tôn Thừa Hoan yêu thích cảm giác nàng an tĩnh bồi tiếp chính mình như vậy, có lúc nhìn đối phương, thậm chí không nói câu nào, cũng cảm thấy yên tâm tốt đẹp.

Từ lầu một đến lầu hai, cách trang trí ở trong phòng vẫn như cũ, không hề thay đổi. Điều duy nhất thay đổi chính là quan hệ của Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Châu Hiền, lần này, Tôn Thừa Hoan không phải ngủ ở phòng khách sát vách nữa, mà là ngủ thẳng trên giường của Bùi tổng, ôm nàng.

Từ khi các nàng xác định quan hệ cùng một chỗ, đến khi Bùi Châu Hiền hướng về nàng cầu hôn, lại thêm mấy ngày nay đột nhiên thấy gia trưởng, các loại sự tình, Tôn Thừa Hoan vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ.

"Đang suy nghĩ gì?" Trên giường, Bùi Châu Hiền nghiêng người sang đối mặt với Tôn Thừa Hoan.

"Không có gì."

"Bảo bối." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng vỗ về eo của Tôn Thừa Hoan, thương lượng với nàng, "Năm sau chúng ta sẽ làm hôn lễ chứ?"

"Nhanh như vậy, năm sau liền..." Hôn lễ của các nàng, cho tới bây giờ Tôn Thừa Hoan vẫn không dám nghĩ đến, nhưng hiện tại, liền đặt ở ngay trước mắt nàng.

Đây là phản ứng gì? Đã đi được đến hiện tại rồi mà vẫn còn do dự không quyết định, đột nhiên Bùi Châu Hiền nhéo eo Tôn Thừa Hoan một cái, nói tiếp, "Nhẫn cầu hôn đã nhận rồi, mấy ngày nay gia trưởng cũng gặp rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn đổi ý?"

Bùi Châu Hiền mỗi ngày ở công ty, có chút lời đồn đãi ít nhiều gì nàng cũng nghe thấy, ngoại giới nhắc đến thân phận của Tôn Thừa Hoan, nói đến mức chẳng dễ nghe chút nào. Bùi Châu Hiền sợ Tôn Thừa Hoan lại suy nghĩ lung tung, tự cho mình thêm gánh nặng trong lòng. Sớm định ra hôn lễ, đối với các nàng đều tốt.

"Không phải."

Tôn Thừa Hoan thừa nhận, cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, xác thực so với cùng người bình thường cùng một chỗ áp lực hơn rất nhiều. Nói ra đại khái cũng không có bao nhiêu người sẽ tin, một Đại tiểu thư có quyền thế hào môn, sẽ coi trọng một "Cô bé lọ lem" không có bối cảnh không sự nghiệp. Nhưng Tôn Thừa Hoan cũng không quá để ý lời đàm tiếu của người khác, cảm tình giống như người nước uống, ấm lạnh tự biết là tốt rồi. Nàng chủ yếu lo lắng là thời gian quá gấp, sẽ không đủ thời gian để làm áo cưới hoàn chỉnh.

"Tôn Thừa Hoan, ta là lão bà của ngươi, ngươi cùng ta kết hôn còn có cái gì phải do dự?" Bùi Châu Hiền thoáng nhíu mày, giả vờ giận hờn nói với nàng, "Lẽ nào ngươi không vui khi cưới ta?"

"Nào có..." Tôn Thừa Hoan đưa tay nâng mặt của Bùi Châu Hiền lên, nhìn kỹ, cười hôn nàng mấy cái, mới nói, "Lão bà tốt như vậy, làm sao ta có thể không vui."

Chẳng qua là Tôn Thừa Hoan cảm thấy trước khi các nàng kết hôn, nàng còn nợ Bùi Châu Hiền một lời cầu hôn, giống như Hề giáo sư đã nói, được người yêu thích cầu hôn là một chuyện rất hạnh phúc. Bùi Châu Hiền cho nàng loại hạnh phúc này, nàng cũng muốn đem loại hạnh phúc này cho Bùi Châu Hiền.

"Này còn tạm được."

Tôn Thừa Hoan chủ động ôm chặt Bùi Châu Hiền, chuyện trước đây không dám nghĩ tới, hiện tại từng cái từng cái một liền muốn thực hiện, "Hôn lễ ngày ấy của chúng ta, ta muốn ngươi mặc áo cưới do ta thiết kế cho ngươi, có được hay không?"

"Chuyên môn vì ta thiết kế?"

"Độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về ngươi." Tôn Thừa Hoan cười cười, đưa mặt tới gần cẩn thận từng li từng tí một cọ cọ chóp mũi của Bùi Châu Hiền, "Nếu như ngươi mặc vào, đời này đều thuộc về ta."

"Làm sao bây giờ?" Bùi Châu Hiền đem Tôn Thừa Hoan ôm vào trong ngực, nắm chặt cánh tay của chính mình, để cho hai người thân mật dán vào, "Ta không thể chờ đợi được nữa muốn mặc vào."

Tôn Thừa Hoan cười không ngừng, ấm áp, ngọt ngào lại cảm động, lúc sau còn đột nhiên phản ứng chậm nửa nhịp cảm thán một câu, "Chúng ta phải kết hôn rồi."

"Ừm." Bùi Châu Hiền cười nàng.

Thiết kế áo cưới, Tôn Thừa Hoan đã sớm bắt tay chuẩn bị, xưa nay nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày Bùi Châu Hiền chân chính vì nàng mà mặc áo cưới. Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền, lại si ngốc niệm một câu, "Ta cảm thấy... Giống như là đang nằm mơ."

"Không." Bùi Châu Hiền phản bác Tôn Thừa Hoan, vỗ về tóc của nàng nghiêm túc nói với nàng, "Nhưng so với trong mộng còn hạnh phúc hơn."

Bùi Châu Hiền còn nhớ lúc Tôn Thừa Hoan vừa mới chuyển tới ở cùng nàng, ban đêm lúc nào cũng liên tiếp bị ác mộng thức tỉnh, một thân mồ hôi lạnh, cho nên Tôn Thừa Hoan mới yêu thích ôm nàng ngủ, mãi về sau mới tốt hơn rất nhiều. Cho nên Bùi Châu Hiền không muốn cùng Tôn Thừa Hoan nhắc đến mộng, cũng không muốn đề cập đến những đã xảy ra trong quá khứ nữa.

Sau khi được Bùi Châu Hiền hôn hôn, Tôn Thừa Hoan ôm nàng, theo bản năng nhắm mắt lại đáp lại, cảm giác ấm áp mềm mại lan tràn toàn thân.

Xác thực, mỗi ngày cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, so với bất luận mộng cảnh nào mà Tôn Thừa Hoan đã từng mơ, đều tươi đẹp hơn.Tháng năm năm sau, Tôn Thừa Hoan cầu hôn. Mà hướng về Bùi Châu Hiền cầu hôn, đại khái là chuyện mà đời này Tôn Thừa Hoan cần nhiều dũng khí nhất để thực hiện.

Vì áo cưới của các nàng, Tôn Thừa Hoan tốn gần một năm tâm huyết cùng tinh lực, nàng có bao nhiêu nghiêm túc, Hề Vân đều nhìn ở trong mắt.

Các nàng có thể một đường đi tới hiện tại, Tôn Thừa Hoan cảm thấy Bùi Châu Hiền so với nàng phải trả giá nhiều hơn rất nhiều, Bùi Châu Hiền dành cho nàng, không chỉ có ái tình mà nàng không dám đòi hỏi, mà còn đưa đến cho nàng một cuộc sống mới.

Bùi Châu Hiền xuất hiện, giống như thái dương đẩy đi mây đen, làm cho thế giới của nàng nguyên bản chỉ có cỏ dại rậm rạp, mưa dầm liên miên, bắt đầu có ấm áp cùng hi vọng.

Tôn Thừa Hoan vẫn luôn nghĩ, nàng cũng có thể làm chút gì đó cho Bùi Châu Hiền, nhưng khả năng làm được lại quá ít. Đem quãng đời còn lại đều giao cho nàng, dùng chính phương thức của mình, dùng hết khả năng để yêu nàng cả đời. Hứa hẹn có lúc không đáng một xu, nhưng cũng có lúc là điều quý giá nhất.

Bầu trời đêm đầu hạ, đầy trời sao lấp lánh.

Tôn Thừa Hoan cong chân dựa vào bệ cửa sổ, an tĩnh nhìn tinh không, từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen, lớn rồi vẫn như vậy, chỉ có điều trước đây nằm nhoài bên bệ cửa sổ nhìn tinh không, là muốn trốn tránh hiện thực.

Bùi Châu Hiền thay đổi áo ngủ từ phòng tắm đi ra, đi thẳng tới bên cạnh Tôn Thừa Hoan, ngồi xuống, sau đó cười kéo cánh tay của nàng qua quấn ở trên eo của mình, làm cho nàng ngoan ngoãn ôm chính mình.

Tôn Thừa Hoan chếch nghiêng người, chủ động ôm sát Bùi Châu Hiền, ôm lúc nào cũng thoải mái, nàng ôn nhu hỏi, "Như thế nào không đi lên giường?"

"Bồi ngươi xem." Bùi Châu Hiền sợ Tôn Thừa Hoan nghĩ đến chuyện của quá khứ, nàng khắp nơi sủng Tôn Thừa Hoan, muốn cho Tôn Thừa Hoan biết, sau này sẽ vẫn luôn hạnh phúc như vậy mãi.

Tôn Thừa Hoan mỉm cười, thưởng thức ngón tay trắng nõn tinh tế của Bùi Châu Hiền, hai người mười ngón tương khấu, chỉ vẻn vẹn như vậy, cũng cảm nhận được hạnh phúc."Cuối tuần này bồi ta đi xem triển lãm, có được hay không?"

"Cuối tuần đương nhiên phải bồi lão bà."

"Nhất định phải tới." Tuy rằng Bùi Châu Hiền một khi đã đáp ứng chuyện gì với nàng, thì sẽ bao giờ nuốt lời, nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn muốn cường điệu một lần, bởi vì lần này, Bùi Châu Hiền là nhân vật chính.

Bùi Châu Hiền nâng cằm của Tôn Thừa Hoan lên, "Ta có khi nào lừa gạt ngươi chưa?"

"Ngươi nói còn không thấy ngại..." Nói đến cái đề tài này, Tôn Thừa Hoan liền cảm thấy ủy khuất, "Bùi tổng, khi đó ngươi còn thiếu gạt ta sao?"

Từ trước đến nay kỹ thuật nói dối của Tôn Thừa Hoan là số một, lúc trước đụng phải Bùi Châu Hiền, xem như nàng nếm được tư vị lật xe.

Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm Tôn Thừa Hoan, không nhanh không chậm nói, "Cũng không biết là cái hỗn đán nào, đến câu dẫn ta."

Lúc này Tôn Thừa Hoan liền đuối lý, nghẹn một đống lời, lầu bầu một câu, "Dù sao ngươi cũng không có mắc câu..."

Bùi Châu Hiền ôm mặt Tôn Thừa Hoan, đêm đó lần đầu tiên các nàng gặp gỡ ở trong yến hội, liền sâu sắc nhớ kỹ, sau đó, khuôn mặt này liền bắt đầu nhiều lần xông vào cuộc sống của nàng, cho tới bây giờ, đã không thể rời bỏ.

"Ai nói ta không có mắc câu?" Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng đối với Tôn Thừa Hoan nói, "Không có mắc câu... Vậy hiện tại chúng ta đang làm gì..."

Sau đó, hôn lên.

Nghe âm thanh, khiến lòng người đều ngứa ngáy.

"Ân ~~~ "

Nhớ lúc đầu, biết rõ Tôn Thừa Hoan là "Mưu đồ đã lâu", nhưng Bùi Châu Hiền vẫn cam tâm tình nguyện đi vào cái tròng của nàng.

Một lần đi vào, chính là cả đời.

Trên bệ cửa sổ, hai người nghiêng mặt, thâm tình hôn môi đối phương, chậm rãi ôm chặt lẫn nhau.

Bùi Dữ Lộ không ít lần hâm mộ Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan, theo lý thuyết hai người này đã cùng một chỗ lâu đến như vậy rồi, cũng trở thành lão phu lão thê rồi đi, như thế nào vẫn luôn giống như đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, so với nàng cùng với Vi tỷ chung đụng còn muốn ngọt ngào thoải mái hơn.

Ở điểm này, Bùi Dữ Lộ liền cảm thấy mất thăng bằng ở trong lòng, đáy mắt đều là hâm mộ.

Cuối tuần triển lãm được tổ chức, Bùi Châu Hiền bồi Tôn Thừa Hoan cùng đi. Chỉ là Tôn Thừa Hoan không có nói với Bùi Châu Hiền, chính mình cũng có tác phẩm được trưng bày, càng không có nói tác phẩm này, vừa vặn là áo cưới được thiết kế dành cho nàng.

Lúc vào triển thính thì, trong hành lang trống rỗng, Bùi Châu Hiền nhìn áp phích tuyên truyền, bất đắc dĩ nhìn Tôn Thừa Hoan, "Tới chậm, đã kết thúc."

"Vừa mới bắt đầu." Tôn Thừa Hoan thần bí cười cười, nàng nắm tay Bùi Châu Hiền, "Đi theo ta."

Trong phòng triển lãm đen thùi lùi, cách đó không xa lại mơ hồ lộ ra một đạo ánh sáng thăm thẳm. Bùi Châu Hiền tiến đến gần liền nhận ra được dị dạng, trong lòng tức khắc liền đoán được là Tôn Thừa Hoan chuẩn bị cho nàng cái gì đó.

Chỉ là Bùi Châu Hiền không có đoán được, kinh hỉ cự nhiên sẽ là...

Bên trong triển quán đen thui, chỉ có một chỗ sáng, áo cưới thánh khiết giống như một ngôi sao trong bầu trời đêm, lóng lánh loá mắt.

Tôn Thừa Hoan lôi kéo Bùi Châu Hiền đi tới trước áo cưới được thiết kế cho nàng, rốt cuộc đã tới ngày đó. Tối ngày hôm qua, nàng còn căng thẳng đến ngủ không yên, nhưng ngày hôm nay khi đã dẫn theo Bùi Châu Hiền tới nơi này, tựa hồ cầu hôn, cũng không cần nhiều dũng khí giống như mình tưởng tượng.

Trong phòng triển lãm to lớn, chỉ có hai người các nàng.

"Ngươi nói đúng, ta chính là một túng bao. Ta rất tự ti, ở trước mặt ngươi, ta càng tự ti." Lần đầu tiên Tôn Thừa Hoan thẳng thắn thừa nhận chính mình tự ti, trước kia, nàng luôn dùng bề ngoài quật cường để che giấu. Từ nhỏ, nàng ở trong vô tận chửi rủa cùng các loại ô ngôn uế ngữ của người khác lớn lên, không phải nàng không để ý, mà là không thể không nguỵ trang đến mức kiên cường hào hiệp. Nàng thấp kém từ trong xương, chỉ có bản thân nàng rõ ràng nhất. Lúc Bùi Châu Hiền thổ lộ với nàng, trong lòng nàng hoảng sợ lớn hơn vui thích, bởi vì từ tận đáy lòng nàng cảm giác chính mình không xứng với Bùi Châu Hiền, nàng sợ hãi cảm giác bị vứt bỏ sau khi được yêu, cho nên nàng vạch trần vết sẹo xấu xí nhất của mình với Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền không có đánh gãy Tôn Thừa Hoan, chỉ tiếp tục lắng nghe nàng nói.

"Yêu thích ngươi cũng cố nén không dám nói, rõ ràng mỗi ngày đều nhớ ngươi nhưng vẫn trốn tránh không gặp ngươi, ngay cả khi ngươi nói để ta làm bạn gái của ngươi, ta cũng sợ hãi không dám nhận lấy, bởi vì có một điều ta vẫn luôn sợ hãi, nếu như ta đáp ứng rồi, lỡ có một ngày ta mất đi ngươi thì phải làm sao." Tôn Thừa Hoan cúi đầu mím môi cười cười, lại ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, "Nhưng ta vẫn là đáp ứng rồi, bởi vì trốn tránh ngươi không gặp ngươi, trong lòng ta càng khó chịu."

Lúc trước khi quyết định cùng Bùi Châu Hiền cùng một chỗ, Tôn Thừa Hoan đã chuẩn bị tốt cho tương lai sẽ bị thương tích đầy mình, cho dù là như vậy, Tôn Thừa Hoan vẫn muốn toàn tâm toàn ý đi yêu nàng.

Cũng còn may, Bùi Châu Hiền không có bỏ nàng mà đi.

Tôn Thừa Hoan cười nói ra những câu nói này, Bùi Châu Hiền nghe xong, viền mắt có chút đỏ lên, nàng luôn gọi Tôn Thừa Hoan là túng bao, nhưng chưa từng đặt mình vào vị trí của Tôn Thừa Hoan để cảm thụ lo lắng của nàng.

"Kỳ thực thời điểm chúng ta vừa mới cùng một chỗ, ta là đang phác thảo cái áo cưới này, mỗi lần hơi động đầu bút, ta đầy đầu... Đầy đầu đều là bộ dạng của ngươi khi mặc vào cái áo cưới này." Tôn Thừa Hoan nhìn áo cưới trước mắt từ từ nói, sau đó xoay người cùng Bùi Châu Hiền mặt đối mặt, "Ta không có đề cập với ngươi, bởi vì ta cảm thấy quá buồn cười. Ngoại trừ nằm mơ, xưa nay ta đều không dám hy vọng quá xa vời, tương lai sẽ có một ngày, ngươi sẽ chân chính vì ta mặc vào nó, chúng ta sẽ có hôn lễ, ngươi sẽ trở thành cô dâu của ta..."

Viền mắt của Bùi Châu Hiền đã ướt át, "Đứa ngốc, ta nói rồi, có thể so với mộng càng hạnh phúc hơn."

"Ngươi có thể biến giấc mơ của ta trở thành sự thật không?" Tôn Thừa Hoan từ trong túi tiền lấy ra một cái nhẫn cầu hôn bằng kim cương, "Gả cho ta, ta muốn cả đời này, có thể quấn quít lấy ngươi."

Cho dù Bùi Châu Hiền đã hướng về nàng cầu hôn qua một lần, nhưng Tôn Thừa Hoan đã hạ quyết tâm, chính mình nhất định cũng phải cầu hôn một lần, cho tới nay, là nàng đối với cảm tình giữa các nàng không có nhiều tự tin.

Tôn Thừa Hoan muốn dũng cảm một lần, muốn cho Bùi Châu Hiền nhìn thấy kiên định của nàng.

Đã từng đụng phải vô số cảm động to to nhỏ nhỏ, lúc này được Tôn Thừa Hoan cầu hôn ngay trước áo cưới, Bùi Châu Hiền hạ xuống nhiệt lệ, nàng đưa tay giao cho Tôn Thừa Hoan, "Ta nguyện ý, cả đời để ngươi quấn quít lấy."

Tôn Thừa Hoan tiến lên ôm chặt lấy Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền cũng đồng dạng dùng sức ôm chặt lấy nàng, hai người ôm cùng một chỗ, khóe môi tràn đầy ý cười.

"Chuyện hôn lễ đều giao cho ta. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn chờ, làm một cô dâu xinh đẹp nhất là được rồi." Từ sau khi Tôn Thừa Hoan đáp ứng lời cầu hôn của nàng, Bùi Châu Hiền đã liên hệ người để chuẩn bị hôn lễ, chỉ là không có nói cho Tôn Thừa Hoan biết mà thôi, không muốn cho nàng áp lực.

"Ngươi mới phải xinh đẹp nhất."

"Chờ ta già rồi, ngươi có chê ta xấu hay không?"

Tôn Thừa Hoan hôn Bùi Châu Hiền một cái, "Ta bồi ngươi cùng nhau già đi."

- ------------------------------------------------

Hôn lễ được định vào tháng tám, ngày càng ngày càng gần.

"Tháng sau ngươi thật sự không thể dành thời gian trở về sao?" Tôn Thừa Hoan liên hệ với Tôn Thải Nam ở nước ngoài, nói chuyện tham gia hôn lễ, nhưng Tôn Thải Nam vẫn luôn từ chối, nói là ở nước ngoài cảm tình có tiến triển mới, vội vàng đi lữ hành.

"Vẫn không thể đến?"

"Ừm." Tôn Thừa Hoan cúp điện thoại, nằm ở trên giường trầm giọng hờn dỗi nói một câu, "Khả năng là không coi ta là nữ nhi đi, có tới hay không tùy nàng."

Hiện tại Tôn Thải Nam không đi đánh bài nữa, Tôn Thừa Hoan liền cám ơn trời đất.

Bùi Châu Hiền có thể thấy, trong lòng Tôn Thừa Hoan rất muốn Tôn Thải Nam tới tham gia, cho dù giữa mẹ con các nàng đã từng có nhiều khúc mắc, nhưng dù sao Tôn Thải Nam cũng là thân nhân duy nhất của Tôn Thừa Hoan.

Đảo mắt liền đến tháng tám, hôn lễ lãng mạn của hai người, long trọng đến mức mọi người ở A thị đều biết.

Bởi vì Tôn Thừa Hoan yêu thích tinh không, Bùi Châu Hiền liền cho người đem hôn lễ thiết kế thành chủ đề tinh không, ảo mộng giống như trong truyện cổ tích. Bùi Châu Hiền nói, một đời chỉ có một lần, nhất định phải nghiêm túc đi làm.

Mộng đẹp của Tôn Thừa Hoan đã trở thành sự thật, mà Bùi Châu Hiền cho nàng hứa hẹn cũng đã làm được.

Hiện trường hôn lễ, so với mộng cảnh mà Tôn Thừa Hoan đã từng mơ ước còn tươi đẹp hơn, dưới ngôi sao óng ánh, Bùi Châu Hiền vì nàng mặc vào cái áo cưới này, từ từ đi về phía nàng, trở thành cô dâu của nàng, cho nàng hứa hẹn của quãng đời còn lại.

Bùi Châu Hiền vén lên mạng che đầu của Tôn Thừa Hoan, đây là thời khắc xinh đẹp nhất trong đời của một người phụ nữ, các nàng chứng kiến lẫn nhau.

Trên mặt Tôn Thừa Hoan mang theo tươi cươi ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Dưới đài, Tôn Thải Nam mang theo khẩu trang đứng ở trong góc tối, lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, con mắt ướt át. Nàng không dám nói với Tôn Thừa Hoan nàng đến rồi, Tôn Thừa Hoan nói không sai, có một người mẹ như vậy chi bằng không có.

Tôn Thải Nam biết, từ khi nữ nhi lên sáu tuổi, nàng chính là ác mộng cũng là si nhục của nữ nhi. Nàng vẫn luôn liên lụy đến Tôn Thừa Hoan, suýt chút nữa phá huỷ đi nhân sinh của Tôn Thừa Hoan, bây giờ nàng cái gì cũng không cho Tôn Thừa Hoan được, đại khái không đi quấy rầy cuộc sống mới của đối phương, mới là lựa chọn chính xác nhất.

Không có một người mẹ nào không biết liêm sỉ đi làm quỷ hút máu, như vậy sinh hoạt sẽ dễ chịu hơn rất nhiều đi? Tôn Thải Nam che mặt khóc không thành tiếng, điều duy nhất khiến nàng được an ủi, chính là Tôn Thừa Hoan trước sau vẫn thật sạch sẽ, không có bẩn giống như nàng.

Hôn lễ vẫn còn tiếp tục.

Bùi Dữ Lộ ở dưới đài nhìn lên, nghĩ thầm tỷ nàng vì Tôn Thừa Hoan, thật đúng là vô cùng bạo tay, làm nàng cũng có kích động muốn kết hôn. Bùi Dữ Lộ kéo tay Lâm Vi ở một bên, dùng sức lắc lắc, "Ta cũng rất muốn kết hôn..."

Kết hôn... Lâm Vi trắng mắt liếc Bùi Dữ Lộ một cái, hiện tại hai người bọn họ vẫn còn len lút giấu giếm, liền dám nhắc tới chuyện kết hôn.

"Có phải là so với nằm mơ còn muốn hạnh phúc hơn không?" Bùi Châu Hiền ôm Tôn Thừa Hoan, trước khi hôn nàng, cười hỏi một câu.

"Ừm..." Nhìn mặt Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan đã không biết nên nói cái gì nữa rồi, hôn lễ như vậy, nàng nằm mộng cũng nghĩ không tới.

"Ta yêu ngươi." Bùi Châu Hiền nói xong, nhẹ nhàng hôn lên môi Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan nhắm mắt lại, cũng ôn nhu mút vào môi nàng.

Hôn môi qua đi, Tôn Thừa Hoan chống đỡ cái trán của Bùi Châu Hiền, cũng nhẹ giọng nói với nàng, "Ta yêu ngươi."

Bầu trời đầy sao hóa thành một trận mưa sao băng, nguyện vọng xa vời của Tôn Thừa Hoan, đã trở thành sự thật rồi.

– Toàn văn hoàn –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro