Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đang ngắm tuyết sao?" Tôn Thừa Hoan từ trong phòng tắm đi ra nhìn thấy Bùi Châu Hiền đang nằm ngẩn ngơ trên bệ cửa sổ.

Bức rèm bị cô kéo ra một khoảng rộng, từ góc độ này nhìn ra, có thể thấy đèn đường bên ngoài, có bông tuyết phủ trên ánh đèn, gió lạnh thổi qua xào xạc rơi xuống.

Thỉnh thoảng có vài bông tuyết lẻ loi phiêu lạc trong không khí.

"Cứ tưởng rằng sẽ rơi thật lâu, nhưng nhìn dáng vẻ cũng sắp ngừng rơi rồi." Bùi Châu Hiền xoay người lại nói, Tôn Thừa Hoan lập tức đi thẳng đến mép giường. Cô nghĩ đến hai người đã kết hôn hơn ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên các cô ngủ chung một giường - tóm lại có vẻ kì kì quái quái khi các cô chưa đủ thân thiết để cùng đắp chung một chăn bông.

Tôn Thừa Hoan thuận miệng hỏi cô: "Em thích tuyết?"

"Cũng bình thường thôi, nói chung cũng không có liên quan gì đến có thích hay không."

Tôn Thừa Hoan: "..."

Tôn Thừa Hoan không có ẩn ý, đương nhiên cũng không phát hiện ra tâm tư mịt mờ này của Bùi Châu Hiền, lúc này mới ghé vào đầu giường đối mặt với giường đệm:

"Châu Hiền, em ngủ ở bên nào?"

Bùi Châu Hiền bình tĩnh nói: "Bên nào cũng đều được."

"Ồ ~" Tôn Thừa Hoan nhấc tới một góc chăn:

"Vậy tôi sẽ ngủ ở bên này?"

Bùi Châu Hiền nhẹ nâng cằm lên, ý bảo nàng tuỳ ý.

Tôn Thừa Hoan ý cười không giảm: "Tư thế ngủ của tôi rất tốt."

Bùi Châu Hiền dựa lưng vào bệ cửa sổ: "Tôi cũng vậy."

Tôn Thừa Hoan: "Sẽ không lộn xộn, cũng sẽ không chiếm rất nhiều không gian."

Bùi Châu Hiền gật đầu.

Tôn Thừa Hoan: "Không nghiến răng, không ngáy, cũng không nói mớ."

Bùi Châu Hiền làm động tác "OK", với tư cách là cộng sự trên giường tạm thời, không thể nghi ngờ cả hai đều có đủ tư cách.

"Đương nhiên nếu em không quen, tôi cũng có thể ngủ trên sàn nhà, nơi này nên có thêm chăn mới đúng chứ?" Tôn Thừa Hoan chỉ vào tủ quần áo trong góc.

Đề nghị này thật sự khiến Bùi Châu Hiền nhất thời tâm động, nhưng mà cô còn chưa kịp hành động thì tiếng gõ cửa của Bùi Lan đã truyền đến bên trong phòng:

"Tiểu Hoan, A Hiền, đều ngủ rồi sao?"

"..." Bùi Châu Hiền như bị đánh thức từ trong giấc mộng, nếu cô dám để cho Tôn Thừa Hoan ngủ trên sàn nhà, cũng không khoa trương mà nói, cô đều không dự đoán được Bùi Lan sẽ lại làm ra chuyện đáng sợ gì tiếp theo.

"Ngủ trên giường đi, tôi đi mở cửa." Bùi Châu Hiền đưa ra kết luận cuối cùng, sau đó mở cửa cho Bùi Lan.

Bùi Lan đang bưng hai cốc sữa trên khay, cửa vừa mở ra, bà liền đi về phía Tôn Thừa Hoan mỉm cười thật tươi:

"Đem cho các con sữa bò nóng. Uống lúc còn nóng rồi hẳn đi ngủ."

Bùi Châu Hiền đi theo phía sau bà và hỏi: "Đồng Chân Ni cũng có sao?"

Bùi Lan không ngờ cô lại nhắc tới chuyện này, rõ ràng sửng sốt:

"Có, đương nhiên là có, còn có Hạo Hạo, cả bốn người các con đều có."

Bùi Châu Hiền không hỏi thêm câu nào, Tôn Thừa Hoan nghênh đón bưng khay lên:

"Cảm ơn mẹ."

Bùi Lan xua tay, quan tâm săn sóc nói:

"Tiểu Hoan, nếu con ở đây thiếu cái gì, hoặc là muốn có cái gì, nhất định phải nói cho mẹ biết, đừng có khách khí."

Tôn Thừa Hoan cười đáp ứng bà: "Vâng."

Bùi Lan nhìn xung quanh, cuối cùng dán mắt vào trên giường:

"Chăn bông đủ ấm không? Có mỏng lắm không? Hệ thống sưởi trong phòng Hạo Hạo cũng không tốt, nên mẹ mới đắp thêm chăn bông cho nó."

Khi Bùi Châu Hiền lắng nghe, trong lòng lại có chút vui mừng, việc ở chung giường thì có chút bất đồng, còn khác giường thì dễ chấp nhận hơn. Ai ngờ ánh mắt của Bùi Lan lại nhìn về phía hai người:

"Nhưng nhiệt độ ở đây đối với hai con rất tốt, hơn nữa hai người ngủ, ôm ấp lẫn nhau sẽ không bị lạnh."

Bùi Châu Hiền: "..."

Tôn Thừa Hoan: "..."

"Uống sữa bò rồi nghỉ ngơi sớm đi. Mẹ không quấy rầy các con nữa." Bùi Lan bưng khay đi, đóng cửa rời đi, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Tôn Thừa Hoan đưa một ly sữa bò trong khay đưa cho Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền nhận lấy, hơi nóng trên ly từ lòng bàn tay truyền đạt đến trong cơ thể, vành tai lại âm thầm đỏ lên.

Tôn Thừa Hoan mặt mỉm cười: "Có phải từ nhỏ mẹ đều đã đưa sữa nóng cho em trước khi đi ngủ phải không?"

Bùi Châu Hiền muốn nói không phải, Bùi Lan có lẽ đã dùng việc đưa sữa bò như một cái cớ để đến 'quan tâm' đến việc chung sống của các nàng trong đêm nay. Lời này của Bùi Lan đã đủ làm người ta xấu hổ rồi, Bùi Châu Hiền thật sự không muốn nghĩ lại để thêm gấp đôi xấu hổ, chỉ nói cho có lệ:

"Cũng thỉnh thoảng tùy tâm trạng của bà ấy."

Tôn Thừa Hoan: "Ồ."

Bùi Châu Hiền uống xong mấy ngụm liền đặt ly sữa sang một bên:

"Tôi đi đánh răng."

Hai chiếc bàn chải đánh răng điện cùng mẫu mã và màu sắc để trên bàn rửa, Bùi Châu Hiền sững sờ, cô không biết bàn chải đánh răng của Tôn Thừa Hoan giống hệt bàn chải của mình, cô cũng không xác định được vị trí bàn chải đánh răng nào là của mình.

Bùi Châu Hiền phải ra khỏi phòng tắm, hỏi Tôn Thừa Hoan:

"Bàn chải đánh răng nào là của tôi?"

Tôn Thừa Hoan đặt ly sữa xuống, đi tới: "Cái bên trái, tôi mới vừa đổi đầu cọ."

Bùi Châu Hiền đi vào quan sát đầu cọ, độ phai nhạt của lông bàn chải quả thực có chút không giống nhau.

Cô cầm lấy bàn chải của mình lên, bóp kem đánh răng ra và đánh răng, theo sau là Tôn Thừa Hoan. Trong không gian nho nhỏ có tiếng vang chạy bằng điện vo ve, hai người trong gương nhìn nhau, có kem đánh răng tràn ra trên khoé môi của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan khẽ cười một tiếng.

Bùi Châu Hiền nhìn chằm chằm chính mình trong gương, lỗ tai lại đỏ lên.

Thời gian đã khuya, đèn trong phòng đã tắt, một không gian yên tĩnh. Hai người nằm ngửa trên nửa giường của mình, ở giữa có một khoảng cách cỡ một gang tay, giống như buổi trà chiều lần đó, Tôn Thừa Hoan mang đến chiếc bánh kem đến tìm Bùi Châu Hiền, cuối cùng hai người ăn chừa lại một đường ranh giới.

"Hôm nay em có mệt không?" Tôn Thừa Hoan nhỏ giọng nói:

"Em cũng không chợp mắt nhiều từ khi xuất phát rời nhà đúng không?"

Sau khi kết thúc lịch trình bận rộn, mọi âm thanh đều tĩnh lặng khi nằm xuống, rốt cuộc mệt mỏi mới vươn ra xúc tu. Bùi Châu Hiền xoa đôi mắt khô khốc:

"Cũng may là có ngủ ở trên xe."

Tôn Thừa Hoan suy tính thời gian: "Ngủ cũng không được bao nhiêu."

Bùi Châu Hiền: "Ừm... còn việc thu mua của cô thì sao? Cuộc nói chuyện thế nào?"

Tôn Thừa Hoan: "Cũng ổn."

Khi nói đến đây, Tôn Thừa Hoan nhớ ra điều gì đó, nàng đứng dậy, sờ soạng trong bóng tối đi qua hành lý của mình:

"Tôi nhớ có mang theo một cái bịt mắt, em có muốn không?"

"Có đủ không?" Bùi Châu Hiền chống nửa tay, nhìn bóng dáng của Tôn Thừa Hoan:

"Có muốn bật đèn không?

Tôn Thừa Hoan: "Có đủ, tìm được rồi."

Tôn Thừa Hoan đưa cho Bùi Châu Hiền một mảnh bịt mắt, Bùi Châu Hiền xé mở đóng gói, đeo bịt mắt vào, trước mắt đột nhiên chìm vào một màu đen tuyền.

Cô sờ soạng đang muốn nằm xuống, thì giữa mày bỗng nhiên ấm áp.

Tôn Thừa Hoan vươn tay lại chạm vào từ giữa mày đến chóp mũi của cô:

"Em đeo ngược, em chờ một chút."

Nàng nghiêng người và gỡ bịt mắt của Bùi Châu Hiền xuống.

Những bức màn cản sáng không ngăn được hoàn toàn ánh sáng, ánh đèn đường cùng màu sắc của tuyết im ắng chiếu vào phòng. Với tia sáng lấp lánh này, hai người ở trong bóng đêm mờ ảo bốn mắt nhìn nhau.

Ở một nơi xa xa có tiếng chó sủa về đêm.

Tim của Bùi Châu Hiền đập rất nhanh.

"Như vậy mới đúng." Tôn Thừa Hoan lật ngược bịt mắt lại, lần nữa che mắt lại cho Bùi Châu Hiền, đồng thời dùng ngón tay vẽ một vòng tròn sau tai cô để buộc chặt dây tai lại.

"..." Bùi Châu Hiền vuốt bịt mắt:

"Tôi không để ý, cảm ơn."

"Không có gì đâu." Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm vào đôi môi đang hé mở của Bùi Châu Hiền, mãi cho đến khi nàng nằm xuống, sau đó mở bịt mắt của mình ra rồi đeo vào:

"Ngủ ngon."

Bịt mắt đã bắt đầu nóng lên, Bùi Châu Hiền nằm ở gối đầu, điều chỉnh lại hô hấp:

"Ngủ ngon."

Không ai nói chuyện nữa. Cũng không rõ đã qua bao lâu, trên bịt mắt hầu như không có nhiệt độ, Bùi Châu Hiền mới mê man ngủ.

Màn đêm tĩnh lặng, thân thể mềm mại thơm tho của Tôn Thừa Hoan quấn lấy cô.

Từ trước đến nay Bùi Châu Hiền vốn dĩ ngủ rất nông, điều này ngay lập tức làm cô giật mình. Cô kéo chiếc khăn bịt mắt của mình xuống với đôi mắt rất buồn ngủ, chỉ thấy Tôn Thừa Hoan đang nằm nghiêng. Nàng nằm lên gối đầu của Bùi Châu Hiền, ôm lấy cánh tay của Bùi Châu Hiền, hai đầu gối dính sát ôm chặt lấy Bùi Châu Hiền. Hai người quá gần, thậm chí Bùi Châu Hiền có thể cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thở của Tôn Thừa Hoan trên cổ mình.

"Thừa Hoan?" Bùi Châu Hiền gọi nàng.

Không có đáp lại, Tôn Thừa Hoan hẳn là đã ngủ thiếp đi.

Bùi Châu Hiền rút cánh tay ra và quay lưng lại, nhưng một lúc sau, Tôn Thừa Hoan tìm nhiệt độ cơ thể lại dán người lên cô.

Bùi Châu Hiền: "..." Nói tư thế ngủ rất tốt, cũng sẽ không lộn xộn đâu!?

Bùi Châu Hiền chật vật đứng dậy, quay đầu lại vừa thấy, Tôn Thừa Hoan đang cuộn tròn giống như một con vật nhỏ đáng thương sợ lạnh.

Có phải là sợ lạnh không? Nhưng trong phòng thật sự rất ấm áp mà?

Nhìn nhìn, Bùi Châu Hiền lại lần nữa nằm xuống, kéo bịt mắt lên.

Ngày hôm sau, Bùi Châu Hiền bị đánh thức bởi tiếng hô của Đồng Quân Hạo. Cô mở mắt ra, chiếc bịt mắt đã biến mất, và Tôn Thừa Hoan cũng đã không còn ở trong phòng.

Nghe thấy giọng nói của Đồng Quân Hạo ở dưới lầu, Bùi Châu Hiền đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôn Thừa Hoan đang làm người tuyết cùng với Đồng Quân Hạo ở trên mặt tuyết. Bùi Châu Hiền nằm bò nhìn một lát, thấy người tuyết đã làm gần xong, mới đi tắm rửa thay quần áo.

Lúc xuống lầu đã gặp phải Bùi Lan, Bùi Lan lôi kéo cô:

"Mẹ vừa mới hỏi. Thừa Hoan nói tối hôm qua ngủ rất ngon. Xem ra vị Trung y kia quả nhiên là có bản lĩnh. Như vậy, lúc trở về các con liền dọn chung vô một phòng đi. Tuổi còn trẻ, sao có thể phân phòng ngủ riêng."

Bùi Châu Hiền: "Dạ."

Bùi Lan thấy cô không được tích cực:

"Con ngủ đến choáng váng luôn rồi sao?"

Cạnh cửa, Đồng Hân Du thò đầu vào thăm dò, phát hiện bộ dáng của Bùi Châu Hiền, nàng lập tức kiễng chân lên, hai mắt rạng rỡ: "Tỷ tỷ!"

Bùi Lan vẫn còn đang lẩm bẩm, Bùi Châu Hiền vừa lúc nhân cơ hội chuồn mất.

Đồng Hân Du lui ra đến ngoài cửa, chờ Bùi Châu Hiền đi tới, nàng lại ngượng ngùng xoắn xít:

"Em ngày hôm qua... thật ra là mẹ em... hại! Tỷ tỷ, thật xin lỗi!"

Nàng nghiêm trang cúi đầu.

"..." Bùi Châu Hiền nói: "Không sao, em tìm chị là có chuyện sao?"

Đôi mắt của Đồng Hân Du liếc nhìn lại, kìm nén sự phấn khích:

"Em đã nhìn thấy Thừa Hoan tỷ tỷ, em có thể tìm chị ấy chụp ảnh được không? Chị ấy sẽ không từ chối em đúng không?"

Bùi Châu Hiền: "Em có thể đi thử xem."

Đồng Hân Du năn nỉ Bùi Châu Hiền: "Nếu chị ấy từ chối em, tỷ tỷ có thể giúp em nói vài lời được không?"

Nàng chắp tay trước ngực tràn đầy chờ mong, Bùi Châu Hiền bất lực nói: "Được rồi."

Đồng Hân Du một đường chạy chậm đi tìm Tôn Thừa Hoan, không biết đã nói gì, Tôn Thừa Hoan nhìn về hướng Bùi Châu Hiền, sau đó gật đầu với Đồng Hân Du.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Chụp ảnh! Chụp ảnh cho chúng em!" Đồng Hân Du vui vẻ nhảy nhót, nhét điện thoại di động vào tay Bùi Châu Hiền, lại không ngừng chạy đến bên người Tôn Thừa Hoan tạo dáng.

Bùi Châu Hiền tìm góc độ cho các nàng chụp vài tấm ảnh chung, đang định trả điện thoại cho Đồng Hân Du, thì Đồng Hân Du lại đưa ra thỉnh cầu mới:

"Từ từ, tỷ tỷ từ từ, em còn muốn chụp một kiểu khác."

Cô đỏ mặt, lắp bắp cầu xin sự đồng ý của Tôn Thừa Hoan:

"Cái kia... em có thể nắm... nắm tay chị để chụp ảnh được không? Chỉ có nắm tay chụp ảnh mới có vẻ quan hệ thân thiết."

Tôn Thừa Hoan kiên nhẫn nghe con bé nói xong, tháo găng tay bằng da xuống:

"Tay của chị có chút hơi lạnh..."

Đồng Hân Du ở trong lòng điên cuồng gào thét chói tai, cẩn thận nắm chặt đầu ngón tay của Tôn Thừa Hoan. Sau khi Bùi Châu Hiền chụp cho các nàng bức ảnh, Đồng Hân Du lấy lại điện thoại, lật lên lật xuống:

"Bây giờ đến em chụp cho các chị!"

Bùi Châu Hiền: "Hả?"

Mặt trời ló dạng, mặt đất đầy tuyết trắng khúc xạ ánh nắng. Đồng Quân Hạo không biết đã khai phá lối chơi mới nào, không ngừng đi vòng quanh người tuyết như một tên ngốc.

Đồng Hân Du một tay cầm điện thoại di động, một tay khác đưa lên như đồng hồ đếm ngược:

"3..."

"Buổi sáng tốt lành." Tôn Thừa Hoan nhìn màn ảnh, nhỏ giọng nói chuyện với Bùi Châu Hiền.

"2..."

Hai người đứng cạnh nhau, hô hấp của Tôn Thừa Hoan cùng với gió lạnh phả vào bên má Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền nhớ đến nhiệt độ cơ thể của Tôn Thừa Hoan cùng hương thơm nồng đậm thuộc về nàng trong đêm tối hôm qua.

"1..."

Lúc Đồng Hân Du nhấn nút chụp, Tôn Thừa Hoan khẽ cười ôn nhu.

Trong bức hình đã được chụp, đôi mắt của Bùi Châu Hiền trợn to lên.

Đồng hân du: "Ô ô ô ô, thật sự rất ngọt!"

Tôn Thừa Hoan nắm lấy tay của Bùi Châu Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro