Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi màn đêm buông xuống, trợ lý của Ôn Niệm đến thăm nàng, tay trái dẫn theo chiếc vali, tay phải xách theo hộp cơm. Như là sớm biết Bùi Châu Hiền ở đây, ngay khi cửa mở ra liền chào hỏi cô:

"Bùi tiểu thư, đã lâu không gặp."

Bùi Châu Hiền: "Chào cô, trợ lý Chu."

Chiếc vali ghé vào tường, trợ lý Chu đặt hộp cơm ở trên bàn ăn. Ôn Niệm ra hiệu bảo nàng đem bản kế hoạch kia mang đi:

"Không ổn, bảo bọn họ làm lại lần nữa."

Trợ lý Chu: "Vâng Ôn tổng, chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn, chú ý đến thân thể."

Những người khác đi rồi, Bùi Châu Hiền hỏi Ôn Niệm:

"Ngồi dậy đi đến bàn ăn? Hay là ngồi ở trên giường ăn?"

Ôn Niệm vén chăn lên, yếu ớt nói: "Không muốn ăn."

Bùi Châu Hiền tiến lên đỡ nàng: "Không muốn ăn cũng phải ăn."

Ôn Niệm ngồi ở mép giường, thuận tay vuốt nhẹ mái tóc, đột nhiên hỏi Bùi Châu Hiền:

"Hiện tại chị xấu lắm phải không?"

Bùi Châu Hiền: "Chị từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp, gom hết tất cả thư tình lại tuy không đủ 10000 bức nhưng cũng đã 8000 rồi, như thế nào sẽ xấu?"

"Chẳng lẽ em còn ít hơn của chị sao?" Ôn Niệm ghé vào đầu vai cô:

"A Hiền, đỡ chị một chút, cùng nhau ăn tối với chị."

Trọng lượng của nàng đều đặt ở trên người Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền chậm rãi bước tới:

"Ăn cùng chị?"

Ôn Niệm: "Chị bảo trợ lý Chu trước khi đến đây nhớ đóng gói thêm vài món, tất cả đều là món mà em thích ăn."

Bùi Châu Hiền: "..."

Ôn Niệm nhìn cô: "Buổi tối em còn có việc khác?"

Lời nói đến bên miệng, Bùi Châu Hiền thay đổi lời nói:

"Chúng ta cùng nhau ăn đi."

Hai người ngồi xuống vây quanh bàn ăn, hộp cơm lần lượt được mở ra, Bùi Châu Hiền đặt canh cá trước mặt Ôn Niệm. Ôn Niệm cầm thìa uống vài ngụm:

"Muốn uống canh gà."

Bùi Châu Hiền: "Chị đợi một chút, em đi mua."

Ôn Niệm nhẹ nhàng đẩy cái thìa đang nổi trên bát canh:

"Muốn uống canh gà do dì Lan nấu. Lần đầu tiên chị đến nhà em ăn tối, dì Lan đã làm món canh gà, vừa thơm vừa đậm đà, chị rất nhớ hương vị đó, cũng đã nhiều năm rồi. "

Bùi Châu Hiền: "Vậy em sẽ nói với bà ấy."

Ôn Niệm lên tinh thần: "Giữa trưa ngày mai uống, được không?"

Bùi Châu Hiền: "Được."

Bùi Châu Hiền lấy điện thoại di động ra, thì lập tức nhìn thấy tin nhắn của Tôn Thừa Hoan.

"Được, tôi chờ em."

Tin nhắn đã hơn nửa giờ trước, Bùi Châu Hiền mở ra, trước tiên gọi điện thoại cho Bùi Lan. Khi Bùi Lan nghe thấy Ôn Niệm muốn uống canh gà, thì miệng đầy đáp ứng, trong điện thoại dặn dò Bùi Châu Hiền, đừng nói bậy bạ gì với Ôn Niệm.

Cúp điện thoại xong, Bùi Châu Hiền bấm mở cửa sổ trò chuyện với Tôn Thừa Hoan:

"Có khả năng sẽ đến muộn, hay là cô ăn trước đi?"

Bùi Châu Hiền đặt điện thoại xuống, Ôn Niệm đã thay đổi chiếc đũa, không ngừng gắp đồ ăn bỏ vào bát cô.

Bùi Châu Hiền buồn cười nói: "Chị mới là người cần bồi bổ dinh dưỡng, đừng gắp hết cho em."

Ôn Niệm: "Em cũng phải ăn nhiều một chút."

Bùi Châu Hiền: "Chị có biết bản thân gầy đi rất nhiều hay không? Dì Ninh thật sự rất đau lòng vì chị."

Ôn Niệm: "Vậy em có đau lòng không?"

Bùi Châu Hiền: "Mọi người đều đau lòng."

Ôn Niệm lại gấp vài miếng thịt bò cho Bùi Châu Hiền:

"Em thích thì ăn nhiều vào."

Điện thoại trên bàn sáng lên.

【 Tôn: Không sao, tôi chờ em. 】

Bùi Châu Hiền nhìn điện thoại di động, Ôn Niệm cũng nhìn qua:

"Có người tìm em?"

Bùi Châu Hiền: "Không có việc gì, chị ăn cơm đi."

Trong lòng nhớ đến đã hứa ăn cơm cùng Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền cũng không ăn nhiều lắm. Sau khi ăn xong Ôn Niệm đi rửa mặt, nằm trở lại trên giường, liền nhờ Bùi Châu Hiền lấy mặt nạ trong vali.

Bùi Châu Hiền xé bao bì của chiếc mặt nạ và cẩn thận đắp nó cho nàng.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, có chút lạnh, Bùi Châu Hiền đóng cửa sổ lại, rèm cửa cũng kéo lên.

"Xem TV không?" Bùi Châu Hiền hỏi Ôn Niệm.

Ôn Niệm: "Nếu không phải rất đau, chị còn tưởng rằng chị đang nghỉ phép."

Bùi Châu Hiền: "..."

Bùi Châu Hiền: "Ai bảo chị ngày thường làm việc vất vả như vậy?"

Ôn Niệm: "A Hiền, em có muốn thử mặt nạ này không? Làm trắng da, dưỡng ẩm và chống lão hóa, hiệu quả rất tốt."

Bùi Châu Hiền cười nói, "Mặt nạ ở đâu mà có nhiều tác dụng như vậy."

Ôn Niệm: "Ừm, để cho em thử thì sẽ biết."

Bùi Châu Hiền:" Vậy em sẽ mang một ít về nhà."

Ôn Niệm: "Em cũng có thể thử ở đây."

Bùi Châu Hiền vòng qua giường ngủ, rồi lại lần nữa ngồi xuống ghế. Tầm mắt nhìn lướt qua chiếc giường hộ lý trong phòng, tấm chăn được xếp ngay ngắn trên đó.

Bùi Châu Hiền trong lòng thở dài.

Sau một lát, y tá đến kiểm tra phòng. Bùi Châu Hiền rời khỏi phòng bệnh, một đường đi đến cuối hành lang.

Cửa sổ ở đây chỉ có thể mở ra cỡ một khe nhỏ, bên ngoài gió thổi mạnh hơn, trời vẫn còn mưa nhỏ. Bùi Châu Hiền cầm điện thoại gọi cho Tôn Thừa Hoan.

Hầu như không có thời gian chờ đợi, cuộc gọi đã được kết nối ngay lập tức.

Đợi lâu như vậy, giọng nói của Tôn Thừa Hoan cũng không có tỏ ra là không vui:

"Châu Hiền."

Bùi Châu Hiền cảm thấy rất có lỗi, châm chước giọng điệu:

"Thừa Hoan, thật xin lỗi, Ôn Niệm không được tốt lắm. Tối nay tôi không thể ăn cơm cùng với cô. Hại cô đợi lâu như vậy. Lần sau đến lượt tôi sẽ mời cô."

Tôn Thừa Hoan: "Ôn tổng làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?"

Lúc này Tôn Thừa Hoan hẳn là đang ở trong nhà hàng, nhưng bối cảnh cuộc gọi không nghe được ồn ào. Bùi Châu Hiền nghi hoặc chớp mắt một cái, nhưng không nghĩ đến chỗ khác:

"Chị ấy bị sảy thai."

Mặc dù chuyện sảy thai là chuyện riêng tư của Ôn Niệm, cô không nên nói chuyện này với người khác, nhưng Tôn Thừa Hoan là vợ của cô, sinh hoạt ở chung với cô, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết, không cần phải giấu diếm nàng.

Tôn Thừa Hoan im lặng một lúc, hỏi Bùi Châu Hiền câu thứ hai:

"Vậy tối nay em có về không?"

Bùi Châu Hiền: "Tối nay tôi sẽ ở lại bệnh viện với chị ấy."

Tôn Thừa Hoan lời nói nhỏ nhẹ nói:

"Được, tôi biết rồi."

Phòng ăn lớn như vậy, đèn đều đã tắt hết, chỉ có chiếc bàn nơi nàng đang ngồi, phía trên ánh sáng nhu hoà sáng lên.

Giữa bàn ăn có hoa tươi, Tôn Thừa Hoan đặt điện thoại di động xuống, đuôi lông mày rũ xuống, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Nàng ngồi nghịch chiếc hộp trang sức hình vuông trong tay, chiếc khóa mở ra "cạch cạch", rồi lại bị nàng đóng lại.

Có một tia sáng kim cương chợt loé qua.

Người quản lý mặc váy chuyên nghiệp bưng khay dừng lại ở bên bàn, bưng bát đĩa từ trong khay xuống:

"Tôn tiểu thư, đã quấy rầy, đây là canh do nhà hàng đặc biệt tặng cho cô."

Có lẽ thấy nàng đã đợi quá lâu, lo lắng cho nàng đói quá mức, nên cho nàng lót bụng trước. Sợ nói thẳng khiến cho nàng xấu hổ, cho nên dùng lý do này.

Tôn Thừa Hoan ngước mắt lên nhìn cô ấy, khóe miệng nở nụ cười: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí, cô cứ dùng thong thả."

Tôn Thừa Hoan: "Làm chậm trễ thời gian của các cô. Thật ngượng ngùng, cho tôi vài phút nữa, tôi uống xong bát canh này sẽ đi."

Nàng đã bao toàn bộ nhà hàng, đầu bếp phụ bếp cùng bồi bàn đều đang ở chế độ chờ. Tối nay tiền boa rất hào phóng, mọi người cũng không phàn nàn gì. Tôn Thừa Hoan nói như vậy, quản lý cảm thấy thụ sủng nhược kinh:

"Tôn tiểu thư, các món ăn của cô đều còn chưa mang lên..."

Tôn Thừa Hoan: "Không cần nữa."

Lúc nói những lời này, nàng rất lịch sự văn nhã, rất nhẹ nhàng, như thể việc nàng chờ đợi trong vài giờ liền chưa từng xảy ra. Quản lý chưa từng gặp qua một khách hàng nào tốt như vậy, không khỏi suy nghĩ, người không đến hẹn, rốt cuộc tim gan như thế nào, mà làm nàng thất vọng như vậy?

---

Bùi Châu Hiền cùng Ôn Niệm chọn một bộ phim điện ảnh để xem cùng nhau. Nửa bộ phim còn chưa được chiếu xong, thì Ôn Niệm đã mơ mơ màng màng ngủ rồi.

Trên môi nàng không có một chút huyết sắc, thân thể chìm trên chiếc giường êm ái, khuôn mặt vừa lòng bàn tay, nhìn tràn đầy yếu ớt.

Tắt TV tắt đèn, Bùi Châu Hiền tay chân nhẹ nhàng bước đến giường hộ lý đầu bên kia.

Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, thay đổi môi trường Bùi Châu Hiền không thể ngủ được. Nghe tiếng mưa rơi, hạt mưa từ thưa thớt đến dày đặc, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, xen lẫn trong tiếng mưa rơi còn có tiếng nức nở của Ôn Niệm.

Bùi Châu Hiền mở mắt ra.

Ban ngày thì không có đề cập đến, ban đêm yên tĩnh lại một mình trộm khóc. Hôn nhân không được như ý muốn, lại mất đi đứa con, Ôn Niệm quá mạnh mẽ nên không để người khác biết dù có thương tâm đến mức nào.

Tiếng khóc của nàng khóa chặt ở cổ họng, cố kìm nén, rồi kiềm chế lại.

Ngày hôm sau, Bùi Châu Hiền nghỉ làm, thấy đã sắp đến giờ, liền đi đến đường Tùng Linh lấy canh gà.

Dì trong bếp của Đồng gia đã đi chợ trước bình minh để mua những con gà mái già mới đẻ mang về, Bùi Lan đã tự tay mổ nó, hầm nó cho đến khi Bùi Châu Hiền sắp đi, canh gà đã thơm thoang thoảng.

Cẩn thận cất vào phích giữ ấm, Bùi Lan thăm dò Bùi Châu Hiền hỏi:

"Ôn Niệm nói như thế nào?"

Bùi Châu Hiền: "Chị ấy cái gì cũng không nói đến."

Bùi Lan suy nghĩ: "Không có nói đến? Đó là chuyện tốt đấy, đoán chừng đã xua tan ý định muốn ly hôn."

Bùi Lan cảm thấy không ly hôn là chuyện tốt, Bùi Châu Hiền cùng bà suy nghĩ không giống nhau, nên cũng không muốn nói thêm về chuyện này. Bùi Lan biết trong lòng cô có suy nghĩ khác:

"A Hiền, đừng không muốn nghe lời. Mặc dù con của Ôn Niệm đã mất, Lâm Khiếu cũng không đáng tin cậy, nhưng 'Tứ Quý' lần này sẽ thăng chức cho con bé, quyền lực nắm ở tay chính mình vẫn luôn là thực tế, đúng không? Ngược lại, mẹ nghĩ là lần này con bé nhờ hoạ được phúc."

"Nhờ hoạ được phúc?" Bùi Châu Hiền giống như bị giẫm đuôi:

"Mẹ, mẹ cùng dì Ninh đang quan tâm đến công ty và các hạng mục. Có ai quan tâm đến Ôn Niệm hay không? Chị ấy vừa mới mất con, các người có quan tâm chị ấy đang nghĩ gì không? Chị ấy muốn cái gì không?"

Bùi Lan: "Con gái ngốc."

Bùi Châu Hiền cầm phích giữ ấm lên muốn đi, Bùi Lan đi theo sau cô:

"Ôn Niệm tự mình lên kế hoạch cho cuộc đời của nó rất hoàn hảo, con lo cho nó làm cái gì?"

Nghĩ đến Ôn Niệm biết nghe lời như vậy, nhưng con gái của mình như thế nào cũng không chịu đặt chân vào Đồng thị, một hai phải làm một điều luật sư tầm thường. Không lâu trước đây được Tôn Thừa Hoan dỗ ngọt xoa dịu trái tim của bà, bây giờ lại bắt đầu lo lắng trên dưới.

Bùi Lan nặng nề mà thở dài.

---

Sau khi Bùi Châu Hiền trở lại bệnh viện, vừa mới ra khỏi thang máy, "Rầm" một tiếng, có thứ gì đó văng ra khỏi phòng bệnh của Ôn Niệm.

Bùi Châu Hiền dán mắt vào, đó là vali hành lý của Ôn Niệm, khóa kéo chưa kéo lại, trên hành lang có một cái rương quần áo cùng tất cả vật dụng đều nằm rải rác.

Các y tá ở trạm y tá còn phát hiện ra chuyện gì đã xảy ra, nhưng Bùi Châu Hiền có một linh cảm không tốt.

Giọng nói âm dương quái khí của Lâm Khiếu phát ra dọc theo cánh cửa rộng mở truyền đến:

"Ôn Niệm! Tiểu Ôn tổng! Thủ đoạn của cô thật thâm hiểm!"

"Lấy việc ly hôn áp bức ba cô, để ba cô gây áp lực cho ông già của tôi. Bây giờ thẻ ngân hàng của tôi đã bị đóng băng, bảo tôi làm cho cô lần nữa mang thai đứa cháu trai ngoan ngoãn cho ông ấy, được, không có vấn đề gì! Tiểu Ôn tổng, chúng ta tới nào, tôi mang cô về nhà hầu hạ!"

Bùi Châu Hiền chạy một hơi đến cạnh cửa phòng bệnh. Lâm Khiếu thô lỗ giật chiếc kim tiêm đang nằm trên tay Ôn Niệm ra, cố gắng nhấc nàng ra khỏi giường bệnh.

Đầu óc Bùi Châu Hiền trống rỗng, cô dùng hết toàn lực đẩy Lâm Khiếu ra:

"Anh làm gì vậy! Chị ấy vừa mới bị sẩy thai!"

Bởi vì phẫn nộ nên lúc này cô mới dùng hết toàn lực, Lâm Khiếu bị cô đẩy đến loạng choạng, va vào mép tủ cạnh giường mới dừng lại.

Kim tiêm chọc thủng mạch máu, máu chảy ra trên mu bàn tay Ôn Niệm. Bùi Châu Hiền nói với mấy cô y tá chạy tới:

"Mau cầm máu cho chị ấy đi! Những người còn lại đi mời bảo vệ lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro