Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 Thôi Tú Anh: [ bắn ra trái tim]】

【 Thôi Tú Anh: biu~biu~biu~】

【 Thôi Tú Anh: Hello? Tôn phu nhân có ở đó không? 】

Bùi Châu Hiền ngồi rung chân ở mép giường, mắt nhìn tin nhắn của Thôi Tú Anh liên tục hiện lên trên điện thoại.

Sau khi Tôn Thừa Hoan trả lời xong về vấn đề hôn môi kia, Thôi Tú Anh không có nói gì thêm nữa, trong suốt quá trình chỉ nhìn đánh giá Bùi Châu Hiền bằng ánh mắt khó đoán, Bùi Châu Hiền biết lúc đó Thôi Tú Anh có khả năng không thể dễ dàng buông tha cho cô.

Cô tuỳ tiện nhấp vào một biểu tượng cảm xúc, để cho thấy rằng cô vẫn ở đó.

【 Thôi Tú Anh: Nói thẳng ra đi, hiện tại mình không hứng thú đến quá trình chuyển biến cảm xúc của cậu thay đổi như thế nào. Mình chỉ muốn có một cuộc đối thoại nói chuyện người lớn giữa hai tỷ muội [ bắn ra trái tim ]】

Bùi Châu Hiền: "..."

【 Thôi Tú Anh: Hôn kịch liệt đến như vậy, trên cổ in đầy dấu vết, ngay cả lỗ tai cũng không buông tha, mình không tin các cậu vẫn còn chưa ngủ [hét chói tai]】

【 Thôi Tú Anh: Là loại ngủ kiểu đó. 】

"Mình cũng không có phủ nhận..." Khi Bùi Châu Hiền gõ chữ, trên mặt cũng đã nhanh chóng bị thiêu cháy.

【 Thôi Tú Anh:! 】

【 Thôi Tú Anh: A 】

【Thôi Tú Anh: Không hổ là Tôn tổng, nhìn bên ngoài tao nhã ung dung, lúc làm việc đến sấm rền gió cuốn, đúng là mình không nhìn lầm cô ấy! 】

【Thôi Tú Anh: Tỷ muội, có cảm giác thế nào, các vì sao trên bầu trời đều bị cậu hái xuống rồi a! 】

Bùi Châu Hiền đỡ trán, dùng một tay chậm rãi trả lời: "Cảm giác thật sự rất tốt..."

【 Thôi Tú Anh:..... "Thật sự rất tốt", bao nhiêu lần? 】

Bùi Châu Hiền: "Bọn mình đã ở cùng nhau cả ngày hôm nay... không nhớ rõ là bao nhiêu lần, dù sao cũng rất tốt..."

Thôi Tú Anh ở bên kia không động tĩnh trong một lúc, khi Bùi Châu Hiền chuẩn bị đặt điện thoại xuống, tin nhắn của Thôi Tú Anh lại hiện lên.

[Thôi Tú Anh: Vẫn luôn ở bên nhau, không nhớ được bao nhiêu lần, haizzz, mình cảm thấy mình đã đắc tội rồi [tạm biệt]]

【 Thôi Tú Anh: Cùng giới thật đáng nể [ tạm biệt][ tạm biệt ]】

"Nhìn cái gì mà cười thú vị như vậy, vẫn luôn cười?" Tôn Thừa Hoan tắt đèn ở hành lang bên ngoài, đi vào phòng của Bùi Châu Hiền, đóng cửa lại.

Bùi Châu Hiền: "Không có gì, cùng Tú Anh nói vài câu."

Tôn Thừa Hoan vừa tắm xong đã thay bộ đồ ngủ, hương thơm nồng nàn vây quanh khi nàng đến gần.

Thân thể là có ký ức, đầu óc của Bùi Châu Hiền lập tức đều là viễn cảnh diễn ra lúc ban ngày, xen lẫn hơi thở độc đáo thuộc về Tôn Thừa Hoan làm cho cô chìm nổi trong khoái cảm trầm luân.

Màn hình di động một lần nữa sáng lên, Bùi Châu Hiền cúi đầu nhìn.

【 Thôi Tú Anh: Cho nên cậu cũng "ngủ" Tôn tổng? 】

"Cô ấy lại làm khó dễ em sao?" Ánh mắt của Tôn Thừa Hoan rơi vào vết dâu tây in trên cổ Bùi Châu Hiền. Làn da của cô trắng bạch và mỏng, chỉ cần một chút nhẹ thì các vết bớt đã hiện lên rất rõ ràng, tình hình như bây giờ càng không phải bàn đến.

"Không, không có." Bùi Châu Hiền luống cuống tay chân đem điện thoại cắm ngược ở ngăn tủ, xoay người xuống đất đi uống nước, tại chỗ đứng lại, rồi trở về nằm trên giường, đắp chăn bông đàng hoàng.

Trong vòng hai giây, duỗi cánh tay ra kéo chăn bông hướng lên trên để che đầu lại.

Tôn Thừa Hoan: "..."

Tôn Thừa Hoan nhấc lên một góc chăn bông, Bùi Châu Hiền quay lưng về phía nàng không nói lời nào, Tôn Thừa Hoan nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô:

"Thật dễ thẹn thùng."

Bùi Châu Hiền: "Không có."

Tôn Thừa Hoan: "Em phải tập làm quen với tôi."

Nghe xong, Bùi Châu Hiền chậm rãi xoay người lại, chui vào lồng ngực của Tôn Thừa Hoan, ngửa mặt lên nhỏ giọng hỏi:

"Tại sao chị lại không thẹn thùng một chút nào?"

Tư thế của hai người rất thân mật, Tôn Thừa Hoan cảm nhận được thân thể mềm mại ấm áp của Bùi Châu Hiền:

"Tôi có a, nhưng dù sao cũng phải có một người chủ động, mới có thể được."

Bùi Châu Hiền lấy hai tay chống đỡ thân trên của mình. Tôn Thừa Hoan có đôi môi no đủ, con nguơi đen tuyền, lông mi chuyển động theo nhịp hô hấp giống như cánh bướm run động, tuy yếu ớt mà rất mỹ lệ.

Ma xui quỷ khiến Bùi Châu Hiền vươn tay ra, che đôi mắt của Tôn Thừa Hoan lại.

Lông mi chạm vào lòng bàn tay, có chút nhột.

"Cho nên cậu cũng "ngủ" Tôn tổng?" Câu hỏi của Thôi Tú Anh hiện lên trong đầu của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền: "..."

Bùi Châu Hiền: "Em muốn tắt đèn."

Ánh đèn tắt, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng trắng sáng bên ngoài cửa sổ. Bùi Châu Hiền bắt đầu hôn Tôn Thừa Hoan thật sâu, từ từ cởi cúc áo ngủ của nàng.

......

Ánh trăng mênh mông tĩnh lặng, Bùi Châu Hiền chôn đầu vào cổ của Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan hô hấp dồn dập.

Mái tóc dài đen nhánh dưới tay mượt mà, giống như một sợi tơ không thể nắm được. Tôn Thừa Hoan cau mày kiềm chế, nàng đang kiềm chế với một bộ dạng ôn nhu, nhìn thấy cảnh này khiến cho lòng Bùi Châu Hiền nóng rực lên.

.........

Hai ngày cuối cùng của năm, không có công tác, Tôn Thừa Hoan cũng đẩy những cuộc hẹn xã giao qua một bên, hai người các nàng ở bên nhau trò chuyện đến mệt mỏi, làm tất cả mọi thứ đều hòa hợp. Cho dù cùng Tôn Thừa Hoan tập trung tinh thần chơi khối Rubik, Bùi Châu Hiền cũng đều có cảm giác hạnh phúc.

"Có phải vừa rồi tôi nói quá nhanh không? Có cần tôi nói lại lần nữa không?" Tôn Thừa Hoan dừng động tác lại, nhìn khối Rubik bậc ba đơn giản trong tay của Bùi Châu Hiền.

Vẫn ngồi chơi mà không có bất luận ý nghĩ gì

Bùi Châu Hiền: "..."

Mặc dù không chăm chỉ học, lúc Tôn Thừa Hoan dạy cho cô, cô chỉ tập trung ngắm nhìn Tôn Thừa Hoan. Nhưng Bùi Châu Hiền vẫn cảm nhận được rõ ràng khoảng cách IQ rất lớn giữa hai người, Bùi Châu Hiền nói:

"Em có vẻ không được thông minh cho lắm."

Tôn Thừa Hoan sờ cái trán của cô: "Nào có."

Bùi Châu Hiền nhân lúc đảo người qua, cọ vào người nàng:

"Chạm lại một lần nữa đi, truyền thông minh của chị qua cho em."

Bùi Châu Hiền như vậy thật sự giống như một con mèo đang làm nũng. Tôn Thừa Hoan mỉm cười đặt khối Rubik xuống, ôm mặt Bùi Châu Hiền, cúi đầu xuống hôn cô.

Vào đêm giao thừa, dự định trở về nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên. Xuất phát từ lòng coi trọng, trước đó Tôn gia gia đã mời người nhà của Bùi Châu Hiền đến. Bởi vì biết rằng sẽ gặp Đồng Đình Khải cùng với Bùi Lan, nên Bùi Châu Hiền cũng không hăng say cho lắm.

Tôn Thừa Hoan nhìn thấy cô không cao hứng, nhớ đến hôm đó lời Bùi Châu Hiền nói khi uống rượu liền đoán được có chuyện không vui xảy ra, buổi chiều trên đường đến thăm ông nội, Tôn Thừa Hoan mở miệng nói:

"Ăn tối xong, chúng ta đi đến bờ sông đốt pháo hoa."

Pháo hoa đã bị cấm nhiều năm ở thành phố G, nhưng khu vực xung quanh ngôi nhà cũ của Tôn gia không nằm trong khu vực cấm, Bùi Châu Hiền nghĩ nghĩ, cũng không cảm thấy bữa cơm này quá khó khăn.

Đồng Đình Khải cùng Bùi Lan vui tươi hớn hở xuất hiện, không đến ăn cơm, bọn họ cùng Tôn gia gia uống trà nói chuyện phiếm, nhìn không ra họ vừa mới xé rách mặt, đại náo một trận. Đồng Quân Hạo quấn lấy Tôn Thừa Hoan, bắt nàng thực hiện lời hứa cùng nhau chơi điện tử. Một nhà ba người này, rất bình thường giống như không có chuyện gì phát sinh cả.

Bùi Châu Hiền ngồi bên cạnh nghe Đồng Đình Khải cùng Tôn gia gia nói về công việc kinh doanh. Bùi Lan nháy mắt ra hiệu với Bùi Châu Hiền, ý bảo trà của Tôn gia gia sắp cạn, yêu cầu cô rót đầy tách trà của ông nội.

Bùi Châu Hiền phảng phất giống như không nhìn thấy.

Bùi Lan không thể thúc giục cô, đành phải chính mình lên sân khấu, sau khi khách khí rót trà cho Tôn gia gia, bà ấy đứng dậy:

"A Hiền, bồi mẹ đi vệ sinh."

Bà ấy lên tiếng, Bùi Châu Hiền đành phải đi cùng bà ấy, Bùi Lan đóng cửa phòng tắm lại, thấp giọng nói giáo huấn cô:

"Con sao vậy? Sao con lại không hiểu chuyện chút nào? Rót trà cho trưởng bối là uỷ khuất cho con? Lão gia tử chỉ có một cô cháu gái là Thừa Hoan, con là cháu dâu, về tình về lý con nên kính trọng ông ấy! Con nhìn Thừa Hoan lễ nghĩa thế nào, con nhìn lại con xem, người khác còn cho rằng mẹ không dạy dỗ con cho tốt."

"Con không có vô lễ với ông nội!" Bùi Châu Hiền bị câu chất vấn này làm không thở nổi:

"Con chính là không thích kiểu như vậy."

Bùi Lan: "Con không thích kiểu thế nào?"

"Con đợi mẹ ở bên ngoài." Bùi Châu Hiền không muốn cùng bà ấy tranh cãi, mới xảy ra chuyện của Phan Tĩnh, nghĩ đến tâm tình của Bùi Lan cũng không quá tốt, cô không cần phải lại đổ thêm dầu vào lửa.

"Đứng lại!" Bùi Lan nhịn không được đề cao âm lượng:

"Con nói cho rõ ràng, con có thành kiến gì đối với mẹ? Hay là con đã trưởng thành, đã kết hôn, mẹ không quản được con, đúng không?

Bùi Châu Hiền nhìn vào cánh cửa, hít sâu vài lần trước khi quay sang đối mặt với Bùi Lan:

"Con hy vọng mẹ có thể cho con một ít tôn trọng, xem con như một cá nhân độc lập."

Bùi Lan bị lời nói của cô làm cho kích động:

"Mẹ không tôn trọng con? Con đến mức này sao A Hiền? Chỉ vì một chuyện nhỏ rót trà mà đã đội cho mẹ một cái mũ lớn như vậy? Mẹ không tôn trọng con!? Con đi làm điều luật sư, mẹ có phản đối nhiều thế nào? Kết quả thì sao, không phải con vẫn làm điều luật đó sao? Rốt cuộc là mẹ không tôn trọng con, hay căn bản con không để người mẹ này vào trong mắt? Mẹ làm mọi chuyện không phải là vì con sao, kết quả là con nói mẹ không tôn trọng con? Con có còn lương tâm hay không!"

Bùi Châu Hiền hai mắt tối sầm lại: "Tâm trạng cùng suy nghĩ của con, đối với mẹ mà nói, không đáng giá để nhắc tới."

Bùi Lan: "Con——"

"Cốc cốc cốc." Có người ở bên ngoài gõ cửa.

Bùi Lan lập tức dừng lại, sau một lúc im lặng ở bên trong và ngoài cửa, giọng nói của Tôn Thừa Hoan vang lên:

"A Hiền? Em ở bên trong sao?"

"Tết nhất, con đừng vì chuyện nhỏ nhoi này mà khiến tất cả mọi người đều không vui theo!" Bùi Lan sau khi cảnh cáo xong, lại nói:

"Đi, đi mở cửa cho Thừa Hoan."

Bùi Châu Hiền mở cửa phòng tắm ra, Bùi Lan tươi cười chào hỏi Tôn Thừa Hoan:

"Tiểu Hoan, con tìm A Hiền sao? Mẹ vừa rồi nói với nó vài câu."

Tôn Thừa Hoan đứng ở ngoài cửa, cười đáp lại Bùi Lan, chuyển hướng sang Bùi Châu Hiền, kéo cô từ bên trong ra:

"Chúng ta đi dán câu đối đi."

Thái độ của Tôn Thừa Hoan vẫn khéo léo, nhưng Bùi Lan tinh tường có thể phân biệt ra cùng với lúc trước có sự khác biệt. Nghĩ lại vừa rồi mình cũng chưa nói gì quá đáng, hai mẹ con xảy ra xích mích cũng không có gì lạ... Bất quá Tôn Thừa Hoan đang che chở Bùi Châu Hiền, bà thật sự rất vui.

.........

Đi đến thư phòng của Tôn gia gia để lấy câu đối do ông ấy viết. Tôn Thừa Hoan nắm tay Bùi Châu Hiền dẫn ra đến tận bên ngoài cửa nhà.

Bùi Châu Hiền im lặng không nói, Tôn Thừa Hoan lắc lắc tay của hai người đang nắm chặt:

"Đối với người khác rõ ràng nhanh mồm dẻo miệng."

Bùi Châu Hiền: "Chị nghe được?"

Tôn Thừa Hoan: "Nghe được một ít."

Vốn dĩ biết trước rằng sẽ không có kết quả tốt nếu nói với Bùi Lan những điều này, cô cũng đã quen với điều đó, nhưng bởi vì những lời của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền có chút uỷ khuất không chịu được, thậm chí có chút muốn khóc:

"Bà ấy là mẹ em, là người nhà của em, em không thể làm tổn thương bà ấy quá nhiều."

"A Hiền của chúng ta có bản chất thật lương thiện." Tôn Thừa Hoan bước đến ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng cô giống như dỗ dành đứa trẻ:

"Quan niệm của mẹ đã thành hình, để mẹ thay đổi yêu cầu phải có một quá trình."

Bùi Châu Hiền: "Em biết."

Tôn Thừa Hoan: "Cho nên chuyện này không đáng để em vướng vào những cảm xúc tiêu cực. Cứ sống thật với chính mình là được."

Bùi Châu Hiền: "Ừm."

Tôn Thừa Hoan: "Tôi cũng là người nhà của em, tôi sẽ ở bên em thật lâu, thật lâu."

Bùi Châu Hiền nhìn nàng: "Thừa Hoan."

Tôn Thừa Hoan: "Hửm?"

Bùi Châu Hiền nức nở nói: "Đừng nói nữa, đôi mắt khóc đỏ hoe, ông nội sẽ hỏi."

Tôn Thừa Hoan: "Được, không nói nữa."

Bùi Châu Hiền ôm lấy eo của nàng: "Em cũng là người nhà của chị, em cũng sẽ ở cạnh chị thật lâu, thật lâu."

.......

Chờ các nàng dán xong câu đối trở về, Bùi Lan lại như người dường như không có việc gì, lôi kéo các nàng tán gẫu chuyện gia đình.

Bữa cơm đoàn viên liền kết thúc trong bầu không khí đầm ấm như vậy.

Đưa tiễn ba người của Đồng gia, Tôn Thừa Hoan lái xe chở Bùi Châu Hiền ra bờ sông để bắn pháo hoa.

Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên không trung, màn đêm bị thắp sáng, phản chiếu trên dòng sông, thiên thuỷ một màu.

Trong đêm lạnh lẽo, gió sông thổi làm mái tóc rối tung. Bùi Châu Hiền nhìn lên bầu trời đêm, pháo hoa đã tắt.

"Chúc mừng năm mới, Tôn phu nhân." Tôn Thừa Hoan mở áo khoác ra, ôm Bùi Châu Hiền lại, đem hai người dán chặt vào nhau, nhẹ giọng hỏi cô:

"Năm mới có nguyện vọng gì không?"

Bùi Châu Hiền hấp thu hơi ấm từ Tôn Thừa Hoan, cô quay đầu lại, nhón chân hôn lên đôi môi của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro