don't make it harder than it already is

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wet dog
|parkjihoon • kanemotoyoshinori|
|oneshot|















warning
;ooc, lowercase
;chỉ là fanfic
















em không thể cự tuyệt một cún con ướt sũng
anh nhớ em
chúng ta không thể















ivyl's note
;cốt truyện và câu chữ thuộc về mình, nhân vật thuộc về chính họ
;mình thích đọc comment lắm lắm
;đọc vui nha


















seoul, south korea 🇰🇷
'nam hàn'
20:57 | ⛈️ 19°C
_

yoshi ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, ánh đèn vàng nhạt từ góc phòng hắt lên những vệt sáng yếu ớt. bên ngoài, tiếng mưa rơi đều đặn, không ngừng nghỉ, như thể trời đêm muốn khóc cho một điều gì đó đã mất. căn phòng nhỏ bao phủ bởi bầu không khí ảm đạm, tất cả đều lặng lẽ và lạnh lẽo. trái tim của yoshi cũng vậy, từng nhịp đập như nhấn chìm em trong những kỷ niệm xa xôi mà em đã cố gắng bỏ lại sau lưng suốt hai năm qua. nhưng sao cứ mỗi khi mưa, những ký ức ấy lại hiện về, rõ ràng và đau đớn đến thế.

jihoon, cái tên ấy đã từng là tất cả đối với yoshi. một thời, hắn là người mà em tin rằng em sẽ cùng đi hết quãng đời còn lại. nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng diễn ra theo cách người ta mong muốn. tình yêu của họ đã kết thúc trong sự đau đớn và tiếc nuối, như một cuốn sách bị bỏ dở giữa chừng, để lại quá nhiều khoảng trống không được lấp đầy.

đã hai năm kể từ ngày ấy. hai năm kể từ khi yoshi và jihoon buông tay nhau trong một buổi chiều đông lạnh giá. em vẫn nhớ rõ như in cái cảm giác khi đó, cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình. jihoon đã không thể giữ lời hứa yêu em mãi mãi, và yoshi cũng không còn đủ sức chịu đựng thêm những tổn thương mà jihoon gây ra. họ đã chia tay trong lặng lẽ, không lời trách móc, không nước mắt. chỉ có hai trái tim vỡ nát và một lời xin lỗi không còn giá trị.

yoshi đã nghĩ rằng thời gian sẽ chữa lành vết thương, rằng em có thể quên đi jihoon và bắt đầu lại từ đầu. nhưng em đã nhầm. thời gian chỉ giúp em làm mờ đi những ký ức, chứ không thể xóa bỏ chúng. những ngày tháng bên jihoon vẫn ở đó, âm thầm tồn tại trong trái tim yoshi như một bóng ma ám ảnh. có những lúc, em đã gần như quên được hắn, nhưng rồi chỉ cần một điều nhỏ nhặt—một bản nhạc, một cơn mưa, hay chỉ là cái cách ánh sáng lướt qua trên đường phố—lại khiến em nhớ về hắn, về tình yêu đã qua, về những tổn thương mà hắn đã gây ra.

yoshi không còn yêu jihoon nữa. điều này em biết rõ. cảm xúc yêu thương mãnh liệt ngày xưa giờ chỉ còn là một nốt trầm trong cuộc đời em, một nỗi đau âm ỉ mà em đã quen sống cùng. nhưng đôi lúc, rất hiếm hoi, yoshi vẫn cảm thấy mình yếu lòng, vẫn có những đêm em mơ thấy jihoon, thấy mình ngã vào vòng tay hắn như những ngày xưa cũ. khi tỉnh dậy, em thường cảm thấy trống rỗng và hoang mang, không hiểu nổi bản thân mình. tại sao em vẫn không thể quên được hắn? yoshi tự hỏi. phải chăng tình yêu em dành cho jihoon vẫn chưa thật sự phai nhạt?

hôm nay, trời lại mưa. cơn mưa bất chợt đến, không báo trước, xối xả như thể đang trút hết nỗi lòng của nó xuống mặt đất. yoshi ngồi đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng theo dõi từng giọt mưa chảy dài trên khung kính. có điều gì đó trong lòng em dường như đang dâng trào, một nỗi nhớ nhung không rõ ràng nhưng cũng không thể phủ nhận. mỗi lần trời mưa, em lại nhớ đến jihoon. nhớ những ngày hai người còn bên nhau, khi họ cùng nhau ngồi bên hiên nhà, ngắm nhìn những hạt mưa rơi xuống và trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. jihoon đã từng là nơi yoshi tìm thấy sự bình yên, là người mà em nghĩ sẽ không bao giờ rời xa mình. nhưng giờ đây, chỉ còn lại yoshi ngồi một mình, với những ký ức đã qua và cơn mưa làm bạn.

chiếc điện thoại trên bàn bỗng nhiên rung lên. yoshi liếc nhìn màn hình, rồi thở dài khi thấy đó chỉ là một thông báo vô nghĩa. đôi lúc em tự hỏi, liệu có phải em đã quá cố chấp khi giữ lại những bức ảnh của jihoon trong điện thoại? những bức ảnh của quá khứ, của một thời mà họ còn cười đùa hạnh phúc bên nhau. phải chăng em nên xóa chúng đi, như một cách để giải thoát bản thân khỏi những ký ức ấy?

yoshi mỉm cười buồn bã. em đã từng nhiều lần nghĩ đến việc xóa hết mọi thứ liên quan đến jihoon, nhưng cuối cùng em lại không thể làm được. jihoon, dù đã rời xa em, vẫn luôn tồn tại ở một góc nào đó trong cuộc sống của em, như một vết sẹo không bao giờ lành hẳn.

yoshi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ. em đứng im lặng, nhìn những giọt nước trượt dài trên kính. trong một khoảnh khắc, em cảm thấy mình như trở lại quá khứ, trở lại những ngày tháng bên jihoon. em nhớ những lần họ cãi nhau, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi khi jihoon quay lưng bỏ đi, để lại em ngồi một mình trong căn phòng tối. em nhớ những đêm em thức chờ jihoon về, lo lắng đến mất ngủ khi hắn đi uống với đám bạn và trở về trong tình trạng say xỉn. những lời xin lỗi của jihoon, lúc đầu khiến yoshi mềm lòng, nhưng dần dần chỉ còn là những vết cắt sâu hơn vào trái tim em. em yêu jihoon, yêu nhiều đến mức đau đớn, nhưng jihoon không thể giữ được tình yêu ấy.

cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. yoshi quay lưng lại, định trở về chiếc ghế sofa, nhưng một tiếng gõ cửa vang lên khiến em khựng lại. ban đầu là rất khẽ, như một tiếng đập nhẹ vào trái tim em, nhưng rồi tiếng gõ cửa càng lúc càng rõ ràng hơn, như thể ai đó đang muốn xé tan sự yên tĩnh trong căn phòng này. ai lại đến vào lúc này, giữa cơn mưa thế này?

yoshi bước chầm chậm ra phía cửa, tim em đập nhanh hơn một nhịp, một cảm giác bất an mơ hồ dâng lên trong lòng. em không nghĩ là ai đó em quen biết sẽ tìm đến vào giờ này. bàn tay em run rẩy khi đặt lên tay nắm cửa, và khi cánh cửa mở ra, tất cả những gì em đã cố gắng chôn giấu suốt hai năm qua như vỡ òa.

jihoon.

hắn đứng đó, trước mặt em, dưới màn mưa xối xả. mái tóc ướt nhẹp, gương mặt trắng bệch, và ánh mắt đờ đẫn như thể hắn đã lang thang rất lâu trong mưa mà không tìm thấy lối ra. hơi thở của hắn nặng nhọc, mùi rượu từ cơ thể hắn khiến yoshi khẽ nhăn mặt. lại rượu, em nghĩ. lại là jihoon say xỉn, giống như bao đêm cũ khi hắn trở về từ những buổi tiệc tùng với đám bạn.

"yoshi..." giọng jihoon khàn khàn, vỡ vụn trong tiếng mưa. "anh... anh nhớ em."

chỉ bốn từ đơn giản, nhưng lại khiến trái tim yoshi như ngừng đập trong khoảnh khắc. em đã không nghe giọng hắn suốt hai năm qua, đã cố gắng lãng quên từng âm thanh quen thuộc ấy. nhưng giờ đây, khi jihoon đứng trước mặt, nói rằng hắn nhớ em, tất cả những cảm xúc cũ kỹ mà em đã dằn xuống bỗng nhiên sống dậy, mãnh liệt và đau đớn hơn bao giờ hết.

yoshi không nói gì. em chỉ đứng đó, lặng người nhìn jihoon như thể không tin vào những gì đang diễn ra. tại sao hắn lại quay về? tại sao sau ngần ấy thời gian, hắn lại xuất hiện trước mặt em như thể mọi chuyện chưa từng kết thúc? em đã cố gắng quên hắn, cố gắng bước tiếp, và giờ hắn lại phá hỏng tất cả chỉ bằng sự hiện diện của mình.

"anh xin lỗi..." jihoon lặp lại, đôi mắt hắn như cầu xin sự tha thứ từ yoshi. " anh không thể ngừng nghĩ về em, yoshi. anh đã cố... nhưng không thể."

yoshi đứng bất động trước jihoon, trái tim như bị thắt chặt bởi những cảm xúc lẫn lộn. cơn mưa bên ngoài vẫn tiếp tục rơi, từng hạt mưa rơi xuống đất tạo thành những vũng nước nhỏ, giống như dòng nước mắt âm thầm em đã từng khóc vì jihoon trong suốt những năm tháng ấy. em nhìn hắn, đôi mắt mệt mỏi và đẫm ướt của jihoon như đang tìm kiếm một lời hồi đáp, một lời giải thích cho sự trở lại bất ngờ này. nhưng yoshi không biết phải nói gì. tất cả những gì em có thể cảm nhận lúc này là một nỗi trống rỗng, một khoảng lặng kéo dài.

lẽ ra hắn không nên đến đây, yoshi tự nhủ, nhưng đôi tay lại không có ý định đóng sập cánh cửa trước mặt jihoon. em đã cố gắng bao lâu nay để xây dựng lại cuộc sống của mình, để tìm một lối thoát cho bản thân khỏi bóng ma quá khứ. nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn thấy jihoon bằng xương bằng thịt, tất cả những nỗ lực đó như bị đổ vỡ.

yoshi hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. em đã quyết định rằng sẽ không cho phép jihoon làm đảo lộn cuộc sống của mình thêm một lần nữa. em đã học cách chấp nhận rằng tình yêu của họ đã kết thúc, rằng em không còn yêu jihoon nữa, và rằng em xứng đáng với một tương lai mới, một cuộc sống không còn đau khổ và một đời không có jihoon.

"jihoon, anh không nên đến đây," yoshi nói, giọng nói của em nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo. em cố gắng giữ cho giọng mình không run lên, mặc dù bên trong, em cảm thấy như trái tim mình đang tan vỡ lần nữa. "chúng ta đã chia tay rồi. đã hai năm rồi."

jihoon khẽ rùng mình, có lẽ vì cơn mưa lạnh buốt hoặc vì lời nói lạnh lùng của yoshi. hắn nhìn xuống đôi giày ướt nhẹp của mình, không biết phải nói gì để biện minh cho sự xuất hiện của mình ở đây. có lẽ ngay cả chính jihoon cũng không hiểu lý do tại sao hắn lại đến. tất cả những gì hắn biết là hắn không thể ngừng nghĩ về yoshi, không thể ngăn bản thân nhớ lại những ký ức ngày xưa, những lần họ cười đùa bên nhau, và cả những lần họ làm tổn thương nhau.

"anh biết," jihoon thì thầm, giọng nói của hắn yếu ớt, như thể mỗi từ thốt ra đều làm hắn kiệt quệ. "anh biết chúng ta đã kết thúc... nhưng anh... anh không thể quên được em, yoshi."

lời nói của jihoon giống như một mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim yoshi. em đã từng nghe những lời tương tự trước đây, khi jihoon cố gắng xin lỗi sau mỗi lần làm em tổn thương. nhưng lần này, yoshi không cảm thấy đau đớn nhiều như trước nữa. có lẽ vì vết thương đã trở nên chai sạn, hoặc có lẽ em đã quen với cảm giác ấy.

"chuyện đó không còn quan trọng nữa, jihoon." yoshi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy ánh mắt đau khổ của hắn. "tất cả đã kết thúc. anh nên về đi."

jihoon không trả lời ngay. hắn đứng đó, đôi mắt trống rỗng nhìn em, như thể hắn đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong yoshi—một dấu hiệu của sự tha thứ, một chút tình cảm còn sót lại. nhưng yoshi không còn là em bé ngây thơ ngày nào nữa, người đã luôn sẵn lòng tha thứ mỗi khi jihoon làm tổn thương em. hai năm qua đã thay đổi yoshi, và giờ đây, em chỉ còn lại một trái tim đầy những vết sẹo và một nỗi đau sâu kín mà em đã học cách chấp nhận.

"anh không thể quay về với quá khứ nữa, jihoon", yoshi tiếp tục, giọng em trầm lặng nhưng kiên quyết. "quá khứ đã qua rồi, và chúng ta không thể thay đổi được điều đó. em đã học cách sống mà không có anh. anh cũng nên như thế."

jihoon siết chặt nắm tay, như thể hắn đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình. em thấy rõ những giọt nước mưa lăn dài trên gò má hắn, nhưng em không biết đó là nước mưa hay nước mắt. hắn tiến một bước, đôi mắt hắn tràn đầy tuyệt vọng.

"nhưng anh không thể..." jihoon lắc đầu, giọng hắn như vỡ ra. "anh đã cố, yoshi. anh đã cố gắng sống thiếu em. nhưng mọi thứ đều khiến anh nhớ đến em. anh đã đi qua những nơi chúng ta từng đến, nghe những bài hát chúng ta từng cùng nghe... và anh nhận ra rằng anh không thể tiếp tục mà không có em."

yoshi cảm thấy như một cơn sóng cảm xúc dâng trào trong lòng. em đã nghe đủ. những lời của jihoon, dù chân thật đến đâu, cũng không thể thay đổi sự thật rằng họ đã tổn thương nhau quá nhiều. yêu thương đã cạn kiệt, và dù hắn có quay lại, họ cũng không thể hàn gắn được những mảnh vỡ của quá khứ.

nỗi buồn đã nuốt trọn tình yêu.

"anh nói vậy bây giờ thì có ích gì, jihoon?" yoshi nói, giọng em đanh lại, nhưng không phải vì giận dữ. đó là sự mệt mỏi, là nỗi buồn đã tích tụ quá lâu trong lòng em. "em đã đợi anh, đã tin tưởng anh suốt bao nhiêu lần. nhưng tất cả những gì anh mang lại cho em là nỗi đau. mỗi lần anh xin lỗi, em lại tha thứ. nhưng lần nào cũng vậy, anh lại làm em tổn thương."

jihoon im lặng. hắn không thể cãi lại, bởi hắn biết yoshi nói đúng. những lời xin lỗi muộn màng của hắn đã thật sự quá muộn.

yoshi quay lưng lại, bước về phía cửa. em mở cửa ra, để cho cơn mưa ùa vào như một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đều phải kết thúc. em nhìn jihoon lần cuối, đôi mắt của em buồn bã nhưng kiên quyết.

"anh nên về đi, jihoon," yoshi nói, giọng em trầm lặng nhưng không có chỗ cho sự do dự. "chúng ta đã qua rồi."

một cơn gió lạnh lùa vào phòng, mang theo hơi ẩm của cơn mưa bên ngoài. jihoon đứng đó, không nói thêm lời nào, chỉ nhìn yoshi với đôi mắt đỏ hoe. nhưng hắn biết rằng mọi chuyện đã kết thúc. không còn gì có thể níu kéo họ nữa.

jihoon quay người, bước ra ngoài dưới cơn mưa tầm tã. bóng hắn dần mờ đi trong làn mưa, giống như những ký ức về hắn mà yoshi đã cố gắng lãng quên suốt hai năm qua.

yoshi đứng lặng trong căn phòng trống, chỉ còn lại em và âm thanh của mưa rơi. em cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng đau đớn. jihoon đã trở về, nhưng giờ đây, hắn chỉ còn là một phần của quá khứ, một kỷ niệm mà yoshi biết rằng em không thể giữ lại mãi mãi.

mọi thứ cuối cùng cũng phải trôi qua, giống như cơn mưa này.

yoshi đóng cửa lại, và với hành động đó, em cũng khép lại một chương của cuộc đời mình.

_
6:57 | october 14, 2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro