;10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"hay là mình... về đi!"

hyeonju e dè nói. geunji vẫn vô tư bước đi.

"đã đến đây rồi, đi một vòng tham quan đi."

chẳng là mấy hôm nay ở trường buồn chán, nó bỗng nổi hứng muốn qua trường của chồng chơi. biết sunghoon thế nào cũng xua đuổi nên nó lén anh đi. nói lý do buồn chán chứ thật ra nó muốn qua xem có đứa con gái nào dám đụng đến chồng nó hay không thôi, vì sunghoon vốn rất được hâm mộ mà.

"nhưng bây giờ đang giờ học, chúng ta đi như thế này, nếu bị bắt gặp thì..."

"thì cứ nói là mình đi vệ sinh."

không biết bằng cách nào mà geunji kiếm được hai bộ đồng phục nữ trường đó, nên mặc nhiên tụi nó trà trộn vào rất dễ dàng...

lang thang một hồi thì đến giờ ăn trưa, nó mừng húm, lôi hyeonju đến nhà ăn.

"chào đàn anh?!"

một con nhỏ xinh xắn đến bàn của sunghoon, mỉm cười cúi chào rồi tự nhiên ngồi xuống. jaeyun lơ đễnh nhìn đâu đó, không quan tâm, còn anh thì gằn giọng.

"biến đi!"

"kìa anh, có người ăn chung sẽ vui hơn chứ?!"

con nhỏ nói như hai người đã quen thân lắm, vẫn mặt dày ngồi đó. sunghoon đưa mặt đến gần cô ta, nhỏ đỏ mặt cười, anh ghé sát tai thì thầm.

"đồng phục dơ rồi!"

cô ta bất ngờ, nhìn xuống bộ đồng phục, vẫn sạch sẽ tươm tất.

khay cơm của cô ta đột nhiên đổ ập xuống, giờ mới thật sự bẩn đây. sunghoon nhếch miệng đứng dậy, đút tay vào túi quần ung dung bước đi.

lúc sunghoon và jaeyun đã ra khỏi nhà ăn, geunji không nhịn được, cười phá lên, chồng nó thật giỏi.

cả nhà ăn quay sang nhìn nó, có lẽ nó không học trường này nên không biết, con nhỏ vừa nãy chính là chị hai của trường, vì thế lúc nãy chẳng ai dám hó hé gì, chỉ cắm cúi ăn.

cô ta mặt đỏ gay, bước đến bàn của nó, đập mạnh tay xuống.

"con khốn kia, dám cười tao hả?"

"chứ ở đây còn ai buồn cười hơn cô?"

nó vẫn hồn nhiên nói, vẻ mặt bỡn cợt thách thức.

areum mặt hầm hầm, hất đổ bàn ăn của nó. cả phòng ăn im phăng phắt, nín thở chờ xem phim hay.

geunji khoanh tay ngồi yên, thản nhiên nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt có chút tiếc rẻ, tiết tiền và đồ ăn quá.

rồi nó đứng lên, thở dài.

"tôi nghĩ cô nên đi thay đồ đi, hôi quá."

nó nói, tặng kèm areum cái cười đểu rồi quay người bước đi. nhỏ areum điên tiết lên rồi, vớ một khay thức ăn ném vào nó. bộ đồng phục "chùa" lãnh hết.

cả phòng ăn cười rộ lên.

geunji khựng lại. hyeonju mặt tái xanh, kéo kéo tay nó ý là hãy bỏ đi.

"con khốn này đúng là chán sống rồi mà?!"

hyeonju mở to mắt nhìn areum, rồi lắc lắc đầu. chết cô ta rồi!

nó khẽ mỉm cười. không còn lý do gì để nhân từ nữa.

nó bước nhanh ra ngoài, areum khinh khỉnh cười theo sau, cô ta quay người bước về phía phòng thay đồ.

một đống rác được đổ từ đầu đến chân của areum, cô ta chưa kịp định thần thì tiếp tục bị nguyên thùng rác úp lên người, không dừng lại ở đó, geunji lấy gậy đập vào hai bên, thùng rác được làm bằng inox, areum quáng, bước đi loạng choạng, miệng không ngừng hét lên, nó đẩy thẳng cô ta vào nhà bếp của trường, tất cả đồ ăn nhanh chóng ám mùi hết.

"cho nín ăn hết!!"

geunji đạp areum ngã vào nồi súp, rồi đẩy cửa bước lại ra phòng ăn. lúc này cả trường đều nhìn nó, có ánh nhìn bất bình, có sợ sệt, có khinh bỉ, vài người thấy hết phim hay thì tiếp tục cười đùa ăn tiếp.

geunji chau mày, một suy nghĩ duy nhất hiện lên, nó ghét cái trường chết tiệt này.

đi đến phía cửa, nó ngước nhìn lại.

"tao không ăn được thì tụi bây cũng đừng hòng ăn!"

nó đấm mạnh vào tường, tiếng kính vỡ loảng xoảng, sau đó nó gạt công tắc xuống, chuông báo cháy vang lên, những vòi nước trên trần nhà phun ra xối xả.

nó cười hả hê...

"cho chừa tội dám cười tao."

hai vợ chồng ác như nhau.

"hình như tiếng còi báo cháy."

jaeyun nhíu mày lắng nghe. sunghoon không quan tâm, vẫn tựa người vào lan can sân thượng. jaeyun nhún vai rồi nhìn xuống. có một đám con trai tụ tập ở dưới, là đàn anh lớp 12, họ lập ra cả một băng đảng, đánh người không ghê tay.

jaeyun thấy từ xa có hai bóng người đang đi về phía đó.

"này, đó chẳng phải là geunji sao???"

sunghoon cũng quay mặt nhìn xuống, đúng là con nhỏ đó.

"vậy ra tiếng huyên náo lúc nãy là do con quỷ đó gây ra."

"xem ra vợ mày sắp đụng độ đám đàn anh đây, có chuyện hay xem rồi."

geunji vừa đi vừa thích thú ngửi chiếc áo thể dục, bộ đồ này là nó trộm từ tủ của sunghoon.

"này bé con, có chuyện gì mà vui thế???"

một giọng cười vang lên, nó ngước lên nhìn, là một đám học sinh mặc đồng phục lôi thôi nhếch nhác, nhìn cũng biết chẳng phải dân hiền lành gì. nó liếc nhìn phù hiệu, mỉm cười.

"chẳng can gì đến đàn anh đâu."

tên vừa cất tiếng lúc nãy bước lên, thảy điếu thuốc hút dở xuống đất, lấy chân di di.

"nhưng anh đây muốn biết lý do, được không??"

tuy hỏi nhưng giọng điệu như bức cung.

"không."

nó cũng không thích dài dòng, không chần chừ nói lại.

một bên má của geunji bỏng rát, từ môi rỉ ra chút máu. tên đó cười.

"không muốn ăn thêm cái tát nữa thì nói chuyện nên biết điều một chút, cô em."

nó đưa tay lên quẹt máu.

rồi nhanh như cắt đấm ngay vào mũi của gã kia.

"nói chuyện với rác rưởi, không cần kiêng nể."

nó cười rồi đá thêm một phát vào hạ bộ của gã. đám xung quanh trừng mắt lên, vây chặt lấy nó, hai tên giữ chặt tay nó lại không cho nhúc nhích, một tên cầm gậy bước đến, di di cây gậy lên thái dương của geunji.

"em có cá tính lắm, nhưng cũng phải biết mình biết ta, hỗn xược là không tốt, để hôm nay tụi anh sửa nết lại cho cưng."

nó cười khinh khỉnh, rồi nhổ nước bọt vào mặt gã.

"không đến lượt mày dạy dỗ tao đâu."

gã tức giận, vung gậy lên, nhắm thẳng vào đầu nó.

"đại ca tới!"

một tên la lớn, lập tức bọn chúng dạt sang hai bên, chừa ra một lối đi. một dáng người chầm chậm tiến vào. geunji nhìn chằm chằm vào người đó, anh cũng nhìn lại nó, đôi mắt lạnh căm. nó lập tức cụp mắt xuống, lảng tránh.

một tên đàn em cất tiếng nói.

"đại ca, chúng em đang trị nó vì tội vô lễ."

wonwoo lướt mắt ra xa, quay người bước đi, giọng nhẹ tênh.

"tiếp tục đi!"

đám đàn em cúi chào. geunji nhìn theo, ánh mắt đau thương. tên cầm gậy tiếp tục nói lằng nhằng gì đó, nhưng nó không còn để lọt lỗ tai nữa, khuôn mặt cứ đờ đẫn.

một loạt các thứ tiếng vang lên, khi nó bừng tỉnh, thì thấy xung quanh đã là một bãi chiến trường, thân người nằm lê lết như rạ.

"chồng!"

nó chạy đến ôm tay sunghoon, anh chẳng mất công phản ứng như mọi khi nữa.

"cô đến đây làm gì?"

"chơi!!"

"đây là trường học không phải công viên?!"

nó bật cười khanh khách.

"anh mà cũng nói được câu này sao?"

anh đỏ bừng mặt, biết nó cười nhạo mình, vì anh cũng có coi đây là trường học đâu, toàn vào chơi.

"xem cô lại đưa tôi thứ phiền phức gì đây này?"

sunghoon chỉ tay vào đám nằm la liệt dưới đất.

"tôi đâu nhờ anh cứu đâu?!"

anh đuối lý, không cãi được, đành lôi jaeyun ra trút bực bội.

"đấy, đã bảo cô ta là thứ vô ơn mà mày cứ muốn giúp!!"

"chẳng phải lúc đó mày lo gần chết hay sao, tao nói để kích mày thôi?!"

sunghoon tức nghẹn, thằng bạn phản phúc, thật uổng cơm nuôi hắn.

geunji thích thú, sáp đến gần anh.

"thật hả?? lo gần chết thật hả???"

anh không đáp, quay mặt đi làm lơ, nó bật cười.

"có...chuyện gì vậy?"

lúc này hyeonju mới từ nhà vệ sinh bước ra, trông thấy đống hỗn độn thì lo lắng hỏi.

"à không có gì đâu. tự tử tập thể ý mà!!"

geunji cười cười. vừa lúc chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên, nó kéo hyeonju đi về hướng cổng trường.

"được rồi chúng ta về thôi?!"

được vài bước thì nó khựng lại, chạy ngược về chỗ sunghoon đứng, nhón chân hôn nhanh lên má của anh.

"tối gặp nhé!"

rồi không để anh kịp phản ứng gì, nó vẫy tay chào rồi chạy nhanh đi. sunghoon đứng đơ ra một lúc cho đến khi jaeyun ghé sát vào tai anh thì thầm.

"yêu rồi."

"im đi!!"

anh xoay người bước đi. môi khẽ nở nụ cười.

ra đến cổng, geunji bảo hyeonju hãy về trước đi, còn nó thì quay ngược vào trong, chạy như ma đuổi về phía sân sau của trường, chạy lòng vòng một hồi, cuối cùng nó cũng tìm thấy.

"anh!"

geunji khẽ gọi, nhưng wonwoo vẫn bước đi dửng dưng.

"ba mẹ không liên lạc được với anh, họ nhờ em chuyển lời, họ rất lo cho anh..."

geunji dừng lại. nó chạy ra trước mặt anh.

"anh không thể dọn về nhà được sao?"

từ ngày geunji cưới, wonwoo cũng dọn khỏi nhà, anh rất hiếm khi đến trường, nên muốn gặp mặt hoàn toàn không dễ.

đôi mắt sắc lạnh của wonwoo nhìn xoáy vào nó.

"nhà? cô đã cướp mất "nhà" của tôi rồi, nhớ chứ???"

wonwoo quay người bước tiếp. geunji bàng hoàng một lúc, rồi nó nhìn dáng đi xa dần của anh trai, nước mắt khẽ rơi.

"em... xin lỗi, wonwoo."

...

một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. trong một căn nhà xinh xắn, người vợ đang chuẩn bị bữa sáng, người chồng ngồi ghế sofa đọc báo. thật là một cảnh tượng yên bình, một bức tranh gia đình đẹp đẽ.

nhưng nếu để ý kĩ, sẽ thấy mặt cả hai đều rất căng thẳng.

sunghoon ném tờ báo xuống ghế, phóng bật ra cửa. geunji nhanh như cắt lao ra ôm lấy eo anh kéo vào.

"buông ra?!"

"không, anh dám bỏ tôi lại hả, đừng hòng."

"nhưng họ là ba mẹ cô mà?!"

"họ nói là đến thăm chúng-ta, chúng ta đó!!"

"không, tôi không muốn, buông ra buông ra?!!!"

bức trang đẹp đẽ trong phút chốc bị đạp đổ không thương tiếc. giờ nhìn hai người đó xem, chẳng chút gì giống vợ chồng trẻ mới cưới. đó cũng là lý do tụi nó sợ cha mẹ đến. ba mẹ của sunghoon thì không sao, nhưng của geunji thì khác, vì hai ông bà vẫn nghĩ hai đứa nó có tình cảm từ trước nên mới đồng ý cho cưới. đây vốn dĩ là một dịp rất tốt cho sunghoon, vì có khi biết được sự thật, ba mẹ geunji sẽ bắt hai đứa ly hôn, thế là anh được giải thoát. nhưng chẳng ngờ chuyện lại đến tai mẹ anh, nên tối qua anh đã nhận được chỉ thị "nếu làm cho ông bà thông gia nghi ngờ thì rất đơn giản, cuốn xéo khỏi nhà ngay lập tức." và sunghoon rất rõ mẹ mình, bà không bao giờ nói suông!

"này tôi nghĩ mình phải thay đổi cách xưng hô, gọi là anh-em hay vợ-chồng gì đó?!!"

"dẹp đi!!"

"vậy thì phải có biệt danh?!"

"biệt danh để làm gì?"

"không coi phim à, yêu nhau người ta hay gọi bằng biệt danh còn gì?"

"được rồi. gọi cô là đười ươi, thấy thế nào?"

"..."

"khỉ đột?"

"..."

"tinh tinh?"

"này, là gọi yêu đấy, không phải gọi đểu nhau đâu. gọi tôi là ngốc đi?"

"ngu thì có!"

"thiên thần?"

"buồn nôn!"

"gấu yêu?"

"rõ tởm!!"

"..."

"joe?"

"hở? nghĩa là gì??"

"có coi bộ phim hôm qua không?? con khỉ đột tên joe..."

chiếc gối bay đáp ngay trúng mặt sunghoon.

"biệt danh thì phải đặt cho đúng chứ, gọi bằng mấy cái tên sến rợn và phi sự thật kia tôi ngứa họng không gọi nổi."

"nhưng có cần gọi là khỉ đột không?"

"ơ hay tôi đâu có gọi cô là khỉ đột. là joe, joe đó, nghe cũng hay đó chứ!!"

"nhưng nghe men quá."

"cô tưởng mình nữ tính lắm chắc."

"nhưng..."

"còn ý kiến nữa thì dẹp."

anh quay mặt đi vẻ cương quyết. geunji bực bội dậm chân. dáng vẻ này nghĩa là chấp nhận rồi đấy. anh lén mỉm cười đắc thắng.

"rồi, vậy gọi anh là gì đây??"

"khỏi!!"

"ừ tôi cũng chẳng có cái biệt danh nào đủ xấu xí để miêu tả con người đê tiện của anh, gọi tên vậy."

chuông cửa kêu, tụi nó giật mình, nhìn đồng hồ thì đã chín giờ rồi. hai đứa nó hoảng lên. chưa chuẩn bị gì hết, cơm nước quần áo nhà cửa đều vô cùng bê bối.

ba mẹ nó đứng đợi ngoài cửa giật mình, tiếng trả lời đâu không thấy mà chỉ nghe một loạt tiếng động kì lạ. mẹ nó hơi lo lắng, đưa tay nhấn chuông cửa lần nữa.

thì vừa lúc sunghoon đi ra mở cửa. geunji cũng chạy ù ra ôm lấy mẹ.

"ôi nhớ hai người quá."

mẹ nó cốc nhẹ trán nó rồi mỉm cười. sau đó họ vào nhà.

"ơ, gần trưa rồi mà con chưa nấu cơm à?"

"dạ... hehe."

"hỏi chơi thôi chứ tôi rành cô quá mà. này, mẹ có làm sẵn thức ăn rồi đây."

"mẹ tuyệt nhất."

geunji ôm lấy cổ mẹ, rồi cả hai mẹ con vào bếp chuẩn bị bữa trưa, sunghoon cũng bị nó lôi vào bếp làm sai vặt luôn.

sau một lúc om sòm ồn ào, cuối cùng mẹ nó phải đuổi hai cái đứa phiền phức kia ra.

và chỉ sau năm phút bữa ăn đã sẵn sàng.

bốn người ngồi vào bàn ăn mà hai đứa nó không ngừng liếc xéo nhau. hai người quen mất đi phải đóng cảnh vợ chồng tình tứ. geunji gắp miếng bò, sunghoon cũng gắp trúng miếng đó, không ai nhường ai, tụi nó cứ lấy đũa chọt chọt nhau. lúc sau chợt nhớ ra cha mẹ đang nhìn mình, mới cười giả lả chuyển sự chú ý.

"à đũa của con bị "kẹt" vào miếng thịt, haha" – lý lẽ của geunji.

"con biết khỉ... à không joe thích ăn thịt bò nên "cố" gắp cho cô ấy." – lý lẽ của sunghoon.

ba mẹ nó cũng không nói gì. bữa cơm tiếp tục.

ăn xong, mẹ nó bắt nó đi rửa chén, đương nhiên anh cũng không thoát được. thế là trong bếp lại xì xèo.

"anh rửa nước, lau khô rồi sắp lên kệ."

"sao tôi phải làm nhiều vậy, cô đi mà làm."

"tôi rửa xà bông rồi."

"vậy để tôi rửa xà bông."

"không, tôi thích xà bông."

"vậy hả, này thì thích."

vừa nói sunghoon  vừa trét bọt bong bóng lên mặt geunji.

"ha joe có râu." - ý anh muốn nói là khỉ đột có râu!

"anh..dám, chết này."

nó đưa cả hai bàn tay đầy xà phòng bôi lên mặt anh. rồi cuộc chiến xà phòng khai hỏa.

"này, hai đứa làm cái quái gì thế???"

mẹ nó bàng hoàng la lên, cảnh tượng trước mặt thật thê thảm, cả nhà bếp toàn xà phòng, hai đứa nó cũng được phủ xà phòng từ đầu đến chân, đang nhe răng cười với bà.

rốt cuộc cũng là mẹ nó xắng tay lên rửa chén, geunji lạch bạch chạy ra vườn tưới cây. sunghoon thì được ba nó gọi ra sân sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro