Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau trận tuyết đầu mùa, thời tiết tiếp tục quang đãng.

Bùi Châu Hiền tham dự công tác điều luật của một cuộc thi dương cầm hàng đầu, cho nên trong suốt tuần này cô đều đi công tác. Vào lúc chạng vạng khi giải thưởng được công bố, cô nhận được một cuộc gọi từ Tôn Thừa Hoan.

"Mẹ không biết em đang đi công tác, đã gửi rất nhiều sủi cảo đến đây" Lời nói của Tôn Thừa Hoan xen lẫn với âm thanh va chạm của bát đũa.

Bùi Châu Hiền đứng trên bậc thang bên ngoài phòng hòa nhạc, hỏi nàng:

"Cô đang làm gì vậy? Đang lấy sủi cảo?"

Tôn Thừa Hoan không nhịn được cười:

"Đúng vậy. Mẹ cũng đưa đến rất nhiều nước sốt. Tôi vốn dĩ không đói, nhưng ngửi thấy thơm quá, nên lấy ra nấu một ít... Ngày mai em sẽ trở về?"

Bùi Châu Hiền: "Buổi chiều ngày mai, đi máy bay."

Vài vị giám khảo cuộc thi quen thuộc với Bùi Châu Hiền, khi đi ra khỏi phòng hòa nhạc thì gặp cô, lại cực lực mời:

"Bùi tổng giám, thật sự không đi dự tiệc tối sao? Mấy ngày nay cô chính là đại công thần phía sau màn hậu trường đấy."

Bùi Châu Hiền xoay người, để điện thoại một bên, chào hỏi với bọn họ:

"Lần này thật sự thật xin lỗi, mọi người ăn ngon miệng."

Bình thẩm: "Vậy lần sau có cơ hội, chúng ta lại cùng nhau đi."

Bùi Châu Hiền gật đầu nhận lời, lần nữa di chuyển ống nghe đến bên tai, chỉ nghe Tôn Thừa Hoan hỏi cô:

"Em không đi cùng họ sao?"

Bùi Châu Hiền: "Ôn Niệm nói có hạng mục gần đây, đã hẹn cùng chị ấy rồi."

Sủi cảo đang quay cuồng trong nước sôi, Tôn Thừa Hoan chậm mất nửa nhịp mới đi tắt lửa:

"Nhắc đến tiểu Ôn tổng mới nhớ, mẹ nói thời gian trượt tuyết chưa quyết định, dì Ninh bên kia cũng chưa cho mẹ một lời chính xác."

Bùi Châu Hiền: "Không phải lần trước bọn họ nói rất tốt sao?"

Tôn Thừa Hoan: "Cũng không rõ lắm, hôm nay mẹ nói với tôi như vậy."

Ngay sau khi cuộc gọi giữa hai người kết thúc, Bùi Châu Hiền liền nhìn thấy xe của Ôn Niệm đang đến gần. Cô vừa bước xuống bậc thang, trợ lý Tiểu Trần từ phía sau đuổi theo:

"Bùi tổng giám, chị tính đi rồi sao?"

Bùi Châu Hiền: "Ừm, xe đến rồi."

Tiểu Trần nhìn theo tầm mắt của cô, cười vài tiếng, hai ba bước đột nhiên chạy tới, gõ cửa kính xe:

"Tôn tổng! Bùi tổng giám của chúng tôi đã mệt mỏi nhiều ngày rồi. Tối nay chị phải đối xử tốt với chị ấy nha!"

Bùi Châu Hiền: "..."

Khi cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Niệm hướng Tiểu Trần gật đầu:

"Xin chào."

"..." Tiểu Trần tức khắc tay chân luống cuống:

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em còn tưởng rằng là Tôn tổng đến đây... Không biết đầu óc của em bị gì nữa, Bùi tổng giám, chị nói có hẹn với người khác, em liền nghĩ đến vợ của chị."

"Không có việc gì." Bùi Châu Hiền kéo cửa xe ra ngồi vào, dặn dò nàng:

"Đi đến tiệc tối đi, đừng đến muộn."

Tiểu Trần đỏ mặt tai hồng: "Em đã biết, các chị đi thong thả."

Khi bánh xe chuyển động, Ôn Niệm cười như không cười:

"Như thế nào, Tôn tổng thường xuyên đến đón em sao?"

Vừa thấy vẻ mặt của nàng chính là cố ý đùa giỡn, Bùi Châu Hiền lắc đầu thở dài:

"Chị đủ rồi, chỉ là trợ lý của em đều có tính cách như vậy."

Ôn Niệm điều khiển tay lái: "Nói đi, đã mệt mỏi nhiều ngày như vậy rồi, Tôn tổng lại không ở bên, yêu cầu chị khao em như thế nào đây?"

"Còn nói nữa?" Bùi Châu Hiền chính mình cũng cười.

Hai người đến nhà hàng phương Tây mà Ôn Niệm đã đặt trước, không gian cùng hương vị rất tốt. Ăn xong, các nàng chậm rãi di dạo dọc con phố đi bộ náo nhiệt. Thời tiết không lạnh, Ôn Niệm thấy thời gian cũng còn sớm, hỏi Bùi Châu Hiền:

"Có muốn đi nơi nào nữa không?"

Bên ngoài phố đi bộ là công viên đêm, sau vài bước chân là có thể gặp những người bán cài tóc dạ quang, một người bán hàng chào hàng với một cặp đôi đi ngang qua:

"Tiểu soái ca, mua cài tóc cho bạn gái, cài lên rồi chụp ảnh trong công viên, nhìn dễ thương cũng rất xinh đẹp."

Trên cánh tay hắn treo đầy nhiều kiểu dáng khác nhau, Bùi Châu Hiền trong lúc vô tình nhìn lướt qua, thật mau lại quét mắt liếc một cái.

"Nhìn rất ngốc, em mới không cần." Cô gái ôm bạn trai, hi hi ha ha cự tuyệt.

Ở cuối phố đi bộ, vòng đu quay cao trong công viên rực rỡ ánh đèn màu, đặc biệt rất bắt mắt trong đêm. Bùi Châu Hiền đi chậm lại:

"Ôn Niệm, muốn ngồi vòng đu quay không?"

Ôn Niệm ngửa đầu nhìn: "Vậy thì đi."

"Hai vị mỹ nữ, đi vòng đu quay mua cài tóc dạ quang, rất hợp bầu không khí." Người bán hàng khi nghe thấy được vài câu liền chủ động đi tới, chỉ cho các nàng các loại cài tóc đang treo trên tay.

Ôn Niệm hỏi Bùi Châu Hiền: "Muốn hay không?"

Bùi Châu Hiền bình tĩnh nói: "Chọn xem."

Người bán hàng: "Người đẹp thích phong cách nào? Ở con phố này chỉ có tôi mới có nhiều kiểu nhất, nào là Mickey, tai mèo, tai thỏ..."

Bùi Châu Hiền cầm lên một cái vương miện nhỏ, hướng trên đầu Ôn Niệm khoa tay múa chân:

"Có thích hợp không?"

Người bán hàng giơ ngón tay cái lên: "Rất thích hợp."

Bùi Châu Hiền cười rộ lên, Ôn Niệm cũng mỉm cười, Bùi Châu Hiền đưa chiếc vương miện cho nàng, lại tuỳ tay lấy một cái hình khỉ. Chưa kịp đeo lên, người bán hàng liền vỗ tay mạnh một cái:

"Cái này rất đẹp! Mỹ nữ, đặc biệt rất thích hợp với cô, chà chà, cực kỳ đẹp... Tôi sẽ bán rẻ, một cái 20 đồng, hai cái 40 đồng, thấy cô có lòng thành muốn mua, đưa tôi 35 đồng là được!"

—-

Công viên ban đêm chật ních người, bánh xe đu quay chậm rãi chuyển động, cách mặt đất càng ngày càng xa.

"Trước kia chúng ta đã từng ngồi đu quay cùng nhau chưa?"

Ôn Niệm đùa nghịch chiếc vương miện trên tay: "Không có."

Bùi Châu Hiền nhớ lại những lời Tôn Thừa Hoan đã nói:

"Mẹ em rủ mẹ của chị cùng đi trượt tuyết, chị có biết không?"

Ôn Niệm qua vài giây mới trả lời: "Biết, có nghe bà ấy nói."

Bùi Châu Hiền: "Dì Ninh vẫn còn chưa quyết định?"

Ôn Niêm: "Chị không ở bên cạnh bà ấy, bà ấy nhát gan, lúc thì muốn đi, lúc thì cũng không dám đi, không hạ quyết tâm được."

Bùi Châu Hiền: "Vậy thì chị hãy động viên dì ấy đi. Ở đất nước S bên kia, Thừa Hoan đã sắp xếp hết rồi, không cần phải lo lắng về việc ăn ở, đi lại, huống hồ còn có mẹ em ở đó."

Vòng đu quay đã lên đến điểm cao nhất, phía dưới là mênh mông những ngọn đèn sáng lộng lẫy.

Ôn Niệm có thể nhìn ra dược Bùi Châu Hiền là chân thành muốn nàng động viên mẹ của mình đến đất nước S.

Ánh mắt rơi vào chiếc sừng nai phát sáng đỏ rực kia.

"Được." Ôn Niệm nói.

—-

Ngày hôm sau, tại sân bay thành phố G, Bùi Châu Hiền chờ vận chuyển hành lý ký gửi đi ra, Tiểu Trần ở một bên đang rối rắm về việc nhận nhầm người vào ngày hôm qua:

"Càng nghĩ lại càng thấy xấu hổ. Xin lỗi giám Bùi tổng giám, đều do em quá hấp tấp."

Đây không phải là vấn đề gì to tát, cũng không cần phải xin lỗi liên tục, Bùi Châu Hiền an ủi Tiểu Trần:

"Thật sự không sao đâu. Đó là tỷ tỷ, từ nhỏ lớn lên cùng nhau với tôi."

Tiểu Trần còn ở tự trách: "Bùi tổng giám, em đã làm chị mất mặt T_T"

Bùi Châu Hiền: "Không có. Chuyện đã qua rồi, cũng đừng suy nghĩ nữa."

Giọng điệu thờ ơ của Bùi Châu Hiền rất thuyết phục, lúc này Tiểu Trần miễn cưỡng dừng đề tài này lại.

Sau khi hành lý truyền lại đây, Tiểu Trần ân cần chuyển hành lý của Bùi Châu Hiền ra khỏi băng chuyền, sau đó tự mình quay đầu nhìn lại:

"Đúng rồi Bùi tổng giám, lát nữa chị đi về bằng cách nào? Tôn tổng đến đón sao?"

Bùi Châu Hiền: "..."

Tôn Thừa Hoan làm sao có thể sẽ đến???

Bùi Châu Hiền vỗ vỗ vai Tiểu Trần, muốn nói gì đó, nhưng lại từ bỏ:

"Đi thôi."

Tiểu Trần đuổi theo bước chân cô, rất có hứng thú:

"Lần đầu tiên em nhìn thấy Tôn tổng ở nhạc viện Ngôi Sao. Em thật sự nghĩ chị ấy là một minh tinh nổi tiếng, quá xinh đẹp và cũng có khí chất! Sau này những người khác trong công ty nói thì em mới nhớ ra đó là tổng tài của Forest! Nhiều lời đồn thổi trên mạng nói rằng chị ấy là một người siêu tốt, lại dịu dàng, Bùi tổng giám, chị thật hạnh phúc! Hot search kia lần trước thậtt sự rất ngọt ngào!!!"

Tiểu Trần giống như một thiếu nữ đã thành công đuổi theo các ngôi sao, mu bàn tay dán chặt vào mặt, càng nói càng kích động, Bùi Châu Hiền bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, bất tri bất giác khoé môi cong lên.

Hai người lần lượt kéo hành lý ra ngoài, Tiểu Trần đang nói ríu rít không ngừng vây quanh Bùi Châu Hiền, đang vừa nói chuyện bỗng nhiên lại sửng sốt, mãnh liệt kéo lấy tay áo của Bùi Châu Hiền:

"Bùi tổng giám! Là Tôn tổng! Tôn tổng đang ở đó! A a a! Em liền biết Tôn tổng nhất định sẽ đến đón chị mà!"

Bùi Châu Hiền đảo mắt, ánh mắt dừng lại trên người Tôn Thừa Hoan cách một đám đông.

Nàng quá chói sáng và bắt mắt, đứng cách nhau một khoảng ở trạm sân bay, tóc đen môi đỏ, ưu nhã mà đoan trang.

Tôn Thừa Hoan mỉm cười vẫy tay, từ xa bước đến.

Tiểu Trần: "A a a, sát cẩu."

Bùi Châu Hiền: "..."

—-

"Hoan nghênh trở về." Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền, trong nội tâm Bùi Châu Hiền không giấu được vẻ kinh ngạc, ánh mắt sáng quắc nói:

"Sao cô có thời gian đến sân bay đón tôi?"

Tôn Thừa Hoan: "Thời tiết bên ngoài đã thay đổi, sợ trời sẽ mưa."

(lại hỏi một đằng trả lời một nẻo nữa rồi ^^)

"Ồ." Bùi Châu Hiền xoay người và giới thiệu Tiểu Trần với Tôn Thừa Hoan:

"Đây là Tiểu Trần, trợ lý của tôi."

Tôn Thừa Hoan vươn tay: "Xin chào."

Tiểu Trần thụ sủng nhược kinh: "Xin chào, xin chào, xin chào Tôn tổng."

Tôn Thừa Hoan bật cười: "Đi cùng với chúng tôi đi, em muốn đi đâu? Chúng tôi đưa em đi."

Tiểu Trần không cần nghĩ ngợi nói: "Em không xứng!"

Tôn Thừa Hoan: "..."

Tiểu Trần cuống quít xua tay: "Ý em là không, cái kia...cái kia em có người đến đón! Có thể là có chuyện nên đến trễ. Em sẽ gọi điện thoại thúc giục. Các chị không cần lo lắng cho em, nhanh trở về đi!"

Tiểu Trần lôi kéo hành lý đi vài bước, vội vàng lấy điện thoại di động ra.

Khi bọn họ đang nói chuyện, Bùi Châu Hiền không ngừng nở nụ cười, lúc này Tôn Thừa Hoan không xách định hỏi cô:

"Vậy chúng ta đi trước?"

Bùi Châu Hiền cười gật đầu: "Đi thôi."

Về đến nhà sắc trời đã tối, mùi thức ăn thoang thoảng từ phòng bếp bay ra, không biết dì Trang đang làm món gì ngon. Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng rất dễ chịu, Bùi Châu Hiền kéo hành lý của mình qua phòng khách, đi ngang qua chiếc bình cắm hoa tươi rồi đi ngang qua những chú cá đang bơi vui vẻ phun bong bóng trong bể cá...

Ánh đèn ấm áp, đây chính là nhà của cô.

Bùi Châu Hiền quay đầu lên cầu thang, Tôn Thừa Hoan vừa ra khỏi phòng bếp, nàng bắt gặp ánh mắt của Bùi Châu Hiền liền mỉm cười:

"Em đi tắm trước đi, bữa tối còn một lát nữa mới xong."

Một dòng nước ấm áp xa lạ cứ quanh quẩn trong lòng Bùi Châu Hiền, khiến cô cảm động cùng cảm thấy an tâm

Bữa tối do dì Trang chuẩn bị rất phong phú, Bùi Châu Hiền ăn no có chút căng bụng. Sau bữa tối, cô xem TV ở trong phòng khách, Tôn Thừa Hoan chuyển đến notebook, nàng ngồi bên cạnh đang giải quyết công việc của công ty.

Bùi Châu Hiền: "Có làm ồn đến cô không?"

Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm màn hình máy tính: "Không đâu."

Bùi Châu Hiền lặng lẽ vặn nhỏ âm lượng TV, một lúc sau mới yên lặng vặn cao lên, Tôn Thừa Hoan cũng không có phản ứng, thật sự là không có chút nào quấy rầy.

Nàng đang nghiêm túc làm việc, có lẽ vì nàng đang đeo kính, gọng kim loại làm nhạt đi ôn nhu của nàng, cặp lông mày của nàng hơi sắc. Hô hấp rất nhẹ, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, dáng vẻ có chút nghiêm túc.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Bùi Châu Hiền giật mình, lúc đó mới nhận ra mình đang nhìn Tôn Thừa Hoan đến xuất thần, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Tôn Thừa Hoan nhấc máy, đó là một dãy số xa lạ. Hầu hết người bình thường đều không có số riêng của nàng, vì vậy nàng liền kết nối mà không cần suy nghĩ.

Không biết bên kia nói gì, Tôn Thừa Hoan buông máy tính ra, lại nghe thêm nửa phút nữa, nàng nói "Được" rồi cúp điện thoại.

Bùi Châu Hiền nghiêm túc xem TV, Tôn Thừa Hoan đứng dậy:

"Châu Hiền, tôi có chút việc, hiện tại đi ra ngoài một chuyến."

Bùi Châu Hiền thay đổi kéo dài: "Ồ, được."

—-

Xe chạy qua trong đêm đông, mây đen đang bốc lên trên đỉnh đầu.

Hơn mười phút sau, đèn xe chiếu sáng tấm bảng trắng trên nền xanh của đồn cảnh sát. Tôn Thừa Hoan xuống xe bước vào, đồn cảnh sát đèn đuốc sáng trưng, ngả trên bức tường của tòa nhà.

Đang bởi vì rét lạnh mà dậm chân, lại nghe thấy tiếng giày cao gót gõ xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng.

"Đến khá nhanh đấy." Đồng Chân Ni động chân đứng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro