Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Bùi Châu Hiền nổi hứng dậy sớm, xuống lầu khi Tôn Thừa Hoan đang ăn sáng. Ánh nắng ban mai tràn vào từ cửa sổ kiểu Pháp, cử chỉ của Tôn Thừa Hoan thật tao nhã và quyến rũ.

"Buổi sáng tốt lành." Bùi Châu Hiền bước chân nhanh hơn, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện với nàng.

"Buổi sáng tốt lành." Tôn Thừa Hoan đặt cốc sữa xuống, cẩn thận lau sạch sữa bên môi, sau đó đẩy bánh mì mới nướng lên cho Bùi Châu Hiền, rồi hỏi cô:

"Buổi sáng có việc gì không?

Bùi Châu Hiền mỉm cười nhìn nàng: "Có Tú Anh tìm tôi."

Tôn Thừa Hoan gật đầu, chủ động rót sữa cho Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền: "Chờ lát nữa tôi có thể cùng đi với cô không?"

Tôn Thừa Hoan: "Có thể a."

"Cảm ơn ~" nụ cười của Bùi Châu Hiền mở rộng ra, giọng nói thanh lãnh thường ngày, lúc này lại phá lệ ngọt ngào, Tôn Thừa Hoan cũng cong môi:

"Đừng nói trước với mẹ rằng chúng ta sẽ đến thăm mẹ, nếu không mẹ sẽ lại bận rộn đấy."

Với trình độ khoa trương của Bùi Lan đối với Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền đồng ý:

"Đã biết."

Tôn Thừa Hoan: "Đến lúc đó tôi sẽ đón em ở nơi làm việc."

Bùi Châu Hiền: "Hôm nay tôi đến nhà giáo sư Hình, cô còn nhớ rõ ở nơi nào không?"

Tôn Thừa Hoan: "Nhớ rõ."

Ăn bữa sáng xong, cả hai người cùng nhau ra cửa. Trợ lý Diêu cùng Tôn Thừa Hoan xác nhận hành trình trong ngày, còn Bùi Châu Hiền thì nhìn chằm chằm quang cảnh đường phố ở bên ngoài cửa sổ xe.

Những nhân viên văn phòng vội vã, những người dọn vệ sinh cần cù, những tòa nhà sống động, làn gió ban mai, những cành lá đung đưa trong gió...

Tôn Thừa Hoan đưa hành trình cho trợ lý Diêu, thấy Bùi Châu Hiền luôn nhìn chằm chằm bên ngoài, tò mò hỏi cô:

"Làm gì mà nhìn nghiêm túc vậy?"

Bùi Châu Hiền: "Tôi thường không dậy sớm, cho nên muốn nhìn xem khung cảnh mà cô sẽ gặp được trong thời gian đi đến đến công ty."

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Tôn Thừa Hoan, theo sau là nụ cười nhu hoà.

Trợ lý Diêu và Lạc Minh Thượng ở phía trước liếc nhau, trợ lý Diêu mỉm cười quay đầu lại:

"Trước đây thì không sao, nhưng gần đây tôi càng ngày càng phát giác, cảm tình giữa phu nhân và Tôn tổng rất tốt!"

Lạc Minh Lượng cười ha ha: "Nhất là lần trước uống say."

Bùi Châu Hiền không lo lắng đến lời nói của trợ lý Diêu, cô nghi hoặc hỏi:

"Tôi uống say?"

Lạc Minh Thượng: "Mới tháng trước, Tôn tổng đến SEVEN đón phu nhân, phu nhân uống say——"

Tôn Thừa Hoan ho nhẹ, đánh gãy lời nói thao thao bất tuyệt sắp đến của Lạc Minh Thượng.

Lạc Minh Thượng nháy mắt ngậm miệng lại, trợ lý Diêu buồn cười ngồi trở lại như cũ, Bùi Châu Hiền giống như tia chớp giữa trời trong xanh:

"Tôn Thừa Hoan, khi tôi say đã làm cái gì? Không phải cô nói là tôi thật sự rất..."

Trước mặt trợ lý Diêu và Lạc Minh Thượng, Bùi Châu Hiền đem chữ "ngoan" ở cuối cùng nuốt đi xuống.

Tôn Thừa Hoan ngoắc ngoắc ngón tay.

Bùi Châu Hiền thò lại gần, Tôn Thừa Hoan nói nhỏ ở bên tai cô:

"Chờ khi nào không có bọn họ, tôi sẽ nói cho em biết."

Trong suốt quãng đường còn lại, quả thật Bùi Châu Hiền sống một ngày giống như sống một năm, nhiệt độ trên mặt hầu như không biến mất. Đây không phải là một sự thẹn thùng thông thường, có bốn người trên xe, cô là người duy nhất không biết chuyện gì đã xảy ra. Cô đã làm cái gì để khiến cho Lạc Minh Thượng đi đến kết luận rằng cô và Tôn Thừa Hoan có cảm tình đặc biệt tốt?

Được rồi, cũng may trong mắt người khác, cô và Tôn Thừa Hoan là hôn nhân hợp pháp, cho dù yêu đương cũng là chuyện bình thường.

Khi đến tòa nhà của Forest, Tôn Thừa Hoan đang chuẩn bị xuống xe, đôi mắt trông mong của Bùi Châu Hiền nhìn nàng.

Tôn Thừa Hoan cười nói: "Buổi tối gặp."

Lạc Minh Thương đưa Bùi Châu Hiền đến chung cư của Thôi Tú Anh, trên đoạn đường đi cô đều giả vờ bình tĩnh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi xuống xe.

Trong cửa hàng ăn sáng mua một gói hoành thánh, sau khi Bùi Châu Hiền ra khỏi thang máy, lấy điện thoại di động ra, một bên gọi cho Thôi Tú Anh, một bên bấm chuông cửa. Cô đợi ngoài cửa gần hai mươi phút, cuối cùng cũng đợi được Thôi Tú Anh mở cửa.

"Đại tiểu thư..." Thôi Tú Anh dụi mắt ngáp một cái:

"Hiện tại trời còn chưa sáng?"

"Đã gần chín giờ rồi." Bùi Châu Hiền nhìn gương mặt vô tội của nàng:

"Không phải cậu tìm mình sao? Sao còn chưa dậy?

"A, mình tìm cậu, nhưng mình nói là buổi trưa gặp nhau mà, không phải sao?" Thôi Tú Anh lùi lại để Bùi Châu Hiền vào cửa.

Bùi Châu Hiền: "Nhưng vào thời điểm này, mình có thể vừa vặn ngồi xe của Thừa Hoan."

Thôi Tú Anh: "..."

Thôi Tú Anh đóng sầm cửa lại, ôm cổ Bùi Châu Hiền một phen, áp cô đi đến bàn ăn:

"Bạn tôi ơi, cậu đây chính là trọng sắc khinh bạn. Muốn 'bạn thân' của mình đưa cậu đi thì cứ nói thẳng, sao lại phải làm khó xứ một người đáng thương như mình?"

Bùi Châu Hiền cười rộ lên, đưa hoành thánh cho nàng:

"Mình ăn rồi, cậu nhanh ăn đi."

Thôi Tú Anh đi tới gỡ nắp hộp hoành thánh ra, Bùi Châu Hiền nhìn thấy một vài thùng giấy lớn nằm lộn xộn trên sàn trong phòng khách, liền hỏi Thôi Tú Anh:

"Đây là muốn làm gì?"

"Thơm quá." Thôi Tú Anh ăn xong hoành thánh rồi mới nói:

"Có người dọn đến đây, mình cùng Kính Hào ở bên nhau."

Bùi Châu Hiền: "Cùng ai?"

Thôi Tú Anh: "Trịnh Kính Hào."

"..." Bùi Châu Hiền ngây người chớp mắt, nửa tháng qua cũng không có nói chuyện với Thôi Tú Anh về Trịnh Kính Hào, tại sao tiến độ lại nhanh "vèo vèo" như vậy?

Thôi Tú Anh khò khè ăn mấy ngụm to:

"Chuyện này nói ra thì rất dài... Mình sẽ nói ngắn gọn. Chẳng phải trước đây mình không liên lạc được với Kính Hào sao, hai ngày trước cậu ấy đột nhiên gọi cho mình, nói đang ở dưới lầu phòng làm việc, mình vừa xuống xem thì thấy cậu ấy phong trần mệt mỏi, dưới chân xách theo túi hành lý - cậu ấy nói sau khi xuất viện liền chạy lên miền núi xem hai đứa nhỏ kia do gia đình họ giúp đỡ, nhân tiện ở đó vài ngày với lão sư mỹ thuật, điện thoại không có tín hiệu! Mình tức giận đến sôi máu, nên vừa đánh vừa mắng cậu ấy, rồi sau đó..."

Thôi Tú Anh bước lên lên ghế, vẫy tay với Bùi Châu Hiền, bảo cô qua đây.

Bùi Châu Hiền bước tới, Thôi Tú Anh cười xấu xa, sau đó giữ chặt cái ót của Bùi Châu Hiền, dùng sức ấn cô vào trong lòng ngực của nàng.

Bùi Châu Hiền: "..."

Thôi Tú Anh: "Lúc đó cậu ấy làm động tác này với mình, chết tiệt, cả người mình đều bất động! Chỉ một suy nghĩ thôi, xong rồi! Xong rồi! Về sau mình sẽ hòa thuận với mẹ của cậu ấy như thế nào, mẹ cậu ấy hung dữ như vậy!"

Bùi Châu Hiền: "..."

Bùi Châu Hiền vuốt lại mái tóc bù xù của Thôi Tú Anh:

"Chúc mừng cậu."

Thôi Tú Anh bước xuống ghế: "Không cần chúc mừng sớm như vậy, đến khi nào có thể tu thành chính quả, giống như Tôn phu nhân cậu, đến lúc đó chúc mừng mình cũng còn chưa muộn, hì hì."

Bùi Châu Hiền: "Cậu chỉ cần ngồi ăn cho xong cái này là được rồi."

Thôi Tú Anh cảm thấy có lý: "Hương vị hoành thánh này ăn ngon, cửa tiệm trước cửa?"

Bùi Châu Hiền: "Ừ ~ Mình nhớ cậu đã nói cửa tiệm này rất ngon. Chờ cậu ăn xong, mình cậu cùng cậu dọn dẹp."

Thôi Tú Anh: "Ôi chao, tiểu bảo bối của mình thật tốt."

Chuông điện thoại trong phòng vang lên, Thôi Tú Anh chạy vào, sau đó nghe điện thoại:

"Trợ lý Chu! Ừ, tôi nhớ rồi, tối nay, tôi có thời gian, được rồi, đến lúc đó gặp. Bùi tiểu thư, cô nói Bùi Châu Hiền sao?"

Bùi Châu Hiền nghe thấy tên của mình, nhìn về phía Thôi Tú Anh, Thôi Tú Anh mở loa điện thoại di động lên:

"Cậu ấy đang ở cùng với tôi."

Bùi Châu Hiền còn đang suy nghĩ "Trợ lý Chu" trong miệng Thôi Tú Anh là ai, nghe thấy giọng người kia liền nhận ra đó là trợ lý của Ôn Niệm.

"Party?" Bùi Châu Hiền nhìn Thôi Tú Anh, Thôi Tú Anh gật đầu, trợ lý Chu nói:

"Đúng vậy, Bùi tiểu thư, hôm qua Ôn tổng không có nói với cô sao? Có thể cô ấy vội vàng quá nên đã quên. Bùi tiểu thư, tối nay cô có rảnh không?"

Cúp điện thoại xong, Bùi Châu Hiền kỳ lạ hỏi:

"Tại sao trợ lý Chu lại mời cậu đến tham gia bữa tiệc của 'Tứ Quý'?"

Thôi Tú Anh: "Ôn Niệm nói rằng sẽ giao cho mình vẽ một bức tranh quảng bá sản phẩm mới, chưa nói chi tiết. Như thế nào, hôm nay cậu không rảnh?"

Bùi Châu Hiền: "Mình đã hẹn với Thừa Hoan, sẽ đi đến đường Tùng Linh thăm mẹ mình. Cậu đi chơi vui vẻ."

......

Vào mùa đông, sắc trời tối sớm và đèn đường đã sáng lên. Bùi Châu Hiền đứng dưới đèn đường, từ xa nhìn thấy xe của Tôn Thừa Hoan, liền vẫy tay.

Xe dừng lại, Bùi Châu Hiền bước vào: "Hình sư mẫu biết cô đến đón tôi, bà ấy có nói muốn giữ chúng ta ở lại ăn cơm chiều. Tôi thật vất vả mới có thể từ chối được."

Cô đợi trong gió lạnh vài phút, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, hơi nhăn mũi khi nói ra những lời này, chưa kể là có bao nhiêu đáng yêu.

Tôn Thừa Hoan: "Liệu họ có thất vọng không?"

Bùi Châu Hiền: "Tôi đã hứa với họ lần sau sẽ ở lại. Thật ra, Hình sư mẫu nấu ăn rất ngon."

Tôn Thừa Hoan: "Được a."

Bùi Châu Hiền ánh mắt sáng lên, mắt ngọc mày ngài: "Cô nguyện ý đi sao?"

Tôn Thừa Hoan: "Tại sao tôi lại không muốn?"

Bùi Châu Hiền mỉm cười tựa lưng vào ghế, một lúc sau mới nói:

"Đúng rồi, buổi sáng nay nói tôi uống say...."

Tôn Thừa Hoan: "A ~~ lúc đó ở trong xe Lạc Minh Thượng nói em...."

"Trước hết cô đừng nói!" Bùi Châu Hiền chụp lấy tay Tôn Thừa Hoan, ậm ừ nói:

"Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt."

Tôn Thừa Hoan cười ra tiếng: "Vậy khi nào chuẩn bị tốt thì nói cho tôi biết."

Khi cả hai đến đường Tùng Linh, Tôn Thừa Hoan lấy từ trong cốp xe ra một bó hoa tươi, cũng khó trách Bùi Lan khen nàng không dứt miệng, nàng rất để ý đến những chi tiết nhỏ, quả thật làm cho người ta rất thích

Trong nhà đèn sáng, dì Ngô đang lau bàn trong phòng ăn. Bùi Châu Hiền nhìn lên nhìn xuống rồi nói:

"Dì Ngô, mẹ con đâu?"

Dì Ngô đứng thẳng dậy, bà mỉm cười khi nhìn thấy các nàng:

"Phu nhân có việc đi ra ngoài, nói sẽ không về ăn tối. Hạo Hạo vừa ăn xong, hiện tại đang làm bài tập trên lầu."

Đứng ở dưới có thể nghe thấy ở trên lầu hai có tiếng trò chơi điện tử kịch liệt, có quỷ mới tin Đồng Quân Hạo đang làm bài.

"Tay mẹ con đỡ hơn chưa?" Bùi Châu Hiền hỏi dì Ngô.

Dì Ngô: "Hôm nay đã đi thay băng. Bác sĩ nói rằng đã hồi phục tốt. Phu nhân còn cùng bạn bè ở nhà chơi đánh bài suốt một buổi chiều, Hạo Hạo tan học thì mới dừng lại."

Nghe dì Ngô miêu tả như vậy, xem ra Bùi Lan vẫn ổn.

Dì Ngô: "Dì đi xào hai món. Hai con ăn cơm chiều ở đây đi. Nói không chừng phu nhân sẽ mau trở về tới."

Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan gật đầu, Bùi Châu Hiền nói:

"Phiền đến dì Ngô rồi. Ba con cũng không về sao?"

Dì Ngô đi vào phòng bếp: "Công ty tiên sinh gần đây rất bận."

Dì Ngô đang nấu ăn, Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan đi lên lầu để xem Đồng Quân Hạo. Đồng Quân Hạo bị quản chế không được chơi trò chơi điện tử, nhưng nó không sợ Bùi Châu Hiền, khi hai người các nàng tới, nó không những không kiềm chế mà còn lôi kéo Tôn Thừa Hoan chơi cùng.

Tôn Thừa Hoan: "Nếu em thua chị, em phải làm bài tập về nhà."

Đồnng Quân Hạo có một loại sự tự tin: "Em sẽ không thua!"

Sau đó nó thua thảm hại, hơn nữa chơi xấu không chịu đi làm bài tập, Tôn Thừa Hoan cười nói:

"Chị chỉ thích kết bạn với những người nói là làm, chờ đến khi nghỉ đông, chị sẽ lại chơi với em."

Đồng Quân Hạo buông tay cầm và rời đi một cách miễn cưỡng, Bùi Châu Hiền không thể tưởng tượng hỏi:

"Ngày thường cô có chơi những thứ này không?"

Tôn Thừa Hoan: "Đây không phải là cách để người hiện đại giải tỏa áp lực sao?"

"..." Bùi Châu Hiền làm mới lại kiến thức của mình về Tôn Thừa Hoan.

Dì Ngô nấu cơm xong, cho đến khi các nàng ăn xong rồi, Bùi Lan vẫn chưa về nhà, khi họ rời đi, Bùi Lan gọi điện thoại cho Bùi Châu Hiền. Bùi Lan ở bên kia khá yên tĩnh, cũng không biết đang ở đâu.

"Hai cái đứa nhỏ này, sao không nói trước với mẹ?" Bùi Lan giận dỗi nói.

Bùi Châu Hiền: "Sợ mẹ bận."

Bùi Lan: "Đã biết, hôm nay liền như vậy đi, hai ngày nữa các con lại đến, tay của mẹ gần như đã lành rồi."

Bùi Châu Hiền: "Vâng."

Hai người trở về nhà, Tôn Thừa Hoan đi cho cá ăn, Bùi Châu Hiền mở tủ lạnh:

"Thừa Hoan, tôi muốn ăn táo, có muốn đi đến tiệm hoa quả với tôi không?"

Tôn Thừa Hoan: "Vừa lúc đi dạo để tiêu hoá thức ăn."

Tôn Thừa Hoan cúi đầu thay giày bên cửa, mái tóc đen đổ xuống, nàng nhẹ nhàng vuốt ra bên tai. Dái tai nhỏ, vành tai trắng nõn, cổ thon dài... Bùi Châu Hiền nhìn sang chỗ khác, cảnh tượng duy nhất cô nhớ được sau khi say rượu, lúc cô ngửi mùi hương trên người của Tôn Thừa Hoan, không biết đã chạm vào bộ phận này biết bao nhiêu lần.

"..." Bùi Châu Hiền căng thẳng hít một hơi:

"Tôn...Tôn Thừa Hoan...."

Tôn Thừa Hoan: "Hửm?"

Bùi Châu Hiền mở cửa nhà ra, cùng nàng đi ra sân, hai tay đút túi quần, vẻ mặt nghiêm túc:

"Nói đi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng."

Tôn Thừa Hoan: "..."

Trong mắt của Tôn Thừa Hoan mang theo ý cười:

"Em hả, ừmmm... Ở trên xe em vẫn luôn dính lấy tôi, nói tôi là vợ của em, lúc về đến nhà còn không chịu xuống xe, một hai phải đòi tôi ôm em vào nhà. Ôm kiểu công chúa ấy."

"!!!" Bùi Châu Hiền bước chân nhanh hơn, kéo rộng khoảng cách với Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan: "Còn nữa, em muốn nghe không?"

Bùi Châu Hiền che lỗ tai lại, dưới chân không ngừng đi, đôi lông mày như thiêu đốt Tôn Thừa Hoan:

"Nói dối! Gạt người!"

Khoé mắt xuất hiện một bóng người, Bùi Châu Hiền vội vàng dừng lại, suýt đụng phải người kia.

Người kia duỗi tay đỡ cô một phen: "A Hiền."

Nụ cười trên mặt của Bùi Châu Hiền vẫn chưa tan:

"Niệm Niệm? Sao chị lại ở đây? Tối nay không phải có party sao?"

Ôn Niệm liếc nhìn Tôn Thừa Hoan cách đó không xa, nói với Bùi Châu Hiền:

"Chị có chuyện muốn tìm em."

Bùi Châu Hiền nghiêm mặt nói: "Làm sao vậy?"

Ôn Niệm: "Đi thôi, chị đưa em đến một nơi."

Bùi Châu Hiền cũng quay đầu lại nhìn Tôn Thừa Hoan, chần chờ: "Bây giờ?"

Ôn Niệm khẳng định: "Bây giờ."

Tôn Thừa Hoan nhìn các nàng, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro